Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 145: Nội tâm mặc diệu dương thật đen tối

Trong khi ăn trưa, An Đình Đình vẫn luôn cúi thấp đầu, hung hăng ăn cơm.

Vốn dĩ hôm nay sẽ đi đến nhà ở của nhà họ Mặc, nhưng vì trận “cuồng phong” tối qua, cộng thêm sáng nay lại dậy muộn... Cái này coi như bỏ qua, nhưng mà người đàn ông này lại còn trêu ghẹo cô đến tận trưa.

Do đó, thời gian cũng bị trì trệ, cô sợ mình sẽ làm lỡ thời gian.

“Không vội, em cứ từ từ ăn, đi muộn cũng không sao hết.” Trong lòng Mặc Diệu Dương biết rất rõ suy nghĩ của cô, do đó mới an ủi cô như vậy.

An Đình Đình nghĩ ngợi rồi mới nói: “Nhưng, tất cả người lớn của nhà họ Mặc đều ở đó, chúng ta đến muộn, như vậy sẽ không hay cho lắm!”

Mặc Diệu Dương cười lạnh, nói: “Ai dám nói anh một câu chứ?”

Nhìn xem, nghe đi, giọng điệu có bao nhiêu ngạo mạn, tự cao cơ chứ? Nhưng hết lần này đến lân khác, anh vẫn cứ bày ra dáng vẻ ngạo mạn như vậy.

Nhưng An Đình Đình lại rất khó xử, cô bĩu môi, nói: “Họ chắc chắn sẽ không dám nói gì anh rồi, nhưng với em thì lại khác.”

Thân là con dâu nhà quyền thế, giàu có, nhưng hoàn cảnh gia đình lại chênh lệch, địa vị thấp kém, lại còn bị người ta coi thường, có trời mới biết những người đó sẽ bình luận về cô như thế nào.

Mặc Diệu Dương nghe vậy, dừng lại động tác trong tay, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Em là người phụ nữ của anh, ai dám nói một chữ “không” với em, anh sẽ khiến người đó sống không bằng chết!”

Câu nói này của anh khiến An Đình Đình chấn động.

Một lúc lâu sau, cô mới hoàn hồn, mơ hồ gật đầu, sau đó cúi thấp đầu, tiếp tục ăn cơm.

Ăn xong, An Đình Đình sắp xếp chút quần áo, bởi vì lần này đến nhà ở của nhà họ Mặc, mục đích là để chúc thọ ông cụ Mặc. Nghe nói họ sẽ tổ chức mấy ngày liền, cho nên cần phải ở lại bên đó.

An Đình Đình mở chiếc va li du lịch xinh xắn ra, đặt vài bộ quần áo và chút đồ dùng sinh hoạt vào bên trong.

“Xong chưa?” Bóng dáng của anh xuất hiện ở cửa phòng.

“Ừm, xong cả rồi.” An Đình Đình khóa chiếc va li lại.

“Thuận tiện thu dọn giúp anh luôn.”

“Hả..”

Đi đến phòng của Mặc Diệu Dương, cách bố trí trong căn phòng này hoàn toàn khác với phòng của An Đình Đình. Cái gì là con người rắn rỏi, cái gì là yêu ghét rõ ràng, cái gì là màu sắc trang nhã, căn phòng của anh đều thể hiện hết.

An Đình Đình cũng câm lấy một chiếc vali kiểu dáng nhỏ, giúp anh chọn mấy bộ quần áo. Sau đó, quay người, đi đến phòng tắm, lấy đồ dùng sinh hoạt của anh bỏ vào.

“Nhớ mang cả sữa tắm nữa.” Mặc Diệu Dương dặn dò.

“Vâng.” An Đình Đình vốn dĩ muốn nói, mùi của sữa tắm này quá nồng, có chút không hợp với anh.

Nhưng, anh đã nhắc nhở như vậy rồi, có thể nhìn ra được, hoặc là anh rất thích mùi này, hoặc là dùng quen rồi cho nên ngại đổi cái khác.

Hai người ngồi trong xe, xe chậm rãi lăn bánh đến Biệt thự Thủy Mặc.

Mọi chuyện trong nhà đã được thu xếp xong xuôi, bác Trương biểu hiện rõ, có ông ta ở trong Biệt thự Thủy Mặc này, mợ cả và cậu hai hoàn toàn có thể yên tâm.

Bác Trương đứng trước cổng Biệt thự Thủy Mặc, và bóng dáng của mấy người giúp việc dân dần đi xa.

An Đình Đình vẫn cảm thấy không yên tâm, ánh mắt vẫn luôn nhìn nơi đó.

Người đàn ông bên cạnh nhận ra sự lo lắng của cô, bèn nói: “Em biết, trước đây bác Trương làm gì không?”

“Không biết.” An Đình Đình lắc đầu.

“Trước đây, bác Trương từng học võ thuật ở Thiếu Lâm Tự.”

“Thiếu Lâm Tự?” An Đình Đình kinh ngạc.

Mặc Diệu Dương cười nói: “Ban đầu, ông ấy muốn học võ thuật để quay phim, nhưng lại không ngờ bị anh tóm được, anh đoán, đây là chuyện cả đời này ông ấy hối hận nhất.”

An Đình Đình nói: “Nếu ông ấy đã hối hận như vậy, thế tại sao lại không rời đi?”

“Bởi vì anh và ông ấy đã ký hiệp ước rồi, nếu ông ấy muốn rời đi thì phải bồi thường bằng vợ cộng thêm bộ quan tài.” Mặc Diệu Dương cười nham hiểm.

“.” An Đình Đình trợn mắt kinh ngạc. Mặc Diệu Dương cười nói: “Em có biết, lúc anh lừa ông ấy, anh bao nhiêu tuổi không?”

An Đình Đình lắc đầu.

“Mười tám tuổi.” Mặc Diệu Dương liếc cô một cái, cười cười.

An Đình Đình vô cùng kinh ngạc, lúc Mặc Diệu Dương mười tám tuổi, bác Trương ít nhất cũng bốn mươi rồi chứ? Một người trưởng thành bốn mươi tuổi mà lại bị một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch lừa ư..."

Nhưng, điều này cũng chứng tỏ, Mặc Diệu Dương quả thật có chút bản lĩnh.

“Chẳng qua, ông ấy cũng không có ý định rời đi, bởi vì mọi thứ anh cho ông ấy đều là những thứ nếu làm ngôi sao, ông ấy chắc chắn không thể nào có được. Cho nên, ông ấy mới có thể gác lại giấc mộng trở thành ngôi sao lớn, một lòng giúp anh quản lý Biệt thự Thủy Mặc.” Mặc Diệu Dương giải thích.

“Ồ!" Hóa ra là như vậy! Nói như thế, Mặc Diệu Dương quả thật vẫn là một ông chủ tốt.

Mặc Diệu Dương đưa tay ra, luồn qua gáy cô, để cô gối đầu lên khuỷu tay mình. Mà bản thân anh cũng nhàn nhã dựa vào phía sau.

“Sợ không?” Mặc Diệu Dương lại hỏi cô câu này.

“Không sợ.” An Đình Đình vẫn lắc đầu như cũ, có anh ở bên cạnh, cho dù hai người họ ở bất cứ đâu, dù có phải trải qua bao nhiêu trở ngại, gian khổ, cô cũng không hề cảm thấy sợ hãi. “Vậy thì tốt, chỉ cần anh ở bên cạnh em, anh nhất định sẽ không để em phải đối mặt với nguy hiểm.”

Những lời này của Mặc Diệu Dương, giống như thổ lộ, nhưng càng giống tỏ tình hơn, đáy lòng người nói vô cùng ấm áp, vô cùng thoải mái. Cô không nhịn được cong môi, nhắm mắt lại.

Nhà ở của nhà họ Mặc nằm dưới chân núi Nam, thành phố G, sau lưng núi non trùng điệp, tựa núi cạnh sông, diện tích hơn nghìn mẫu. Bên trong khu nhà có vòm đá, hòn non bộ, bể bơi, sân golf, cây cối râm mát, trên cây, hoa nở, chim hót véo von.

Toàn bộ phía bên ngoài được xây dựng theo lối kiến trúc đời nhà Thanh, nhà ngói gạch xanh, nhưng bên trong nhà lại mang hơi thở hiện đại. Có mười mấy chiếc xe du lịch, bảo vệ môi trường đỗ trong bãi cỏ lớn. Để bảo vệ môi trường, tổ tông của nhà họ Mặc không cho phép mọi người trong nhà lái xe hơi vào nhà. Xung quanh nhà ở, mặt nước lăn tăn, phẳng lặng, mặc dù bây giờ đã là những ngày giữa hè nóng bức, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác vô cùng mát lạnh, khiến lòng người thoải mái.

Sau khi xuống xe, An Đình Đình vẫn luôn ngây ngốc nhìn khung cảnh rực rỡ và xa hoa của nhà họ Mặc. Gia tộc Mặc thị là gia đình giàu có nhất thành phố G, quả thật xứng đáng mà.

Hai bên cửa cổng, điêu khắc hai con sư tử uy vũ, hùng tráng, dùng để trấn áp mọi tà khí đến từ bên ngoài, cửa cảm ứng từ từ mở ra.

Người giúp việc ngôi trong xe bảo vệ môi trường, dẫn Mặc Diệu Dương và An Đình Đình đến một trong những căn phòng của khu nhà.

Căn phòng này rất gần phía trước, cũng là căn phòng chính giữa, có lẽ đây là căn nhà dành cho người có quyền hành cao nhất nhà họ Mặc. An Đình Đình nhìn thấy phía dưới cánh cửa, trên tấm biển viết hai chữ “nhà chính” vô cùng sống động.

Cô âm thầm điều chỉnh cảm xúc, có trời mới biết bên trong này sẽ có “yêu ma quỷ quái” nào đang đợi cô đến ứng phó đây.

“Cậu hai... Cậu hai...”

Hai người đang chuẩn bị đi vào, bèn nghe thấy ở phía không xa có mấy người đang chạy đến. Người đàn ông đi đầu khoảng chừng ba mươi tuổi, ăn mặc rất chừng mực.

Anh ta chạy đến trước mặt Mặc Diệu Dương, thở hổn hển nói: “Coi như đã gặp được cậu rồi, cậu hai, ngưỡng mộ đã lâu.” Nói xong, anh ra vô cùng kích động đưa tay ra, nắm lấy tay của Mặc Diệu Dương.