Có Con Chim Sơn Ca

Chương 12: “câu Chuyện Tốt Đẹp”

Từ Hành vừa ngâm nga một ca khúc vừa đi một mạch đến phòng bệnh Chu Dư An, rồi đắc chí phi hai vé vào người Chu Dư An.

Chu Dư An cầm tấm vé lên cẩn thận soi lúc lâu, khóe miệng sắp sửa ngoác đến tận mang tai.

Từ Hành “á đù” tiếng: “Coi mày kìa, hớn hở cái nỗi gì, còn phải hạ mình đi tặng vé cho người ta. Có tí cốt khí được không mày.”

Chu Dư An lườm hắn, ngờ vực nói: “Còn dám nói tao, coi lại chính mày đi, hớn ha hớn hở như nhặt được tiền.

Không phải lại mới lừa được em gái ngây thơ nào đấy chứ?”

Từ Hành dựa lưng vào ghế, duỗi thẳng đôi chân dài, cười bảo: “Nhặt được tiền có gì mà vui, tao đâu có thiếu tiền.

Gặp lại người quen cũ mà thôi.”

Người quen cũ? Chu Dư An khó có thể tưởng tượng cái mồm này của Từ Hành còn có thể thốt ra được cái từ nho nhã như vầy, “Bạn gái cũ hở?”

Từ Hành lắc đầu, hắn sắp quên béng bộ dạng của bạn gái cũ rồi.

——

Tuy rằng sự kiện gây rối ở bệnh viện Hán Nam không gây ra thương vong nghiêm trọng, song vẫn bị đưa lên bảng tin của thành phố Văn Hoa.

Bởi vậy mà hàng loạt tin đồn vô căn cứ cùng một số ý kiến ​​trái chiều đã theo nhau mà đến.

Tống Địch Tân xem tin tức trên di động, trong đó có không ít video quay lại hiện trường vụ việc được tung lên, vừa thoáng liếc cái gã đã nhận ra ngay Chung Phất Sơ.

Trong video, Chung Phất Sơ vẫn luôn ngăn cản từng đợt công kích của những kẻ gây rối.

Tuy rằng đã bị thương, nhưng từ đầu chí cuối anh không hề đánh trả lần nào, chỉ là sắc mặt anh trông rất kinh khủng.

Gã thở phào một hơi, tuy chỉ là bác sĩ tâm lý nhưng gã cũng khá tường tỏ về tình trạng hỗn loạn trong ngành y tế hiện nay.

Đợt nọ mới có vụ bác sĩ cấp cứu bị bệnh nhân say rượu đấm ngã và đã đánh trả, kết quả là bị cắn ngược, cuối cùng bác sĩ nọ đã bị cảnh sát địa phương phạt vì tội hành hung người khác.

Thời nay, việc ẩu đả trong ngành y tế là nhiều vô số kể, càng là bác sĩ thì càng phải cố gắng mà kiềm chế, chứ không lớn chuyện rồi thì không chỉ giải quyết đơn giản như nộp tiền phạt là xong.

Tống Địch Tân vừa định gọi điện hỏi thăm Chung Phất Sơ, thì bỗng lướt thấy một đoạn video với cái tít khá là giật gân: “Một nam bác sĩ tại bệnh viện Hán Nam đã hành hung người nhà bệnh nhân.”

Đoạn video được quay bằng di động, chỉ có vài giây và rất rung lắc, chỉ có thể thấy cảnh một bác sĩ nam cao lớn quay lưng lại màn hình và khóa cổ một nam thanh niên rồi vật mạnh kẻ đó xuống đất, kế tiếp nhấc chân nghiến mạnh cổ tay, và ngay sau đó kẻ nằm dưới đất đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, video cũng đột ngột kết thúc tại đây.

Chuỗi hành động này diễn ra rất dứt khoát và gọn ghẽ, cùng với hành động cố ý tra tấn như để trả thù, hoàn toàn vượt xa phạm vi phòng thủ.

Trái tim Tống Địch Tân nện thùm thụp, lượng xem video càng lúc càng tăng cao.

Trong khung bình luận có rất nhiều lời lẽ mắng nhiếc, một số chỉ trích bác sĩ hành hung người nhà bệnh nhân, và cũng có bình luận bênh vực bác sĩ, hiện trường loạn cào cào cả lên.

Sự nhạy bén của bác sĩ tâm lý khiến Tống Địch Tân nghĩ thầm không ổn.

Chung Phất Sơ vốn đã có phản ứng căng thẳng sau chấn thương, giờ lại thêm không biết bị cái gì kích thích mà trở nên như thế.

Điều này có khả năng sẽ mang lại những khó khăn mới cho việc điều trị của gã.

Gã vội vàng gọi điện cho Chung Phất Sơ để chuẩn bị cho buổi tư vấn tâm lý tiếp theo vào buổi tối, thế nhưng giọng nói của Chung Phất Sơ qua điện thoại lại rất đỗi bình tĩnh, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trong phòng làm việc của Viện trưởng bệnh viện Hán Nam, Phó Ninh nhìn Chung Phất Sơ vừa từ đồn cảnh sát trở về, lời nói thấm thía bảo anh: “Tiểu Chung à, sao lúc đấy cậu lại đánh trả vậy chứ? Bây giờ video đó đang lan truyền khắp nơi, và dư luận đang rất bất lợi cho bệnh viện của chúng ta đấy!”

Người nhà bệnh nhân bị Chung Phất Sơ đánh bây giờ đang mặt dày ăn vạ ở bệnh viện.

Rõ ràng không có vấn đề gì, chỉ có cổ tay bị bầm tím chút ít, thế nhưng lại cứ kêu gào đòi bồi thường, nếu không thì sẽ khởi kiện bệnh viện họ.

Thiệu Phong Văn ngồi bên cạnh lập tức đứng phăng dậy, lông mày dựng ngược, lớn tiếng phản bác: “Viện trưởng Phó, lúc ấy xảy ra quá đột ngột, bảo vệ bệnh viện thì chậm rề mãi không tới.

Nếu không nhờ Tiểu Chung bảo vệ thì e rằng cái mạng này của tôi cũng không giữ được rồi!”

Phó Ninh biết Trưởng khoa Thiệu vẫn luôn rất coi trọng Chung Phất Sơ, lời trong lời ngoài đều chỉ đổ tội cho vấn đề an ninh của bệnh viện.

Ông ta chắp tay sau lưng, chau mày bảo: “Đám người kia ban đầu chẳng phải cũng không làm khó được Tiểu Chung sao? Đó chỉ là một vết thương nhẹ ở tay, cứ tiếp tục giằng co đợi bảo vệ lên là được rồi, sao đột nhiên lại xúc động đánh trả thế?!”

Chung Phất Sơ vẫn luôn im lặng nãy giờ bỗng đứng bật dậy, chiều cao vượt trội khiến anh phải cúi xuống nhìn vị viện trưởng có vóc dáng nhỏ con, thành ra hơi có phần trịch thượng.

Anh liếc nhìn dòng chữ trên cờ thưởng treo tường “Cứu người chết, giúp người đau” rồi cười khẩy tiếng, đoạn nói: “Bệnh nhân của cháu bị tấn công, cháu là bác sĩ điều trị chẳng lẽ đứng im nhìn sao?”

Phó Ninh không khỏi lùi lại một bước, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn đôi phần, thở dài bảo: “Đó là mâu thuẫn nội bộ giữa bệnh nhân, không phải mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân, chúng ta hoàn toàn có thể không xen vào.” Ngụ ý là kể cả bệnh nhân kia có bị thương thì trách nhiệm cũng không phải của bệnh viện, mà là của kẻ đã gây rối kia kìa.

Trong mắt Chung Phất Sơ ánh lên vẻ châm chọc, anh không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chặp Phó Ninh một hồi, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Phó Ninh ở phía sau trầm giọng bảo: “Tiểu Chung, không phải tôi không nói tình cảm, nhưng sự việc này quả thực đã làm ảnh hưởng đến uy tín của bệnh viện chúng ta.

Cậu về làm một bản kiểm điểm đi, tiền phạt cũng sẽ bị tính vào lương tháng này.”

Thiệu Phong Văn định nhảy cẫng lên làm căng thì bị Chung Phất Sơ giữ chặt bả vai dằn xuống.

Anh quay sang nói với Phó Ninh: “Cháu sẽ chịu trách nhiệm bồi thường.”

Trên hành lang bệnh viện, Thiệu Phong Văn cáu điên người, mắng to không hề cố kỵ chút nào: “Nếu lão viện trưởng còn ở đây thì chuyện này sẽ không bị xử lý như thế.

Nhất định lão viện trưởng sẽ kiện đám người kia ra tòa!”

Tạ Tấn Khiêm, cựu viện trưởng của bệnh viện Hán Nam nổi tiếng là một nhân vật ghê gớm.

Chỉ tiếc giờ ông đã nghỉ hưu và cũng hiếm khi quay lại bệnh viện Hán Nam.

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Chung Phất Sơ đang đi bên cạnh, Thiệu Phong Văn nghĩ chuyện cũng là do mình gây ra, lại càng thêm áy náy với Chung Phất Sơ.

Ông bảo: “Chuyện này trách nhiệm là của chú, cháu bị chú liên lụy đến.

Chú sẽ chịu trách nhiệm bồi thường và xử lý chuyện sau đó.

Cháu dưỡng thương cho khỏe là chú yên tâm rồi.”

Chợt đâu, Chung Phất Sơ lại nói: “Cháu cũng có một phần trách nhiệm.”

Lúc ấy nhìn thấy cảnh Chu Dư An bị đạp ngã rồi cuộn tròn trên đất kêu lên đau đớn, quả thật đã khiến anh có phần mất khống chế.

Lẽ ra đã có thể giải quyết chuyện này theo cách tốt hơn.

Thiệu Phong Văn lắc đầu liên tục, lại bảo: “Tiểu Chung này, chuyện đợt nọ chú bảo cháu đấy, cháu suy nghĩ xong thì bảo với chú một tiếng nhé.

Còn nếu chưa nghĩ ra thì cũng không sao, dù sao chú cũng vẫn luôn chờ tin tức của cháu.”

Chung Phất Sơ đáp: “Cháu sẽ cân nhắc kỹ lưỡng.”

Lúc cả hai trở lại văn phòng thì trời đã tối đen như mực, Thiệu Phong Văn phải về để đón sinh nhật với con gái, hỏi Chung Phất Sơ có muốn về cùng luôn không.

Nhưng Chung Phất Sơ lại bảo: “Lát cháu sẽ về sau, còn cần kiểm tra phòng một lúc nữa ạ.”

“Việc này đâu cần gấp, hôm nay cháu mệt mỏi thế rồi hay cứ về nghỉ ngơi sớm đi.

Hoặc không, cháu cần kiểm tra phòng nào? Để chú gọi điện bảo Tiểu Quách qua xem giúp cháu.” Thiệu Phong Văn khuyên nhủ.

“Không cần đâu, cháu tự qua xem là được rồi.”

Chung Phất Sơ còn chưa dứt câu, Thiệu Phong Văn đã tự ngầm hiểu.

Ông bật cười rồi lắc đầu, chợt nhớ ra trong bệnh viện này vẫn còn có người khiến Chung Phất Sơ canh cánh trong lòng.

“Chú hiểu rồi, là người yêu chứ gì?” Thiệu Phong Văn vẫy vẫy tay, nụ cười mang theo vẻ sâu xa, “Thế chú về trước đây, về an ủi gái rượu.”

Thiệu Phong Văn cầm lấy túi xách, trước khi đi lại buông thêm câu nữa: “Tiểu Chung này, thanh niên phải chủ động, phải dịu dàng săn sóc thì mới có thể nắm bắt được cơ hội.”

Chung Phất Sơ ngây đơ tại chỗ, hãy còn đang suy nghĩ câu nói trước đó của ông.

Chu Dư An nằm trên giường xem tin tức, càng đọc lại càng thấy tăng xông.

Đoạn video đó rõ ràng đã bị cắt câu lấy nghĩa để vu khống.

Thoáng xem video thì có vẻ như Chung Phất Sơ đã chủ động tấn công gia đình bệnh nhân, nhưng tình huống thực tế là Chung Phất Sơ đã đánh trả thằng kia là vì cậu.

Chu Dư An vừa mới chửi tay đôi với “giang cư mận” trong khung bình luận thì thấy cửa phòng bật mở, Chung Phất Sơ bước vào với hộp cơm trên tay.

Vừa thấy Chung Phất Sơ thì bao nhiêu muộn phiền trong Chu Dư An là bay sạch bách.

Cậu ném điện thoại ra giường rồi phấn khích nhảy xuống chạy ào đến: “Em tưởng là anh về rồi cơ!”

Chung Phất Sơ bất giác chau mày khi nhìn thấy Chu Dư An làm động tác mạnh đến thế, anh lạnh lùng nói: “Lên giường đi.”

Chu Dư An bĩu môi rồi ngoan ngoãn ngồi về giường, nhìn Chung Phất Sơ mở bàn gấp và bày từng món lên trên, cuối cùng còn cắm ống hút vào lọ sữa chua rồi mới đặt lên bàn, trong khi rõ là tay anh còn hoạt động khá bất tiện.

Chu Dư An cảm thấy hôm nay Chung Phất Sơ có vẻ chu đáo lạ thường, thế là bắt đầu được voi đòi Hai Bà Trưng: “Bác sĩ Chung có thể ngồi với em thêm một lát không? Em sẽ cho anh xem livestream ăn cơm nha.” Cậu kéo cánh tay Chung Phất Sơ rồi lắc lư, nở nụ cười sực nức vẻ lấy lòng.

Chung Phất Sơ đã có hẹn trước với Tống Địch Tân vào tối nay.

Anh liếc nhìn đôi tay không yên phận của Chu Dư An, do dự một lúc rồi nói: “Tối nay tôi bận rồi.”

Chu Dư An không chịu không nghe, tựa trán vào ngực Chung Phất Sơ rồi dụi trái phải, khịt mũi nói: “Ở lại với em một lát thôi mờ, được không ạ? Anh mà đi rồi, sẽ chẳng có ai nói chuyện với em nữa.”

Thân trên Chung Phất Sơ thoáng cứng ngắc, anh nhìn đỉnh đầu của Chu Dư An, thấy mấy sợi tóc mềm mại đã bị dụi đến hơi lộn xộn, không nhịn được muốn vươn tay chạm vào nó.

Thấy làm nũng nửa ngày cũng không được đáp lại, Chu Dư An bèn ngẩng đầu rồi dựa cái cằm nhọn của mình lên ngực Chung Phất Sơ.

Cậu giương mắt nhìn, đúng lúc thấy bàn tay đã được giơ lên của Chung Phất Sơ, cùng ánh mắt do dự và bối rối của anh.

Chung Phất Sơ dợm thu tay về, đã bị Chu Dư An tóm lấy rồi đặt lên đỉnh đầu mình.

Chu Dư An dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của anh, cong mắt cười bảo: “Xoa đầu em đi anh.”

Chung Phất Sơ mím chặt môi, đầu ngón tay khẽ cựa quậy, mái tóc đen nhánh và mượt mà thoắt cái len lỏi vào từng kẽ ngón tay.

Chu Dư An híp mắt như bé mèo nhỏ, ngoan ngoãn hơn bao giờ hết.

Anh không nhịn được hạ tay xuống vuốt ve vành tai mỏng manh và mềm mại của Chu Dư An.

Chu Dư An khẽ run lên, nghiêng mặt rồi nhẹ nhàng dụi má vào lòng bàn tay của Chung Phất Sơ.

Chung Phất Sơ bỗng chốc thu phắt tay về, lùi lại một bước, dời ánh mắt rồi nói: “Tôi về trước đây, cậu… nhớ ngủ sớm đấy.” Nói rồi nhanh chóng xoay người rời đi.

Chu Dư An sờ mặt mình, thầm nghĩ thế mà mình cũng có ngày làm nũng thất bại hở?

———-

Buổi tối, trong thư phòng, Tống Địch Tân lặng lẽ quan sát chủ nhân của căn hộ đang ngồi đối diện.

Ngoại trừ cánh tay phải bị băng bó ra thì quả thực không có khác biệt gì so với trước đây cả.

Trong mắt anh giờ đã chẳng còn một tia tàn bạo nào như trong video, mà thậm chí còn có thêm mấy phần tĩnh lặng bình thản.

Tống Địch Tân quay trở lại chủ đề chính, nói: “Anh Chung này, tôi có nghe nói về chuyện đã xảy ra trong bệnh viện của anh hôm nay, thật sự rất lấy làm tiếc.

Tôi thấy tay anh bị thương, có nghiêm trọng không?”

Gã làm ra vẻ như vô tình đặt nhẹ bàn tay của mình lên tay phải Chung Phất Sơ, như muốn kiểm tra thương tích của anh.

Thế nhưng Chung Phất Sơ lại nhanh chóng di chuyển tay mình, ánh mắt thoáng qua chút đề phòng, lãnh đạm bảo: “Không có gì nghiêm trọng.”

Tống Địch Tân lặng lẽ ghi chú vào đầu một dòng: “Không thích tiếp xúc thân thể”, tiếp tục hỏi với nụ cười không đổi: “Tôi đã xem video của anh trên bản tin rồi, giờ anh cảm thấy thế nào?”

Chung Phất Sơ buông xuống vẻ đề phòng, đáp: “Tình huống này ở bệnh viện không phải hiếm, tôi đã sớm quen rồi.”

Tống Địch Tân thở hắt ra một hơi.

Từ lúc hỏi thăm được chút thông tin ở chỗ Chung Mục Viễn, gã vẫn luôn thấy rất lo về tình trạng tâm lý của Chung Phất Sơ.

Giờ xem ra là gã đã lo thái quá rồi.

Cũng đúng thôi, một người có trái tim cứng rắn hơn người thường như Chung Phất Sơ thì sao có thể yếu ớt như gã nghĩ được.

Tống Địch Tân quyết định sẽ thay đổi kế hoạch điều trị của mình, sẽ không đào sâu vào quá khứ của Chung Phất Sơ một cách mù quáng nữa.

Bởi làm vậy, không những không giúp ích gì cho chứng bệnh mà còn khiến cho người trong cuộc rơi vào miền ký ức tồi tệ nhất.

Trong ngành tâm lý học có một phương pháp điều trị được gọi là “trị liệu tường thuật”.

Cuộc sống của mỗi người đều được tạo nên từ những “câu chuyện” mà họ đã từng trải qua, nó bao gồm hạnh phúc, buồn thương, thống khổ, vân vân.

Mà những người bị tổn thương tâm lý cảm thấy tuyệt vọng và uất ức là bởi trong lúc “thuật lại” những câu chuyện, họ đã coi những “câu chuyện có vấn đề” trở thành tuyến đường chính của cuộc đời mình.

Điều mà các nhà tư vấn tâm lý phải làm là dẫn dắt và phát triển thêm những “câu chuyện tốt đẹp” như là những bất ngờ, hay những tình cờ khiến bệnh nhân cảm thấy vui vẻ, để những “nhánh rẽ” bình thường ấy sẽ ngày càng trở nên rõ ràng hơn, đến nỗi những “câu chuyện có vấn đề” dễ thấy ban đầu sẽ không còn nổi bật nữa, và cuối cùng những “câu chuyện tốt đẹp” sẽ dần trở thành tuyến đường chính của cuộc đời.

Việc đầu tiên gã cần làm bây giờ là tìm xem có một cơ hội như vậy hay không.

Chung Phất Sơ đã từng thoát ra khỏi khống chế của “câu chuyện có vấn đề”, thì cơ hội đó có thể sẽ là “câu chuyện tốt đẹp” của anh.

“Tôi nghe Diệp Lan kể hồi đại học anh có một cô bạn gái, mà hình như cô ấy mới đưa bố đến khám ở bệnh viện anh đúng không.

Hai người có phải…”

Tống Địch Tân bày ra vẻ mặt “anh hiểu đấy”, bụng nghĩ nếu khoảng thời gian lãng mạn thời đại học đó là hồi ức tốt đẹp của Chung Phất Sơ, thì đó sẽ là một câu chuyện tốt nên nắm bắt để tiếp tục phát triển ngay bây giờ.

Chung Phất Sơ chau hàng mày, tự hỏi liệu có phải đã có người vác loa thông báo chuyện này có cả thế giới biết rồi hay không? Biểu hiện của anh có hơi không vui, đáp:

“Không, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Tống Địch Tân tưởng anh ngại nên từ chối, bèn cười tủm tỉm kể: “Mối tình đầu của tôi là hồi cấp ba, có kỷ niệm sâu sắc lắm.

Tiếc là về sau hai đứa không học cùng đại học nên liên lạc cũng phai nhạt dần.

Đợt trước mới hay tin em ấy kết hôn, tôi còn buồn một thời gian nữa đấy.

Sau khi tốt nghiệp anh có liên lạc với cô ấy không?”

Tống Địch Tân mưu đồ dùng kinh nghiệm của bản thân để lôi kéo sự ủng hộ của Chung Phất Sơ.

“Không, tôi mới gặp lại cô ấy gần đây thôi.” Chung Phất Sơ trả lời dứt khoát.

“… Ờm, lúc còn yêu hai người có trải qua chuyện gì rất ấn tượng không? Chẳng hạn như có buổi hẹn hò rất lãng mạn nào đó?”

“Quên rồi, chắc không có đâu.”

“…”

Tống Địch Tân vẫn chưa chịu từ bỏ ý định mà gặng hỏi những kỷ niệm của Chung Phất Sơ về thời cấp hai và cấp ba, gắng khai quật thêm một vài khoảnh khắc tươi đẹp nữa, cuối cùng kết quả là trắng tay.

Gã định hỏi Chung Phất Sơ chút chuyện liên quan đến Chung Nguyên, nhưng nghĩ Chung Nguyên đã mất lâu như vậy rồi, dù có kỷ niệm vui vẻ tốt đẹp đến mấy thì giờ cũng chỉ còn tiếc nuối và đớn đau thôi, thế thì chả bằng khỏi hỏi.

Tống Địch Tân thầm buông một tiếng thở dài.

Chung Phất Sơ là một con người rất mâu thuẫn, không quan tâm đến danh lợi, chẳng biết gì về tình yêu, cuộc sống của anh đều đã được tính toán và lên kế hoạch kỹ lưỡng, không hề có bất cứ niềm vui bất ngờ nào cả.

Nhìn thoáng qua thì tưởng chừng là một cuộc sống bình yên đấy, song thực chất lại thường xuyên bị bó buộc, trói gông bởi ký ức tuổi thơ.

Chung Phất Sơ đã bén nhạy nhận ra ý định của Tống Địch Tân, anh thẳng thừng bảo: “Bác sĩ Tống, anh có thể nói ra ý định của mình, tôi sẽ cố gắng phối hợp với anh.” Không cần phải nói vòng vo như thế.

Tống Địch Tân cười gượng, đáp: “Thế thì tôi hỏi thẳng vậy.

Có khoảnh khắc nào đã xảy ra một vài chuyện bất ngờ khiến anh thấy vui vẻ không.

Hoặc là khi anh đang đắm chìm trong quá khứ, điều gì đã khiến anh dời đi sự chú ý?”

Gã vốn chẳng ôm hy vọng gì, nghĩ Chung Phất Sơ sẽ đơn giản nói không có, song lại thấy anh im lặng ra chiều suy tư.

Tống Địch Tân dấy lên chút tin tưởng và kiên nhẫn đợi chờ.

Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc người đối diện cũng lên tiếng:

“Chắc là có.” Giọng điệu có đôi phần lưỡng lự.

“Sao lại là ‘chắc’?”

“Vì tôi không biết liệu nó sẽ kéo dài bao lâu.”

Có lẽ ngay mai thôi sẽ trở thành người dưng nước lã, những thứ tốt đẹp sẽ tan thành mây khói, và cuộc sống sẽ trở về trạng thái ban đầu, chẳng có gì thay đổi.

Tống Địch Tân vực dậy tinh thần và dẫn dắt từng bước cho anh: “Bất kể có bao lâu, nếu nó đã khiến anh có phần thay đổi thì anh phải cố gắng giữ lấy nó và biến nó trở thành ‘câu chuyện tốt đẹp’ của mình.”

“Câu chuyện tốt đẹp.” Chung Phất Sơ lặp lại cụm từ có vẻ kỳ quái này.

“Đúng vậy, một câu chuyện tốt đẹp thuộc về riêng anh, khiến tâm trí anh bị mê hoặc, và sẵn sàng buông bỏ quá khứ vì nó.”