CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 110: Lời xin lỗi của người mẹ

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Khanh Khanh, La Mị Quỳnh cảm thấy vô cùng đau lòng, mắt bà đỏ ửng, vì mình mà thanh minh, "Không phải, không phải thế, năm đó lúc Kiến Hoa và Vương Tử Đồng quen nhau, ta và Kiến Hoa đã ở bên nhau rồi."

"Vậy... vậy tôi là con gái của ông ấy sao?" Tuy rằng đã xét nghiệm DNA nhưng Khanh Khanh vẫn hỏi.

La Mị Quỳnh lắc đầu không ngừng, bà rơi lệ, "Không... không phải, con không phải con của Kiến Hoa."

"Lẽ nào hai người không ở với nhau sao?" Khanh Khanh nhìn mẹ kích động như vậy, tiến từng bước một truy vấn.

"Có ở bên nhau, nhưng năm đó Kiến Hoa muốn kết hôn, trong lúc tức giận ta đã bỏ đứa bé." La Mị Quỳnh dùng khăn tay lau lệ, dường như đang cố gắng che giấu điều gì đó.

"Nhưng bọn họ kết hôn, thậm chí sau khi bọn họ có con, hai người vẫn ở bên nhau, bà còn chuyển vào nhà ông ấy? Bà có từng nghĩ tới cảm nhận của vợ ông ấy? Bà có từng nghĩ tới cảm nhận của con họ?" Khanh Khanh nghĩ tới oán hận của Lăng Duy Khiết với La Mị Quỳnh, lời nói lập tức đầy vẻ trách móc.

"Ta biết, nhưng mà... nhưng mà ta cũng không muốn như vậy. Khi đó, khi đó cũng bị bà ấy ép, hơn nữa... hơn nữa ta đã chịu trừng phạt rồi, về sau... về sau ta cũng bỏ đi rồi." La Mị Quỳnh khóc, hai đứa nhỏ đứng một chỗ nhìn, ai cũng không lên tiếng.

Tuy rằng tụi nhỏ thông minh, nhưng lời người lớn nói tụi nhỏ vẫn không hiểu được, nhất là chuyện cũ năm xưa, ngoại trừ biết nó liên quan tới tới bố và mẹ thì phần còn lại chúng chẳng hiểu gì.

Nói chuyện với mẹ hồi lâu như vậy, tuy rằng Khanh Khanh đau lòng cho bà ấy, nhưng càng oán hận bà ấy hơn. Là bà ấy khiến cuộc sống của cô trong chớp mắt rơi từ thiên đường xuống địa ngục, là sai lầm năm đó của bà ấy đã hủy đi hạnh phúc của cô, bởi vậy mới tức giận nói: "Bà rời đi là vì mẹ của Duy Khiết gặp phải bất trắc, bà không chịu nổi cắn rứt lương tâm đúng không."

"Không hoàn toàn là thế, con à, mẹ không xin con tha thứ, chỉ là..."

"Chỉ là tôi nên nhường chồng cho Tiêu Phụng đúng không? Tôi nên nhường bố của con tôi cho một người con gái khác của bà đúng không?" Khanh Khanh dựng thẳng người kích động nói, trong lòng cô, đau đớn nói không lên lời, oán hận không thể giải tỏa.

Vì sao ông trời lại cho cô một người mẹ như vậy? Vì sao phải để cô biết mình có một người mẹ như vậy?

"Không... con à, con đừng kích động, không phải như vậy. Tiêu Phụng tuyệt đối không thể gả cho Lăng Duy Khiết, cho dù cậu ta không phải chồng con, không phải bố của con trai con thì ta cũng không cho phép nó gả cho Lăng Duy Khiết..." La Mị Quỳnh nói xong lại càng kích động, tay bà run rẩy cho tay vào trong túi như muốn tìm thứ gì đó.

"Vậy bà muốn tôi làm gì?" Khanh Khanh nhìn La Mị Quỳnh, cô muốn nổi giận, muốn trách cứ nhưng lại nói không lên lời. Dù sao đây cũng là mẹ cô.

"Không, con không cần làm gì cả, là mẹ có lỗi, năm đó mẹ bỏ rơi con, cho dù hôm nay con không nhận mẹ, mẹ cũng không có lời nào để nói." Giọng của La Mị Quỳnh run rẩy, cuối cùng lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

"Nhận bà hay không, đối với tôi mà nói đã không còn quan trọng. Tôi có bố có mẹ, có một gia đình thật sự." Khanh Khanh không xoay đầu, cô sợ mình mềm lòng, vào lúc này tuyệt đối không thể mềm lòng.

"Đợi chút, mẹ gọi cho Tiêu Phụng... Mẹ gọi điện thoại cho nó." La Mị Quỳnh nói xong rút điện thoại ra.

"Tiêu Phụng, con... con không thể kết hôn với Lăng Duy Khiết, hủy bỏ hôn lễ đi."

Khanh Khanh đột nhiên nghe thấy La Mị Quỳnh bắt La Tiêu Phụng hủy bỏ hôn lễ, cô kinh ngạc quay đầu, nhìn mẹ nước mắt đầy mặt.

"Mẹ, mẹ đang nói gì đó? Mẹ bị Thẩm Khanh Khanh tẩy não rồi à?" Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng gầm thét của La Tiêu Phụng.

"Không phải, Tiêu Phụng, con gả cho ai mẹ cũng không phản đối, nhưng con không thể gả cho Lăng Duy Khiết, cậu ta...." La Mị Quỳnh nhìn khuôn mặt hiếu kỳ của Lâm Lâm và Duệ Duệ, dứt khoát nói: "Cậu ta đã có con, cũng đã kết hôn. Tiêu Phụng, cho dù thế nào, mẹ cũng không thể để con gả cho người đã có vợ."

"Mẹ, cái gì mà người đã có vợ. Thẩm Khanh Khanh lại nói với mẹ là cô ta kết hôn với Duy Khiết rồi ư? Con nói rồi, nói mẹ đừng có đi gặp con đàn bà đó, mẹ cứ nhất định đi. Giờ cô ta muốn lấy con cái ra để trói Duy Khiết á, cô ta nằm mơ." La Tiêu Phụng ở đầu bên kia nói đầy đắc ý.

"Tiêu Phụng, con gửi số điện thoại của Lăng Duy Khiết cho mẹ, mẹ nói với cậu ta." La Mị Quỳnh biết rõ tính cách của con gái, bà biết mình nói gì cũng không thuyết phục được cô con gái cố chấp này cho nên đành đổi cách.

"Mẹ, con không đồng ý đâu, con tuyệt đối không buông tay Duy Khiết. Con muốn kết hôn với anh ấy, cho dù mẹ muốn cắt đứt quan hệ mẹ con thì hôn lễ vẫn được tiến hành như bình thường." La Tiêu Phụng hét lên xong thì cúp điện thoại.

La Mị Quỳnh ngơ ngác nhìn điện thoại, nước mắt bà rơi xuống màn hình điện thoại. Một hồi lâu sau mới lau nước mắt hỏi Khanh Khanh, "Khanh Khanh, con cũng có số điện thoại của Lăng Duy Khiết đúng không."

"Vô dụng thôi, anh ấy hận bà tới chết. Kết hôn cũng chỉ là việc để anh ấy báo thù bà thôi, anh ấy sẽ không đồng ý hủy bỏ hôn lễ đâu." Khanh Khanh lắc đầu. Cho dù đưa bà ấy số điện thoại của Duy Khiết cũng vô dụng thôi. Nếu Duy Khiết có thể dễ dàng buông bỏ thù hận như vậy thì vợ chồng họ đã không gây chuyện ra căng thẳng thế này.

La Mị Quỳnh hoảng loạn nhìn Khanh Khanh, sau một lúc lâu mới kinh ngạc nói: "Cậu ấy muốn báo thù mẹ? Sao cậu ấy lại biết mẹ được? Mẹ nhớ lúc đó cậu ấy vẫn nhỏ?"

"Tôi không biết, nhưng anh ấy vẫn luôn tìm bà, kết hôn với La Tiêu Phụng chính là bước đầu báo thù của anh ấy, kế hoạch của anh ấy là trong hôn lễ vứt bỏ La Tiêu Phụng, để bà..."

"Không, không thể, mẹ nhớ lúc đó cậu ta còn rất nhỏ, căn bản không thể nào. Khanh Khanh, con đưa số điện thoại của cậu ta cho mẹ, mẹ nói chuyện với cậu ta." La Mị Quỳnh không ngừng lắc tay, sau đó lại nói.

"Chuyện nhân quả tuần hoàn trên thế giới này, năm đó bà phá hoại gia đình người khác, tổn thương người khác, hôm nay ông trời muốn con gái của bà hoàn trả lại, đây là báo ứng..." Khanh Khanh cố nín nhịn không để nước mắt chảy xuống.

Năm đó mẹ phá vỡ gia đình của Duy Khiết, cướp mất hạnh phúc của anh. Hôm nay ông trời lại muốn hai đứa con của bà tới trả lại. La Tiêu Phụng yêu Duy Khiết, cũng định trước phải chịu tổn thương. Còn bản thân cô, hai đứa con cô, vốn dĩ cũng có một gia đình hạnh phúc, nhưng bởi vì sai lầm năm đó của mẹ cô mà nó đã bị vỡ nát. Đây chính là báo ứng. Trong thoáng chốc, Khanh Khanh dường như hiểu ra, cô bi quan nói: "Năm đó lúc bà chen vào gia đình người khác có từng nghĩ tới một ngày nào đó báo ứng sẽ ném lên người con gái mình không?"

La Mị Quỳnh bị con gái chỉ trích, bà đau lòng nói: "Mẹ không thế, không phải vậy, không phải vậy, Là mẹ quen Kiến Hoa trước, chúng ta mới là người yêu của nhau, chúng ta mới là một cặp, Vương Tử Đồng mới là người chen vào, cô ta mới là người thứ ba..."

Khanh Khanh châm chọc nói: "Vậy sao? Năm năm trước tôi và Duy Khiết đã kết hôn rồi, con cũng sinh ra rồi, hôm nay La Tiêu Phụng chen ngang, trong mắt của bà, người vợ danh chính ngôn thuận như tôi cũng là người thứ ba, xem ra cô ta đã nhận di truyền gen của bà rồi."

La Mị Quỳnh vừa khóc vừa nói với Khanh Khanh: "Khanh Khanh, con không cần nói như vậy. Nó là con gái của mẹ, con cũng vậy. Mà mẹ quyết không để nó phá hoại hôn nhân của con, quyết sẽ không. Con có thể yên tâm, nó chắc chắn sẽ không gả cho Lăng Duy Khiết. Mẹ đảm bảo với con, chỉ cần con đưa điện thoại của cậu ta cho mẹ, mẹ đảm bảo tuyệt đối sẽ không có ai tới phá vỡ hạnh phúc gia đình con."

"Vô dụng thôi, bà đi đi, nếu bà thật sự không muốn phá vỡ cuộc hôn nhân của tôi, không muốn phá vỡ hạnh phúc của tôi, nếu bà hy vọng con gái mình hạnh phúc, vậy dẫn cô ta đến Mỹ đi." Khanh Khanh thật sự rất mệt, cố chấp của La Tiêu Phụng, cố chấp của Duy Khiết, cô thật sự không có cách giải quyết, nếu mẹ có thể dẫn La Tiêu Phụng đi, vậy mọi chuyện dễ dàng rồi.

Không ngờ La Mị Quỳnh lại thở dài: "Nếu mẹ có thể nói được Tiểu Phụng, vậy hôm nay nó sẽ không còn ở Trung Quốc nữa."

Thẩm Hạo Trự gõ cửa bước vào, "Dì La, cà phê của Dì. Khanh Khanh, Lâm Lâm, Duệ Duệ, sữa của mọi người đây."

"Anh, anh giúp em tiễn bà La nhé, em hơi mệt rồi." Khanh Khanh không đón lấy sữa, cô chỉ nằm xuống giường. Nói một hồi lâu như vậy lại thêm tâm tình kích động, cô thật sự rất mệt mỏi.

"Khanh Khanh, cho mẹ số điện thoại được không?” La Mị Quỳnh biết Khanh Khanh không muốn nói chuyện với bà nữa nhưng vẫn không buông tha.

Thẩm Hạo Trự vừa nghe thấy La Mị Quỳnh muốn có số điện thoại của Lăng Duy Khiết, ngược lại rất vui lòng cho bà. Nhưng mà... Nhưng mà Khanh Khanh đang ở đây, lỡ như để Khanh Khanh biết, nhất định sẽ không vui. Bởi vậy anh ta nói với La Mị Quỳnh: "Dì La, dì về trước đi, thân thể Khanh Khanh không tốt lắm, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi nhiều, không thể kích động, mời dì hôm khác lại tới."

"Khanh Khanh, vậy... vậy ngày mai mẹ lại tới thăm con nhé." La Mị Quỳnh vừa đi vừa quay đầu lại nói.

Bà rất muốn được nghe Khanh Khanh gọi bà một tiếng mẹ, bà rất muốn nghe hai đứa nhỏ gọi bà một tiếng bà ngoại, nhưng hai đứa trẻ kia, ánh mắt chúng nhìn bà lại đầy địch ý.

"Mẹ, chúng con giúp mẹ tiễn khách." Duệ Duệ nhanh chóng trượt xuống giường rồi liếc mắt ra hiệu cho Lâm Lâm.

Khanh Khanh không nói gì, cô thật sự rất mệt, thân thể mệt, trái tim còn mệt mỏi hơn.

"Dì La, thực rất xin lỗi, dì muốn số điện thoại của Lăng Duy Khiết sao, cháu..." Ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Hạo Trự chủ động hỏi.

"Cậu, không cho cậu đưa số điện thoại của ba cho bà ấy, bà ấy làm mẹ khóc, không phải người tốt." Thẩm Hạo Trự còn chưa nói ra số điện thoại thì Duệ Duệ và Lâm Lâm cùng hô lên.

La Mị Quỳnh nhìn hai đứa nhỏ, đau buồn nói: "Cảm ơn, tôi nghĩ, tôi nên tới tập đoàn Lăng Vân một chuyến, có vài chuyện giáp mặt nói sẽ tốt hơn."

La Mị Quỳnh nói xong thì đi, Duệ Duệ lại bước nhanh chân chặn đường bà lại, "Bà không được nói cho bố chuyện bà nhìn thấy chúng cháu."

"Các cháu yên tâm, bà sẽ không nói cho cậu ta bà từng tới bệnh viện." Vẻ mặt La Mị Quỳnh ảm đạm nói.

"Dì La, tụi nó không có ý đó, là thế này, Lăng Duy Khiết vẫn không biết đến Lâm Lâm và Duệ Duệ. Năm năm trước, tuy cậu ấy và Khanh Khanh đã đăng ký, nhưng sau đó đã chia tay được năm năm, mà Khanh Khanh vẫn chưa nói cho cậu ấy biết chuyện của hai đứa nhỏ." Thẩm Hạo Trự thấy La Mị Quỳnh không hiểu, lúc này mới phiên dịch lại lời của hai đứa.

Nghe thấy chuyện Lăng Duy Khiết đến cả chuyện mình có con cũng không biết, La Mị Quỳnh càng kinh ngạc nhiều hơn, "Cậu ta... cậu ta lại không biết sao?"

"Đúng vậy, cho nên nhờ dì giữ bí mật giùm. Lâm Lâm, Duệ Duệ, hai đứa về với mẹ trước đi, cậu đi tiễn bà." Thẩm Hạo Trự có vài lời muốn nói với La Mị Quỳnh, nhưng hai tên "gián điệp" Lâm Lâm và Duệ Duệ này khiến anh ta nhức đầu vô cùng, bởi vậy mới nói.

Hai đứa nhóc đồng thời lắc đầu, vẻ mặt khinh thường nói.

"Cậu cũng không thể mật báo. Chúng cháu không cần cha, có mẹ là được rồi. Ông ấy muốn kết hôn với ai cũng được, dù sao tụi cháu với mẹ cũng sắp quay về Italy rồi."