CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 119: Chờ và cầu nguyện ngoài phòng phẫu thuật

Bên ngoài phòng cấp cứu, Lăng Duy Khiết đứng ở trước cửa, nhìn đèn báo bên trên, trong lòng anh thầm cầu nguyện mong cho Khanh Khanh bình an, chỉ cần cô không sao, chuyện gì anh cũng đồng ý.

Anh không báo thù nữa, chỉ cần người một nhà ở cạnh nhau, vui vẻ thoải mái là tốt rồi. Anh sẽ không báo thù, không tìm La Mị Quỳnh, cũng sẽ không tìm La Tiêu Phụng nữa.

“Duy Khiết, nếu trong lòng cậu khó chịu cứ đánh tôi đi, tôi chịu được.” Hạ Dụng đi tới trước mặt Lăng Duy Khiết, dáng vẻ mặc anh “chà đạp” nói.

“Chuyện này không liên quan tới cậu, nếu muốn trách tôi cũng chỉ có thể tự trách bản thân mình.” Ánh mắt Lăng Duy Khiết vẫn nhìn chằm chằm vào đèn báo, anh không trách người khác, muốn trách chỉ có thể trách bản thân anh.

Nếu anh sớm buông bỏ việc báo thù thì gia đình nhỏ này đã được đoàn tụ từ lâu rồi. Khanh Khanh càng không phải nhập viện, là lỗi của anh, cho nên anh không trách ai cả. Bây giờ anh chỉ khẩn cầu Khanh Khanh bình an, con có thể sinh tiếp, nhưng Khanh Khanh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Ít nhất hãy cho anh một cơ hội bồi thường, sám hối.

“Không, nếu tôi không để Khanh Khanh ở riêng với họ thì cô ấy đã không xảy ra chuyện. Nếu tôi vào sớm hơn một chút có lẽ Khanh Khanh đã chẳng sao, tất cả đều là lỗi của tôi.” Hạ Dụng chỉ thiếu điều quỳ xuống trước Lăng Duy Khiết.

Dù Lăng Duy Khiết không ra tay thì chính anh ta cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.

“Đừng nói nữa, Hạ Dụng, chúng ta cùng nhau cầu nguyện với trời xanh đi, chỉ cần Khanh Khanh bình an, tôi không cần gì cả, chỉ cần Khanh Khanh bình an, tôi không báo thù nữa.” Lăng Duy Khiết bắt lấy cánh tay Hạ Dụng, nhờ anh ta cầu nguyện giúp mình.

Hạ Dụng chắp tay, anh ta cũng cầu nguyện, chỉ hi vọng Khanh Khanh không sao. Nếu cô có vấn đề gì, vậy Duy Khiết không chỉ mất vợ mà đồng thời cũng sẽ mất đi ba đứa con, Lâm Lâm và Duệ Duệ chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh, chỉ sợ rốt cuộc Duy Khiết sẽ chẳng còn được nghe thấy tiếng ba nữa.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lăng Duy Khiết và Hạ Dụng vẫn duy trì cùng một tư thế, nửa tiếng sau, phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.

“Bác sĩ Ngô, Khanh Khanh không sao chứ?” Hạ Dụng và Lăng Duy Khiết đồng thời vọt qua.

“Anh Hạ, rất xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức…”

“Khanh Khanh không thể có việc gì được, tuyệt đối không thể, anh nhất định phải cứu sống Khanh Khanh, nhất định phải…” Lăng Duy Khiết vừa nghe thấy hai chữ xin lỗi, suýt nữa ngất đi, một tay nắm chặt cánh tay bác sĩ Ngô, hét to.

“Anh Lăng, xin ngài bình tĩnh một chút, chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức, đứa bé đã đi rồi, may là người lớn không sao, nhưng cơ thể tổn thương, ít nhất phải điều dưỡng nửa năm mới có thể hoàn toàn bình phục, trong vòng một năm, hai người tốt nhất đừng thụ thai.” Bác sĩ Ngô đẩy kính mắt, tăng tốc độ nói chuyện.

“Khanh Khanh không sao?”

“Đứa bé không còn?”

Lăng Duy Khiết và Hạ Dụng lại đồng thanh.

“Anh Hạ, anh Lăng, chúng tôi đã cố gắng hết sức, thai nhi trong bụng cô Lăng nhiều lần gặp trắc trở, vốn đã có dấu hiệu sinh non, hôm nay lúc đẩy vào phòng phẫu thuật, phôi thai đã không còn…”

“Cảm ơn trời xanh, chỉ cần Khanh Khanh không sao là được, chỉ cần Khanh Khanh không có việc gì là tốt rồi.” Lăng Duy Khiết vui mừng nhìn Khanh Khanh được đẩy ra, nắm chặt tay cô, nước mắt cứ thế rơi xuống.

“Duy Khiết, cậu…” Hạ Dụng nhìn thấy nước mắt của Lăng Duy Khiết rơi xuống nơi bàn tay hai người đang nắm chặt, bỗng nhiên có cảm giác như muốn khóc, rồi lại thấy vui mừng, cuối cùng Duy Khiết cũng biết yêu quan trọng hơn hận.

“Vợ à, xin lỗi, về sau chuyện gì anh cũng nghe lời em, không bao giờ làm chuyện gì điên khùng nữa, vợ à, anh… không thể mất em được.” Lăng Duy Khiết khuỵu xuống, đặt tay Khanh Khanh dán lên mặt mình.

Khanh Khanh đã hôn mê một ngày rưỡi, vẫn chưa tỉnh lại, tuy bác sĩ nói cơ thể cô rất yếu nhưng sẽ tỉnh lại thôi.

“Duy Khiết, cậu ăn gì trước đi.” Hạ Dụng bưng đồ ăn đặt lên bàn.

Từ ngày hôm qua, sau khi ca phẫu thuật kết thúc, Lăng Duy Khiết vẫn cứ nắm tay Khanh Khanh ngồi canh trước giường bệnh như vậy, không rời đi nửa bước, anh ta tin rằng lần này Duy Khiết thật sự trưởng thành rồi.

Duệ Duệ cũng đã tìm về được, chỉ là hai đứa con trai vẫn không chịu gọi anh là ba.

“Lăng Duy Khiết, đừng cho rằng tôi sẽ tha thứ cho anh, thân là chồng, vậy mà ngay cả vợ mình anh cũng không bảo vệ được, anh còn có tư cách gì ở lại chỗ này.” Thẩm Hạo Trự trừng Lăng Duy Khiết, anh ta vẫn ghen tỵ, chỉ là không có gì quan trọng hơn Khanh Khanh, cho nên anh ta lựa chọn thỏa hiệp.

Nhưng lúc này, Lăng Duy Khiết kia quả thực là chẳng thiết tha gì tới mạng mình nữa, không ăn không uống, nghĩ mình là thần chắc. Nếu anh còn như vậy, chưa đợi Khanh Khanh tỉnh lại thì anh đã ngã xuống trước rồi.

“Cha đẻ, nếu chú không ăn cơm, sao có thể chăm sóc mẹ? Lỡ như bà già kia đến, chú định bảo vệ mẹ như thế nào.” Duệ Duệ bưng đồ ăn lên, đi tới trước mặt Lăng Duy Khiết nói.

“Bố sẽ bảo vệ tốt mẹ của các con, cũng sẽ bảo vệ các con, bố sẽ gánh vác trách nhiệm của một người chồng, một người cha, Duệ Duệ, Lâm Lâm, có thể cho bố một cơ hội bù đắp không?” Lăng Duy Khiết nhận cái khay trong tay con mình, chân thành nói.

Hai đứa con trai vẫn không chịu gọi anh là bố, anh biết, đây hoàn toàn là do mình mà ra.

“Xem biểu hiện của chú đã, đầu tiên chú ăn cơm đi, cơm nước xong, chờ mẹ tỉnh lại rồi nói.” Mặt Duệ Duệ đỏ ửng nhưng vẫn cố ra vẻ lạnh lùng.

Lăng Duy Khiết vươn tay, lúc này mới buông Khanh Khanh ra, đi sang một bên, cầm đũa ăn cơm.

Mãi cho đến tối, Khanh Khanh mới tỉnh lại, nhìn thấy Lăng Duy Khiết, cô chẳng muốn nói gì thêm, chỉ thốt lên một câu: “Anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa.”

“Khanh Khanh, xin lỗi, đều là anh ngu ngốc, để em chịu khổ rồi.” Lăng Duy Khiết cúi đầu nhận sai.

Khanh Khanh không nói gì, chỉ không ngừng rơi nước mắt, cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh lại nói cho cô biết, đứa bé không còn nữa. Bi thương trong lòng còn nặng nề hơn cả đau đớn trên thân thể, cô không muốn nói gì, chỉ muốn khóc thương cho đứa con không có duyên kia.

“Mẹ…” Hai đứa con trai nhìn thấy nước mắt của Khanh Khanh, vươn bàn tay nhỏ bé lau cho cô.

“Lâm Lâm, Duệ Duệ, xin lỗi, mẹ xin lỗi hai con.” Khanh Khanh muốn sờ mặt con mình, chỉ là tay không nâng lên được.

“Mẹ, đều tại Lâm Lâm và Duệ Duệ không thể bảo vệ mẹ, hại mẹ bị bà già kia bắt nạt, mẹ…” Hai đứa con trai nức nở nói.

“Không đâu, mẹ không sao cả, ngoan, đừng khóc, chờ mẹ xuất viện, chúng ta trở về Italy.” Khanh Khanh rưng rưng nói.

“Khanh Khanh, Duy Khiết vẫn luôn…”

Hạ Dụng muốn biện giải giúp Lăng Duy Khiết, lại bị anh cắt ngang: “Hạ Dụng, giúp tôi chăm sóc Khanh Khanh, công ty còn có việc, tôi đi trước.”

“Duy Khiết, giờ đang là buổi tối, cậu…”

Lăng Duy Khiết phẩy tay với Hạ Dụng, ý bảo anh không muốn nói gì hết, ngay cả nói ngủ ngon với Khanh Khanh anh cũng chưa làm, cứ thế yên lặng rời khỏi phòng bệnh.

Thẩm Hạo Trự thấy anh đi cũng không nói gì, chỉ có Hạ Dụng đuổi theo.

“Duy Khiết, hai ngày nay cậu vẫn luôn canh giữ bên người Khanh Khanh là vì cái gì? Khó khăn lắm cô ấy mới tỉnh lại, vì sao lại bỏ đi?” Hạ Dụng không hiểu, giờ Khanh Khanh tỉnh lại, bọn họ hẳn phải nối lại tình xưa, người một nhà đoàn tụ mới đúng, vì sao anh lại đi?

Lăng Duy Khiết về tới nhà lớn, mấy ngày nay nhiều chuyện xảy ra, nhiều tới mức anh không kịp để ý, không kịp suy nghĩ.

Nhớ lại sự vui mừng khi vừa biết tin Khanh Khanh mang thai, đến bi thương khi mất đi, ngay sau đó đột nhiên lại có hai đứa con, chuyện này nối tiếp chuyện kia, mừng rỡ, bi thương, phẫn nộ, chuyện phát sinh mấy ngày nay như muốn khiến anh tan vỡ, may là Khanh Khanh bình an, nếu không anh thật sự không chống đỡ nổi nữa.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lăng Duy Khiết ở lại trong nhà ăn cơm, chú Phúc lo lắng hỏi: “Cậu chủ, khi nào mợ chủ trở về?”

“Chắc là nhanh thôi, chú Phúc, nhờ chú thu dọn giúp tôi một chút, tìm người sửa sang lại hai phòng cho trẻ con, còn phòng sinh hoạt, phòng hoạt động, thư phòng ở tầng ba đều phải sửa sang lại một chút, làm sao để thích hợp cho trẻ em sử dụng ấy.” Lăng Duy Khiết ngẫm nghĩ, nói

“Cậu chủ, mợ chủ mới mang thai hai tháng, có phải là sớm quá hay không?” Chú Phúc nghe vậy hơi nghi hoặc, mợ chủ mới mang thai hai tháng, đã bố trí phòng cho trẻ con rồi?

“Không, muộn rồi, mấy ngày nữa Khanh Khanh sẽ xuất viện về nhà, hơn nữa, còn có… chú Phúc, Khanh Khanh đã sinh cho tôi một đôi song sinh, bọn nó sắp năm tuổi rồi.” Đây là lần đầu tiên Lăng Duy Khiết tâm sự với người khác, sự hung phấn trong lời nói là khó nén được.

“A! Cậu chủ, cậu nói thật chứ? Thật sự có cậu chủ nhỏ?” Đầu tiên chú Phúc kinh ngạc, sau đó lại vô cùng vui mừng nhìn Lăng Duy Khiết.

“Tôi muốn để bọn họ về ở, có mọi người chăm sóc tôi cũng yên tâm. Còn nữa, chú Phúc, chú xem tìm thêm vài người phụ việc đi, đầu tiên là một lái xe, rồi đến người quét tước, nấu cơm, chăm sóc sân vườn, tìm nhiều người tới, trong nhà cũng náo nhiệt hơn.” Lăng Duy Khiết nghĩ xong lại nói.

Anh vô cùng hoài niệm gia đình lúc nhỏ. Khi đó, người giúp việc trong nhà rất nhiều, cha mẹ, còn có ông nội bà nội đều ở chung với nhau.

Chỉ là sau khi mẹ trốn khổi nhà, ông nội bà nội cũng lần lượt qua đời, sau đó, trong nhà trở nên lạnh lẽo hiu quạnh, Lăng Duy Khiết cũng không muốn quay về nữa, may là còn chú Phúc, dì Phúc ở đây giúp đỡ trông nom.

“Vâng, cậu chủ, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Chú Phúc sung sướng đáp.

Ăn xong bữa sáng, Lăng Duy Khiết gọi điện thoại hỏi Hạ Dụng về tình hình chỗ Khanh Khanh, biết mọi thứ đều ổn nên anh không tới bệnh viện nữa. Anh biết dù là thân thể hay tâm lý, Khanh Khanh cũng cần thời gian điều chỉnh.

Anh quyết định buổi sáng quay về công ty xử lý chút chuyện, trưa sẽ qua đó, dẫn hai đứa con trai đi ăn cơm, sau đó ở cùng Khanh Khanh.

“Trợ lí Lý, cậu sắp xếp lại các tài liệu cần ký tên, mang tới đây, còn nữa, mời phó tổng giám đốc Đoan Minh qua đây một chút.” Hôm nay Lăng Duy Khiết dường như rất vui, nhanh chóng xử lý tài liệu trên bàn. Đứng dậy, đi tới trước cửa sổ hoạt động một chút, nhìn thời gian, giờ qua là vừa kịp lúc dẫn Lâm Lâm và Duệ Duệ đi ăn cơm trưa.

Nghĩ tới hai đứa con thông minh, tinh thần Lăng Duy Khiết lại tăng cao gấp trăm lần, một cảm giác ngọt ngào chưa từng có dâng lên trong lòng.

“Tổng giám đốc, dưới sảnh chờ gọi điện lên, bảo là quý bà họ La lần trước lại tới nữa, bà ấy vẫn kiên trì muốn gặp ngài.” Thư ký rụt rè báo cáo với Lăng Duy Khiết.

“La Mị Quỳnh, bảo bà ta cút.” Vừa nghe thấy họ La, tâm tình đang tốt của Lăng Duy Khiết lập tức bị phá hủy, nếu không phải tại bọn họ, anh và Khanh Khanh cũng sẽ không mất đi một đứa con.

Tuy anh đã đồng ý với Khanh Khanh là sẽ không báo thù, nhưng cũng không có nghĩa anh sẽ thân thiết với họ La.

“Tổng giám đốc, bà La kia kiên quyết không chịu đi, hơn nữa…” Lát sau thư ký lại tới, vẻ mặt bất an báo cáo.