Cỏ Ba Lá ( Three Leaf Clover )

Chương 22

Kết nối với Sâu chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/

******************

Diệp Hạ cùng Ngô Diệc Hiên quay trở lại chung cư. Diệp Hạ tranh thủ đắp mặt nạ, phải chăm sóc nhan sắc một chút mới được. Dưỡng da xong cô tranh thủ ngồi tập yoga. Đừng thấy cô ăn uống nhiều như vậy mà vẫn có dáng người đẹp rồi cho rằng là do bẩm sinh, nó cũng chỉ một phần thôi phần còn lại là do kết quả của quá trình tập luyện và chế độ ăn uống điều độ.

Ngô Diệc Hiên thì lấy máy tính của Diệp Hạ ngồi chơi game online. Hai người, mỗi người tự làm việc của bản thân nhưng nhìn rất hài hòa và có sự ăn ý. Nhìn họ sẽ cảm thấy giống vợ chồng già hơn là hai người đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy.

Thấy Ngô Diệc Hiên khi nghỉ ngơi vẫn ngồi chơi điện tử nên Diệp Hạ nhắc nhở: “Anh chơi ít thôi, không chịu luyện tập thể dục gì cả suốt ngày ngồi rất có hại cho sức khỏe đấy”.

Ngô Diệc Hiên nghe vậy liền tắt luôn máy tính, đi tới chỗ Diệp Hạ đang ngồi: “Đúng, tập thể dục sẽ có sức khỏe tốt, như vậy rất có lợi cho việc hoạt động mạnh”.

Trông vẻ mặt lưu manh của người đối diện Diệp Hạ đề phòng nhìn anh: “Hi vọng lời anh nói ẩn ý kia không phải là điều em đang nghĩ”.

Vừa dứt lời, Ngô Diệc Hiên đã đè cô dưới thân: “Em đoán đúng đó”, rồi cúi xuống chặn những lời chuẩn bị nói của Diệp Hạ lại. Cảm nhận được thân thể mềm mại của cô dính chặt vào người mình, mọi giác quan của Ngô Diệc Hiên hoàn toàn tan chảy. Nụ hôn của anh ngày càng nóng bỏng, bàn tay vốn đang đặt ở thắt lưng Diệp Hạ lặng lẽ di chuyển theo đường cong mềm mại lướt lên phía trên.

Đến giờ, hai người cùng nhau đi tới nơi hẹn. Địa điểm là một câu lạc bộ tư nhân nằm ở một góc của thành phố Thượng Hải. Nơi này được thiết kế theo phong cách kiến trúc tiêu biểu thời nhà Thanh đem lại do thực khách cảm giác như xuyên không trở về thời cổ xưa.

Bước vào nhà hàng đã có người tới dẫn họ đến phòng riêng được đặt sẵn. Cánh cửa phòng ăn được Diệp Hạ mở ra, cô đưa mắt quan sát một lượt: “Có vẻ chúng ta đến sớm rồi. Không biết những năm qua Đỗ Duệ Thần đã làm thêm cái gì mà giàu như vậy, bao hẳn một phòng ăn lớn. Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, có cần khoa trương vậy không?”.

Ngô Diệc Hiên bước đến ôm eo Diệp Hạ cùng cô đi tới sopha ngồi đợi: “Theo em thì lần đầu chính thức đi ăn cơm cùng anh vợ tương lai có nên phô trương một chút hay không?”.

Diệp Hạ gật đầu, khoanh tay lại quay sang mỉm cười ý nhị nhìn Ngô Diệc Hiên: “Cũng đúng nhưng lần nào cũng thế này thì chẳng mấy chốc anh ta phá sản đâu”.

Ngô Diệc Hiên hiểu ý mà Diệp Hạ đang đề cập đến: “Em yên tâm đi, anh không nhẫn tâm vậy đâu. Chủ nơi này là bạn của anh, anh có cổ phần ở đây”.

“Xem như anh còn có tình người”.

Đúng lúc cuộc nói chuyện kết thúc thì cửa phòng ăn được mở ra một lần nữa, bước vào không ai khác chính là Hạ Nhã Ngôn và Đỗ Duệ Thần. Thấy Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên đang ngồi ở sopha, Nhã Ngôn vui vẻ chạy đến đẩy Ngô Diệc Hiên ra ngồi vào khoảng trống giữa hai người họ: “Chị Diệp Hạ, xin lỗi vì đến muộn, bọn em bị kẹt xe”.

Ngô Diệc Hiên bị đẩy ra ngồi bên này vô cũng bất mãn với em gái: “Em có vẻ rất thích cô ấy nhỉ? Từ lúc vào đến giờ coi anh như không khí không thèm chào hỏi lấy một câu”.

“Em thích chị ấy chẳng lẽ anh không vui chắc”. Nói xong Nhã Ngôn tiếp tục không thèm để ý đến anh trai quay sang Diệp Hạ nhìn cô từ trên xuống dưới: “Hôm nay chị mặc rất đẹp nha, hình như... đây là đồ của thương hiệu Melody còn là mẫu mới ra số lượng có hạn nữa”.

Nghe xong, Diệp Hạ ngạc nhiên không thôi: “Sao em mới nhìn qua đã biết?”.

Nhã Ngôn chưa kịp trả lời thì Ngô Diệc Hiên và Đỗ Duệ Thần đã đồng thanh lên tiếng, ít khi thấy hai người họ lại ăn ý như vậy: “Em ấy là fan hâm mộ của em đấy”.

Diệp Hạ chỉ vào mình, hỏi: “Em?”. Ngô Diệc Hiên gật đầu. Diệp Hạ đã nhớ ra rồi: “Thảo nào lúc trước Đỗ Duệ Thần rất hay đến cửa hàng để mua quần áo còn đặt em khi nào có mẫu mới thì giữ lại cho anh ta một bộ”.

Nhã Ngôn nghe mà không hiểu gì cả: “Stop! Có thể nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra được không?”.

Hai người kia đều im lặng, cùng nhìn về phía Diệp Hạ, vậy là Diệp Hạ đành phải trả lời thắc mắc của Nhã Ngôn: “Giới thiệu với em, chị là nhà thiết kế Daphne Trần - người sáng lập thương hiệu thời trang Melody”.

Sau khi nghe Diệp Hạ nói xong Nhã Ngôn mắt chữ O mồm chữ A đến một lát sau mới tiêu hóa được lời của Diệp Hạ. Cô quay sang nhìn bạn trai và anh trai để chứng thực và nhận lại được chính là cái gật đầu đầy kiên định của hai người họ. Nhã Ngôn kích động lên tiếng: “Thật không thể tin được chị dâu tương lai của em lại là Daphne Trần”.

Diệp Hạ mỉm cười, rất hứng thú xem phản ứng của Nhã Ngôn: “Em bình tĩnh lại chút đi”.

Nhã Ngôn vuốt cằm, mỉm cười có chút gian trá: “Một nửa số quần áo trong tủ của em đều là đồ do chị thiết kế. Vậy... sau này em mua hàng có được giảm giá hay không?”.

“Không phải Đỗ Duệ Thần có thẻ VIP sao? Lấy ở chỗ anh ta là được ”.

Nhã Ngôn khoanh tay trước ngực, quay mặt sang chỗ khác: “Em mới không thèm”. Cô ấy ngập ngừng một lát định nói gì đó, Diệp Hạ thấy vậy bèn hỏi: “Sao vậy, còn gì nữa à?”.

“Em muốn tới tạp chí chỗ chị làm việc một thời gian để học hỏi kinh nghiệm. Chị có thể xem xét nhận em được không?”.

Nghe Nhã Ngôn nói, Đỗ Duệ Thần liền nhảy dựng lên: “Em không định tới chỗ anh sao? Chúng ta sẽ phải mỗi người một nơi đó”.

“Em chỉ đến chỗ chị Diệp Hạ học hỏi một thời gian thôi. Với lại tới chỗ anh em dám chắc sẽ chẳng làm được việc gì cả”. Nhã Ngôn quay sang năn nỉ Diệp Hạ: “Chị Diệp Hạ, có thể nhận em không?”.

“Qua tết dương lịch tạp chí chỗ chị sẽ tuyển thêm phóng viên mới vậy nên em có thể chuẩn bị thật tốt để tới tham gia dự tuyển. Chị chỉ có thể bán cho em chút thông tin mật này thôi, còn lại phải dựa vào năng lực của em rồi”.

“Cảm ơn chị, em nhất định sẽ làm được”.

“Có chí tiến thủ là tốt. Nhưng nói trước ở tạp chí chị không dễ tính đâu. Không làm được việc, phạm sai lầm sẽ bị mắng đó. Em nên chuẩn bị tâm lí trước. Chị không nể mặt anh trai em đâu đấy”. Nói xong câu cuối cùng Diệp Hạ quay sang nhìn Ngô Diệc Hiên đang ngồi bên cạnh.

Ngô Diệc Hiên mỉm cười nguy hiểm nói: “Thì ra anh chẳng có chút mặt mũi nào cả”.

Diệp Hạ vội xua tay đáp: “Đâu có, đâu có. Anh rất có mặt mũi đấy chứ. Chẳng qua đó là nguyên tắc của em, công tư rõ ràng”.

Đỗ Duệ Thần ở bên này nói thêm vào với ý định làm lung lay quyết định của Nhã Ngôn: “Diệp Hạ lúc đi làm chính là một ác ma đó. Đến anh là anh, em thân thiết còn từng bị em ấy khiển trách vì làm sai. Hơn nữa, em nên đến chỗ anh thì hơn, em ấy thì có gì để mà học tập” .

Nhã Ngôn phản bác lại: “Người ta không có gì để học tập mà lại là sếp của anh? Em cũng không ngại khó, sợ khổ. Mới chút đó đã chịu không nổi thì làm sao mà làm được việc”.

Ngô Diệc Hiên lạnh nhạt uy hiếp: “Đỗ Duệ Thần, cậu có thể để cho Nhã Ngôn tự lựa chọn nơi làm việc được không. Đừng có cản trở con bé. Có tin tôi dùng thủ đoạn ở chỗ người nhà để cậu không có cửa không hả?”.

Lời nói của Ngô Diệc Hiên đã chọc đúng chỗ cần chọc khiến Đỗ Duệ Thần không thể nói gì được nữa, chỉ có thể quay ra kêu ca với Nhã Ngôn: “Anh trai em bắt nạt anh”.

Nhã Ngôn vui vẻ cười nói: “Đáng đời”.

Cứ như thế mọi người ngồi trò chuyện vui vẻ đến lúc đồ ăn được dọn lên, Đỗ Duệ Trúc cũng đã tới.

Suốt cả bữa ăn Đỗ Duệ Trúc tranh thủ cơ hội ngồi nói chuyện ôn lại kỉ niệm hồi bé với Ngô Diệc Hiên. Còn Diệp Hạ bị Nhã Ngôn mời không biết bao nhiêu là rượu mặc dù cô ấy đã bị Ngô Diệc Hiên và Đỗ Duệ Thần ngăn cản. Vì vui vẻ nên Diệp Hạ đã uống khá nhiều. Tửu lượng của cô rất tốt nhưng loại rượu Mao Đài nổi tiếng của Trung Quốc này thật sự rất mạnh lại có vẻ không hợp với Diệp Hạ khiến cho cô bị say đến không biết trời trăng là gì.

Ngô Diệc Hiên nửa dìu, nửa ôm Diệp Hạ ra xe. Thấy vậy, Đỗ Duệ Trúc vội đi đến nói: “Cô ấy ở đâu để em lái xe đưa cô ấy về. Anh đưa cô ấy về có vẻ không được tiện lắm”.

Mở cửa xe để Diệp Hạ ngồi vào, Ngô Diệc Hiên quay lại trực tiếp từ chối: “Cô ấy ở chỗ anh, anh có thể tự xử lí được. Em cũng mệt rồi nên về nghỉ ngơi sớm đi”. Nói xong, Ngô Diệc Hiên lên xe rời đi.

Lời nói vừa rồi của Ngô Diệc Hiên khiến Đỗ Duệ Trúc bị đả kích không nhẹ, đứng ngẩn người tại đó. Ban nãy có phải cô nghe nhầm không vậy, hai người họ đã phát triển đến mức ở cùng nhau rồi sao. Chẳng lẽ cô đã quay về chậm, bao nhiêu năm qua cố gắng học hành và làm việc để có thể xứng được đứng cạnh anh tất cả đều uổng công rồi sao?

Hôm sau, ánh sáng len lỏi qua rèm cửa chiếu vào giường kéo Diệp Hạ từ trong giấc mộng tỉnh dậy. Mở mắt ra cô thấy đối diện chính là gương mặt phóng đại của Ngô Diệc Hiên, cô đang nằm trong lòng anh. Không phải chứ, đã xảy ra chuyện gì rồi? A! Tại sao quần áo của cô lại bị thay sang bộ khác? Sao cô lại không nhớ gì hết vậy? Đầu đau quá đi.

Cô khẽ nhúc nhích, người đối diện lập tức phát hiện ra cô đã tỉnh, anh dùng giọng ngái ngủ lên tiếng: “Em còn ngọ ngậy nữa là anh không đảm bảo được sự an toàn của em đâu đấy”.

Nghe vậy Diệp Hạ lập tức nằm im, đến thở cũng không dám thở mạnh: “Có thể… có thể giải thích cho em chuyện gì đã xảy ra được không?”.

Ai đó nở nụ cười mê hồn nhìn Diệp Hạ, mập mờ nói khiến người ta suy nghĩ xa xôi: “Chính là… chúng ta đã làm chuyện cần làm”.

Khuôn mặt Diệp Hạ liền biến sắc: “Anh . . . anh lại nhân lúc em say rượu mà giở trò xấu”. Nói xong cô chui sâu vào lòng anh, khóc nấc lên.

Thấy vậy, Ngô Diệc Hiên liền cuống lên, đưa tay vỗ nhẹ lưng Diệp Hạ an ủi, khai ra toàn bộ sự thật: “Bảo bối, chúng ta chưa xảy ra chuyện gì cả. Hôm qua là em say quá, nôn hết lên quần áo nên anh mới thay bộ khác giúp em. Anh sợ để em một mình không ổn nên đã ở lại. Xin lỗi là anh sai, em muốn đánh muốn mắng anh thế nào cũng được. Đừng khóc, anh sẽ đau lòng”.

Diệp Hạ chui ra khỏi lòng anh, vui vẻ cười: “Xem như anh thành thật”.

Biết mình bị lừa, Ngô Diệc Hiên nhéo mũi Diệp Hạ: “Em dám lừa anh”.

“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”. Vừa nói xong Diệp Hạ đã bị người ta đè xuống hôn, xem như trừng phạt.