Nhi bước qua cổng trường, không còn uể oải hay quầng thâm mắt nữa. Cô nàng lên lớp vẫn dưới nụ cười khinh khỉnh của Kha. Cứ cười đi cô bạn à, cười khi còn có thể ! Nhi ngồi vào chỗ, giở sách ôn bài.
Giáo viên bước vào, Nhi viết một lá thư cho người ngồi cạnh bàn :” Ê. Nhi nhờ tí “ Cậu bạn đồng ý ngay, kế hoạch của nó :
Cậu bạn ngó sang bài của Kha như kiểu copy, cô ả nhanh chóng đứng lên thưa cô giáo, trong lúc đó, tờ giấy bài tập của Kha bị Nhi đánh tráo một cách khéo léo.
Nhi viết thêm mẩu thư nữa cảm ơn cậu bạn kia rồi dúi vào tay cậu ta tờ 100k ( ước gì e là a ý T_T ).
Tiếp đến, cô giáo bảo nộp bài. Bài của Kha ở cuối, rồi cô ta bắt đầu đi thu.
Khi xem lại một lượt các bài văn tả cô giáo của cả lớp. Cô giáo trợn mắt mặt đỏ bừng, cô hét ầm lên :
- LÂM THÙY KHA !
Giật mình, Kha đứng bật dậy, cô nói tiếp :
- Cô…cô, gan cô to lắm ! Cô dám viết tôi như thế này vào bài văn hay sao…..
Kha lấy bài văn của mình đọc lại, để tác giả nói cho m.n biết một vài câu :” Lớp em có một con mụ già mặt nhăn nheo tên là Triệu Nhu Minh. Bà già này dạy văn, ki bo thì khỏi nói. Mặt như cái điếu cày, mông lúc nào cũng chổng ngược lên nhìn muốn đạp bả văng một phát sang tận Tây Ban Nha. Bà này 30t mà chưa ai thèm rước. Cũng đúng thôi, người thì bánh mì, chiều cao 3 mét bẻ đôi, dáng thì chả như HOA HẬU quá rồi. Ôi sời ơi còn chưa kể tính tình thì bẩn bựa,… “ bla bla, nói chung là bài văn này Nhi làm quá hay. Thật ra thì có một lần Nhi nhặt được tờ giấy nháp của Kha và giả mạo được chữ của cô ta. Nó ngồi dưới, khuôn mặt thản nhiên nhìn chằm chằm Thùy Kha. Cô ả cũng một phần đoán ra trò này là của nó nên tức giận không thể làm gì hơn vì không có bằng chứng.
Thế là sau buổi học đấy, Kha được lên phòng giám thị ngồi uống trà lipton tẩm bổ và được thầy giám thị ” kỉ niệm “ cái bảng kiểm điểm.
Nhi cười thầm trong lòng :” Đụng đến THIỀU BẢO NHI thì khó mà sống yên con nhé ! “
Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại tại đây. Trong một lần xuống thư viện :
Kha đang loay hoay tìm cuốn sách dạy nấu ăn đọc lại để học nghề, Nhi đứng ngay bên cạnh. Quyển sách học nghề ở tầng thứ 3, Nhi đưa tay lên với quyển sách xuống cho Kha, đưa cho cô ta. Cô ả tưởng nó chân thực, cảm ơn nó nhưng mơ à con gái ? Thiều Bảo Nhi là ai mà dễ qua mặt thế ? Thật ra lúc lấy sách cho cô ta Nhi đã không xếp lại gì hết và lúc đấy Nhi rút phăng một phát luôn, và kế quả :
Cả tầng 3 đựng xách đổ ập, Kha hoảng hốt. Những người còn lại quay ra nhìn chằm chằm Kha.
Kha chỉ tay vào Khi và bảo Nhi là người làm đổ trong khi Nhi đang đứng xa cô ả khoảng mấy chục mét.
Thật ra là : Lúc Nhi lấy xách cho Kha không ai thấy cả, và Nhi đã cầm sẵn một cuốn khác, sau đó lùi ra xa một cách khéo léo mà cả Kha cũng không biết.
Và cuối cùng, vì tội phá hoại mà Kha ĐƯỢC ở lại đến 8h tối xếp hết tất cả sách trong thư viện rộng lớn. Cô ả thù Nhi đến tận xương tận tủy mất thôi.
Phát biểu of tác giả : Rắc rối Nhi nhà ta mang đến cho Kha vẫn như kết thúc đâu nha ! Cố đọc thêm chương nữa rồi mà biết sự lợi hại của Nhi nhá. Yêu m.n nhắm ^^!