Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 168: Mình hại chết mình

Người đàn ông ngôi trên ghế salon, An Đình Đình ngồi ở bên cạnh, quy quy củ củ, giống như đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó.

“Anh đã biết là ai làm đúng không?” Một lúc lâu sau, An Đình Đình thật sự không chịu nổi bâu không khí ngưng kết này nữa nên đành phải mở miệng hỏi.

"Còn có thể là ai." Mặc Diệu Dương nói.

An Đình Đình rủ mắt. Nói cũng đúng, ngoại trừ Quan Chi Thu kia, còn có thể là ai?

Thân phận của mình, đối với nhà họ Mặc mà nói là vô cùng quan trọng, vì vậy khi cô xuất hiện đã hoàn toàn triệt để đánh nát hi vọng muốn ngôi lên vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Mặc của Quan Chi Thu, bà ta có thể không hận cô sao? Có lẽ sớm đã hận thấu xương rồi.

Lát sau, Mặc Diệu Dương nghiêng người về phía trước, nhìn An Đình Đình, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói: “Em có biết rằng tính cách của em như vậy sẽ có thể hại chết bản thân?”

An Đình Đình lắc đầu: "Em không biết."

"Nhân từ đối với kẻ địch, là làm hại chính mình."

"Bọn họ không phải kẻ địch.” An Đình Đình nói với ánh mắt kiên định: "Mẹ Dung và Tiểu Nha, bọn họ không phải kẻ thù!”

"Nhưng em cần phải biết rằng, chuyện này mặc dù không phải bọn họ làm, nhưng cũng vì bọn họ sơ suất mà thành, đứng ở

một góc độ khác mà nói, bọn họ chính là đông *** của Quan Chi Thu."

An Đình Đình hơi nhíu mày, lắng lặng nghe, cũng không nói chen vào.

“Anh trừng phạt bọn họ, thực tế chỉ là để bà ta nhìn vào. Để bà ta biết, chỉ cần có kẻ mạo phạm Thủy San Uyển và em, sẽ không có kết cục tốt!”

An Đình Đình lắc đầu, lại nói: "Không, anh sai."

Vừa nói câu này ra, cô rõ ràng đã nhìn thấy trên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông lộ ra vẻ tức giận lờ mờ. Nhưng cô vẫn phải nói ra suy nghĩ và cảm nhận của mình.

"Em, anh, mẹ Dung, Tiểu Nha, bạn bè từ nhỏ của anh, cô Mạnh, bao gồm mỗi người bên trong Thủy San Uyển này, chúng ta

cùng một chỗ với nhau. Có thể nói chúng ta là đội nhóm, cũng có thể nói chúng ta là một quần thể nhỏ. Nếu anh trừng phạt bọn họ, Quan Chi Thu sẽ chỉ cho rằng, hóa ra nội bộ chúng ta lại không vững chắc như vậy, chỉ cần một gói thuốc là có thể tan rã. Bà ta sẽ sử dụng thủ đoạn gì tiếp theo? Chúng ta không ai có thể đoán trước được. Nhưng em đoán, lần tiếp theo khi bà ta ra tay, so với lần trước, mỗi lần sẽ lại càng thoải mái hơn. Anh có thể hiểu ý của em không?”

An Đình Đình nhận ra rằng qua lời tự thuật của cô, vẻ mặt nóng giận của người đàn ông đã dần dần biến mất, thay vào đó là sự rung động.

Không sai, là rung động. Đây cũng là cảm xúc trên mặt anh mà An Đình Đình chưa bao giờ được thấy.

Mặc dù cuối cùng Mặc Diệu Dương không nói gì nữa. Nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng là anh đã có chút đồng ý với quan điểm của cô. Đây là chuyện tốt, ít nhất thì chuyện của anh cũng có thể để cô tham dự.

Một trận sóng gió, cứ như vậy lắng xuống.

Tiểu Nha ở trong phòng mình, nghĩ lại từng cảnh tượng vừa rồi, càng nghĩ trong lòng lại càng thấy ngột ngạt. Cậu hai vì cô,

thậm chí muốn thay thế tất cả những người đã trung thành với Thủy Sam Uyển bao nhiêu năm qua, bao gồm cả cô ta và mẹ Dung.

Dựa vào cái gì? Người phụ nữ kia, dựa vào cái gì có thể có được sự quan tâm của cậu hai như vậy?

Cô ta chẳng qua là xinh đẹp một chút, nhưng mình cũng không kém. Điều kiện của cô ta, hình như cũng vậy, chỉ là tốt hơn so với mình một chút mà thôi.

Cô ta cũng chỉ vừa mới tới mà thôi, nhưng mình thì sao, ở Thủy Sam Uyển chờ đợi ròng rã nhiều năm như vậy. Chẳng lẽ cậu hai không cảm giác được một chút nào phần tâm ý của mình sao?

Tiểu Nha tức giận câm chiếc gối trong tay giơ lên và ném ra ngoài...

Lại là một bữa ăn sáng gia đình.

Mọi người đều dựa theo thân phận của mình để ngôi xuống, và ăn uống trong im lặng.

Trong suốt quá trình ăn sáng, An Đình Đình đã phải chịu ánh mắt căm thù của Quan Chỉ Thu.

Mặc Viên Bằng đặt đũa xuống, ho nhẹ một tiếng. Mấy người tiểu bối đêu ngẩng đầu lên, chờ ông dặn dò.

"Buổi tối có tổ chức một bữa tiệc gia đình, đến lúc đó sẽ có rất nhiêu người thân bạn bè sẽ tới tham gia, mấy người an phận một chút cho ta, đừng có xảy ra chuyện gì khiến người ngoài coi nhà họ Mặc chúng ta thành trò cười.”

"Hiểu rồi."

"Vâng."

Không biết vì sao, An Đình Đình đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Cô luôn cảm thấy, bữa tiệc tối nay không đơn giản, chắc chắn sẽ có người nhân cơ hội này làm ra chút chuyện gì đó.

Nhưng tối nay Mặc Diệu Dương cũng không ra ngoài, có anh ở đây, An Đình Đình cũng có thể yên lòng hơn rất nhiều.

Sau khi trở về, Mặc Diệu Dương liền cho người đưa lễ phục dạ hội dành cho buổi tối nay tới.

"Trần Hằng." An Đình Đình ngạc nhiên nhìn Trần Hằng, suy nghĩ một chút, đã vài ngày không nhìn thấy anh ta.

"Mợ cả." Trần Hằng vẫn giống như lúc trước, nụ cười mang theo sự cung kính và chân thành.

"Cám ơn." An Đình Đình nhận lấy đồ vật, sau đó đưa cho người giúp việc ở bên cạnh câm xuống: “Ngồi đi.”

"Không, tôi còn có việc, mợ cả, cậu hai đâu?”

"Trong thư phòng trên lầu, để tôi đi gọi anh ấy xuống!”

"Không, cậu hai có việc gì sẽ nói cho tôi biết. Mấy ngày nay, cậu hai không ở công ty, tất cả mọi chuyện tạm thời do tôi toàn

quyên phụ trách, tất cả đều rất bận rộn nhiều việc.”

Thì ra là thế! Hóa ra mấy ngày nay Mặc Diệu Dương đều không đến công ty, vậy anh đã làm việc gì? Nhưng An Đình Đình cũng

chỉ suy nghĩ một chút cũng không để ở trong lòng.

Trân Hằng rời đi, An Đình Đình liền quay về phòng mình thử quần áo.

Bộ lễ phục dạ hội màu xanh nhạt ôm ngực, váy buông xuống đất, viên được đính hoa sen màu trắng làm thủ công. Dáng người An Đình Đình rất khác biệt, mặc bộ váy này lên người cô lập tức có mang theo chút hương vị đáng yêu, hoạt bát, nhưng trong đó lại không mất đi vẻ đẹp thuần khiết và gợi cảm.

Đôi mắt mẹ Dung cũng muốn nhìn thẳng vào: “Mợ cả thật sự rất đẹp!”

Khuôn mặt An Đình Đình hơi đỏ lên, đưa tay cầm giày xỏ thử.

Tiểu Nha cũng ở bên cạnh nhìn, nhưng cũng chỉ là nhìn, yên lặng nhìn...

Vốn tưởng rằng hôm nay Quan Chi Thu chắc chắn sẽ bày ra một chút con thiêu thân đến gây ôn ào. Nhưng ngoài dự đoán của An Đình Đình, một ngày này trôi qua lại gió êm sóng lặng.

Chập tối, Mặc Diệu Dương cũng ăn mặc một cách nổi bật bất phàm, mang theo An Đình Đình, rời khỏi Thủy Sam Uyển.

Người giúp việc đều đứng ở trong sân, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Mẹ Dung nhìn đôi bích nhân này, trong lòng thật sự vô cùng thích. Có đôi khi, bà ta còn tưởng tượng ở trong lòng, nếu mợ cả và cậu hai thật sự là một đôi thì thật tốt biết bao. Hai người bọn họ thật sự quá xứng đôi.

Mà ánh mắt Tiểu Nha, trong sự hâm mộ còn mang theo một chút khác thường...

Dù sao cũng đã từng tham gia vài bữa tiệc như vậy rồi nên trong lòng An Đình Đình cũng không cang thẳng như lần đầu tiên

nữa. Thân phận Mặc Diệu Dương dù sao cũng là em chông của cô, vậy nên hai người thật sự không thể thoải mái ở bên nhau. Nhưng anh vẫn đem cô giao cho Tiêu Quân và Quý Đình Kiêu.

Có mấy người bạn thân này ở đây, hệ số an toàn của An Đình Đình tăng mạnh.

Mặc Diệu Dương, là con thứ của nhà họ Mặc, ở trong bữa tiệc gia đình này đương nhiên là nhận được sự chút ý. Những lời chào không ngớt, lại một lượt chúc rượu, từng người bắt chuyện, từng nụ cười... Người đàn ông này đều ứng phó một cách tự nhiên, hoàn toàn không luống cuống chút nào.

Người đàn ông này, thật sự rất ưu tú.