Có Công Ngây Thơ Có Ngày Lên Hương

Chương 5: Cô đang nhìn gì đó?!

Vu Hạ Khôn đứng trong bóng tối, trên người chảy tí tách từng giọt... sữa.

Ý định ban đầu của anh là muốn hù dọa Giản Du Du, nhưng lúc này lại lộ ra vẻ mặt khó tả. Sữa dính vào cằm và môi toát ra một mùi thơm thoang thoảng. Vu Hạ Khôn cảm thấy rằng từ nay về sau, có lẽ anh sẽ không thích những thứ có vị sữa được nữa.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Anh không dám mở miệng, vì chỉ cần mở miệng là sữa sẽ chảy qua môi anh mà vào, điều này khiến Vu Hạ Khôn không hiểu sao lại nhớ đến nụ hôn nhẹ mang theo mùi rượu nhàn nhạt trong xe hơi vài ngày trước. Ẩm ướt hệt nhau, mang theo một mùi vị quá kích thích với anh, nó liều lĩnh lan tràn khắp mũi và cơ thể anh.

Giản Du Du phun ra một ít, lại bị sặc một ít, ôm hộp sữa vào trong ngực, sau khi ho khan hai tiếng liền đứng thẳng người như một con chó bị trừng phạt, hai mắt trợn tròn, sau khi thấy rõ người trước mặt thì sợ hãi đến nỗi nói năng lộn xộn.

"Hạ Hạ... Tổng giám đốc Vu?!" Giản Du Du kinh hoảng không ngớt, Vu Hạ Khôn lúc này vẫn chưa ngủ mà đang làm gì trong phòng khách tối đen như màu lông quạ chứ!

Vu Hạ Khôn đứng im không nói tiếng nào, nhưng khi sữa thấm từ áo khoác lên áo sơ-mi và thậm chí là da của anh, da gà của anh nhanh chóng lan từ vệt sữa trước mặt lên đến đỉnh đầu như con sâu đang bò.

Hơi thở của anh dần trở nên hổn hển giống như một con bò già vừa mới cày được mười mẫu đất. Giản Du Du có thể nhìn ra là anh, nhưng tủ lạnh đã đóng lại, trong phòng chỉ có ngọn đèn tường rất mỏng manh khiến cô không thể nhìn rõ được biểu cảm của Vu Hạ Khôn.

Nhưng nghe tiếng thở dốc dần dần mất kiểm soát của anh, Giản Du Du bỗng chốc nhớ tới Vu Hạ Khôn là một người có chứng sạch sẽ nghiêm trọng, cho nên cô làm thế cũng coi như là gián tiếp hoàn thành nhiệm vụ nôn mửa trên người anh? Không biết liệu như vậy có được thêm phần thưởng nào nữa không nhỉ?

"Ôi trời, tổng giám đốc Vu, anh xem anh kìa, đột nhiên xông ra làm em sợ chi vậy?" Giản Du Du vội vàng đặt hộp sữa xuống, dùng hai tay trống không vỗ đùi một cái, tìm một cái khăn lau là chuyện không thực tế. Thật ra, cô không phân biệt được dãy khăn lau giống nhau y đúc không nhiễm một hạt bụi được treo trong phòng bếp là để làm gì.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Tùy tiện xáo trộn sẽ dễ khiến công việc của người khác mắc sai lầm, vì vậy với cung phản xạ rõ ràng, Giản Du Du dứt khoát nắm lấy vạt áo ngủ bằng vải bông của mình, giơ tay lên rồi cởi áo ngủ ra.

Bên trong cô có mặc một chiếc áo lót màu da bên dưới, cô không thích bật chăn điện nên mặc nhiều thêm một chút khi đi ngủ.

Nhưng Vu Hạ Khôn trực tiếp phát điên, bị hành động của Giản Du Du khiến anh không thèm đếm xỉa gì đến vết sữa trên môi, đưa tay lên lau miệng lung tung bằng ống tay áo rồi hoảng sợ nói: "Cô đang làm cái gì?!"

Giản Du Du lấy bộ đồ ngủ của mình đè thẳng lên người Vu Hạ Khôn: "Tổng giám đốc Vu, anh đừng nhúc nhích, áo ngủ của em làm bằng bông tinh khiết. Khả năng hút nước tốt, để em thấm sữa cho anh."

Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô xuyên qua trực tiếp đem đồ từ trong nhà đến trên giường nguyên thân.

Khác với xuyên linh hồn, Giản Du Du là xuyên thân. Cốt truyện nói rằng tỷ lệ trùng hợp giữa cô và nữ phụ trong sách gốc cao tới 98%, nói cách khác là trông rất rất giống nhau.

Nhưng nói là xuyên thân thì cũng không quá chuẩn xác, bởi vì suy cho cùng, cô là một Tiểu Cường giết không chết được, còn có thể tập trung suy nghĩ để trở lại thế giới hiện thực bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu.

Lại nói, cô đã mua bộ đồ ngủ này với một số tiền rất lớn ở chợ đêm, là người bạn già đã làm bạn với cô được hai năm, ngoại trừ khuyết điểm là hay bị vón lại thành một cục thì nó rất mềm mại và thoải mái, tính thấm nước rất tốt, vậy nên chắc chắn tính thấm sữa cũng không chê được.

Cô không khỏi phân trần dí bộ đồ ngủ của mình trước mặt Vu Hạ Khôn, nhưng Vu Hạ Khôn đã lùi lại liên tục, né tránh Giản Du Du: "Cô đừng có lộn xộn! Thấm sữa cái gì chứ, tôi không cần! Cô đừng đến đây!"

Giản Du Du vẫn nói lý: "Tổng giám đốc Vu, anh nhìn anh kìa, bộ quần áo này chắc khá đắt tiền, để em thấm sữa một chút thì mới giặt được. Mà sao buổi tối anh không ngủ lại đi mặc vest mang giày da làm gì, dự lễ tang à? Trang trọng thiệt...""

Lông tóc toàn thân nổ tung, giày da giẫm trên mặt đất bước nhanh tạo ra tiếng lách cách, Vu Hạ Khôn giơ cánh tay lên ngăn Giản Du Du lại gần: "Cô đừng... cô đừng qua đây! Tôi sẽ tự lo liệu!"

Khi hai người nói chuyện đã dần di chuyển đến bên sofa, Giản Du Du nghe vậy thì cũng dừng tay lại. Ánh sáng yếu ớt của buổi bình minh xuyên qua cửa sổ kính trong suốt chiếu vào trên áo lót màu da của Giản Du Du, quả thực trông giống như không mặc gì vậy!

Đôi mắt của Vu Hạ Khôn như sắp mù, anh vội vàng nhìn sang chỗ khác, thậm chí còn vô thức dùng cánh tay cản lại: "Cô mặc quần áo vào! Lên lầu..."

Giọng nói tức giận này, Giản Du Du rất không nói nên lời. Tâm trạng người này thật quá thất thường, cô chưa từng thấy người nào khó gần như vậy!

Quần áo đã thấm sữa thì tất nhiên không thể mặc lại, Giản Du Du nể tình Vu Hạ Khôn tốt xấu gì cũng là đại gia của mình nên khiêm tốn xin lỗi: "Anh xem kìa tổng giám đốc Hạ, xin lỗi, anh đừng tức giận. Chuyện này cũng không thể trách em được, ai bảo anh xuất hiện cứ như ma vậy chứ. Nguy hiểm quá! Cũng may lúc đó em đang cầm hộp sữa, không tiện ra tay. Nếu đây là chai bia..."

Giản Du Du nhận ra mình lại không giữ mồm mép nên lập tức mím môi, nuốt nửa câu còn lại vào. Nhưng trong môi trường tối tăm này, ở một nơi yên tĩnh chỉ có hai người, Vu Hạ Khôn không nhịn được mà suy nghĩ theo hướng như Giản Du Du nói, vừa nghĩ là đã cảm thấy da đầu hơi căng ra.

Nếu đây là một chai bia thì sao?

Không phải là thấm sữa mà là thấm máu?!

Giản Du Du ho khan, cố gắng giải tỏa sự xấu hổ. Nhưng cuối cùng lục tung bụng mình ra cũng không nghĩ ra lời gì thích hợp, cô dứt khoát vắt áo ngủ lên vai, đầu tiên là đi đến tủ lạnh cầm hộp sữa, sau đó đứng ở đầu cầu thang nói: "Tổng giám đốc Vu, em lên lầu nhé?"

"Cút.” Giọng điệu của Vu Hạ Khôn rất bình tĩnh, nguyên nhân chính là hai ngày qua anh đã kiệt sức, khó khăn lắm mới nghỉ ngơi dưỡng sức được một lúc, giờ lại gặp phải một màn phun sữa vô nhân đạo thê thảm như vậy, bây giờ cả người anh và áo vest nhàu nát y như nhau, hoàn toàn không bật ra được gì, cũng chẳng còn sức để gầm lên.

Sau khi Giản Du Du lên lầu, Vu Hạ Khôn nhìn bầu trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ bằng kính sát trần và nghĩ tại sao mình lại nuôi một thứ như vậy? Anh muốn chấm dứt hợp đồng.

Vì vậy, khi Giản Du Du trở về phòng rót no sữa cho bản thân, lại sửa sạch vết sữa thấm ướt một cách qua loa, nằm ngủ chỏng vó như một con heo không tim không phổi thì không biết rằng cô sắp mất đi chàng đại gia đáng yêu của mình.

Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, mở mắt ra và thấy cuốn tiểu thuyết trên gối, Giản Du Du dụi dụi mắt. Tưởng rằng đó là phần thưởng cho ngày hôm qua đã nôn vào người Vu Hạ Khôn, cô vui rạo rực mở ra, kết quả hàng chữ phía trên khiến sắc mặt cô đột nhiên thay đổi nghiêm trọng.

[Cốt truyện gặp trục trặc, nam chính sắp chấm dứt hợp đồng bao nuôi. Nhắc nhở thân thiện, độ hoàn thành cốt truyện không đủ sẽ không thể đưa mọi thứ trở lại thế giới thực.]

Giản Du Du nhìn chằm chằm vào dòng chữ "chấm dứt hợp đồng bao nuôi", khó hiểu mà vò đầu bứt tóc.

Tại sao lại chấm dứt hợp đồng bao nuôi!

Giản Du Du cảm thấy mình làm rất hoàn hảo, cũng không biết có lỗi gì xảy ra, dù sao thì cô cũng không biết chuyện nam chính đã sứt đầu mẻ trán tìm cô suốt một ngày hai đêm.

Nhưng nếu bây giờ Vu Hạ Khôn chấm dứt hợp đồng bao nuôi, cốt truyện sẽ không được hoàn thành, không có tiền để lấy, điều này khiến Giản Du Du có cảm giác khủng hoảng vô cùng. Cô vội lao từ trên giường xuống đất như một con khỉ, xoay vòng trên tấm thảm lông.

Chuyện này không có khả năng!

Cô cũng đã nghiên cứu cốt truyện, cũng làm theo cốt truyện, vả lại đã hoàn thành rồi, nếu không thì chiếc vòng cổ kim cương sẽ không thể đem về thế giới thực được. Rốt cuộc có chỗ nào không đúng chứ?

Đối với một người có dây thần kinh thô hơn thắt lưng như Giản Du Du, cô hoàn toàn chẳng hiểu rằng Vu Hạ Khôn đã đánh đồng cô với rắc rối rồi. Cô ngồi trên mép giường, nghĩ mãi không ra nên muốn cuốn sách cho chút gợi ý. Nhưng mà sau khi nhắc nhở cốt truyện thì nó đã biến mất, vốn chẳng phải là bàn tay vàng của nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết gì cả.

Tất nhiên, cô cũng không phải là nhân vật chính, chỉ là một nữ phụ độc ác, nghiêm túc mà nói, là nhân vật thế thân của nữ chính.

Chẳng lẽ phải công cốc mà trở về hay sao?

Giản Du Du không lo lắng quá lâu. Con người cô chưa bao giờ suy nghĩ chuyện gì quá hai giờ, thần kỳ mà quả quyết cũng giống như chuyện cô chưa từng hẹn hò với ai quá hai tuần vậy.

Đặc biệt là sau khi cô ăn bốn cái bánh mì sandwich và uống một ly sữa vào buổi sáng, cảm giác no khiến cô lười biếng, mất hình tượng nằm dài trên ghế sofa. Thèm ăn là khát vọng dễ thỏa mãn nhất của con người, hiện tại cô thoải mái dễ chịu, tràn đầy tự tin, cũng không vội lùi bước. Chơi game còn phải chết liên tục để tiếp tục tích lũy kinh nghiệm đấy, kiếm tiền nào có dễ dàng như thế. Mặc dù không biết đã xảy ra vấn đề gì nhưng cô cảm thấy cô vẫn có thể cứu vãn một chút.

Cô suy xét, chi bằng hôm nay Vu Hạ Khôn trở về thì cô massage vai cho anh?

Trước kia, khi phụ giúp việc nhà cho dì cả, cô từng học giặt khô, có thể trực tiếp dựng mái tóc dài thẳng lên bằng bọt, chính lúc đó cô cũng đã học xoa bóp vai, lúc đó có hai thanh niên còn chuyên đến chỗ cô gội đầu. Cô tự nhận là tay nghề thuần thục, biết đâu chừng có thể chăm sóc cho anh đại gia của mình được thoải mái, cũng có thể khôi phục ý muốn bao nuôi của Vu Hạ Khôn.

Thậm chí bây giờ cô còn hối hận vì khi giúp gội, cắt và sấy đã không tiện thể đến tiệm massage chân bên cạnh để học mấy phương pháp chữa bệnh lặt vặt cũng được. Tiệm nhà người ta là xoa bóp chân tổ truyền, không muốn khiến sản nghiệp nhà mình phải thất truyền. Cô đã từng đi thử, massage thật rất chuyên nghiệp, siêu xả stress.

Giản Du Du nằm trên chiếc ghế sofa sang trọng và mềm mại thở dài một tiếng. Khi cô trở mình và chuẩn bị ngủ trở lại thì dì giúp việc bước đến bên cạnh cô, nhìn thấy hình tượng này của cô thì khóe miệng thoáng co giật nhưng vẫn rất nhẹ nhàng và duyên dáng nói: "Cô Giản, cậu chủ đã hẹn cô ở bệnh viện kiểm tra sức khỏe, cô hãy thay quần áo và đi cùng tôi."

Giản Du Du vô thức giữ kẽ trước bà dì này, chủ yếu là vì cô tiếp xúc hàng ngày với những người phụ nữ lớn tuổi thuộc kiểu hổ cái như quý bà Thủy Nguyệt chứ không phải dì giúp việc trông thanh lịch và dịu dàng giống như thế này, nếu không đọc cốt truyện thì cô thậm chí có thể bị nhầm với mẹ của Vu Hạ Khôn.

Và điều quan trọng nhất là món ăn của dì ấy nấu thực sự rất ngon, còn ngon hơn mấy món thập cẩm như cám lợn của bà Thủy Nguyệt không biết bao nhiêu lần. Mặc dù cô sẽ không phản bội tình bạn cách mạng của mình với quý bà Thủy Nguyệt, song điều này không ngăn cản Giản Du Du thích người dì này.

Cô còn biết dì ấy họ Vân, một cái họ thanh lịch phù hợp với dì!

Vì vậy, cô thậm chí còn chẳng nghĩ đến việc Vu Hạ Khôn sắp xếp một buổi khám sức khỏe là có ý nghĩa gì. Dù sao daddy cũng đã nói rồi, cô bèn đứng dậy khỏi ghế sofa, không keo kiệt lộ ra một khuôn mặt tươi cười với dì Vân, sau đó nói: "Được thôi! Con đi ngay đây!"

Nói rồi cô nhấc đôi chân trần chạy lên lầu. Dì Vân là người đã sống lâu năm ở nhà họ Vu, kết hôn với tài xế của nhà này là chú Lâm. Từ khi còn trẻ đến giờ đã phục vụ ba thế hệ, nhưng thật sự trong biệt thự này chưa từng xuất hiện một người lém lỉnh như vậy. Dì Vân nhớ tới hai ngày đầu cô tới thì còn tàm tạm, không làm ầm ĩ gì, về sau có lẽ là không thể che giấu nổi sự hấp tấp của mình.

Dì Vân khá an phận, không bao giờ suy đoán hay can thiệp gì vào chuyện nhà ông chủ mà chỉ hành động theo quy tắc, đó là lý do tại sao bà có thể ở đây đến giờ.

Giản Du Du nhanh chóng lăn xuống như một cơn gió. Nếu không phải vì chiếc váy bất tiện thì cô còn muốn trượt trên tay vịn nữa kìa, nhưng cô đã tìm kiếm trong tủ trong phòng, trừ quần lót ra thì chẳng có cái quần nào.

"Dì Vân, con xong rồi, đi thôi!"

Đi theo sau dì Vân ra ngoài, khi Giản Du Du ở trong xe mới sực nhớ ra mà hỏi: "Dì Vân, Hạ... Hạ Khôn ấy, sao anh ấy lại muốn con khám sức khỏe vậy? Con đã không sao rồi, không bị thương chỗ nào hết."

Dì Vân chỉ cười cười, ôn hòa nói: "Cậu chủ không nói lý do."

Giản Du Du không nói nữa. Cô vừa ăn xong, đang còn lo lắng không biết sau khi ăn xong có thể khám sức khỏe không? Sau đó ngẫm nghĩ lại, cô bối rối dựa vào ghế xe.

Lý do Vu Hạ Khôn hẹn đi khám sức khỏe đương nhiên là để chấm dứt hợp đồng bao nuôi, đồng thời cũng thực sự rất lo lắng. Anh không tin một lời nào về việc Giản Du Du rơi xuống hố cây, anh muốn chắc chắn rằng người vẫn khỏe mạnh trước khi đến với anh, lúc ra đi cũng không được có bất kỳ vết thương nào trên cơ thể, đây là phẩm chất cơ bản của việc bao nuôi.

Tất nhiên đó là những phẩm chất cơ bản của anh. Có rất nhiều người có đủ sở thích kỳ quặc, khi nuôi tình nhân bé nhỏ thì giống như nuôi vật riêng của mình vậy, song sau khi bị vứt bỏ thì họ phải nằm viện một thời gian, thậm chí có một số người phải mang bệnh trong suốt cuộc đời.

Còn một người trẻ trung tươi sáng ngây thơ chỉ bao nuôi người để ngắm mặt như Vu Hạ Khôn mà nói ra thì người trong giới xã giao sẽ cười nhạo anh trẻ con. Nếu Vu Hạ Khôn không cố gắng chặn những người phụ nữ cứ bám víu lấy mình, ngăn chặn những người tiếp cận với anh vì những mục đích không chính đáng và cả những buổi tiệc rượu cần bạn đồng hành nữ thì anh sẽ chẳng bao nuôi ai làm gì.

Tất nhiên, còn một lý do khác rất khó nói, đó là ngoại hình Giản Du Du trông rất giống người mà anh không thể chạm vào...

Tất nhiên, những điều này chỉ là thứ yếu, bây giờ anh đã sẵn sàng để thoát khỏi người phụ nữ phiền phức đó!

Dưới sự sắp xếp của dì Vân, Giản Du Du đã được khám sức khỏe toàn diện. Tất nhiên, những mục sau khi ăn xong cũng được kiểm tra. Mặc dù có thể không mang tính chất tham khảo nhưng kết quả chắc chắn là cô rất khỏe mạnh và cường tráng như nghé con vậy. Ngay cả móng tay cũng không có vết xước, xương cốt bên trong cũng không có gì bất thường, kết quả phân tích máu cũng cho thấy trong một ngày hai đêm qua, cô không hề bị tiêm bất cứ thứ gì kỳ quái.

Vì vậy, Giản Du Du bị ép buộc lăn qua lộn lại suốt một ngày khi trở về nhà, chờ đợi cô chính là lời đề nghị chấm dứt hợp đồng của Vu Hạ Khôn trông có vẻ tinh thần rất tệ và có quầng thâm từ hốc mắt đến cả cằm.

Anh cầm tất cả các báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Giản Du Du trong tay, đọc cẩn thận rồi thở phào nhẹ nhõm khi chắc chắn rằng cô không gặp nguy hiểm hoặc các mối đe dọa nào trong thời gian mất tích. Bấy giờ anh mới mở miệng: "Sau đây, hợp đồng giữa chúng ta sẽ bị vô hiệu." Vu Hạ Khôn hờ hững liếc nhìn Giản Du Du: "Vì đó là vấn đề đơn phương của tôi nên cô có thể đề cập đến chuyện bồi thường."

Nói xong, anh chắp tay trên bàn như đang đàm phán, nhìn Giản Du Du, giọng nói và biểu cảm lạnh lùng rất hợp với nhau, mặt mày anh rất đẹp, tinh xảo và đẹp đẽ, rất có tính công kích, khí thế tản mát từ quanh thân tạo cho người ta cảm giác ngột ngạt. Thậm chí có rất nhiều đối tác hợp tác với anh cũng trêu chọc rằng làm việc với Vu Hạ Khôn có áp lực rất lớn. Khác với những hành vi lỗ mãng thường xuyên trước đây, đây mới là Vu Hạ Khôn thực sự.

Nhưng đối mặt với Vu Hạ Khôn tràn đầy lửa giận như vậy, Giản Du Du đứng ở phía bên kia bàn mà nhưng lại hoàn toàn hiểu sai trọng tâm.

Vấn đề đơn phương của anh?

Thảo nào! Cô đã nói là vấn đề không phải ở cô mà.

Ánh mắt của Giản Du Du đột nhiên trở nên có chút không bình thường, cô quan sát Vu Hạ Khôn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên mấy bận. Vu Hạ Khôn nhận thấy ánh mắt của cô, hai hàng lông mày cau chặt lại, sợ cô nói một lời không hợp thì sẽ bổ nhào lên cởi quần áo.

Thế là anh lo lắng nắm chặt tay, lạnh lùng hỏi: "Cô đang nhìn cái gì vậy?!"

Giản Du Du gãi gãi đầu, thu hồi tầm mắt, đảo mắt một vòng, ra chiều khó có thể mở miệng, cuối cùng là bởi vì liên quan đến việc kiếm tiền của cô cho nên bày dáng vẻ mẹ già ra mà quan tâm hỏi.

"Tổng giám đốc Vu, vấn đề của anh... có nghiêm trọng không?"

Tác giả có điều muốn nói:

Vu Hạ Khôn: Cô mới có vấn đề, cả gia đình cô đều có vấn đề! Ánh mắt, ánh mắt, ánh mắt, ánh mắt của cô nhìn vào đâu thế?!