Cỏ Ba Lá ( Three Leaf Clover )

Chương 7

Kết nối với Sâu chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/

******************

Hàng ngày mọi việc đều diễn ra theo đúng kế hoạch, đi quay quảng cáo và quay phim ngắn. Ngày nào Diệp Hạ cũng dậy từ sáng tinh mơ và quay về resort lúc tối muộn. Cứ như thế đã sắp hết chuyến đi công tác rồi.

Hôm qua cùng mọi người trong đoàn đi chơi quá đà nên sáng nay đồng hồ báo thức kêu đã vài lần mà Diệp Hạ vẫn không chịu thức dậy. Cô nằm ỳ trên giường đang mơ màng đấu tranh tư tưởng thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cố gắng lắm mới thanh tỉnh để ra mở cửa. Chắc là Tiểu Hy tới gọi cô xuống ăn sáng.

Ra tới cửa phòng, mở cửa, người đứng ngoài lại là Ngô Diệc Hiên khiến Diệp Hạ đứng hình. Sau đó cô liền phản ứng lại nhanh tay đóng sập cửa trước mặt người ta.

Chết mất thôi. Cô hiện tại đang mặc bộ đồ ngủ hoạt hình theo lời Dương Dĩnh nói là vô cùng cute, đầu tóc bù xù, mặt chưa rửa. Thôi xong rồi, xong rồi. Hình tượng mất hết rồi. Tại sao không hỏi là ai rồi hẵng mở cửa chứ? A! A! A!

Ở ngoài cửa, Ngô Diệc Hiên đứng đó khẽ mỉm cười. Bộ dạng vừa nãy của Diệp Hạ anh đã thấy rất rõ ràng, chắc là vừa mới từ trên giường xuống. Trông dáng vẻ tùy tiện, thoải mái của cô rất đáng yêu khiến anh không kìm được nụ cười.

Cố gắng điều chỉnh lại giọng nói để không lộ rõ là mình đã cười tránh cho cô càng xấu hổ, Ngô Diệc Hiên bình đạm nói: “Tôi qua nhắc em, 1 tiếng nữa sẽ xuất phát. Em cứ từ từ chuẩn bị, xong thì xuống dưới nhà hàng ăn sáng. Tôi đi trước”. Sau đó, anh liền rời đi.

Nghe tiếng bước chân đã đi xa, Diệp Hạ mở cửa phòng ra xác nhận sau đó mới an tâm. Cô cũng không khỏi kiểm điểm về hành động ban nãy. Có vẻ hơi thất lễ quá thì phải. Thôi quên đi, nên xóa việc này ra khỏi đầu thì hơn nếu không gặp Ngô Diệc Hiên cô sẽ lúng túng mất.

Bước vào nhà hàng Diệp Hạ gặp Ngô Diệc Hiên cũng đang ngồi ăn ở đó. Thấy cô anh đưa mắt liếc nhìn rồi tiếp tục ăn bữa sáng. Bình thường cô đã quá quen với gương mặt đó nên chẳng để ý nhưng hôm nay bị anh bắt gặp bộ dạng ngái ngủ đó nên hơi mất tự nhiên.

Lấy đồ ăn, nhìn xung quanh đều không có bàn trống, ngồi với người lạ thì không được tự nhiên nên Diệp Hạ đành miễn cưỡng tới chỗ Ngô Diệc Hiên. “Tôi có thể ngồi ở đây chứ?”.

Anh giơ tay làm động tác mời: “Cứ tự nhiên”.

Ngô Diệc Hiên cư xử rất tự nhiên, không nhắc gì tới việc ban nãy khiến Diệp Hạ không còn xấu hổ nữa. Anh không nói gì vì anh biết da mặt của cô mỏng, trêu chọc cô sẽ khiến mối quan hệ đã được thiết lập của bọn họ xảy ra vấn đề mà anh thì không muốn vậy dù rất muốn chọc cô xù lông một chút.

Dùng xong bữa sáng thì cũng là lúc mọi người bắt đầu tập trung ở đại sảnh để cùng Ngô Diệc Hiên đi quay phim ngắn. 1 giờ chiều công việc quay phim hoàn thành. Bọn họ lại di chuyển đến địa điểm tổ chức sự kiện của nhãn hàng mà Ngô Diệc Hiên làm người đại diện.

Trước khi đến giờ bắt đầu Diệp Hạ với mọi người trong đoàn ngồi trong phòng chờ nghỉ ngơi. Đang trò chuyện vui vẻ thì Tử Tịch kêu đau bụng. Một lúc sau chị ấy càng kêu đau dữ dội hơn. Vì còn vướng sự kiện nên để Tiểu Hy, Tiểu Bạch không có nhiệm vụ quan trọng đưa Tử Tịch đi bệnh viện còn mọi người thì tiếp tục công việc khi nào làm xong sẽ tới sau.

Bây giờ lại xuất hiện thêm vấn đề Ngô Diệc Hiên không có trợ lý hỗ trợ mà nhân lực trong đoàn thì ít, mọi người lại đều có nhiệm vụ của mình, không thể phân thân được. Mạc Hạo đang đau đầu vì không biết làm sao, định đích thân ra trận thì Diệp Hạ lên tiếng: “Để em làm thay cho ạ. Em có thể làm trợ lý tạm thời cho anh ấy, công việc của em cũng không bận rộn lắm”.

“Vậy ổn chứ?”. Nghe Diệp Hạ nói sẽ làm thay khiến Mạc Hạo rất mừng nhưng lại sợ sẽ làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc của cô nên còn do dự.

“Em làm được. Theo mọi người được hơn một tuần rồi em đã nắm rõ những việc chị Tử Tịch phải làm. Anh cứ yên tâm giao cho em đi”.

“Vậy làm phiền em. Sắp tới giờ bắt đầu rồi, em qua phòng bên cạnh hỗ trợ Ngô Diệc Hiên hộ anh”.

Nhận lời, Diệp Hạ đi tới phòng bên nói qua cho Ngô Diệc Hiên về tình hình để anh biết. Trên mặt anh hiện rõ sự lo lắng cho chị Tử Tịch.

Diệp Hạ lên tiếng trấn an Ngô Diệc Hiên: “Anh đừng lo lắng, chắc chắn chị Tử Tịch sẽ không sao. Lát xong việc chúng ta sẽ tới bệnh viện”.

Mặc dù trong lòng rất lo lắng cho sức khỏe của Tử Tịch nhưng không hiểu sao khi nghe lời của Diệp Hạ nói, anh lại thấy bình tĩnh đến lạ. “Được rồi. Em giúp tôi xem qua phần câu hỏi phỏng vấn xem có vấn đề gì không, lát nữa phối hợp với tôi một chút là được”.

Lúc lên sân khấu, suốt cả quá trình Diệp Hạ phối hợp với Ngô Diệc Hiên vô cùng ăn ý. Nếu không biết có khi mọi người sẽ nghĩ cô và anh đã hợp tác với nhau khá lâu rồi nên mới hiểu nhau đến thế.

Tham gia xong sự kiện, tiếp đó Ngô Diệc Hiên còn phải trả lời phỏng vấn của giới truyền thông. Diệp Hạ cũng phải tham gia phỏng vấn cho tạp chí nên lượng công việc bỗng chốc tăng gấp đôi khiến cô bận bù đầu xoay như chong chóng. Qua một hồi vất vả cuối cùng công việc cũng kết thúc thuận lợi.

Trên xe, Mạc Hạo thở phào nhẹ nhõm và thông báo với mọi người về tình hình của Tử Tịch: “Haizz!!! Cuối cùng cũng đã xong việc rồi. Giờ chúng ta đi tới bệnh viện rồi đi ăn cơm. Lúc nãy Tiểu Hy ở bệnh viện đã điện về báo Tử Tịch không có bị gì nguy hiểm chỉ là đau ruột thừa, bác sĩ đã phẫu thuật cho cô ấy, giờ thì ổn rồi mọi người không cần lo lắng quá”.

“Tốt quá rồi, may là chị ấy không sao”. Nghe được tin tất cả đều bớt lo lắng. Đặc biệt là vẻ mặt lo lắng hiện rõ từ khi lên xe của Ngô Diệc Hiên đã giãn ra.

Tới bệnh viện, mọi người lần lượt vào thăm Tử Tịch, phòng bệnh ở đây hơi nhỏ nên bọn họ phải chia nhau đi vào. Ngô Diệc Hiên đi vào sau cùng, trước khi bước vào phòng bệnh anh nói với mọi người: “Nếu mọi người thăm chị ấy xong rồi thì cứ về trước đi, lát tôi sẽ tự về”.

Mạc Hạo gật đầu đồng ý không quên nhắc nhở: “Nhớ chú ý an toàn. Chúng tôi về trước”.

Ra đến cửa bệnh viện Diệp Hạ bị đau bụng. Vì mọi người đang mệt và đói sợ họ phải chờ lâu nên cô nói với mọi người cứ đi về trước còn mình chạy vào bệnh viện đi vệ sinh. Từ phòng vệ sinh đi ra cô lại gặp Ngô Diệc Hiên, cuối cùng hai người đi về cùng nhau.

Cùng Ngô Diệc Hiên đi khỏi bệnh viện theo lối sau, thấy tâm trạng của anh hơi tệ nên Diệp Hạ vừa đi vừa nói chuyện với anh: “Anh rất quan tâm tới chị Tử Tịch”.

“Chị ấy đã cùng đồng hành với tôi trên con đường nghệ thuật gần 10 năm, từ lúc tôi mới vào nghề. Chị ấy luôn ở bên động viên, khích lệ tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn hay muốn từ bỏ. Đối với tôi chị ấy như chị gái ruột của mình”.

Đôi khi im lặng lắng nghe là lời nói tốt nhất nên Diệp Hạ không đáp thêm gì. Lại đi một đoạn đã ra gần tới cổng, Diệp Hạ quay sang nói với Ngô Diệc Hiên: “Tôi hơi đói, anh cũng chưa ăn gì, quay lại Resort thì chết đói mất. Tôi có ý này, chúng ta đi kiếm cái gì ăn đi”.

Không chờ Ngô Diệc Hiên kịp trả lời Diệp Hạ đã tự quyết định cầm tay kéo anh đi. Cô đã từng tìm hiểu xem ở đây có món gì nổi tiếng để đi nếm thử bây giờ tiện thể có dịp nên cô kéo luôn anh đi cùng thưởng thức mỹ vị nhân gian.

Dựa vào điều đã tìm hiểu, Diệp Hạ đưa Ngô Diệc Hiên tới một nhà hàng chuyên bán món ăn địa phương. Thực ra chợ mới là nơi có nhiều đồ ăn nhưng với độ nổi tiếng của Ngô Diệc Hiên vì sự an toàn và riêng tư, Diệp Hạ đã quyết định tới đây. Xem thực đơn, Diệp Hạ gọi gần một nửa thực đơn với món bánh gạo mè, bánh hấp, thịt heo ướp thảo mộc nướng xiên,…

Nhiều đồ ăn như vậy mà Diệp Hạ cũng tiêu diệt được hết sạch khiến Ngô Diệc Hiên phải nhìn cô với ánh mắt khác, cũng gắn cho cô danh hiệu Quỷ tham ăn.

Ăn xong Ngô Diệc Hiên sợ Diệp Hạ ăn nhiều khó tiêu hóa nên đề nghị đi dạo bộ ngắm cảnh một lát. Lúc đi ngang qua khu vui chơi, Diệp Hạ bị nơi này thu hút nên đã kéo Ngô Diệc Hiên vào. Ở trong khu vui chơi Diệp Hạ chỉ vài trò hay ho rủ Ngô Diệc Hiên chơi cùng nhưng anh đều từ chối: “Tôi không muốn chơi”.

“Nể mặt nhau chút đi mà, chơi một mình chán lắm”. Diệp Hạ lắc cánh tay anh, bất giác thể hiện sự trẻ con làm nũng của mình. Điều mà cô chỉ dùng với ba, mẹ và Dương Dĩnh.

Bộ dạng đòi chơi trò chơi của Diệp Hạ khiến Ngô Diệc Hiên không cưỡng lại được đành đầu hàng chấp nhận chơi cùng cô. Mỗi một cảm xúc của cô đều khiến nhịp tim của anh loạn nhịp, khiến anh đặc biệt quan tâm. Lúc ở cạnh cô anh thấy rất thoải mái, như bây giờ chẳng hạn tâm trạng ban nãy còn u ám mà giờ đã vui vẻ hơn nhiều.

Diệp Hạ nắm tay áo Ngô Diệc Hiên kéo anh đi chơi tàu lượn siêu tốc. Cô đặc biệt thích trò chơi mạo hiểm nhưng trước giờ rất khó có cơ hội lôi kéo ai đó chơi cùng nên hôm nay có dịp cô chọn trò này đầu tiên.

Mua được vé, đứng chờ tới lượt Diệp Hạ đưa mắt ngắm nhìn nơi này thì vô tình nhìn thấy phía trước ở quầy bán xúc xích có ba anh chàng ban đêm mà cũng đội mũ, đeo kính, ngụy trang rất giống Ngô Diệc Hiên. Cả ba chụm đầu một chỗ, khúc khích nói cười lại còn đang tranh giành nhau đồ ăn. Cô cảm thấy thú vị liền quay sang nói với Ngô Diệc Hiên: “Ở kia cũng có người cải trang vi hành. Không biết là ai nha?”.

Ngô Diệc Hiên đưa tầm mắt theo hướng cô nói, nhìn một chút rồi đáp: “Biểu hiện này, dáng người này xem ra là tam bào thai trong truyền thuyết”.

Diệp Hạ không hiểu gì tròn mắt quay sang nhìn anh: “Hả?”.

“TFBOYS”.

“Anh chắc chắn?”.

“Không tin thì theo tôi”, sau đó Ngô Diệc Hiên trực tiếp đi về phía ba người kia. Diệp Hạ vội đưa tay kéo anh lại, khẽ giọng nói: “Anh muốn chỗ này vỡ trận à? Cuộc gặp này sẽ làm sập hotsearch weibo đó”.

“Được rồi, nghe em”.

Nhưng Diệp Hạ có muốn cản cũng cản không nổi cuộc gặp thế kỉ diễn ra vì ba anh chàng kia có lẽ cũng nhận ra người ở bên này nên đang đi lại đây. Mặc dù không muốn kinh động mọi người vì ngoại hình của bọn họ rất nổi bật đứng lại một chỗ sẽ gây chú ý nhưng trong lòng Diệp Hạ vẫn rất muốn gặp ba cậu chàng kia, cô rất thích họ đặc biệt là Dịch Dương Thiên Tỉ nha.

Ba anh chàng đến gần, Diệp Hạ đã nhìn rõ mặt, họ thực ra chính là TFBOYS- đã lâu chưa có cơ hội tụ họp. Cậu chàng Vương Tuấn Khải đại diện lên tiếng, thân thiết chào hỏi: “Chào anh Diệc Hiên. Lâu lắm rồi bọn em không gặp anh nha”.

Ngô Diệc Hiên mỉm cười, nói: “Không phải mấy đứa bất hòa à, sao lại đi cùng nhau vậy?”.

Vương Nguyên đáp: “Anh mà cũng tin đống tin tức bát quái trên mạng sao? Giờ là thời buổi nào rồi chứ?”. Thiên Tỉ ở bên cạnh bổ sung: “Vậy tin tức anh có bạn gái là thật ạ?”.

Vương Tuấn Khải ở giữa đưa tay đập hai cậu em bên cạnh: “Bớt tung hứng chọc anh ấy đi”

Hai người kia đồng thanh: “Sao lại đánh bọn em. Anh ấy biết rõ còn chọc mà”.

“Được rồi, mấy đứa tiếp tục chơi đi. Chúng ta mà còn đứng ở đây là không đi được nữa đâu, khi nào quay về Bắc Kinh chúng ta tụ tập hàn huyên sau”.

Nhận thấy hoàn cảnh xung quanh, lại đã có vài người qua đây đã để ý nên ba cậu chàng đều đồng nhất đồng ý sau đó chào tạm biệt rồi rời đi.