Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 513: Anh hai khinh người quá đáng

Long Đình Đình bị câu nói “em có biết lễ nghĩa liêm sỉ” của anh làm cho tức giận.

Cô trơ mắt nhìn người đàn ông đi ngang qua vai của mình, cô giận dữ lên tiếng: “Không phải em chỉ đi toilet thôi sao, trước khi đi anh vẫn còn rất tốt mà, không phải chỉ là thời gian đi toilet hơi lâu một chút, chuyện này làm cho anh phải nhẫn nại lắm à? Cùng lắm thì lần sau không đi ra ngoài dùng cơm với anh, miễn làm trễ nải thời gian của anh!”

Cô đã nói cái gì chứ? Cùng lắm thì sau này không ra ngoài dùm cơm với anh?

À, haha, vậy là cô muốn đi ra ngoài ăn cơm với ai? Mặc Diệu Lương đó à? Anh còn đang ở phòng ăn, thế nhưng cô thì sao, lại đuổi theo em trai của mình ôm ôm ấp ấp, thậm chí còn hôn người ta, đúng là lẳng lơ!

Mặc Diệu Dương ném xuống một câu: “Sao cũng được.” Sau đó bước chân lại tăng tốc một lần nữa.

“...” Long Đình Đình tức giận đến nỗi suy nghĩ muốn giết người cũng có.

Những cậu chủ của nhà có tiền đều có tính tình như thế này à, tại sao dỗ mà cũng dỗ không được nữa. Thôi bỏ đi, tùy ý anh vậy, cứ bỏ mặc anh như vậy đi, cho anh bậc thang rồi anh còn không muốn còn có thể có biện pháp nào nữa.

Hai người một trước một sau đi đến Thủy Sam Uyển, ai cũng không gọi xe bảo vệ môi trường, lúc đi đến gần sông, có một bóng dáng đang đâm đầu đi tới.

Mặc Diệu Dương ngẩng đầu nhìn lên liền biết là người nào, mi tâm lập tức siết chặt lại.

Long Đình Đình cũng nhìn thấy người đó, cô chào Mặc Diệu Lương: “Diệu Lương, sao cậu cũng ở đây vậy?”

Mặc Diệu Dương nghe nói như vậy quay đầu lại lạnh lùng nhìn cô, là chột dạ hay là cái gì khác, giọng nói chào hỏi này sau cảm giác như là đang cố gắng lấy lòng vậy chứ.

Trên mặt của Mặc Diệu Lương mang theo một tia áy náy, cười cười nói: “Anh hai chị dâu, hai người vừa mới về à?”

Mặc Diệu Dương đen mặt không phản ứng lại anh ta.

Long Đình Đình nở nụ cười gật đầu bước lên phía trước, nói: “Đúng vậy đó, tôi với Diệu Dương dùng cơm ở bên ngoài, cậu thì sao? Đi dùng cơm tối hả?”

“Tôi...”

Mặc Diệu Lương vẫn còn chưa nói gì Mặc Diệu Dương liền lạnh lùng đánh gãy, mang theo tâm cũng hơi dư thừa rồi đó chứ, bây giờ là mấy giờ rồi, ai mà còn chưa cơm đi anh.

Ánh mắt của Mặc Diệu Lương di chuyển trên người của hai người, cười cười nói: “Anh hai, anh khoan hãy nói, em vẫn còn chưa cơm nước xong xuôi đâu đây này, mấy ngày nay công việc có chút bận rộn, cho nên...”

“Cho nên?” Mặc Diệu Dương nhướng mày, trong ánh mắt thâm thúy mang theo một tia khiêu khích, lạnh lùng nói: “Muốn đến Thủy Sam Uyển để dùng cơm, hay là muốn để chị dâu Đình Đình buồn bực lườm anh một cái: “Diệu Dương, anh làm cái gì vậy hả!”

Ai cũng có thể nghe ra được địch ý trong lời nói của Mặc Diệu Dương, mà Mặc Diệu Lương thì cũng vô cùng xấu hổ.

Long Đình Đình nói: “Diệu Lương, cậu đừng để ý đến anh ấy, có phải là cậu còn có việc nữa hay không, có việc gì thì cậu cứ đi nhanh đi.”

“Ha...” Hiện tại trong đầu của Mặc Diệu Mặc Diệu Lương trong thang máy: “Không để ý đến tôi, vậy thì em hi vọng nó để ý đến ai đây, em à?”

Long Đình Đình không hiểu rõ rốt cuộc là Mặc Diệu Dương bị cái gì vậy chứ.

Biểu cảm của Mặc Diệu Lương vô cùng xấu hổ, trên gương mặt tuấn tú lộ ra một tia bi thương nói: “Anh hai, em biết là anh vẫn còn đang trách em lúc trước em muốn tranh đoạt quyền đó sức khỏe của anh cả có chuyện, lúc đầu thân phận của anh cũng không phải là con trai trưởng, thử hỏi xem có con cháu nào của nhà họ Mặc mà không muốn tranh đoạt một chút vì tương lai của mình?

Hơn nữa chuyện lần trước ông nội bị trúng độc thủy ngân thật sự không phải là do em đã làm, sau đó ông nội cũng đã tự mình điều tra chuyện này, nếu như nói nên dễ dàng tin vào ông tư, dẫn ông ấy đến nơi ở của ông nội để hỏi thăm, cho nên mới để cho ông ấy có cơ hội ra tay.

Ông nội cũng đã tha thứ cho em rồi, quá khứ đều đã qua, tại sao anh vẫn cứ luôn nhìn em không vừa mắt vậy chứ? Chẳng lẽ anh nhất định phép em khỏi nhà họ Mặc thì anh mới không lo toan nữa?”

Một đoạn thoại này như có vài câu liền miêu tả mình trở thành một người vô tội, đâu đâu cũng chịu sự xa lánh và ép buộc của Mặc Diệu Dương.

Mặc Diệu Dương tức giận không có chỗ phát tiết.

Thằng nhóc này biết rõ ra là lúc nãy mình đã nhìn thấy cảnh tượng đó, miệng cũng không nhắc tới, ngược lại là lại giả vờ vô tội ở trước mặt của Đình Đình, đóng vai một người đáng thương đang cầu cạnh sự đồng tình à?

Nghĩ lại cũng làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Đến cùng thì Long Đình Đình vẫn là một cô gái, có hơi mềm lòng một chút, cô an ủi: “Diệu Lương, cậu suy nghĩ nhiều rồi, Diệu Dương không có ý đó đâu. Thời gian không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi trước đi.”

“Cảm ơn chị dâu.” Mặc Diệu một cái, nhưng mà hình như anh ta cũng không định đi ngang qua như thế, anh ta nâng đang chờ anh tỏ thái độ.

Hành động này rơi vào trong mắt của Long Đình Đình chính là đang chờ Mặc Diệu Dương khẳng định, nhưng mà rơi vào trong mắt của Mặc Diệu Dương lại chính là khiêu khích trắng trợn.

Long Đình Đình quay đầu lại di chuyển ánh mắt lên trên người của Mặc Diệu Dương.

Cùng lúc đó trong ánh mắt của Mặc Diệu Lương nhìn về phía Mặc Diệu Dương lộ ra mục tia mỉa mai cong lên một nụ cười như có như không.

Nụ cười này dường như là đang nói với Mặc Diệu Dương rằng người phụ nữ của anh đang làm những chuyện anh không biết ở sau lưng anh...

Lúc này cảm xúc của Mặc Diệu Dương rất nóng nảy, cứ luôn bị anh kiềm chế đèn én, cực kỳ đau đớn, nhưng mà lúc này người phụ nữ của mình còn nói chuyện giúp anh ta khắp nơi, cho dù có cút?” Mặc Diệu Dương quát lạnh một tiếng.

Câu nói này đã là sự kiềm chế cực hạn của anh, chẳng lẽ anh còn phải nói chuyện có tình cảm nhẹ nhàng với người anh em có ý đồ nhúng chàm người phụ nữ của mình.

Long Đình Đình quả thật không tin vào tai của mình nữa, Mặc Diệu Dương trở nên hung dữ như vậy từ lúc nào? Đôi mắt của cô mở thật to, nói với Mặc Diệu! gì không hả?”

Mà Mặc Diệu Lương cũng giả vờ có bộ dạng như nhịn nhục đến cực hạn, nói: “Anh hai, anh đừng khinh người quá đáng!”

A... Cậu ta đang nói cái gì vậy, cậu ta nói đừng có khinh người quá đáng, vậy thì cậu ta và chị dâu của mình trong thang máy là đang khinh ai? Đáng chết! Mặc Diệu Dương hận không thể bóp chết anh ta.

“Ngày hôm nay tôi cứ khinh cậu đó, thế nhẹ tay áo.

“Nể tình anh là anh hai của tôi, tôi mới hết nhịn rồi lại nhịn.” Mặc Diệu Lương cũng ra oai.

Mắt thấy hai người đàn ông này nói chuyện không hợp nhau liền muốn ra tay, Long Đình Đình tức giận kêu lên: “Các người đều im hết đi, ai cũng đừng nói gì hết, tất cả đều câm miệng, nên làm gì thì cứ làm cho cái đó đi!”

Đã bắt đầu giương cung bạt kiếm với Diệu Dương đã sớm muốn dạy dỗ Mặc Diệu Lương một phen, mà trong lòng của Mặc Diệu Lương lại kiềm chế vài chục năm không phục, tối nay cũng muốn bộc phát một trận.

Mặc Diệu Dương nhân lúc anh ta đang bảo vệ sức khỏe của mình, cánh tay dài đè vào lồng ngực của anh ta, cắn răng một cái liền đẩy ra phía trước.

“Ùm...” Mặc Diệu Lương rơi xuống nước.