Cô Có Thích Phi Công Không

Chương 14

Tôi trợn mắt ngạc nhiên nhìn ba, không hiểu ông đang nói gì.

Tôi gượng đứng dậy, lấy hết can đảm hét thẳng vào mặt ba một câu.

“ Con đã làm gì sai ?”

*chát*

“ Mày còn hỏi à ?” Vừa nói ông vừa lấy tay tát vào bên má còn lại của tôi.

Năm bàn tay lập tức hằn dấu lên khuôn mặt trắng nõn, tôi đứng không vững phải níu chặt chiếc ghế gần đó, bàn tay vô thức xoa lên má.

Rát không tả nổi, từ trước đến giờ ba chưa lần nào đánh tôi, đây cũng là lần đầu tiên ông giận đến mức này.

Tôi không hiểu mình đã làm gì.

Ba tôi tức đến tím tái mặt mày, ông đưa mắt sang phía Minh Đức, quát tháo buông ra những lời sẵn sàng làm tổn thương người khác.

“ Mày đi dạy con người ta rồi yêu nó luôn, ở đời có ai vậy không hả ? Tai tiếng đến nỗi cả cái làng dưới quê đều biết.

Đi dạy không lo yên phận đi mà yêu với đương.

Còn đi yêu đứa đáng tuổi cháu mình.

Tao...tao hết..nói....nổi với ma...”

Ông nói được nửa chừng thì giọng nói yếu dần, hơi thở bị ngắt quãng từng nhịp.

Ông đưa tay lên ôm ngực đau đớn quằng quại.

Mẹ tôi quíu lên, bà luống cuống đi tìm cái gì đó.

“ Chết rồi, lúc nãy vội quá quên mang thuốc rồi.

Tôi biến sắc, đứng chôn chân tại một chỗ nhìn ba mình đang hấp hối từng giây một.

Bệnh tim của ông lại tái phát nữa rồi, ông trời đang giáng xuống đầu gia đình tôi tai ương gì thế này ? Mọi thứ đang rất yên ổn đùng một cái tùm lum biến cố ập đến khiến tôi trở tay không kịp.

Đức rất lanh lẹ, trong lúc tôi còn ngơ ngẩn thì nó đã chạy đến cõng ba tôi ra xe, quay ra nạt tôi một tiếng.

“ Chị còn đứng đó làm gì ?”

Tôi hoàn hồn, nhanh chân kéo mẹ theo.

Vừa đến nơi thì các bác sĩ đã tận tình tiếp đãi, ai nấy cũng sốt sắng đưa ba vào phòng phẫu thuật.

Mẹ tôi ngất lên ngất xuống, mặt không chút huyết sắc, người mềm như cọng bún.

Tôi phải cố gắng mạnh mẽ để còn che chở cho mẹ của tôi, bây giờ tôi mà gục xuống thì ai lo cho gia đình.

Âm thanh phát ra từ phòng phẫu thuật khiến tôi hồi hộp, tim đập loạn nhịp.

Chỉ một tí nữa thôi thì tôi đã mang danh hại chết cha mình rồi.

“ Chị có đói không để em gọi đồ ăn “

Đức tiến tới ngồi cạnh tôi, đưa cho tôi một chai nước, tôi cầm lấy uống cạn một hơi.

Nó lấy tay vén những sợi tóc rối trên mặt tôi.

Tôi nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt nó, ai lấy nó đúng là tốt số thật nhưng có lẽ người đó không phải tôi.

Phải nói là trong hoàn cảnh nào nó cũng rất đẹp, đẹp không tì vết.

Tôi không khống chế được bản thân mình, bấc giác đưa tay sờ lên mặt của nó.

Con trai Việt Nam cũng rất đẹp nhé, Minh Đức là một nhân chứng sống cho câu nói của tôi.

Nó vẫn cứ ngồi im để tôi mân mê khuôn mặt mĩ nam của mình, tôi biết có rất nhiều con mắt đang hướng về phía tôi và một trong số những con mắt đó có cả mẹ.

Tôi thấy mẹ để ý Minh Đức từ lúc nó đi với tôi về nhà, tôi biết bà đang nghĩ gì.

Người ta nói tình yêu không phân biệt tuổi tác, vậy tôi làm sai hay sao.

Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn sống áp đặt lên nhau như thế.

Tôi biết người làm ra cái chuyện này chỉ có thể là mẹ của Minh Đức, nhưng có điều tôi vẫn thắc mắc.

Ai là người đã chỉ thông tin của nhà tôi cho bà ấy ? Dù lên đây lập nghiệp đã lâu nhưng người biết về nhà tôi chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Vậy thì là ai ?

" Trong bệnh viện mà cũng phát cẩu lương à ?"

Từ xa nghe thấy giọng nói rất quen, giọng nói kéo tôi về thực tại, nhắm mắt cũng biết là bốn anh em cây khế.

Tôi giật mình rút tay lại, Minh Đức bây giờ mặt còn đỏ hơn trái gấc.

Tôi không ngại thì nó có gì phải ngại, thấy tôi lúng túng đám nhóc càng trêu.

" Người ta đang đắm chìm trong hạnh phúc thì mình không nên phá vỡ.

Bạn quạo lên bạn đấm cho mình không còn răng ăn cơm.

" An vừa nhắc nhở Hữu Anh nhưng cũng không quên lái sang khịa tôi.

Bọn chúng trêu chọc một hồi thì mới để ý đến mẹ của tôi.

Tất cả đều quay sang chào hỏi lễ phép, mẹ tôi cũng đáp lại.

" Ủa sao mấy đứa biết mà đến ?" Tôi ngạc nhiên hỏi, nãy giờ đâu có ai báo cho bọn chúng đâu.

Thiên cười khẩy, thản nhiên đáp.

" Giời, bệnh viện này của nhà em mà.

Nãy ba em gọi điện nói thấy thằng Đức vào đây nên tụi em chạy tới xem sao "

Tôi " À " một tiếng gật gù hiểu ra.

Cả cái bệnh viện này của nhà thằng Thiên, giàu gì mà giàu ghê thế.

Tôi không ngần ngại mà chớp lấy cơ hội, thấy sang bắt quàng làm họ, hỏi chơi nó.

" Ồ thế có giảm giá cho cô không ? Nể tình chỗ thân quen.

"

Nghe xong thì bọn chúng ai cũng cười, nó biết tôi đùa nên cũng diễn theo tôi cho trọn vở kịch.

" Chuyện nhỏ, em miễn phí cho cô luôn.

"

" Nhớ cái mồm đấy nhá.

"

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, bọn chúng đúng là vitamin gây cười.

Chỉ cần gặp chúng nó là bao nhiêu mệt mỏi lập tức tan đi, giàu nhưng không hề chảnh.

Bọn trẻ quả thật là những người tốt bụng.

Bọn chúng đi tới nói chuyện an ủi với mẹ tôi, thấy mẹ tôi tươi lên hẳn.

Tôi mang ơn chúng nó quá lớn, không biết lấy gì để đền đáp nữa.

Chúng tôi ngồi đến chiều thì cuộc phẫu thuật mới xong, bác sĩ vừa bước ra thì tôi đã lập tức nhào tới, hỏi dồn dập.

" Bác sĩ, bác sĩ, ba tôi sao rồi ?"

" Người nhà yên tâm, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch.

Bây giờ bệnh nhân đang được chuyển sang phòng hồi sức, người nhà có thể tới thăm.

"

Lời nói của bác sĩ như cứu vớt mẹ con tôi từ vực sâu vậy.

Tôi ôm chầm lấy mẹ, khóc trong niềm hạnh phúc.

Ai nấy cũng vui mừng cho chúng tôi.

Tôi ngay lập tức dẫn mẹ tới phòng của ba, bọn nhóc thì nói tí nữa sẽ tới vì làm một số thủ tục cho ba tôi.

Ngoài cảm ơn ra tôi không biết phải nói gì, bọn chúng là thiên sứ cứu lấy cuộc sống bất hạnh của tôi.

[...]

Đợi cho hai mẹ con của cô Linh đi thì Ân mới cất tiếng " Mày biết rõ ai là người đứng sau vụ này đúng không ? "

Đức chỉ nhàn nhạt gật đầu, cậu lúc này như sắp nổi điên, tay đã nắm thành quyền từ bao giờ.

Thiên, An và Hữu Anh thấy mọi chuyện không còn đơn giản nữa, bọn chúng đều đưa ra ý kiến.

" Mày cần phải gặp mẹ mày để nói chuyện, nếu hôm nay mày không có mặt để cứu kịp thì liệu ba của cô Linh có còn bình thường nữa không ?" Thiên nhăn mặt nói ra nỗi bức xúc trong lòng.

Đức lặng đi hồi lâu rồi cậu quay ra nhìn lũ bạn của mình " Tụi mày chăm sóc cô Linh giùm tao, tao đi có việc "

Hai từ " có việc " của thằng Đức bọn chúng hiểu đó là gì.

Cả bốn đều gật đầu chắc nịch Đức mới yên tâm bỏ đi.

Cậu tin tưởng bạn của mình, dặn dò xong thì cậu nhanh chóng lái xe đi tìm mẹ mình.

Muốn gỡ dây thì phải tìm người buộc dây.

[...]

Ngồi một lúc thì ba tôi tỉnh dậy làm cho mọi người ai nấy đều không khỏi bất ngờ, bác sĩ nói đề kháng của ba rất tốt.

Đúng là một kì tích nhưng ông phải ở lại vài ngày để theo dõi.

Ba vẫn còn giận tôi, ông không thèm nói chuyện với tôi.

Tôi cũng không biết nói gì, chỉ biết xin lỗi.

" Con xin lỗi, là con bất hiếu.

"

Tôi nói rồi định đứng dậy bỏ đi vì ở đây chỉ làm không khí tồi tệ hơn, tôi không muốn ba mất vui.

Bác sĩ dặn ba phải luôn trong tình trạng vui vẻ, không được để sốc hay quá bất ngờ vì một điều gì đó.

Nhưng ba đã nắm lấy tay tôi, tôi hơi hoảng quay sang, bắt gặp ánh mắt cầu xin của ba khiến tôi cảm thấy tim mình đau nhói.

" Ba xin con, hãy rời bỏ nó đi.

Ở đời còn rất nhiều người tốt mà, ba xin con.

Ba cầu xin con, thanh danh của dòng họ đều phụ thuộc vào con hết "

Ba nói mà nước mắt cứ giàn dụa, tôi không kiềm lòng được mà khóc theo ba, giờ tôi phải làm sao mới đúng đây.

Một bên là gia đình, một bên là tình yêu.

Con tim và lí trí tôi biết nên chọn cái nào đây.

Ba vẫn chờ câu trả lời của tôi, tôi đang trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Đồng ý cũng không được mà chối cũng không xong.

Ai có thể nói cho tôi biết tôi phải làm gì mới đúng đây ?

[...]

Đức và mẹ không ai nhường ai, cả hai nhìn nhau như kẻ thù, ánh mắt đều hằn lên những tia lửa.

" Tại sao mẹ phải làm vậy ?"

" Mẹ làm gì ?"

" Mẹ làm gì tự chính lương tâm của mẹ rõ.

" Đức quát lên, cậu quá thất vọng về mẹ của mình.

" Con vì một con nhỏ đó mà giám lớn tiếng với mẹ ?"

" Bà không phải là mẹ của tôi.

" Cậu rít lên từng chữ, từ nhỏ đã không sống chung với mẹ, chưa bao giờ biết tình mẹ là gì.

Bà Lan nhìn thấy con trai của mình mà trong lòng càng muốn băm con nhỏ kia ra thành trăm mảnh.

Nó đã cho con bà ăn phải bùa gì mà bây giờ nó quay lưng với chính gia đình mình.

" Mẹ nói con không được quen con nhỏ đó.

Một là nó, hai là gia đình.

Con chọn đi, lớn rồi nói ít hiểu nhiều.

Con cũng biết cái gì cũng phải có giá của nó đúng không ?"

Bà chậm rãi nói ra vài từ, trong thâm tâm của người làm mẹ, bà biết mình có lỗi vì bao năm qua không cho Minh Đức được một tình yêu trọn vẹn của gia đình.

Nhưng bà sẽ cố gắng bù đắp, bà sẽ không thể để một cơn gió lạ mà làm lung lay đi gia đình của bà.

Đức nghe xong thì cảm thấy hụt hẫng, cậu không hiểu mẹ cậu đang có toan tính gì, cậu biết nếu chọn tình yêu thì cậu sẽ phải trả cái giá rất đắt và sẽ liên lụy đến cả người mình yêu.

Cậu tức không nói được gì, mẹ cậu vẫn thản nhiên chờ cậu trả lời.

Nên làm gì mới vẹn cả đôi đường đây ? Đi cũng không được mà lùi cũng không ? Mẹ cậu đang cố tình ép chết cậu rồi.....

" Con trả lời đi " Không cùng địa điểm, không cùng thời gian, không hẹn mà gặp, ba của Linh và mẹ của Đức đều cùng nói ra một câu.

Đức và Linh phải làm gì đây ? Phải làm gì để bảo vệ tình yêu của mình, đồng ý hay từ chối ?