Có Con Chim Sơn Ca

Chương 44: Chu Dư An Về Rồi Đây!

Thừa lúc Chung Phất Sơ đi vắng, Chu Dư An bèn lên mạng tra thông tin về bệnh viện Từ Tế.

Đây là một bệnh viện tư nhân khá lớn và có tiếng, viện trưởng là Tạ Tấn Khiêm, cựu viện trưởng của bệnh viện Hán Nam.

Cậu tra lý lịch của vị viện trưởng này thì thấy là Giáo sư khoa Y của trường Đại học Văn Hoa, đã từng dẫn dắt Thiệu Phong Văn, mà Thiệu Phong Văn lại là thầy của Chung Phất Sơ.

Nếu Chung Phất Sơ đến bệnh viện Từ Tế thì chắc chắn sẽ có cơ hội phát triển hơn ở bệnh viện Hán Nam.

Nếu viện trưởng bệnh viện Hán Nam không phải Phó Ninh thì tốt rồi, cậu vẫn có cảm tình khó giải thích với bệnh viện Hán Nam, bởi đó là nơi cậu đã được gặp Chung Phất Sơ.

“Phất Sơ, em nghĩ Trưởng khoa khoa ngoại lồng ngực ở bệnh viện Từ Tế tốt hơn đấy ạ.” Lúc ăn tối, cậu bèn nói ra suy nghĩ của mình cho anh.

Chung Phất Sơ rút tờ giấy ăn lau miệng cho cậu, hỏi: “Em chắc chứ?”

Chu Dư An cắn nhẹ vào ngón tay của Chung Phất Sơ qua lớp khăn giấy mỏng tang, cười tủm tỉm gật đầu.

Chung Phất Sơ rút nhanh tay về, nhìn lướt qua khăn giấy trong tay, vò thành một cục rồi ném vào thùng rác, bảo Chu Dư An, “Đi tắm thôi, tắm xong nghỉ ngơi sớm.”

Chu Dư An vâng tiếng, vừa định xuống giường đã bị Chung Phất Sơ bế ngang lên.

Cậu sợ hết hồn chim én, bèn choàng tay ôm lấy cổ Chung Phất Sơ, hãi hùng nói: “Em đi tắm mà?”

Chung Phất Sơ bế cậu vào nhà vệ sinh khép kín trong phòng, bảo: “Em tự tắm kiểu gì?”

Chu Dư An lần này ngượng thật, nghĩ đến cái cảnh mình trần như nhộng đứng tắm, còn Chung Phất Sơ thì áo sống chỉnh tề đứng xem, thì bên tai lại bắt đầu bốc khói.

“Không được, không được, muốn tắm thì tắm cùng nhau, tắm uyên ương luôn!”

Chung Phất Sơ đã bế cậu vào nhà vệ sinh, nhẹ nhàng đặt cậu vào trong bồn tắm, từ chối một cách đứng đắn: “Tắm chung sẽ dễ làm ướt băng gạc trên người em.”

Chu Dư An bối rối đứng trong bồn tắm, hệt một chú chuột bạch sắp sửa lên bàn thí nghiệm.

Chung Phất Sơ đã tại bắt đầu lột da, à nhầm, cởi áo của cậu luôn rồi.

Cởi áo thì tạm chấp nhận được, vì dù sao Chung Phất Sơ cũng đã nhìn thấy nhiều, còn cởi quần thì…

Cậu trợn to mắt, một tay túm lấy cạp quần đã sắp bái bai eo, tay còn lại túm lấy tay Chung Phất Sơ, cất giọng mềm nhũn: “Em tự tắm được mà anh.”

Chung Phất Sơ buồn cười, nhưng không hiện lên mặt, mà tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Tay phải em bị thương, không được để dính nước.”

Chu Dư An cúi đầu thở dài, cậu muốn khỏa thân thì cả hai phải cùng khỏa, chứ đơn phương cởi thế này xấu hổ lắm.

Cậu nói nhỏ:

“Em thấy như này không công bằng.

Nếu không lúc anh tắm, em ngồi ở cửa ngắm nhớ?”

Đề nghị này nhảm nhí quá thôi, cậu thậm chí còn chẳng dám ngẩng lên nhìn vẻ mặt của Chung Phất Sơ.

Rồi bỗng nghe thấy một tiếng cười thật khẽ thật thấp thật trầm vang lên, khiến người ta mặt đỏ tim run.

“Được.”

Chu Dư An ngạc nhiên nhìn lên, ý cười bên khóe môi Chung Phất Sơ hẵng còn chưa tiêu tán, đang cúi đầu ngắm cậu.

Nhiệt độ ấm áp lay chuyển trong mắt anh còn ấm hơn ánh đèn vàng trong phòng tắm.

Kế đó, quần cậu đã bị tụt xuống.

Suốt cả quá trình tắm rửa, Chu Dư An chỉ ngửa mặt lên trời và nhắm tịt mắt, chẳng khác gì một con ngỗng rướn cổ chuẩn bị “khẩu nghiệp”.

Cậu nghe được tiếng nước chảy tí tách, cảm nhận được bàn tay đang du lãng trên người mình.

Nước da cậu đã hệt con tôm luộc, đứng cứng ngắc trong bồn tắm, không dám nhúc nhích chân tay.

Chung Phất Sơ lại còn rảnh rỗi trêu cậu: “Sao không hát thế?” Ghét thật, vẫn còn nhớ cái lần cậu hát ầm ĩ trong phòng tắm nhà anh khiến cậu bách nhục, chỉ muốn độn thổ nữa chứ.

“…” Chu Dư An bụng bảo anh đang tắm cho người, chứ không phải máy phát nhạc, ok.

Nhưng rồi cậu vẫn nể mặt mà hát cho anh bài hồi nhỏ hay hát lúc tắm.

“Meo meo meo rửa mặt như mèo.

Xấu xấu lắm chẳng được mẹ yêu.

Khăn mặt đâu mà ngồi liếm mép.

Đau mắt rồi lại khóc meo meo.”

Đang hát lên đà thì mông cậu đột nhiên bị vỗ một phát không mạnh không nhẹ, tiếng vang văng vẳng trong phòng tắm nhỏ.

“Quay người nào.” Chung Phất Sơ nói.

Mặt Chu Dư An đỏ tới tận mang tai, vội vàng lật đật xoay người, giống cá chép đỏ lật mình trong bọt sóng, hậm hực bảo: “Không hát nữa!”

Tiếng nước ngừng lại, người được quấn trong một chiếc khăn tắm to.

Chu Dư An lặng lẽ mở mắt, chưa kịp phản ứng đã bị Chung Phất Sơ bế ra khỏi bồn tắm.

Phần lớn lượng nước đã bị khăn tắm hút đi, thân thể trần trụi hãy còn ấm áp, giống như một con nhộng vô tình rơi vào suối nước nóng.

Chung Phất Sơ bế Chu Dư An ra giường, cúi người kiếm tra băng gạc trên người cậu, may mà không bị ướt.

Anh nhìn Chu Dư An, thấy mặt cậu chàng đỏ như giấc chín, thấy anh nhìn còn vội vàng nhắm mắt lại, lông mi run lên một phát.

Chung Phất Sơ bóp đôi má hây hây ráng hồng của cậu, cười bảo: “Sao thế?”

Chu Dư An còn đương xấu hổ vì bị vỗ mông, mở to mắt trừng Chung Phất Sơ, “Anh bắt nạt người ta.” Cậu nghĩ, lát Chung Phất Sơ đi tắm, nhất định cậu sẽ chụp một bức ảnh của anh, không, hẳn hai bức cho bõ.

Chung Phất Sơ ngớ ra, không hiểu mình bắt nạt gì Chu Dư An, nhưng Chu Dư An nhìn anh với ánh mắt ướt át, vừa giận vừa thẹn thùng thế này, quả thực rất dễ khiến người ta sinh ý muốn “bắt nạt”.

Chu Dư An đang định giục Chung Phất Sơ đi tắm để phục thù, thì đã bị chặn miệng.

Cậu khẽ “ưm” tiếng, hai tay bị quấn trong khăn tắm không thể nhúc nhích, hai má thì bị Chung Phất Sơ bóp, chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng tiếp nhận sự xâm nhập của Chung Phất Sơ.

Không rõ sao lần này Chung Phất Sơ có vẻ động tình quá, đảo điên khoang miệng cậu mãi không chịu buông, mút mát đến cả người cậu run bần bật, nhiệt độ từ mặt xộc thẳng xuống toàn thân.

Sau khi môi lưỡi tách ra, cậu vội nghiêng người thở hổn hển, sợ phản ứng của mình bị Chung Phất Sơ phát hiện.

Kỳ thực Chung Phất Sơ cũng toang, đứng dậy vào thẳng nhà vệ sinh.

Chu Dư An nằm trên giường, tim đập bình bịch bình bịch liên hồi, phải hít thở mấy lần mới dần bình tĩnh được.

Cậu ngây ngốc nhìn trần nhà, lòng hãy bồi hồi bởi nụ hôn vừa dứt, quên xừ mất luôn chuyện mình đang định làm.

Đến lúc nhớ được ra thì Chung Phất Sơ đã tắm rửa xong, đang lau tóc bước đến.

“A!”

Chu Dư An bực bội giãy đành đạch trên giường.

Đây nhất định là âm mưu của Chung Phất Sơ!

——-

Mấy ngày nằm viện này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời Chu Dư An.

Để duy trì thế giới hai người với Chung Phất Sơ, cậu còn không cho Từ Hành đến thăm mình.

Từ Hành cáu điên, quay video bóc phốt kèm tổng sỉ vả cậu.

Hôm xuất viện, Chu Dư An suy sụp thôi rồi, dính chặt trên giường như chú chim non không muốn rời tổ, phải mất một lúc lâu Chung Phất Sơ mới vớt được cậu dậy khỏi giường để mặc quần áo.

Mặc quần áo xong rồi cậu cũng không chịu xuống giường, cứ vùi trán vào ngực Chung Phất Sơ mà cọ qua cọ lại.

Chung Phất Sơ có phần ngứa ngáy, bèn ghì ót Chu Dư An lại, bật cười hỏi: “Đây là làm gì đấy?”

“Đang làm nũng với bạn trai em đó.” Chu Dư An thuận thế ngẩng mặt, tựa cằm vào ngực Chung Phất Sơ, rủ hàng mi, “Không ở thêm mấy hôm nữa được ạ? Nằm viện sướng lắm, vì hôm nào cũng được ở cùng anh á.”

“Về nhà chắc không ở chung?” Chung Phất Sơ không hiểu lắm với cái suy nghĩ muốn nằm viện của Chu Dư An.

Chu Dư An sáng bừng hai mắt, cậu còn chưa kể chuyện mình đã trả nhà, đương tính tìm cách gợi gợi Chung Phất Sơ cho mình vào ở nhà anh.

“Sống chung?” Cậu cố ý hỏi, nụ cười bên mép đang nhếch tớn lên khó mà che giấu được.

“Chìa tay ra.” Chung Phất Sơ bỗng nói.

Chu Dư An ngớ ngẩn, nghe lời chìa hai tay, chìa xong mới thấy trông giống ăn xin quá, bèn hạ một tay xuống.

“Leng keng” một tiếng, có thứ gì đó rơi vào lòng bàn tay cậu.

Cúi xuống xem thì thấy là chùm chìa khóa có dây treo Pikachu màu vàng chóe đang cười toe toét với cậu.

Chu Dư An phấn khích bật người như tôm tươi, hệt một cu cậu vừa ngủ dậy, hớn hở kiểm tra tất và tìm được quà Giáng sinh.

Cậu lật qua lật lại chùm chìa khóa, cười không khép được miệng: “Em có thể ở nhà anh thật ạ?!”

“Không thì em muốn ở nhà ai?” Chung Phất Sơ cười hỏi.

Chu Dư An vùng dậy khỏi giường, nhào vào lòng Chung Phất Sơ, dụi qua lại ở cổ anh, vui vẻ nói:

“Nằm viện chán chết đi được, em muốn về nhà ngay lập tức!”

Hai người làm xong thủ tục xuất viện thì đi thẳng về nhà.

Chu Dư An đã lâu không về đây, giờ nhìn thấy con chó chạy loăng quăng dưới sân cùng mấy cô mấy bác nhảy erobic cũng cảm thấy thân thiết quá chừng, thật muốn lấy loa mà hét to cho cả khu dân cư này biết: “Chu Dư An đã về rồi đây!”

Ra khỏi thang máy, cậu vô thức liếc nhìn căn hộ mình đã từng thuê, không biết đã có người mới thuê chưa.

“Không có người ở đâu.” Chung Phất Sơ đột nhiên nói.

Chu Dư An sửng sốt, vừa tính nói gì, đã thấy Chung Phất Sơ lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cậu nhanh nhảu túm lấy tay anh, rõng rạc nói:

“Khoan đã! Cửa này để em mở!”

Chung Phất Sơ cười bất lực, bước sang bên nhường chỗ cho cậu thể hiện.

Chu Dư An cầm chìa khóa ban nãy mới được nhận, hà một hơi, nâng chìa khóa bằng cả hai tay rồi tra vào ổ rất chi là thiêng liêng, ai không biết khéo tưởng bên trong là kho báu cổ vật ấy chứ.

Chu Dư An mở cửa xong tự nhiên đứng thộn ở đấy không đi vào, bởi cậu nhìn thấy đôi dép Pikachu mà cậu hay đi đang được xếp ngay ngắn ở cửa, giống như ngày nào cậu cũng sẽ về đây.

Chùm chìa khóa vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay, tự dưng cậu muốn giơ tay dụi mắt quá.

“Anh bế em vào nhé?” Người phía sau đột nhiên hỏi cậu.

Chu Dư An hoàn hồn, tính nói không cần đâu, đã bị một cánh tay ôm lấy eo bếch vào, rồi nhẹ nhàng đặt xuống, như vừa được ấn ký hiệu mong manh.

Chung Phất Sơ đóng cửa lại, hỏi cậu: “Bao giờ chuyển đồ đến?”

Chu Dư An thay dép lê, ngồi xuống nghịch cái tai của Pikachu trên dép, nghĩ giây lát rồi đáp: “Đồ em cũng không nhiều, tối nay chuyển luôn cũng được ạ.

Nhưng phải đợi Từ Hành đi làm về mới qua được.”

“… Trước đấy em ở với cậu ta à?” Giọng điệu Chung Phất Sơ trầm xuống thấy rõ.

Chu Dư An không cảm thấy có gì không ổn, cậu đáp: “Vâng ạ, em ở với nó từ lúc mới đến Văn Hoa, sau đấy mới chuyển sang nhà bên cạnh anh mà.”

Đoạn, thấy sắc mặt Chung Phất Sơ trông khó coi quá, cậu bèn đứng dậy ôm eo rồi vùi mình vào lòng anh, cười cong mắt hỏi: “Anh ghen hở? Nó là bạn thân nhất của em đó, trai thẳng, chỉ thích con gái thôi!”

“Thật?” Chung Phất Sơ thoáng chau mày.

Cách đây không lâu, anh đã bắt gặp gã Từ Hành kia lẽo đẽo theo sau Diệp Lan không ít lần.

Chuông di động của Chu Dư An reo lên, cậu lấy ra xem, thấy là điện thoại của Minh Nghiên thì hít sâu một hơi, nhón chân thơm chụt một phát lên má Chung Phất Sơ, sau đó cầm di động ra ban công nghe điện.

Kể từ khi biết Chu Dư An đã chia tay thì Minh Nghiên cũng thả cửa cho cậu khá nhiều, hiện bà đang đi du lịch ở Ý.

Bà hỏi thăm công việc và sinh hoạt của cậu như thường lệ, sau cùng nói:

“Thẻ ngân hàng của con dùng lại được rồi.

Mẹ mới chuyển cho con thêm một khoản rồi đấy.”

Chu Dư An dõi mắt xuống dòng xe cộ nườm nượp dưới đường, nói: “Con sẽ không dùng tiền trong thẻ nữa, con không cần.”

“Lại vì chuyện của thằng kia mà giận mẹ phải không? Lạc Lạc, mẹ cũng không muốn làm một mụ già độc ác, còn không phải là vì con thì gì?” Giọng Minh Nghiên trầm xuống.

Chu Dư An vẫn chưa thể tha thứ Minh Nghiên vì những gì bà đã làm với Chung Phất Sơ, giọng cậu cũng lạnh đi: “Con không cần mẹ phải làm kẻ ác vì con, với cả không phải mẹ vẫn luôn thành tâm bái Phật sao? Chẳng lẽ Kinh Phật không nói con người phải nên hướng thiện sao?”

Minh Nghiên tăng xông nói mấy tiếng “mày” liên tiếp cũng không thốt thêm được gì, cúp luôn điện thoại.

Chu Dư An nhìn di động, cũng chẳng thấy hả hê chút nào.

Dù sao bà cũng là mẹ cậu, cậu không muốn nặng lời với bà.

Cậu nghĩ, quyết định muốn đi cùng Chung Phất Sơ cả đời chắc chắn bố mẹ cậu sẽ không bao giờ dễ dàng đồng ý.

Giờ cậu chỉ có thể gắng sức để kéo mình ra khỏi tầm kiểm soát của họ trước đã, khi đã có thể đảm đương gánh vác mưa gió một phía, thì khi ấy mới có đủ tư cách chiến đấu vì hạnh phúc của chính mình.

Chu Dư An bước đến phòng ngủ của Chung Phất Sơ, Chung Phất Sơ đang thay ga trải giường và vỏ chăn.

Cậu bước đến giúp, thấy Chung Phất Sơ đã lấy cái gối lần trước ra cho cậu.

Chu Dư An trộm cười rồi nói: “Mình mua gối mới đi anh, gối này cứng lắm.”

“Không phải em bảo gối này an thần kiện não, mát lạnh giải nhiệt, là gối tốt à?” Trí nhớ Chung Phất Sơ nó lại xịn quá.

Chu Dư An lè lưỡi, lúc ấy cậu mới xác định quan hệ với Chung Phất Sơ, được ngủ ở nhà anh một đêm cũng cả là một vinh hạnh, bởi vậy đến cái gối đầu cũng phải chịu khó nịnh một phen.

Còn bây giờ họ đã là người yêu đến giai đoạn sống chung rồi, mà đã xác định sống chung thì phải thích sao làm nấy, thích gì nói nấy, vậy mới hạnh phúc chứ.

“Không có gối cũng được thôi, em có thể gối lên người anh.

Cơ mà người anh cũng cứng bỏ xừ, không thoải mái lắm.” Chu Dư An vuốt phẳng ga trải giường.

Động tác trong tay Chung Phất Sơ dừng lại, anh liếc nhìn Chu Dư An, ý tứ trong mắt không rõ lắm.

Chu Dư An hồn nhiên không hay, cậu bước đến tủ kính thì thấy ảnh của Chung Nguyên không còn ở trong nữa, còn chiếc ô màu vàng của cậu đã được đặt ở chính giữa tủ, mấy ngăn bên cạnh thì đặt vài ba món đồ chơi nhỏ như yoyo, ô tô đồ chơi,… Quả thực không có xíu gì giống phòng ngủ của đàn ông đã trưởng thành.

Cậu bèn lấy ra trêu anh: “Anh Phất Sơ à, sao anh thích sưu tập đồ chơi của con nít thế? Trẻ con thật đấy.” Chung Phất Sơ có một số sở thích rất trẻ con, ví dụ như Pikachu này.

“Hồi anh còn bé, có một bạn nhỏ rất thích tặng anh những món quà như này.”

Chu Dư An ngẩn người, cậu chưa từng nghe Chung Phất Sơ kể về tuổi thơ của mình, mà cậu cũng chưa bao giờ chủ động hỏi, bởi cậu lờ mờ cảm thấy tuổi thơ của Chung Phất Sơ có lẽ không quá hạnh phúc.

“Rốt cuộc anh có mấy bạn nhỏ vậy hả? Mấy quà này đều là nó tặng anh hả? Trông còn khá mới ha.” Chu Dư An thấy giường đã trải xong, nhẵn nhụi bằng phẳng, bèn nhanh nhảu chạy đến lộn mèo cái.

Chung Phất Sơ nhìn ga trải giường đã bị nhăn nhúm, đáp: “Không phải, đồ em ấy tặng anh bị mất rất lâu rồi.”

Chu Dư An nắm bàn tay Chung Phất Sơ rồi kéo anh lên giường, cười tít mắt: “Hồi nhỏ em cũng có nhiều đồ chơi lắm, nhưng sau này em không chơi nữa.

Sau này để em tặng anh đồ chơi nha? Anh Phất Sơ chắc chắn sẽ thích!”

Chung Phất Sơ thuận thế đè xuống, chống hai tay bên eo Chu Dư An, khóe môi chậm rãi nhếch lên.

“Được.”

———

Tác giả có nhời:

Sao hôm nay lại có chương mới?

Là vì tác giả hông có ngừi iu đọ!

Chúc các thím Thất tịch vui vẻ ~

Tree::)))))))) buồn của tác giả là niềm vui của các bạn đọc:))))) Tác giả dễ thương quớ