Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 509: Tang nham phát rồ

Vân Lang biết, bây giờ Ôn Lam đã bị phẫn nộ và cừu hận che mất lý trí. Lúc này cô đi, cho dù là biện pháp và mưu kế gì đều là đi chịu chết

Khối u ác tính Tang Nham này sao có thể dễ bị trừ khử như thế được

Anh ngăn cản nói: "Em bình tĩnh một chút, bây giờ em không thể đi được, em đi cũng là đi chịu chết, tin anh, trước bỏ súng xuống, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách. Tang Nham nhất định sẽ chết!"

"Anh cút đi! " Ôn Lam hét lớn một tiếng, súng ngắn bắn ra ba phát về dưới chân anh.

Vân Lang không có cách nào, không thể không tạm thời trốn qua một bên.

Ôn Lam lúc này mới thu súng lại, xoay người sải bước rời đi.

Vân Lang thấy thế, nhân cơ hội tiến lên, thừa dịp cô không chú ý, đánh một cái vào phần gáy của cô. Chỉ nghe rên rỉ một tiếng, cánh tay dài vòng qua cơ thể cô, ôm cô vào trong ngực.

"Ai! Em đó.. vì sao không thể bình tĩnh được một chút, cứ phải để anh dùng đến cách này!"

Vân Lang ôm Ôn Lam vào trong xe...

Lúc Ôn Lam tỉnh lại, đã đến chỗ thác nước bên hồ hai người đã từng ở. Mà lúc này cô cũng đã bình tĩnh lại.

Vân Lang bắt cá và tôm trong hồ, bỏ trên đống lửa nướng, thấy cô tỉnh lại đi đến đưa cho cô.

Ôn Lam nhìn anh một cái, mặt dù trong mắt không tức giận, nhưng mà biểu cảm trên mặt phản ứng rất lạnh nhạt. Cô quay mặt, nhìn về phía xa, lông mi chau lại.

Vân Lang hơi thở dài một hơi, đi đến trước mặt cô, đặt đồ trên tay cô, nói: "Có muốn báo thù cho người bạn Lan của em?"

Ôn Lam nhướng lông mày lên, lông mày sắc bén nhìn anh.

"Đương nhiên muốn!" Nằm mơ cũng muốn giết tên bại hoại Tang Nham này.

"Được! Nếu đã muốn, như vậy từ giờ trở đi, bồi dưỡng cơ thể cho tốt. Nếu em ngay cả khỏe mạnh cũng không có, anh muốn hỏi em, em lấy cái gì đi báo thù. Huống chi, Tang Nham ở nơi núi cao nước sâu bên nước ngoài, không có thể lực, em báo thù thế nào!"

Lời của Vân này của Ôn Lam thật sự rất thấp, thật sự không nói bụng, qua nửa ngày, cô mới mở nữa, Vân Lang cũng thở dài một hơi.

Sợ là sau khi cô tỉnh lại, làm loạn với mình. Càng sợ cô vì sự đau lòng khi mất đi người bạn mà đánh mất lý trí, không có ai bên cạnh, một mình chỉ muốn báo thù rửa hận. Nếu như thật như thế, vậy thì đúng là xong rồi..

Vân Lang ngồi xuống bên cạnh cô, ngẩng lên, nhìn về phía cô, hỏi: "Em cũng không biết em là ai, cô khẽ nhếch môi, nói: "Không biết. Ngay từ đầu, lúc chúng tôi tiếp nhận huấn luyện này đều cho rằng Tang Nham lại đại ân nhân của chúng tôi, cứu chúng tôi ra khỏi biển lửa."

Cô nói xong, tự giễu cười cười."Cho đến khi tôi bị đuổi giết, Lan lại bị hại chết... Tôi mới phát hiện, chúng tôi đều bị anh ta lợi dụng! Tang Nham là một tên ác ma không hơn không kém!"

Vân Lang gật là sai."

Ôn Lam hồ nghi nhìn anh: “Có ý gì?"

"Tang Nham đúng là ác ma, là người đáng chết! Cái này đúng." Vân Lang nói.

Ôn Lam nhíu mày, nói: "Vậy sai thì sao?"

"Em có người nhà, bạn bè!" Vân Lang nói.

Ôn Lam đột nhiên trầm giọng, hỏi: "Rốt cuộc anh là ai?"

Vân Lang khẽ mỉm cười: “Có dám theo anh một chuyến không?"

"Đi đâu?"

"Đến nơi em sống." Vân Lang nói: “Nhưng mà điều kiện tiên quyết là em đói bụng."

Ôn Lam bán tín bán nghi nhìn anh, nhưng cuối cùng vẫn ăn chút gì đó, cùng anh lên đường...

Tần Phong ngồi ở Thủy Sam Uyển một lúc, sau khi chơi với Bánh Bao Sữa thì rời đi. Ông vừa đi không lâu, Diệu Dương đã quay lại.

"Đình Đình, anh muốn đi thăm nhà họ Mạnh." Người đàn ông nói, cầm lấy áo khoác.

Long Đình Đình đang chơi với con, nghe thấy thế, lập tức nghĩ đến gì đưa cô ấy về."

"Thật sự?" Long Đình Đình kích động đứng lên: “Em cũng đi với anh!"

Mặc Diệu Dương gật đầu: “Anh về là vì đến đón em đi. Nhưng mà, bây giờ trí nhớ của cô ấy vẫn chưa khôi phục, Anh không biết tên nhóc Vân Lang kia dùng cách nào để San tin tưởng anh ta, tên nhóc này, quay về phải hỏi han kỹ lưỡng mới được."

Long Đình Đình dặn dò mẹ vội vàng rời đi với Mặc Diệu Dương, đi về phía nhà họ Mạnh.

Xe đứng trước cửa nhà họ Mạnh đón.

Mặc Diệu Dương vẻ mặt lạnh lùng xuống xe, đầu tiên là chào hỏi hai vị nhà họ Mạnh sau đó nói: "Cô ấy đâu?"

"Ở trong phòng khách với cậu Vân."

Mặc Diệu Dương gật đầu, xoay người cùng với Long Đình Đình đi vào trong

Vừa bước vào cửa, nhìn thấy bóng lưng của Mạnh Yến San. Giống với San trong lòng anh, xinh đẹp tuyệt trần, cứng cỏi. Không biết vì sao, có lẽ là có quá nhiều ký loại cảm giác khiếp đảm, một loại do dự không biết có nên mở miệng không, không biết nên nói cái gì.

Long Đình Đình ngay sát bên cạnh anh, những phức tạp rối bời trong mắt anh đều rơi vào trong mắt cô. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, muốn đưa một chút năng lượng trên người mình cho anh..

Nhưng mà, tay cô vừa chạm vào tay anh. Lòng bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông khóa chặt trong lòng bàn tay.

Long Đình Đình không khỏi có một chút đau lòng!

Người đàn ông này! Cho dù dưới tình huống vô cùng căng thẳng, cũng muốn xoay chuyển thế cục. Anh vĩnh viễn đều là người khống chế đại cục!

"San." Hầu kết của người đàn ông lên xuống, giữa răng môi tràn ra một cái tên.

Người bị gọi, cơ thể hơi cứng lại. Ôn Lam quay đầu, trên gương mặt xinh đẹp có mấy phần lạnh khoảng cách với nhau.

Mà anh mắt của cô, thanh lãnh lại tuyệt thế, giống như là những người trước mắt đều không có chút quan hệ nào với cô.

Đây không phải Mạnh Yến San! Cô ấy không phải.

Mỗi lần Mạnh Yến San nhìn vào mắt anh, cũng mang theo một loại quyến luyến khó thể che dấu. Nhưng mà sự quyến luyến này không phải tình yêu, giống như là một loại cảm giác rõ ràng không phải người! thở nhẹ ra, mà anh cũng lập tức có dũng khí, cảm giác nhận nhầm người. Cuối cùng, anh không thể không xin lỗi cười cười, gật đầu nói: "Cô Ôn Lam, đã lâu không gặp!"

Ôn Lam có chút gật đầu: “Cậu hai, đúng là đã lâu không gặp!" Dứt lời, cô ấy quay đầu lại, nhìn về phía Vân Lang: “Anh nói anh em sống chết của Mạnh Yến San chính là hai vợ chồng bọn họ sao?"

Vân Tiêu Quân."

"Quý Đình Kiêu? Tiêu Quân?" Ôn Lam lặp lại hai cái tên này, như có điều suy nghĩb