Cỏ Ba Lá ( Three Leaf Clover )

Chương 30

Kết nối với Sâu chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/

*****************

Đến ngày, Diệp Hạ ra sân bay đón ba, mẹ. Đứng chờ khoảng 10 phút cô mới thấy họ đi ra. Mẹ Trần thấy Diệp Hạ liền vui vẻ đi lại ôm con gái: “Mẹ rất nhớ con đó”.

“Không phải hôm qua chúng ta vừa gọi video hay sao?”.

“Làm sao giống với gặp người thật được. Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến công việc của con, mẹ với ba đã tới đây từ sớm rồi”.

Ba Trần mỉm cười, đưa tay xoa đầu Diệp Hạ: “Được rồi, chúng ta đi tới chỗ Diệp Hạ đã. Lúc đó hai người có thể thoải mái nói chuyện”.

Tới căn hộ, sắp xếp ổn thỏa cho ba, mẹ, Diệp Hạ cùng họ nói chuyện nhưng cô chưa đề cập đến Ngô Diệc Hiên. Nói chuyện một lúc thì ba, mẹ đi xuống siêu thị ở dưới mua chút đồ còn Diệp Hạ vào bếp nấu bữa tối. Sau khi món ăn cuối cùng được bày ra bàn thì tiếng chuông cửa vang lên, người tới không ai khác ngoài Dương Dĩnh cũng vừa vặn lúc ba, mẹ cô trở lại.

Dương Dĩnh trong tay xách một túi đồ, mẹ Trần thấy vậy liền nói: “Con còn khách sáo với chúng ta như vậy, mua quà làm gì chứ”.

“Dạ, không phải. Cái này là bạn trai của Diệp Hạ nhờ con mang tới biếu hai bác. Hôm nay, anh ấy bận việc nên chưa tới chào hai bác được”.

Ba Trần là người nghe ra trọng điểm của vấn đề trước: “Con nói là bạn trai của Diệp Hạ?”.

“Vâng ạ”.

Mẹ Trần nghe vậy liền nở nụ cười chứa “sát khí” nói: “Cái con bé kia có người yêu mà cũng không nói với chúng ta. Không biết nó định giấu đến bao giờ”, sau đó cao giọng gọi: “Diệp Hạ, con mau ra đây cho mẹ”.

Diệp Hạ cúi đầu, rụt rè đi ra: “Con nấu xong bữa tối rồi, ba, mẹ vào ăn đi đã. Vừa ăn con sẽ vừa trình bày”.

Đợi ba, mẹ đi vào trước, Diệp Hạ liền đằng đằng sát khí nhìn Dương Dĩnh: “Ngô Diệc Hiên đã cho cậu cái gì mà cậu lại bán rẻ tớ?”.

Dương Dĩnh mỉm cười lấy lòng, trả lời: “Tớ là giúp đỡ cho hạnh phúc của cậu nha”. Câu trả lời của này bị Diệp Hạ lườm một cái vậy là cô ấy liền khai ra sự thật: “Đúng là có lợi lộc”.

“Nói”.

“Ngô Diệc Hiên đã kí hợp đồng chụp ảnh bìa số khai niên cho tạp chí, tiền công giảm một nửa. Còn tặng tớ bức tranh thủy mặc Khê sơn thanh viễn đồ của Hạ Khuê”.

Dương Dĩnh rất đam mê văn hóa truyền thống nên bảo sao Ngô Diệc Hiên mua chuộc được cô nàng. Diệp Hạ đưa hai tay ra véo má Dương Dĩnh, lắc mặt cô ấy: “Thấy lợi quên bạn”.

Xử lí xong Dương Dĩnh, Diệp Hạ mới đi tới bàn ăn. Cô rất ngoan ngoãn gắp thức ăn cho hai vị phụ huynh: “Ba, mẹ nếm thử món này đi. Con nấu món này ngon nhất đó”.

Vì trả thù Diệp Hạ sử dụng bạo lực, Dương Dĩnh nói thêm vào: “Hai bác ăn đi ạ. Diệp Hạ rất hay nấu món đó cho bạn trai, chắc chắn là rất ngon đó ạ”.

Diệp Hạ trừng mắt lườm Dương Dĩnh nhưng cô nàng kia lại cười rất ngọt ngào. Được lắm, cậu dám hãm hại tớ. Cứ chờ đó, tớ sẽ giải quyết cậu sau.

Quay đầu lại, Diệp Hạ bị ba, mẹ nhìn chằm chằm nên cô chỉ có thể thành thật khai báo sự việc, không bỏ sót chi tiết nào. Cô không chịu nổi ánh mắt này đâu.

Sau khi Diệp Hạ kể hết từ lúc quen Ngô Diệc Hiên cho đến bây giờ, mẹ Trần đưa ra kết luận, từ giọng nói xem ra khá hài lòng với chàng rể tương lai này: “Thì ra bạn trai con là cái cậu mà con thần tượng đó hả. Theo con nói và điều bề ngoài mẹ nhìn thấy thì nhân phẩm cũng không tệ, ngoài là người nổi tiếng còn là Chủ tịch một tập đoàn. Được đó”.

Ba Trần thì không vui vẻ như mẹ Trần, ông nghiêm nghị nói: “Ngày mai sinh nhật con, đúng dịp, bảo cậu ấy tới dùng bữa”.

“Vâng ạ”.

Kết thúc cuộc thẩm vấn, bữa cơm tiếp tục được diễn ra trong không khí rất vui vẻ. Ăn xong, Diệp Hạ bắt Dương Dĩnh đi rửa bát.

Mẹ Trần đánh vào tay Diệp Hạ: “Cái con bé này, sao lại bắt khách đi rửa bát”.

“Mẹ có thấy khách nào tới nhà người ta ăn cơm mà ăn nhiều như vậy không? Đã thế lại còn lục tủ lạnh ăn hết bánh của con. Bắt cậu ấy rửa bát là còn nhẹ tay đó, tội dám bán rẻ con”.

Mẹ Trần đưa tay cốc vào trán Diệp Hạ: “Không nhờ Tiểu Dĩnh làm sao chúng ta biết được con có người yêu. Con lại còn dám trách nó”.

Có được đồng minh, Dương Dĩnh vội nói theo: “Bác nói quá đúng”.

“Đúng cái gì, mau rửa bát đi. Điểm yếu của cậu đang nằm trong tay tớ đó. Cậu có muốn chuyện của cậu và Trác Dật Phàm bị bại lộ không?”.

Bị chọc đúng chỗ, Dương Dĩnh liền ngoan ngoãn rửa bát thậm chí còn dọn dẹp một lượt phòng bếp. Thấy vậy, mẹ Trần chỉ đứng mỉm cười. Hai cái đứa này suốt ngày như vậy.

Nhân cơ hội ba không có ở đây, Diệp Hạ nói chuyện với mẹ: “Chuyện của con với Ngô Diệc Hiên có vẻ ba không ưng ý lắm”.

“Có người ba nào mà vui nổi khi con gái cưng của mình sắp bị người khác mang đi mất. Thực sự mẹ cũng không nỡ chút nào”.

“Aizz! Hai người có phải lo xa quá rồi không? Có phải con sẽ đi lấy chồng luôn đâu?”.

“Lo bây giờ là vừa rồi. Tôi lại không biết tình cô, nếu không phải rất hợp nhau, có cảm tình sâu thì cô sẽ để lộ và nói cho chúng tôi biết đấy”.

Diệp Hạ mỉm cười nhìn mẹ coi như thừa nhận. Mẹ Trần nói tiếp: “Mẹ sẽ giúp con làm công tác tư tưởng. Nhưng mà vẫn phải dựa phần lớn vào bạn trai của con”.

“Con biết rồi. Con yêu mẹ chết đi được”.

Mẹ Trần đưa tay nhéo mũi Diệp Hạ: “Chỉ có thế là giỏi. Tôi nuôi cô lớn từng này để cô chạy đi theo trai đó hả?”.

Diệp Hạ bày ra bộ dạng đó là điều tất nhiên, cô cười rất tươi đáp: “Mẹ là người hiểu con nhất đó”. Sau đó chính là cảnh Diệp Hạ bị mẫu thân đại nhân đánh không chút hạ thủ lưu tình.

Sau khi ba, mẹ đã đi nghỉ Diệp Hạ quay về phòng gọi điện cho Ngô Diệc Hiên. Cả ngày hôm nay ngoài gửi tin nhắn báo đã đón được phụ huynh, cô và anh không có liên lạc gì nữa.

Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe máy: “Anh đây”.

Nghe thấy tiếng ồn ào từ điện thoại truyền tới, Diệp Hạ hỏi: “Anh đang ở đâu mà ồn vậy?”.

“Vừa đi ra từ hậu trường tập luyện cho chương trình Xuân Vãn”.

Diệp Hạ bỏ điện thoại ra nhìn giờ rồi nói: “Đã hơn 11 giờ rồi mà còn chưa xong?”.

“Xong rồi, anh đang trên đường đi tới bãi đỗ xe rồi”.

“Vậy anh có tiện nói chuyện không?”.

“Được, em cứ nói đi”.

“Ngày mai sinh nhật em, trân trọng mời anh tới dự. Đây là ý của ba, mẹ em”.

“Anh đã đoán trước được điều này. Em yên tâm đi, anh sẽ chuẩn bị tốt”.

Diệp Hạ mỉm cười, chọc anh: “Anh lấy đây ra tự tin lớn vậy. Nhắc anh trước, cửa của ba em không dễ qua đâu. Em còn chưa tính sổ với anh chuyện nhờ Dương Dĩnh mang quà tới”.

“Anh mà không làm vậy liệu em có dám nói ra chuyện của chúng ta không?”.

“Được rồi, anh nói đúng”. Nếu không có đòn bẩy của anh chắc chắn cô còn ngần ngại, không đủ can đảm để nói chuyện với ba, mẹ về mối quan hệ của bọn họ.

“Ừm, em nghỉ sớm đi. Chuyện ngày mai cứ để anh xử lí là được, yên tâm”.

“Em biết rồi. Tạm biệt”.

Hôm sau, theo như lời hẹn Ngô Diệc Hiên tới chỗ Diệp Hạ rất đúng giờ. Nghe có tiếng chuông cửa, Diệp Hạ liền đi ra mở. Trông thấy vẻ mặt lo lắng của anh, cô không khỏi bật cười, trêu chọc anh: “Em đoán anh đứng đây ít nhất cũng phải hơn 5 phút rồi”.

“Anh… anh chưa chuẩn bị tốt”.

Lần đầu thấy bộ dạng khẩn trương đến nói lắp của Ngô Diệc Hiên khiến Diệp Hạ không nhịn được nữa mà cười thành tiếng: “Ha… ha, không thể tin được anh cũng có ngày hôm nay”.

Ngô Diệc Hiên đưa tay cốc nhẹ vào trán Diệp Hạ: “Đồ vô lương tâm. Còn đứng đó cười”.

Diệp Hạ không cười nữa, đưa tay ôm anh, nghiêm túc nói với anh: “Anh cứ biểu hiện như bình thường là được rồi. Yên tâm đi, còn có em ở đây mà”.

Cuối cùng, nhờ cái ôm cổ vũ của Diệp Hạ, Ngô Diệc Hiên đã có thể điều chỉnh tâm trạng tới trạng thái tốt nhất để sẵn sàng diện khiến phụ huynh của cô.

Vào tới phòng khách, không thấy ba, mẹ Diệp Hạ đâu cả, Ngô Diệc Hiên quay sang nhìn cô. Diệp Hạ đưa tay chỉ tới hướng phòng bếp: “Ba, mẹ đang nấu cơm. Họ không nghĩ là anh tới sớm như vậy”.

Ngô Diệc Hiên gật đầu: “Tới sớm một chút để thể hiện thành ý”. Nhớ ra tay mình vẫn còn cầm mấy túi đồ quên chưa tặng cho Diệp Hạ từ lúc vào cửa tới giờ, anh liền đưa chúng cho cô: “Quà valentine và quà sinh nhật của em. Chúc em sinh nhật vui vẻ”.

Diệp Hạ nhận lấy chúng, cô mở một chiếc túi ra trước bên trong là một hộp chocolate Godiva phiên bản valentine và một quả cầu thủy tinh bên trong có một bông hoa hồng sáp của hãng The Beast. Cô chu miệng, nhìn anh lên án: “Anh tặng quà cũng quá có thành ý rồi đó. Đây đều là sản phẩm của nhãn hàng mà anh làm người đại diện”.

“Chúng đều là sản phẩm tốt, hơn nữa làm người đại diện của người ta thì phải có tâm”.

“Ngụy biện, có mà anh lười đi mua quà thì có”. Sau đó, Diệp Hạ mở nốt túi quà còn lại, bên trong là một con hồ ly bông, nhìn nó không giống đồ mua bên ngoài vì các đường chỉ khâu nhìn thấy khá rõ nhưng rất đẹp: “Là anh tự tay làm?”.

“Ừm”.

Diệp Hạ tròn mắt nhìn anh: “Dạo gần đây anh rất bận, thời gian đâu nữa mà làm”.

Ngô Diệc Hiên cúi sát gần mặt Diệp Hạ: “Vậy em đã thấy có thành ý chưa?”.

Diệp Hạ nhìn Ngô Diệc Hiên mỉm cười lấy lòng, chắp tay lại: “Em xin rút lại câu vừa nói. Mong đại nhân rộng lòng tha lỗi”.

“Lòng dạ của anh rất rộng mới chứa nổi con hồ ly mập là em, vậy nên sẽ tha lỗi cho em”.

“Hừm. Thì ra anh làm hồ ly bông tặng em vì thấy em giống nó. Được lắm, dám nói em là hồ ly”. Thế là Diệp Hạ liền dùng vũ lực với Ngô Diệc Hiên, mới đánh được vào người anh hai vị phụ huynh đã xuất hiện.