Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 463: Dính lấy không buông

Tiêu Quân quả thật vẫn chưa đứng vững, cô gái này cũng quá tàn nhẫn. 

Mới vừa xuống xe của anh ta trong chớp mắt đã làm như không quen biết. 

Vậy lúc trước ở bệnh viện, lúc anh ta bị Mặc Diệu Dương đẩy một cái cô lại khẩn trương như vậy... Làm sao để giải thích chuyện này đây.

Anh ta nhìn Mạc Ninh Thanh nghĩ ngợi, đột nhiên mở miệng nói: “Vợ à, anh sai rồi, anh xin em... Em đừng đến bệnh viện phá thai!” 

“...” Cả người Mạc Ninh Thanh giống như bị điện giật, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Tiêu Quân. 

Những người ở xung quanh cũng đã nghe thấy hết lời của Tiêu Quân. 

Tiêu Quân tiếp tục nói: “Tối hôm qua đúng là anh có đi xã giao, cô gái gọi điện cho anh là quản lý quan hệ công chúng của bọn anh.

Anh và cô ấy không có gì với nhau hết. Em nhất định phải tin anh!

Em không thể vì một cú điện thoại mà muốn giết chết con anh. Vợ à, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi... Cùng lắm thì anh chặn cô quản lý kia. Công việc gì đó anh cũng không cần nữa!” 

Mạc Ninh Thanh thật sự muốn phát khùng! 

Chuyện này quả nhiên là bôi nhọ trắng trợn, giả bộ đáng thương, ra vẻ đau buồn, tự xây cho mình hình tượng đàn ông tốt chăm sóc gia đình. Mà chính mình lại bị anh ta miêu tả thành loại đàn bà quen thói đố kỵ, càn quấy không phân rõ đúng sai. 

Mà điều làm cô càng không thốt nên lời chính là mọi người xung quanh rốt rít nhìn Tiêu Quân với ánh mắt đồng tình. Mà những cô gái bên cạnh cô lại lộ ra ánh mắt trào phúng nhìn mình. 

Không phải chỉ là tạt nước bẩn sao? Ai lại không biết chứ! Chỉ là bịa chuyện thôi mà không phải sao? Ai lại chẳng biết! Không phải chỉ là... 

Mạc Ninh Thanh thâm thanh thanh cuống họng, mở miệng nói: “Anh đừng gạt em, anh đừng nghĩ là em suốt ngày ở nhà chăm sóc con mà không biết gì. Anh chê em không sinh được con trai, mẹ anh trách bụng em thua kém người ta. Vì gia đình êm ấm, em mạo hiểm sinh thêm đứa thứ hai! Anh thì hay rồi, lúc vợ mình đang mang bầu thì lêu lổng bên ngoài suốt ngày. Anh nói đi, vết son trên áo sơ mi anh tối qua là do ai làm? 

Tình cảnh này, nhanh chóng đã kéo sự thu hút của người vây quanh vào Mạc Ninh Thanh.

Thì ra là một tên đàn ông tệ bạc từ đầu đến chân! 

Ai ui! Cô gái này số khổ quá! Vừa phải chăm sóc chồng, vừa phải chăm sóc mẹ chồng, quả thực sống không dễ dàng gì! 

Tiêu Quân cũng không ngờ được Mạc Ninh Thanh lại phản ứng nhanh như vậy! 

Tình thế bỗng xoay chuyển. Mới nãy còn nhìn Mạc Ninh Thanh bằng ánh mắt tràn đầy căm phẫn. Mọi người rối rít hướng về mình mà bàn tán xôn xao. 

Thành thật! không thèm đếm xỉa! 

Một tiếng: “phịch...” Tiêu Quân đã quỳ xuống trước mặt Mạc Ninh Thanh, hai tay ôm chặt lấy chân cô, đau lòng nói: “Vợ à, anh sai rồi!

Anh không nên vì công việc bận rộn mà bỏ mặc em! Nhưng bây giờ tiền thuê nhà mắc như vậy, anh phải mua được một căn nhà, hai chúng ta mang con dọn ra ngoài ở! Chỉ như vậy, em mới có thể không phải chịu đựng tính khí mẹ anh. ” 

Nhưng mà dù gì bà ấy cũng là mẹ anh, anh không thể trách móc bà được! Vợ à, anh biết em chịu uất ức, anh xin em, đứa bé này là một mạng sống đó, em không thể phá nó được!” 

Cái bộ dạng trêu người này của Tiêu Quân, nếu không phải tận mắt chứng kiến, thì có chém cô một đao cũng không bao giờ tin. Cô làm sao cũng không ngờ tới, chàng trai anh tuấn mang tia sáng ấm áp đó mà bây giờ cũng có mặt đáng xấu hổ xấu bụng như vậy. 

Được rồi! Cô chịu thua! 

Dù sao nam nữ già trẻ lớn bé gì trên xe bus này cũng đang nói chuyện giúp cho anh tai 

“Ai nha, tôi nói thím đó, người đàn ông này tốt như thế, thật sự đốt đèn lông cũng khó mà kiếm được.” 

Gì! Nói cho rõ lại, ai là thím chứ? Người ta còn chưa kết hôn nữa đấy được hay không? 

“Đây quả thực là người đàn ông tốt đó! Tôi nói thím đó, thím so đo quá làm gì, trong hôn nhân ai chả gặp khó khăn, đều là nhẫn nhịn nhau mà thôi!” 

Ai là thím? Ai là thím chứ? Cả nhà mấy người mới là thím! 

“Nam nhi không dễ rơi lệ! Chồng của thím đã quỳ xuống rồi, chứng tỏ là quá yêu thím đấy chứ. Thím tha thứ cho anh ấy lần này đi.” 

Chồng tôi à? Chồng tôi sao? 

Chông cô? Chồng cô... 

Khóe miệng Mạc Ninh Thanh co lại giật giật vài cái...

Hai người xuống xe bus, nhóm người rảnh rỗi kia vẫn chưa xuống xe, thậm chí còn mở cửa sổ xe ra dặn dò: “Hai vợ về nhà sống hòa thuận với nhau nhé, đừng hễ có chuyện gì lại rùm beng lên.”

Từ đầu đến cuối cả khuôn mặt Mạc Ninh Thanh đều đỏ bừng! 

Hai người đến một ngã rẽ, Mạc Ninh Thanh thật sự bùng nổ. Hất tay phá vỡ trạng thái đôi vợ chồng trẻ. 

“Ngài Tiêu, có phải anh cảm thấy nhàm chán lắm đúng không?” 

“Không hà!” 

“..." Thật sự không biết xấu hổ. Mạc Ninh Thanh ôm lấy mình, hỏi: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?” 

“Muốn em đừng rời bỏ anh!”

“Anh...” Mạc Ninh Thanh tức muốn chết! Giậm chân: “Rõ ràng là anh không cần em mà? Lúc trước là vì anh và Đình Đình là anh em, cho nên anh mới thử chấp nhận em. Nhưng mà, sau khi anh phát hiện anh với cô ấy không hề có huyết thống, trong tim anh không thể vượt qua ngưỡng đó nên mới vứt bỏ em!” 

Tiêu Quân, trêu người cũng không nên làm tới vậy! Anh đi ra, đừng dây dưa với em nữa!” 

Tiêu Quân liên bước đến ôm lấy cô. 

Mạc Ninh Thanh giấy giụa nhưng bị anh ta áp vào tường. Hai tay bị bàn tay to của anh ta giữ lấy ở phía trên đầu. 

Cái miệng nhỏ nhắn gợi cảm này, vừa mở vừa đóng, thật sự trông rất đáng ghét. 

Cứ chặn nó lại thôi! 

Khi nụ hôn bá đạo của anh ta tập kích, đầu óc Mạc Ninh Thanh nổ tung, trở nên trống rỗng. Đây đây... đây là nụ hôn đầu của cô đó! 

A aa a! Mạc Ninh Thanh muốn phản kháng, đánh anh ta một hồi, tên khốn kiếp này vậy mà lại cướp mất nụ hôn đầu của cô! thật đáng chết! Cô lại không thể động đậy. Thân thể, tứ chi đều mềm nhũn, không có chút sức lực nào. 

Khi đôi môi Tiêu Quân rời khỏi cô, toàn thân Mạc Ninh Thanh vẫn cứng đờ. 

Bốn mắt nhìn nhau 

Mạc Ninh Thanh định thân lại, đưa tay tát Tiêu Quân một cái. Nhưng mà cái tát này không hê vang tiếng. Thậm chí chỉ là phủi bụi. 

Tiêu Quân thừa cơ bắt lấy tay cô, mở lòng bàn tay cô ra, hung hãn mà ép cô tát lên mặt mình. 

Mạc Ninh Thanh hoảng hốt Vội vàng rút tay về: “Anh...anh điên à?” 

“Ừm, anh điên đấy! Hi vọng em có thể thức tỉnh anh. Anh không biết làm thế nào, rõ ràng anh cảm thấy mình chỉ là tên cặn bã, anh không xứng với em...Nhưng mà, Ninh Thanh, vừa nhìn thấy em xoay người rời đi, anh...tim anh như muốn nổ tung, đau đến nổi anh không thể thở nổi." 

Mạc Ninh Thanh nhìn anh chằm chằm, không hề chớp mắt. 

“Ninh Thanh, anh là thằng khốn, anh biết mình rất vô lại! Nhưng...anh xin em cho anh chút thời gian được không. Để anh làm rõ được cảm giác của mình với Đình Đình...Ninh Thanh, cho anh chút thời gian nha, đừng rời xa anh! đừng rời xa anh mà”