An Thiên Thiên cúi xuống và nhặt văn kiện trên mặt đất lên, nói: “Ngoài ra, giám đốc à, tuy nói tôi là cấp dưới của cô, nhưng cho dù thế nào thì tôi cũng được ứng tuyển chính thức từ HR, thông qua các bài phỏng vấn tôi mới được công ty chọn ở lại nhậm chức. Không lẽ, thân là giám đốc thì cô có thể tùy ý sa thải một công nhân viên ở *** Tháp sao? Nếu nói như vậy thì còn cần bộ phận HR làm gì nữa? *** Tháp cần người thế nào, muốn sa thải ai, thì cô tự mình quyết định là được rồi, như vậy còn tiết kiệm được một số tiền trả lương lớn đó!” “Cô----" Đôi con ngươi của Lâm Tiêu Tương đột nhiên bùng lên lửa giận. “Đang cãi nhau gì vậy?” Đột nhiên, đằng sau vang lên một giọng đàn ông thanh lãnh dứt khoát. Tiêu Quân đứng ở cửa văn phòng nhìn hai người phụ nữ, một người thì tức đến trợn tròn mắt, một người thì nở nụ cười nhàn nhạt. “Phó tổng giám đốc.” Nhìn thấy anh ta, trong lòng An Đình Đình đột nhiên nảy lên một ý. Sắc mặt Lâm Tiêu Tương cũng dịu lại một chút, cô ta nở nụ cười gượng: “Phó tổng giám đốc, tôi đang nói chuyện với thực tập sinh của tôi.” Nói chuyện, hình như bầu không khí này không đúng lắm a. Tiêu Quân nhấc chân bước vào, nhìn thấy đồ trong tay của An Đình Đình, anh ta liền vươn tay trực tiếp lấy, hỏi: “Đây là cái gì?” “Báo cáo sa thải của An Đình Đình.” Lâm Tiêu Tương giành nói trước. “Báo cáo sa thải?” Tiêu Quân đưa ánh mắt nhàn nhạt quét nhìn An Đình Đình một cái, rồi lại quay sang nhìn Lâm Tiêu Tương: “Biểu hiện của An Đình Đình luôn không tệ, tại sao phải sa thải?” An Đình Đình đột nhiên lộ ra một biểu tình ủy khuất và vô tội, trong đôi mắt long lanh như nước đó có hòa lẫn một sự yếu đuối và bất lực mà chỉ phái nữ mới cô, khiến người ta nhìn mà không kìm được lòng thương tiếc. Cô nói: “Tôi cũng không biết mình đã làm sai điều gì mà tự nhiên hôm nay giám đốc lại phát cáu với tôi, muốn tôi cút khỏi *** Tháp.” Trái tim Lâm Tiêu Tương khẽ thịch một cái, thì ra dưới trướng mình lại có một nhân vật biết ẩn mình như vậy, cô vậy mà lại chưa hề phát hiện ra, chỉ coi An Đình Đình như là một miếng vải rách để cô ta tùy ý xâu xé. Cô ta hít một hơi thật sâu, ổn định cảm xúc của mình: “Tôi khó lắm mới mời được ông Mộ của M.SK tham dự bữa tiệc tối qua, một đơn hàng lớn sắp được ký rồi nhưng toàn bộ đều bị cô ta phá hỏng hết!" Tiêu Quân nghe vậy thì liền đưa đôi mắt chất vấn nhìn sang An Đình Đình. An Đình Đình tiếp tục uỷ khuất nói: “Giám đốc, tối hôm qua tôi thật sự là uống say rồi, không thể uống tiếp nữa. Mẹ của tôi có nói, một đứa con gái thì không được uống rượu, càng không được uống say, còn tôi say rượu vào buổi tối, trên đường về nhà tôi không biết là sẽ xảy ra chuyện gì nữa." Cô vừa nói, khoé mắt vừa đỏ hoe lên, vài giọt nước mắt chực trào như muốn tuôn ra ngoài. Tiêu Quân cau mày, nói: “Nói cũng đúng, An Đình Đình vốn là thực tập sinh của bộ phận thiết kế, mấy chuyện như bồi rượu thì cô hoàn toàn có thể đưa nhóm quan hệ công chúng đi. Giám đốc Lâm à, chuyện này cô đúng là sai rồi.” “Tôi... Lâm Tiêu Tương làm sao cũng không ngờ được, chỉ dăm ba lời nói của An Đình Đình thôi mà đã có thể thay đổi cục diện, đem hết tất cả trách nhiệm đổ hết lên đầu cô ta, hơn nữa lý do còn rất thuyết phục. “Phó tổng giám đốc, giám đốc vì chuyện này nên rất tức giận, cho nên mới đòi đuổi việc tôi.” An Đình Đình tiếp tục 'cáo trạng'! Lâm Tiêu Tương tức giận rồi, thủ hạ luôn vâng vâng dạ dạ này vậy mà lại dám công khai chỉ trích mình, muốn tạo phản đúng không? Còn mẹ nữa chứ? Ai mà không biết An Đình Đình này là một đứa dã chủng. Lâm Tiêu Tương cười lạnh: “An Đình Đình, cô thật sự uống say sao? Vậy tại sao cô lại hất đồ ăn lên người tôi ngay trước mặt ông Mộ như vậy? Cô thấy ông Mộ có mặt tại đó nên rắp tâm muốn làm ông ta rất vui đúng không?”