Cỏ Ba Lá ( Three Leaf Clover )

Chương 2

Kết nối với Sâu, chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/

*****************

Diệp Hạ kéo vali hành lý ra khỏi nhà lúc 7 giờ sáng. “Tinh! Tinh! Tinh!” tiếng chuông báo có tin nhắn quen thuộc vang lên. Cô lấy điện thoại ra xem, “Hãng hàng không America xin thông báo với quý khách vì trục trặc kĩ thuật nên chuyến bay khởi hành đi từ New York - Mỹ đến Bắc Kinh - Trung Quốc lúc 8 giờ 30 phút bị hoãn, chuyến bay sẽ cất cánh lại lúc 9 giờ 30 phút. Mong quý khách thông cảm”. Haizz!!! Chưa đi mà đã gặp vấn đề rồi.

Diệp Hạ không quay lại nhà nữa mà kéo luôn hành lý tới quán cà phê Bồ công anh- quán cà phê của mẹ cô. Cô rất thích nơi này vì nó được trang trí rất tỉ mỉ, ấm cúng mang lại cảm giác thoải mái nên cô thường xuyên tới đây tìm một góc ngồi viết bài. Thêm nữa đồ ăn, đồ uống ở đây rất ngon. Cô gọi một phần ăn sáng, một ly latte và bắt đầu tranh thủ ngồi đọc lí lịch của phóng viên và các trưởng phòng bộ phận sau đó lên kế hoạch cho việc tiếp nhận và quản lí tạp chí bên Trung Quốc. Tạp chí này doanh thu một năm trở lại đây không đạt chỉ tiêu, ngày càng có chiều hướng giảm sút, cán bộ đầu não thì không thèm đoái hoài gì đến công việc, chính vì điều này mà họ bị sa thải.

Ngồi một lúc, Dương Dĩnh gọi điện kêu cô tới sân bay. Xem lại đồng hồ thì sắp đến giờ đi rồi nên cô thu dọn tài liệu rồi rời đi.

Tới sân bay, từ xa cô đã nhìn thấy Dương Dĩnh nhưng không chỉ có cô ấy mà còn có Trác Dật Phàm. Anh ta đang cười rất tươi, còn nhìn sang Dương Dĩnh thì khuôn mặt lại đỏ ửng, xấu hổ nhưng cũng đang mỉm cười, nụ cười của sự hạnh phúc.

Hì! Hì! Có lẽ Trác Dật Phàm đã thành công rồi. Hôm qua, anh ta nói không ngờ Chủ Tịch lại chọn Dương Dĩnh đi cùng giúp đỡ cô, khi biết tin thì đã quá muộn không còn cách nào khác nên đành phải chịu. Vậy nên Trác Dật Phàm đã tham khảo ý kiến của cô và quyết tâm cầu hôn Dương Dĩnh.

“Trác Dật Phàm, anh cũng giỏi quá nhỉ? Cầu hôn cô ấy ngay ở sân bay, không sợ mai lên tiêu đề toàn bộ báo của Mỹ à? Không sợ bố anh thấy sao?”.

Trác Dật Phàm mỉm cười khoác vai Diệp Hạ: “Yên tâm đi, anh chặn xong tin tức rồi”.

“Thế lực của anh cũng lớn thật đấy, vậy anh không sợ em nói ra à?”.

Anh ta mỉm cười nguy hiểm nhìn Diệp Hạ: “Em cứ thử xem?”.

“Anh tin không?”. Diệp Hạ phản bác lại, lấy điện thoại ra tìm đến số của Chủ tịch rồi giơ tới trước mặt Trác Dật Phàm: “Anh thử nói xem em với anh ai lợi hại hơn”.

Thấy cô sắp làm thật, anh ta dịu giọng lại quay sang nịnh nọt với vẻ mặt cực đáng ghét, lắc lắc người cô: “Bình tĩnh đi nào, đừng làm thế mà. Em là tiểu thiên sứ đáng yêu đã giúp đỡ anh rất nhiều, em sẽ không nỡ làm vậy đâu, đúng không?”.

Nghe Trác Dật Phàm lải nhải một thôi một hồi mà cô nổi hết da gà da vịt, phải lên tiếng chặn bài trình bày lại: “Dừng! Em nghe không nổi nữa rồi, tha cho lỗ tai của em đi”. Diệp Hạ nói tiếp: “Tạm thời để Dương Dĩnh cùng em đi rèn luyện một chút, sẽ tốt cho cô ấy và cả anh nữa. Em sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt nên anh cứ yên tâm. Khi nào hoàn thành nhiệm vụ quay về, em sẽ lựa lời nói với Chủ tịch về việc của chúng ta, chắc chắn bác ấy sẽ không phản đối đâu”.

Trác Dật Phàm gật đầu sau đó tiến tới ôm tạm biệt Diệp Hạ: “Cảm ơn em”.

Diệp Hạ đưa tay ôm anh: “Được rồi, buông em ra. Vợ chưa cưới của anh giết em bây giờ”.

“Hai người cứ tự nhiên đi, mình không có ý kiến”. Dương Dĩnh biết tình cảm mà Trác Dật Phàm và Diệp Hạ dành cho nhau là tình cảm thân thiết giữa anh trai và em gái, không hơn không kém vì từ biểu hiện của họ có thể nhìn ra rất rõ ràng. Cộng với việc Diệp Hạ còn vô cùng vui vẻ bán rẻ cô cho Trác Dật Phàm thế nên cô không hề lo lắng về mối quan hệ của hai người họ một chút nào cả.

“Thấy chưa, cô ấy ghen rồi kìa”.

Dương Dĩnh đưa tay đập Diệp Hạ một cái: “Đáng đánh”.

Tạm biệt Trác Dật Phàm xong, Diệp Hạ và Dương Dĩnh lên máy bay cho kịp giờ. Ngồi yên vị trên máy bay, Diệp Hạ mới có cơ hội trêu chọc Dương Dĩnh.

“Này cậu chia sẻ cảm nhận của bản thân về điều lúc nãy đi? Tớ nghe ai đó nói là không thích Trác Dật Phàm và không có người yêu cơ mà? Sao nhận lời nhanh vậy?”.

“Tớ không có cảm nhận gì cả. Nhận lời anh ấy để chuẩn bị sẵn nếu có ế còn có người rước mà thôi”.

Diệp Hạ mỉm cười, chống tay lên thành ghế nhìn Dương Dĩnh đang cười ngọt ngào: “Thôi nào, nói thật lòng mình đi. Tuy miệng nói vậy chứ lòng thì vui muốn chết đi được chứ gì?”.

Dương Dĩnh bị nói trúng tim đen nên gương mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn. Nhìn cô ấy lúc này thật xinh đẹp và đáng yêu, giờ thì cô đã hiểu lý do mà Trác Dật Phàm đổ rồi. Diệp Hạ tranh thủ có cơ hội liền lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc này rồi gửi cho Trác Dật Phàm.

Máy bay đã cất cánh, ổn định vững vàng trên tầng không. Diệp Hạ liền tranh thủ thời gian trên máy bay thảo luận công việc với Dương Dĩnh vì tới nơi còn lo liệu chỗ ở và sắp xếp cuộc sống để thích nghi với môi trường mới nên chắc chắn không có nhiều thời gian.

Cô lấy một phần tài liệu đưa cho Dương Dĩnh: “Cậu xem qua tình hình tạp chí bên đó đi. Tớ đã lên kế hoạch rồi. Khi đến nơi cậu cứ tới tạp chí nhận việc rồi thông báo với mọi người là Tổng biên tập còn có việc bên Mỹ chưa thể tới được. Sau đó hãy làm một cuộc kiểm tra để sàng lọc nhân sự, tiếp đó tuyển chọn thêm người mới cho tạp chí, tớ sẽ đến tham gia. Tớ muốn dùng thân phận phóng viên để quan sát kĩ tình trạng của tạp chí sau đó đề ra phương án phát triển tốt nhất. Mọi hoạt động trong giới cậu sẽ là người đại diện xuất hiện”.

Dương Dĩnh nghe xong, gật đầu nói: “Được. Tớ sẽ phối hợp với cậu”.

“Tạm thời cứ vậy đã. Trước hết tới nơi chúng ta đi xem nhà, tớ đã liên hệ rồi”.

“Có cậu lo liệu, tớ rất yên tâm”.

Vì hai nước cách nhau nửa vòng trái đất phải bay mất khoảng 20 tiếng đồng hồ nên 4 giờ chiều hôm sau chuyến bay mới tới Trung Quốc. Suốt 20 tiếng ngồi trên máy bay người mỏi nhừ cộng với sự chênh lệch múi giờ khiến Diệp Hạ hơi uể oải.

May mà cô chọn đi ra bằng cửa VIP nếu không với tình trạng này mà ra bằng cửa thường sẽ bị chen lấn cho bẹp mất. Sau khi lấy hành lý, cô đảo mắt một vòng tìm Dương Dĩnh. Mới vừa rồi còn ở đây cơ mà, lại chạy đi đâu mất rồi? Mặc kệ đi, đang mệt mỏi nên cô không có sức nghĩ nhiều cứ đi ra trước đã rồi tính sau vậy.

Uể oải đi ra, không cẩn thận Diệp Hạ va vào một người đi ngược chiều. “Xin lỗi!”, cô hơi cúi nói lời xin lỗi, là mình không cẩn thận nên mới va phải người ta.

“Không sao. Lần sau đi nhớ nhìn đường cẩn thận”.

Cô nghe thấy một giọng nam trầm ấm pha chút lạnh nhạt trả lời. Định ngẩng đầu lên xem anh ta mặt mũi như thế nào thì có khá nhiều người cao to đi tới chắn xung quanh anh ta sau đó một đám người tay cầm máy ảnh, điện thoại ào tới. Họ chen chúc đẩy cô ra tít sau, người cô như vừa bị một trận sóng đánh vào.

Chẳng phải đây là cửa VIP sao? Cửa VIP mà có tình trạng chen chúc thế này à? An ninh sân bay ở đây quá tệ! Người vừa rồi là ai vậy? Với tình trạng kia chắc là một minh tinh nào đó? Kịp ngẩng đầu lên nhìn thì cô đã biết anh ta là ai rồi? Đáng tiếc quá mà!

Diệp Hạ đứng im bất động sắp xếp mười vạn câu hỏi vì sao thì Dương Dĩnh bỗng từ đâu xuất hiện gọi cô khiến cô định thần lại. “Cậu vừa chạy đi đâu đấy? Không thấy người đâu, tớ đang chuẩn bị nhờ sân bay đăng thông báo tìm trẻ lạc”.

Dương Dĩnh cười lấy lòng, nói: “Xin lỗi mà, tớ vừa đi giải quyết một số thủ tục”.

“Được rồi, chúng ta đi thôi”.

Ra khỏi sân bay Diệp Hạ bị sự thoáng mát dễ chịu cùng không khí trong lành ở bên ngoài thu hút khiến mệt mỏi tan đi khá nhiều. Cô vẫy taxi sau đó quay sang nói với Dương Dĩnh: “Bây giờ chúng ta tới khách sạn nghỉ ngơi. Sáng mai rồi đi xem căn hộ. Tớ hẹn lúc 9 giờ sáng mai”.

“Ừm, tớ cũng mệt muốn chết. Rất cần được nghỉ ngơi”.

Căn hộ mà Diệp Hạ chọn nằm ở khu chung cư cao cấp mới xây dựng, nơi đây có đầy đủ mọi tiện nghi lại nhiều cây cối và nằm gần khu trung tâm, việc đi lại rất thuận tiện nên cô đã không do dự mà thuê luôn. Vì quen ở riêng và sợ mọi người trong tạp chí có tới tìm Dương Dĩnh sẽ gặp mình nên Diệp Hạ đã ký hợp đồng thuê hai căn hộ ở hai tầng khác nhau.

Trong căn hộ đã có nội thất đầy đủ nhưng chưa có đồ dùng phục vụ sinh hoạt nên Diệp Hạ và Dương Dĩnh cần phải đi mua mới có thể dọn vào ở. Vậy nên tạm thời bọn họ phải ở khách sạn vài hôm nữa.

Mặc dù bị trái múi giờ nhưng Diệp Hạ thích ứng rất nhanh sau một ngày đã hoàn toàn quen. Hôm nay, mới sáng sớm cô đã thức dậy đi tập thể dục theo thói quen. Đi bộ đủ thời gian Diệp Hạ quay về phòng vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi xuống nhà hàng của khách sạn dùng bữa sáng đợi Dương Dĩnh.

Vừa ăn xong thì Dương Dĩnh cũng xuất hiện. Cô nàng hào hứng gọi Diệp Hạ: “Diệp Hạ, mau đi nào. Chúng ta đi chơi Tử Cấm Thành rồi tới căn hộ sắp xếp đồ đạc sau”.

Diệp Hạ nhìn đồng hồ rồi đáp: “Còn sớm mà, cậu không cần ăn bữa sáng hay sao?”.

“Đi sớm cho khỏi đông. Một hôm không ăn sáng không chết được đâu”.

“Vậy đi thôi, tớ ăn xong rồi”.

Diệp Hạ cùng Dương Dĩnh đi chơi hết cả một buổi sáng mới tham quan hết Tử Cấm Thành. Sau đó hai người mới đi chọn đồ cho căn hộ rồi tới đó thu dọn để chuyển vào ở.

Thu xếp ổn thỏa mọi thứ Diệp Hạ gọi cho Dương Dĩnh: “Này cậu dọn dẹp xong chưa?”.

“Cũng tạm ổn rồi, mệt chết tớ mất. Lúc này mà có Trác Dật Phàm toàn năng ở đây có phải đã được nhàn hạ rồi hay không?”.

Diệp Hạ bắt đúng trọng điểm: “Mới xa người ta có hơn một ngày đã nhớ rồi à?”.

Dương Dĩnh giả ngơ đáp: “Người ta là ai? Tớ không biết. Mau lên đây phụ tớ một tay”.

Diệp Hạ phì cười, sau đó rời căn hộ đi lên tầng trên giúp đỡ cô bạn dọn dẹp để còn đi ăn.