Cỏ Ba Lá ( Three Leaf Clover )

Chương 5

Kết nối với Sâu, chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/

*****************

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên phá vỡ giấc mộng đẹp, Diệp Hạ nhắm tịt mắt lần mò trên giường mãi mới tìm thấy điện thoại, bấm nút nghe theo cảm giác, ậm ừ “alo”.

“Diệp Hạ, tớ có nhiệm vụ đặc biệt dành riêng cho cậu đây. Liên quan đến Ngô Diệc Hiên đấy. Đến tòa soạn lẹ lên”.

“Ừm”.

Dương Dĩnh vẫn còn bla bla một thôi một hồi, Diệp Hạ nghe tai này lại cho ra tai kia, cứ “ừ à” đáp lại. Cuối cùng bên kia gác điện thoại, thế giới đã yên tĩnh, Diệp Hạ rúc vào trong chăn tiếp tục ngủ.

Mấy phút sau, Diệp Hạ ngồi bật dậy.

Lúc nãy cô nghe thấy gì nhỉ? Ngô Diệc Hiên? Đến tòa soạn?

!!!!!!!!!!!!!!!!

Xuống giường Diệp Hạ vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, thay quần áo ở nhà sang áo len màu xám, quần jean đen kết hợp với áo mangto màu đen kẻ ô vuông trắng và boot. Làm việc ở tạp chí thời trang phiền phức thế đấy, lúc nào cũng phải mặc chỉnh chu, hợp thời trang khi đi làm. Xong xuôi, Diệp Hạ đeo chiếc đồng hồ Hypnose watch của Cartier rồi cầm theo balo vội chạy xuống dưới bãi đỗ xe lấy ôtô lái đi tới tòa soạn luôn cho nhanh.

Xe của cô là một chiếc BMW màu trắng cùng hãng và dòng xe với Ngô Diệc Hiên. Không ngờ cô và anh lại có lựa chọn giống nhau như vậy, nghĩ đến đây không khỏi khiến Diệp Hạ cảm thấy vui vẻ, dọc đường đi miệng khẽ ngân nga hát.

Đi vào tòa soạn, Diệp Hạ chạy như bay vào phòng Dương Dĩnh bỏ mặc lời trách móc đi làm muộn của Lạc Y Đình ở đằng sau.

“Cậu gọi cho tớ có việc gì?”. Mặt Diệp Hạ vì chạy quá nhanh mà đỏ ửng như quả cà chua. Cô vừa hỏi Dương Dĩnh vừa cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, lấy một ly nước lọc uống sau đó ngồi xuống phía đối diện bạn.

“Tớ có một nhiệm vụ liên quan đến Ngô Diệc Hiên cho cậu làm”.

“Mau nói đi, đừng ậm ừ thế làm tớ sốt ruột”.

“Theo gợi ý của cậu, tớ đã thêm chuyên mục mới là “Đồng hành cùng người nổi tiếng” vào tạp chí từ tháng tới. Ngô Diệc Hiên sẽ là nhân vật của số đầu tiên và anh ta chỉ đích danh cậu sẽ là người thực hiện”.

Nghe vậy Diệp Hạ không khỏi cao giọng: “Thật?”.

“Ừ, Ngô Diệc Hiên nói là không thích có người lạ xuất hiện bên cạnh mà cậu đã hợp tác cùng với anh ta, có thể tính là quen biết và hiểu ý nên trực tiếp chọn cậu”.

Diệp Hạ vui vẻ không thôi: “Không ngờ lại có cơ hội gặp Ngô Diệc Hiên rồi”.

“Nhớ chú ý công việc một chút, đừng có mê trai quá. Chuyến đi kéo dài đến cuối tháng ở Tam Á theo họ đi tham gia sự kiện, quay quảng cáo. Việc của cậu là chụp ảnh lại quá trình đó và viết cảm nhận của cậu. Dạng như phóng sự ảnh ấy. Vậy bạn Diệp Hạ có ý kiến gì không?”.

“Không có ý kiến”.

“Vậy được. Ngày mai, 8 giờ sáng sẽ có xe từ phía Ngô Diệc Hiên tới đón cậu ra sân bay”.

Nghe Dương Dĩnh nói xong Diệp Hạ hỏi tiếp: “Còn việc gì nữa không?”.

Thấy cô hỏi vậy Dương Dĩnh mới có ý kiến: “Tớ muốn tuyển thêm phóng viên cho tạp chí, đợt vừa rồi đã sa thải khá nhiều mà số phóng viên mới tuyển cũng chỉ còn lại có cậu và một người nữa. Hiện tại lại có đến 2 người xin nghỉ phép. Công việc quá nhiều mà nhân lực không đủ nên mọi người trong tòa soạn mấy ngày nay phải tăng ca cho số báo mới rất vất vả”.

Diệp Hạ nằm bò ra bàn: “Vậy cậu đăng thông báo tuyển thêm người đi”.

“Tớ sẽ làm. Tớ gửi mail bìa tạp chí và bản thảo cho cậu rồi đấy. Xét duyệt đi, xong thì gửi lại để tớ còn mang đến nhà in”.

“Tớ sẽ xem, chiều gửi lại cho cậu. Đằng nào cũng đi muộn nên tớ về sớm luôn nhá, nghỉ ngơi chuẩn bị đồ mai còn đi công tác”. Nói xong, Diệp Hạ quay ra ngoài chuẩn bị một chút tài liệu, sắp xếp công việc rồi rời tòa soạn.

Vừa định đi thì bị Lạc Y Đình gọi lại. Chị ta tức giận nói: “Em đã biết lỗi của mình chưa hả? Đã đi làm muộn rồi mà chị gọi lại em còn không dừng, em có coi chị là sếp không vậy?”.

Diệp Hạ ngoan ngoãn nhận lỗi: “Em xin lỗi”.

Thái độ của Diệp Hạ rất tốt lại không phản bác nên chị ta mới bình tĩnh đôi chút: “Về làm kiểm điểm cho chị, trừ một ngày lương của em. Có ý kiến gì không?”.

“Dạ không ạ”.

Thấy Diệp Hạ đang chuẩn bị rời đi nên Lạc Y Đình hỏi: “Mà em đang định đi đâu đây?”.

“Phó tổng biên giao em đi công tác đến hết tháng, cô ấy cho em về nghỉ để chuẩn bị ạ”.

“À, thế thì em đi đi”. Nghe thấy nói đến Dương Dĩnh chị ta liền thả cho Diệp Hạ đi. Lần nào mang Dương Dĩnh ra làm bia đỡ đạn cô đều thuận lợi thoát khỏi những bài cải lương.

Ra khỏi tòa soạn Diệp Hạ lái xe đi tới chợ mua đồ nấu bữa trưa. Mấy hôm nay bận rộn ở tòa soạn để hoàn thành bài phỏng vấn Ngô Diệc Hiên nên cô không có thời gian vào bếp.

Về đến căn hộ dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, đang làm thì Diệp Hạ nhận được điện thoại của bên hậu kỳ gọi đến tòa soạn kiểm tra video phỏng vấn. Thế là Diệp Hạ lại phải bỏ dở mọi thứ ở đó thay quần áo đến tòa soạn. A! A! A! Không biết đâu tưởng được nghỉ giờ lại bị lôi đi làm.

Uể oải vác xác về đến nhà đã gần 1 giờ chiều. Diệp Hạ cố gắng nấu nốt bữa trưa, vừa làm xong cô lại nhận được điện thoại của Dương Dĩnh giục xét duyệt bìa tạp chí và bản thảo để cô ấy còn đem tới nhà in cho kịp giờ. Chết mất thôi! Sao lúc thì chẳng có việc để mà làm lúc thì việc cứ đến dồn dập vậy trời. Bỏ bữa trưa sang một bên Diệp Hạ lấy máy tính xách tay ra làm việc tiếp. Xong xuôi đã là 2 giờ chiều cơm cũng nguội hết cả. Ăn xong cơm cô quả quyết để điện thoại ở chế độ không làm phiền, từ giờ đến lúc phải đi công tác dù trời có sập cô cũng nhất quyết không làm việc nữa đâu. Mệt chết đi được.

Ngày hôm sau, 7 giờ sáng Diệp Hạ chuẩn bị mọi thứ xong xuôi kéo vali đi tìm Dương Dĩnh cùng cô ấy ăn sáng và đưa chìa khóa nhà nhờ cô nàng một tuần sang dọn nhà một lần.

Dương Dĩnh: “Xin đại nhân cứ yên tâm đi công tác, tiểu nữ ở nhà sẽ trông nom nhà cửa cho ngài cẩn thận”.

Nghe Dương Dĩnh nói Diệp Hạ không khỏi mỉm cười: “Tốt. Ngươi cứ chăm chỉ làm việc, đợi bổn đại nhân về sẽ trọng thưởng cho nhà ngươi. Trong thời gian ta đi công tác nếu có việc gì thì cứ gọi điện ta luôn mở máy 24/24 giờ”.

“Tớ biết rồi. Mau ăn sáng đi không kẻo muộn bây giờ”. Thấy Diệp Hạ dặn dò quá nhiều lần một việc Dương Dĩnh phải xen vào để dừng lại cuộc đối thoại này.

Đúng 8 giờ xe tới đón, Diệp Hạ mở cửa lên xe động tác hơi ngừng lại khi cô nhìn thấy Ngô Diệc Hiên cũng ở trên xe.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo hoodie phối với quần jean, giầy thể thao trông vô cùng thoải mái, ánh nắng ngoài cửa kính xe chiếu vào đôi mắt sâu thẳm, làn da trắng ngần, ngũ quan tuyệt đẹp chói lòa như đích thân Thượng đế ra tay khắc tạc khiến cho anh lúc này như một mỹ nam bước ra từ bức tranh cổ điển.

Chỉ vừa liếc nhìn trái tim Diệp Hạ thoáng đập thình thịch. Thấy cô, vẻ mặt anh vô cùng hờ hững, chẳng hề hỏi han gì, chỉ có đôi mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Diệp Hạ, lông mi đen nhánh rủ xuống, quan sát cô một lượt rồi lặng lẽ rời mắt đi.

Cái nhìn kia thật sự quá tế nhị, Diệp Hạ cứ có cảm giác như anh đang phán đoán gì đó nhưng nghĩ lại thì chắc có lẽ là cô quá đa nghi rồi.

Lên xe ngồi vào chỗ đã được để riêng, Mạc Hạo giới thiệu mọi người trong đoàn cho Diệp Hạ làm quen.

Mạc Hạo: “Giới thiệu với em đây là hai staff Tiểu Bạch, Tiểu Hy họ cũng là anh em ruột, Hiểu Huyên – chuyên gia trang điểm và làm tóc, Nha Nha – stylist, Kỳ Soái và Dật Kiệt- bảo an, cuối cùng chị Tử Tịch – trợ lí, còn anh chắc không cần giới thiệu đâu ha”.

Diệp Hạ: “Xin chào mọi người, em tên là Diệp Hạ - phóng viên tạp chí Happer’s Bazzar thời gian tới làm phiền mọi người rồi”.

Mọi người đều đáp lại lời chào của Diệp Hạ. Với tính cách vui vẻ hòa đồng chẳng mấy chốc Diệp Hạ và mọi người đã thân quen, trò chuyện vui vẻ suốt đoạn đường đi.

Đến sân bay, Diệp Hạ mới chú ý phong cách hôm nay của cô rất giống Ngô Diệc Hiên chỉ là cô có thêm cái balo ở trên lưng. Sao lại có thể trùng hợp một cách ngạc nhiên như vậy cơ chứ.

Cùng mọi người đi vào, vừa mới tới cửa fan hâm mộ của Ngô Diệc Hiên đã từ hai phía ào tới rất đông. Cố gắng mãi cô mới có thể chen qua đám đông. Đám đông xô đẩy khiến cô bị vấp ngã may thay có ai đó đi đằng sau đã kịp thời đỡ cô. Quay đầu lại Diệp Hạ thấy người đỡ cô là Ngô Diệc Hiên. Cố đứng vững cô vội đi qua cửa kiểm soát an ninh vào trong.

Diệp Hạ thầm than thở vừa nãy bị ngã được anh đỡ may mà cô đeo kính râm không thì chắc không dám ra đường quá, fan hâm mộ của anh sẽ truy sát cô mất.

Đang mải kêu khổ trong lòng thì Diệp Hạ nghe thấy giọng của Ngô Diệc Hiên: “Cô thật là hậu đậu. Vừa nãy lúc vấp cô có bị thương không?”.

Nghe anh hỏi, Diệp Hạ hơi ngẩn người, đây là anh đang quan tâm cô sao. Sau khi tiêu hóa được vấn đề, cô liền đáp: “Tôi vẫn ổn. Cảm ơn anh vì việc ban nãy”.

“Không sao là được rồi, lần sau đi đường nhớ chú ý”. Nói xong Ngô Diệc Hiên liền quay người rời đi.

Câu nói của anh cùng chất giọng trầm ấm khiến Diệp Hạ cảm thấy rất quen thuộc, hình như đã nghe ở đâu đó rồi thì phải. Ngồi im lặng chìm trong dòng hồi tưởng cô liền nhớ ra, là ở sân bay, cũng trong tình trạng gần như vậy. Không phải người hôm đó là Ngô Diệc Hiên đó chứ.

Đến nơi Diệp Hạ đã bị vẻ đẹp ở Tam Á hấp dẫn, nó vô cùng tuyệt đẹp và thời tiết cực dễ chịu không mang cái lạnh của mùa đông như ở Bắc Kinh.

Thành phố Tam Á được mệnh danh là thiên đường nhiệt đới trên đảo Hải Nam. Vùng đất này có những bãi biển cát trắng trải dài, những hàng dừa xanh đung đưa, bốn mùa khí hậu mát mẻ. Thành phố này có nhiều vũng vịnh lớn nhỏ trong đó vịnh Á Long là nổi tiếng nhất và được mệnh danh là “Vịnh đệ nhất Tam Á”. Không chỉ có biển, Tam Á còn có rừng, núi để du khách được thỏa sức khám phá. Những khách sạn, nhà hàng sang trọng mọc lên san sát bên nhau, đáp ứng mọi nhu cầu của khách. Hầu hết khách sạn đều nằm cạnh bãi biển để khách được thoải mái vui chơi, thư giãn.

Nơi mà Diệp Hạ ở là một trong số những resort 5 sao ở đây và cũng nằm ngay gần biển. Đứng từ phòng của cô có thể ngắm biển, ánh mặt trời dịu dàng chiếu xuống bãi cát dài khiến nó trở nên lung linh, huyền ảo.