CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 11: Ba lần kết hôn đầy bi thảm

“Được, vậy bắt đầu từ lúc em tìm anh để kết hôn đi.” Lăng Duy Khiết vẫy tay gọi một chiếc xe taxi, hai người cùng lên xe.

“Hôm nay hẳn là lần thứ ba em kết hôn.” Khanh Khanh sụt sịt mũi, bắt đầu kể.

Lăng Duy Khiết hé môi nhưng lại không nói câu nào, anh sẽ là một thính giả tốt, còn về phần có giúp cô gái này hay không thì đợi nghe cô ấy kể xong rồi quyết định cũng không muộn.

“Lần đầu tiên là vào nửa năm trước, chú rể và em cũng coi như thanh mai trúc mã, đêm trước hôn lễ hắn ta bỏ trốn cùng với cô gái khác nhưng lại không nói với em, lúc hôn lễ diễn ra chỉ có một mình em ngu si đứng ở hội trường hôn lễ đợi mòn mỏi, mãi cho đến khi hắn ta goi điện đến…” Khanh Khanh nhớ đến lần đầu tiên đầy khốn khổ của mình, nước mắt của cô lại không ngừng rơi.

Lăng Duy Khiết đưa giấy cho Thẩm Khanh Khanh lau nước mắt, cô sụt sịt nhận lấy.

“Hôn lễ lần thứ hai là vào ba tháng trước, bố của chú rể là bạn chơi bài với mẹ em, mẹ em bảo là rất môn đăng hộ đối…” Khanh Khanh nói rồi khóc nức nở, nghĩ đến lần thứ hai khốn quẫn, nếu không phải cô kiên cường thì có khi ngay cả dũng khí để sống cũng không có.

“Hắn ta cũng bỏ trốn à?” Lăng Duy Khiết không nhịn được hỏi, anh khinh bỉ nhất là loại đàn ông vô trách nhiệm như thế.

“Không, hắn ta có xuất hiện hôm kết hôn, nhưng mà – hu hu, nhưng lúc cử hành hôn lễ lại có một cô gái vác cái bụng bầu lớn tướng đến kéo hắn ta đi mất tiêu luôn, hu hu hu…”

Khanh Khanh nói rồi nghiêng đầu ngả vào vai Lăng Duy Khiết khóc lớn.

“Đừng buồn nữa, điều đó chỉ nói lên rằng bọn họ không có mắt mới bỏ lỡ em, kiếp này bọn họ vô phúc rồi.” Lăng Duy Khiết nhẹ nhàng vỗ vào lưng Khanh Khanh an ủi.

“Em… em cũng nghĩ như thế, nên em đồng ý với mẹ đi xem mắt lần thứ ba, mà hôn lễ là vào ngày hôm nay.” Khanh Khanh vẫn khóc, cô sụt sịt chùi mũi vào áo Lăng Duy Khiết, nghĩ đến tối hôm qua là cô liền hối hận, cô nên cầm dao phay ra chém luôn hai người kia mới phải.

“Lần này em sợ gặp phải tên đàn ông vô trách nhiệm nữa nên tự bỏ trốn trước.” Tuy rằng bỏ trốn nhưng kể như vậy thì Lăng Duy Khiết vẫn dễ chấp nhận hơn.

“Không phải, tối hôm qua em cũng nghĩ như vậy nên mới đi tìm hắn ta…” Khanh Khanh nghiến răng, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng tởm lợm tối hôm qua là cô lại buồn ói.

“Không phải là bắt quả tang ngay trên giường đấy chứ?” Lăng Duy Khiết chẳng qua chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ Khanh Khanh vừa mới nín khóc lại chực òa lên, anh biết ngay cái mồm xui xẻo của mình lại đoán đúng rồi.

“Đó là căn nhà mới bố mua tặng cho em mà hắn dám dẫn phụ nữ về lăn lộn trên giường tân hôn. Chăn gối, ga giường đều là do em chọn mà, hu hu hu…”

Lăng Duy Khiết cạn lời, chỉ có thể nói Thẩm Khanh Khanh quá thảm, thế mà lại gặp phải hạng đàn ông như vậy.

“Đừng khóc nữa, em đổi cách nhìn nhận sự việc đi nào, nếu như không có bọn họ thì em đâu có gặp được anh, anh có thể bảo đảm anh tuyệt đối không giống bọn họ.” Lăng Duy Khiết ôm Khanh Khanh vào lòng an ủi.

“Em biết, anh được ông trời phái đến cho em, em tin anh sẽ không giống như ba tên khốn kiếp kia đâu, lát nữa về đến nhà dù mẹ em có nói gì anh cũng đừng giận nhé, nhịn một chút là xong thôi.”

Trên đường đi Khanh Khanh lo lắng khuyên bảo.

Lăng Duy Khiết gật đầu cười nói, “Bây giờ em đã là vợ anh, anh đương nhiên phải đứng về phía em rồi, dù có thế nào anh cũng sẽ không nhường em cho ai khác đâu.”

Thấy Lăng Duy Khiết quan tâm như vậy, Khanh Khanh cũng thôi khóc, tâm trạng cô đã tốt lên rất nhiều, lúc về đến nhà cô có thể nở nụ cười rồi.