Cỏ Ba Lá ( Three Leaf Clover )

Chương 9

Kết nối với Sâu chúng ta cùng trò chuyện: https://www.facebook.com/melody2108/

******************

Đi ra từ khoang cáp treo tất cả mọi nguời trong đoàn nhìn thấy Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên đều ồ lên: “Hai người giấu giỏi nha, ở bên nhau mà không chịu tiết lộ”.

Chuyện gì vậy? Ai đó nói cho cô biết đang có chuyện gì xảy ra có được không?

Ngô Diệc Hiên ghé sát lại gần cô nói nhỏ: “Tình hình ban nãy mọi người đã nhìn thấy”.

Nghe vậy cô định lên tiếng giải thích, không thể để mọi người hiểu lầm được nhưng lại bị anh ngăn lại nên đành im lặng đứng mỉm cười.

Đương sự không nói gì lại bị Mạc Hạo giục nên mọi người lục đục xách đồ rời đi. Mọi người đi đằng trước, Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên đi sau cùng. Lúc này cô mới có cơ hội nói chuyện đàng hoàng với anh: “Anh không để tôi giải thích mọi người sẽ hiểu lầm”.

“Càng cố gắng giải thích mọi người sẽ càng hiểu nhầm sâu hơn”.

“Ừm, cũng đúng. Càng xóa càng nhọ”. Diệp Hạ do dự một hồi rồi nói tiếp: “Cảm ơn anh chuyện ban nãy”.

Ngô Diệc Hiên mỉm cười đáp: “Không có gì. Anh rất sẵn sàng trở thành chỗ dựa của em”.

Lời nói này của anh có được tính là tỏ tình không. Vì bối rối không biết nên tiếp lời như thế nào nên Diệp Hạ đánh trống lảng nói: “Tôi đi lên trước với mọi người, anh cứ đi từ từ thưởng thức cảnh đẹp”. Sau đó ba chân bốn cẳng chạy mất hút. Cô phải rời khỏi hiện trường trước đã, tạm thời cô cần thời gian suy nghĩ.

Công việc quay quảng cáo diễn ra tốt đẹp, không có vấn đề phát sinh. Ekip quay quảng cáo của nhãn hàng đã rời đi chỉ còn lại mọi người trong đoàn đội của Ngô Diệc Hiên.

Vì ngày mai không có công việc mà mọi người đều thích thú với nơi đây nên Ngô Diệc Hiên quyết định để mọi người ở lại chơi đến chiều mai rồi quay về.

Tại đại sảnh của khách sạn, Mạc Hạo tập trung các thành viên lại dặn dò: “Mọi người cất xong hành lí thì cứ hoạt động thoải mái, muốn chơi gì thì chơi, ăn gì thì ăn. Lúc về cầm theo hóa đơn Đại Boss sẽ thanh toán hết, đây là phần thưởng của mọi người”.

Nhận được phần thưởng lớn như vậy khiến mọi người rất vui mừng, vỗ tay nhiệt liệt: “Cảm ơn Lão Đại, chúng tôi đi chơi đây để lại không gian riêng tư cho anh và Diệp Hạ nhé, tạm biệt”. Sau đó chưa đến 5 phút tất cả đều biến mất không còn bóng dáng một ai cả. Này! Có cần chạy nhanh như thế không? Mọi người có thể đi thi maratong được rồi đó!

“Bây giờ chỉ còn hai chúng ta thôi, có muốn đi dạo quanh đây với anh không?”.

“Được ạ”. Cô đã suy nghĩ kĩ rồi. Dù gì cũng phải đối mặt với tình cảm này, vậy hãy dũng cảm đối mặt với nó đi, cũng không có gì mà phải trốn tránh cả.

Ngô Diệc Hiên mỉm cười nhìn Diệp Hạ: “Em muốn đi đâu?”.

Diệp Hạ suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Nghe nói cảnh chùa ở đây rất đẹp, tôi muốn đi xem”.

Từ chỗ Diệp Hạ và Ngô Diệc Hiên tới chùa cần đi một đoạn đường khá xa. Hai bên đường cảnh vật rất đẹp, có thể nhìn thấy biển phía xa với những làn sóng vỗ nhẹ nhàng, những du khách tham gia các trò chơi trên biển, những áng tường vân bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm. Những cây hoa bò cạp vàng được trồng cạnh đường đi có một cành hoa rủ xuống thấp, Diệp Hạ đưa tay hái lấy nó cầm trên tay. Vừa đi vừa ngắm cảnh đẹp chẳng mấy chốc đã tới được chùa.

Quỳ lạy trước Phật tổ, Diệp Hạ cầu cho bản thân, người thân luôn mạnh khỏe, bình an. Ngoài ra thì cô không có ước muốn gì cả, cuộc sống của cô bây giờ rất tốt. Thấy Diệp Hạ thành tâm cầu nguyện, Ngô Diệc Hiên cũng quỳ xuống cạnh cô, chắp tay, nhắm mắt lại cầu nguyện.

Cầu nguyện xong Ngô Diệc Hiên quay sang bên cạnh nhìn nhưng không thấy Diệp Hạ đâu cả. Chạy đi đâu mất rồi không biết. Anh đi ra ngoài tìm cô một vòng nhưng vẫn không thấy người đâu. Lo lắng, anh lấy điện thoại ra định gọi điện nhờ mọi người trong đoàn tới đây tìm giúp thì thấy Diệp Hạ đứng ở chỗ bán dây kết. Haizz! Làm anh lo muốn chết.

Mua được dây kết, Diệp Hạ ngẩng đầu lên liền thấy ngay Ngô Diệc Hiên đang nhìn mình. Cô đi lại chỗ anh đang đứng. Tới nơi, Ngô Diệc Hiên liền mắng Diệp Hạ nhưng giọng nói nghe thế nào cũng là lo lắng: “Lần sau đi đâu có thể nói với anh một tiếng được không?”.

Hình như anh đang giận thì phải: “Xin lỗi, ban nãy tôi đi vệ sinh định nói với anh nhưng thấy anh đang cầu nguyện nên không muốn quấy rầy. Lúc quay lại thì thấy dây kết ở đó rất tinh xảo nên vào xem thử”.

“Được rồi, đi thôi”.

“Khoan đã, tặng anh sợi dây kết cát tường này”. Diệp Hạ đưa cho Ngô Diệc Hiên sợi dây kết, nhận được nó khuôn mặt than của anh đã biến mất thay vào đó là nụ cười mỉm.

Đứng từ chòi ngắm cảnh nhìn hoàng hôn dần buông xuống thật thú vị. Mặt trời như quả cầu lửa đỏ rực từ từ lặn xuống biển. Cảnh đẹp này khiến người nhìn chìm đắm trong nó khó có thể rời mắt đi được. Đứng trong khung cảnh yên bình, sóng vài cùng Ngô Diệc Hiên khiến Diệp Hạ hơi mất tự nhiên vì ở đây chỉ có hai người họ.

Ngô Diệc Hiên quay sang nhìn Diệp Hạ, lên tiếng phá vỡ không khí yên tĩnh: “Em có biết ban nãy anh cầu nguyện gì với Phật tổ không?”.

Diệp Hạ đưa ra những đáp án mà mình nghĩ tới: “Sự nghiệp thuận lợi? Bản thân khỏe mạnh? Gia đình bình an?”.

“Đều không phải”.

Diệp Hạ khẽ mỉm cười trêu chọc anh: “Nghe nói chùa ở đây rất thiêng, không phải anh cầu tình duyên đó chứ?”.

Ngô Diệc Hiên cũng khẽ mỉm cười, ôn nhu nhìn Diệp Hạ, trầm ấm nói: “Đúng vậy, anh cầu tình duyên. Anh hi vọng em có thể thành bạn gái của anh, mong Phật tổ sẽ giúp anh. Vậy nên em có thể thay Phật tổ giúp tâm nguyện của anh thành hiện thực không?”.

Bất ngờ được tỏ tình, Diệp Hạ hơi ngượng khuôn mặt đỏ bừng, tim đập liên hồi. Thực ra trước khi tới đây cô đã xác nhận rõ tình cảm của mình nhưng vẫn có chút do dự. Bỗng lúc này trong đầu cô lại xuất hiện câu nói “Hoa sẽ không vì bạn lạnh nhạt mà sang năm không nở nữa nhưng người có thể vì sự bỏ lỡ của bạn mà chớp mắt trở thành người lạ”. Vậy nên cuối cùng cô kiên định trả lời: “Được. Em thành toàn cho anh”.

Sau khi nhận được câu trả lời mong muốn, Ngô Diệc Hiên liền cúi xuống đặt lên môi Diệp Hạ một nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào mà không hề báo trước.

Trong nhà hàng Trung Hoa, Diệp Hạ chăm chú ngồi xem thực đơn. Ở đây có các món ăn đặc trưng của các vùng miền trên cả nước vì vậy cô đang đau đầu không biết chọn món nào cả.

Ngô Diệc Hiên khẽ mỉm cười nhìn quỷ nhỏ tham ăn trước mặt. Thấy đồ ăn là mắt sáng rực, quên sạch hình tượng: “Em cầm thực đơn xem đi xem lại gần 10 phút rồi đấy”.

Diệp Hạ dứt khoát đẩy thực đơn tới phía Ngô Diệc Hiên: “Có quá nhiều món ăn ngon, rất khó chọn. Anh gọi món đi”.

Ngô Diệc Hiên bất đắc dĩ nhận lấy thực đơn, anh quay qua gọi nhân viên nhà hàng: “Phục vụ, tôi muốn gọi món. Tôi gọi món sủi cảo, gà Kung Pao, tôm xào hạt điều, đậu phụ Ma Bà, cơm nóng và một ấm trà hoa hòe. Vậy được rồi, cảm ơn”.

Phục vụ: “Vâng, xin quý khách chờ một lát. Nhưng… nhìn quý khách rất quen. A! A! A! Anh thực sự là Ngô Diệc Hiên”.

Ngô Diệc Hiên mỉm cười lịch sự đáp lại xem như thừa nhận thân phận của mình.

Cô nàng phục vụ không giấu nổi vui mừng nói: “Ban nãy nhìn bóng lưng đã nhận ra là anh nhưng anh lại bịt kín quá nên em không dám chắc. Không ngờ đúng là anh thật. Em là fan của anh đó, có thể cho em xin chữ kí và chụp ảnh cùng được không ạ?”

“À, được”.

Chụp ảnh, xin chữ kí xong cô nhân viên phục vụ mới luyến tiếc rời đi để lại không gian riêng cho hai người.

“Anh vui nhỉ, đi ăn cơm còn gặp được fan đã thế lại còn rõ thân thiết với người ta nữa”.

Ngô Diệc Hiên đưa tay véo má Diệp Hạ: “Đúng là trẻ con, đồ nhỏ mọn”.

Diệp Hạ không chịu thua cãi cố: “Thì em vẫn tính là trẻ con mà”.

“Vậy khai thật đi, em bao nhiêu tuổi rồi? Chúng ta tìm hiểu nhau một chút”.

“24 tuổi”. Vừa nói xong thì Diệp Hạ có điện thoại. Cô lấy máy ra nhìn xem người gọi tới là ai. Thấy tên cô liền nghe máy: “Con nghe đây ạ”.

Mẹ Trần ở đầu dây bên kia dịu dàng nói: “Ừ, mẹ gọi điện hỏi thăm tình hình của con”.

Diệp Hạ vui vẻ đáp lời: “Con vẫn ổn, công việc đều bình thường”.

“Thế thì mẹ yên tâm rồi”.

“Hai người đang ở đâu ạ?”.

“Chúng ta đang nghỉ dưỡng ở Hokkaido – Nhật Bản. Đúng rồi, tháng sau ba, mẹ sẽ đến Bắc Kinh đón tết nguyên đán với con”.

“Ba, mẹ nhớ mua quà tặng con nha, con ở đây sẽ chuẩn bị sẵn sàng cung nghênh hai vị”.

Mẹ Trần cưng chiều nói: “Được rồi, già đầu rồi còn làm nũng đòi quà. Mẹ chỉ gọi điện hỏi thăm vậy thôi, không làm phiền con nữa. Mẹ phải đi ăn tối rồi, ba con đang gọi”.

“Vâng ạ. Con chào mẹ”.

Kết thúc cuộc gọi, Diệp Hạ ngẩng đầu lên, Ngô Diệc Hiên đang mắt tròn mắt dẹp nhìn cô, anh ngạc nhiên hỏi: “Em biết tiếng Việt Nam?”.

Khi nãy nói chuyện điện thoại với mẹ cô nói bằng tiếng Việt thì ra vì điều này mà anh ngạc nhiên như thế. Diệp Hạ khẽ mím môi: “Em là người Việt Nam nhưng lớn lên ở Mỹ”.

Nghe cô nói mình là người Việt làm anh không khỏi ngạc nhiên, không ngờ cô lại có nhiều ẩn số như vậy, anh phải dành thời gian tìm kiếm “chìa khóa” mở hết tất cả những ẩn số của cô ra mới được.

“Thật không nhận ra, tiếng Trung của em rất chuẩn như người bản địa vậy. Mà anh chẳng biết chút nào về em ngoài những điều em đã nói cả”.

Diệp Hạ tinh nghịch đùa: “Thế thì anh hãy dành cả đời này để tìm hiểu đi”.

Ngô Diệc Hiên rất chân thành đáp: “Rất sẵn lòng”.

Nghe xong câu nói của anh mặt Diệp Hạ đỏ ửng. Định trêu chọc người ta cuối cùng mình lại bị lời nói của người ta làm cảm động mất rồi.

Dùng bữa xong Diệp Hạ cùng Ngô Diệc Hiên tay trong tay đi dạo ngắm cảnh. Đi được một lát Diệp Hạ đã kêu chán rồi rủ Ngô Diệc Hiên đến đài phun nước ánh sáng. Thấy mọi người ở đây chơi xe điện cân bằng cô vô cùng thích thú cũng thuê xe chơi thử.

Trò này thật không dễ chơi chút nào cố gắng mãi mà cô cũng không đứng lên được xe. Ngô Diệc Hiên thì ngược lại, chưa đầy 5 phút đã chơi thành thạo.

Thấy Diệp Hạ không chơi được Ngô Diệc Hiên đưa tay cốc nhẹ trán cô: “Ngốc quá. Anh giúp em, có mỗi cái trò trẻ con mà cũng không chơi được”.

Sau đó nhờ sự kiên trì, nhẫn nại của Ngô Diệc Hiên gần 30 phút sau Diệp Hạ mới điều khiển được chiếc xe. Điều này làm cô vui vẻ cười không ngừng.

Nhìn thấy sự vui vẻ, đáng yêu của Diệp Hạ khi đi được xe cân bằng Ngô Diệc Hiên bất giác cười. Hạnh phúc bắt nguồn từ những điều đơn giản.