Cô Bạn Gái Nhỏ

Chương 52

Dáng vẻ nghiêm túc giải thích của Ngải Tiếu quả thật là quá hấp dẫn lôi cuốn, Nhạn Đường ở gần em ấy như vậy, gần đến có thể thấy rõ hàng mi cong vút đó. Ở cự ly gần đó, hơi thở bắt đầu loạn nhịp, làm cô phải kéo giãn cự ly ra với con sóc nhỏ.

Ngải Tiếu cũng "chậm tiêu" giờ mới ý thức ra chuyện gì, mặt đỏ lên.

"Được, vậy bài nhạc này có tên rồi." Nhạn Đường cười, cho điện thoại vào túi quần, "Đúng rồi, còn một chuyện cần phải nhờ em."

"Chuyện gì?"

"Chị đã nói chuyện chị với Khổ Trú rồi, em ấy muốn gặp em." Nhìn thấy dáng vẻ phiền não của con sóc nhỏ, cô ngập ngừng, tiếp tục nói: "Chị có nói em là người Dịch Nhàn cũng quen biết."

Ngải Tiếu cực kỳ đau đầu, thân phận thật sự của mình giờ ai ai cũng biết hết vậy: "Vậy em có đoán ra được là em không?"

"Không có. Thân phận của em không nên do chị nói ra, nếu em đồng ý thì có thể đích thân nói với Dịch Nhàn. Nếu không đồng ý......" Cô ngập ngừng, Ngải Tiếu thì lại tiếp lời rất tự nhiên: "Nếu em không đồng ý thì giấy cũng không gói được lửa, sớm muộn gì Dịch Nhàn cũng biết, cho nên, vẫn là nói cho em ấy biết thì hay hơn."

Ngải Tiếu nói như vậy dường như là cho Nhạn Đường uống viên thuốc định tâm về tương lai, nhưng đồng thời, cô cũng nhớ ra một chuyện.

Tháng 5 và tháng 6, cô phải tham gia khóa đào tạo của công ty Hoàng Lâm. Hôm sau là tháng 4 rồi, đợi tháng 4 trôi qua, cô và Ngải Tiếu phải xa nhau tới hai tháng lận.

Nhạn Đường còn nhớ lời nói đùa lúc trước của Tần Tùng là mình không nỡ rời xa tiểu tác giả, lúc đó cô quả thật có hơi không nỡ, nhưng so với cảm giác hiện giờ thì đã hoàn toàn không cùng một cấp độ rồi. Bây giờ cô chỉ nghĩ đến chuyện hai người sẽ phải xa nhau hai tháng thì cảm thấy rất tức ngực.

Cô nhìn Ngải Tiếu đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào với Dịch Nhàn, cô mím môi lại, không có nói chuyện này ra. Hai người chỉ mới bắt đầu, khi đối diện với chuyện này chắc chắn sẽ rất khó xử, cô không hy vọng Ngải Tiếu trong thời gian tiếp theo, mỗi khi nhìn thấy mình là sẽ nhớ tới chuyện phải xa nhau.

Ngải Tiếu không chú ý đến sự thất thần của cô ấy, trực tiếp nói: "Ở trường học giải thích với Dịch Nhàn chuyện này có phải là không được tốt lắm? Nói trên mạng thì thấy không có thành ý, ưm...... còn gọi điện thoại thì sao?"

"Trưa nay có thể kêu em ấy cùng đi ăn cơm." Nhạn Đường đề nghị.

"À đúng, cái này được đó!" Mắt Ngải Tiếu sáng lên, ngẩng đầu nhìn nữ thần, đột nhiên có cảm giác hơi giống sắp gặp mặt phụ huynh.

Cô là một người không có cảm giác an toàn cho lắm, lại là lần đầu tiên yêu đương, vốn cứ tưởng mình sẽ rất bất an, nhưng hiện giờ cô lại cảm thấy cực kỳ an tâm. Không phải do đối phương là nữ thần của mình, mà là do đối phương từ sớm đã dung hòa mình vào cuộc sống của cô ấy.

Từ bạn bè trên mạng đến bạn ngoài hiện thực, Ngải Tiếu thậm chí còn không biết mình từ khi nào đã quen thân với những người xung quanh của nữ thần đến như vậy, giống như là thấm thoát vô tình, bạn bè của Nhạn nữ thần đều có liên hệ với mình.

Cái nhận thức này làm cô rất bất an, nhưng đồng thời, cô cũng có cách nghĩ muốn quen biết bạn bè của Nhạn Đường. Nói thật, Hoàng Tiểu Duyệt sáng nay còn gửi tin nhắc cho cô hỏi tình hình "chiến trận" sao rồi. Như vậy xem ra, bạn bè đại học của cô cũng có thể chấp nhận chuyện bách hợp, vậy thì cô có thể chia sẻ niềm vui thoát ế với bọn họ không? Còn group tác giả nữa, nếu Nhạn nữ thần đồng ý, Ngải Tiếu cũng muốn giới thiệu cho cô ấy quen với đám bạn này.

Nếu không có sự "chỉ đường dẫn lối" của bọn họ thì mình chắc cũng không có đủ dũng khí tỏ tình với nữ thần?

À đúng rồi, còn cái tin weibo tư vấn tình cảm lúc trước nữa, cô có cần đi thông báo tiến triển sau này không?

Lấy Dịch Nhàn làm khởi điểm, Ngải Tiếu đã sắp xếp thứ tự thông báo thoát ế. Nghĩ đến cuối cùng, cô do dự một lát, lỡ như nữ thần không thích người khác biết được chuyện của hai người thì sao.1

Nhạn Đường không biết Ngải Tiếu đang nghĩ gì, nhưng thấy em ấy đột nhiên ủ rũ, liền hỏi: "Sao vậy?"

"Cái này...... chị có ngại nếu em đem chuyện của tụi mình nói cho người khác biết không?" cô nói xong rồi bổ sung thêm: "Bạn của em hầu như đều nghe qua nhạc của chị."

Nhạn Đường nhớ đến nội dung trong friendzone, hỏi: "Là em bán Amway (Giới thiệu) đó hả?"

"......" Ngải Tiếu cúi đầu không nói chuyện.

Bàn tay hơi nắm lại đặt lên môi, Nhạn Đường đột nhiên thấy hơi khó xử: "Cái này, lúc nãy chị đã thông báo hết cho bạn bè trong giới biết rồi."

"Thông báo cái gì, thoát ế hả?" Ngải Tiếu kinh ngạc.

"......Uhm."

Ngải Tiếu ngẩn ngơ nhìn cô ấy một lát, rồi cười nhẹ. Không ngờ nữ thần cũng có mặt đáng yêu đến thế, như vậy xem ra, cô ấy còn nôn nóng hơn mình nữa.

Như vậy tốt thật, bọn không đều không muốn chừa đường lui cho mình rồi.

Trò chuyện trong phòng khách một hồi, Nhạn Đường gửi tin nhắn cho Dịch Nhàn, kêu đi ăn cơm chung. Dịch Nhàn vừa nghe nói cùng ăn cơm với Trú Đại thì lập tức hưng phấn lên, không hề do dự gọi điện thoại xin nghỉ phép với đội trưởng.

Cô cứ tưởng hai người họ là quan hệ họ hàng, xin nghỉ phép sẽ dễ dàng hơn thường ngày, ai ngờ đối phương cực kỳ không vui từ chối yêu cầu xin nghỉ của cô.

Dịch Nhàn cũng không vui rồi: "Tớ đi xem bạn gái của bạn tốt, cậu không không vui cái gì?!"

"Thời gian cậu thích Trú Đại đó còn dài hơn thời gian thích tớ." Lưu Nhung rõ ràng là đang ghen, "Hơn nữa còn 4 ngày nữa là thi đấu rồi, cậu còn muốn trốn tập?"

"...... Cậu ấu trĩ quá vậy!" Dịch Nhàn trợn mắt, "Ăn xong cơm về tập thêm có được chưa? Tớ sẽ tập đến tối."

Lưu Nhung im lặng giây lát, thành thật nói: "Thời gian tớ ở trong đội bóng không còn nhiều nữa, tớ muốn nhìn thấy cậu trên sân nhiều hơn."

Dịch Nhàn hít một hơi sâu, vỗ vỗ ngực để điều chỉnh nhịp thở lại. Lời nói của đội trưởng không ngọt ngào chút nào, nhưng cái cách biểu đạt tình cảm vừa sến vừa trực tiếp này chọc đúng vào trái tim cô.