CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 149: Bí mật không còn là bí mật

“Khanh Khanh...” Tất cả mọi người đang hát bài chúc mừng sinh nhật, Lăng Duy Khiết đang nắm tay Khanh Khanh đột nhiên hét lên.

“A Khiết, có chuyện gì vậy?” Thẩm Hạo Trự và Hạ Dụng nghe thấy tiếng hét của Lăng Duy Khiết, lập tức chạy tới.

“Tim đập, nhịp tim của Khanh Khanh...” Tay Lăng Duy Khiết chỉ vào màn hình, nhịp tim của Khanh Khanh đột nhiên tăng nhanh, anh rất lo lắng không biết đây có phải là dấu hiện tốt hay không.

“Bác sĩ, nhanh gọi bác sĩ.” Hạ Dụng cũng nhìn thấy, tiếng ca hát ngừng lại, mọi người đều nghe được tiếng ‘tíc tíc tíc’ kia.

Bác sĩ chạy tới, nhưng sau khi nhịp tim của Khanh Khanh đang đập nhanh thì đột nhiên chậm lại, hơn nữa huyết áp còn liên tục hạ xuống.

“Nhanh, tình trạng bệnh nhân nguy cấp, cần cấp cứu.” Bác sĩ cũng luống cuống, vốn dĩ đang rất tốt mà tại sao lại đột nhiên như vậy.

“Vợ à, em không thể có chuyện, không thể, em nhất định phải mau chóng tỉnh lại...” Lăng Duy Khiết muốn nắm lấy tay Khanh Khanh, nhưng lại bị Hạ Dụng và Thẩm Hạo Trự cùng nhau ôm lại.

“Bình tĩnh lại, A Khải, không sao đâu, Khanh Khanh nhất định không có chuyện gì.” Thẩm Hạo Trự nhìn thiết bị, thấy nhịp tim của Khanh Khanh từ từ chậm lại, trong lòng cũng trở nên nặng nề.

“Mami…” Hai đứa bé thấy sự tuyệt vọng của người lớn cũng khóc to.

Vương Trì Văn vội vàng đuổi theo ôm chặt lấy hai đứa bé, nhưng lại không biết Lâm Lâm và Duệ Duệ không giống với đứa trẻ năm tuổi bình thường, hai bé tránh được anh ta, xông thẳng lên giường bệnh.

“Mami, mami, mami không được chết...”

“Mami, chúng con không muốn mami chết...” Hai đứa bé gào khóc, Thị trưởng cũng đi tới trước giường bệnh, ông nắm tay Khanh Khanh, trong lòng cầu nguyện.

“Cả nhà hãy ra ngoài trước, để bác sĩ có không gian, mọi người vây quanh chỗ này sẽ ảnh hưởng đến việc bác sĩ cứu người.” Y tá trưởng bước tới.

“A Khiết, chúng ta ra bên ngoài chờ đi.” Hạ Dụng và Thẩm Hạo Trự không dám buông tay, mẹ Thẩm thì ôm chồng khóc lóc.

Thị trưởng dẫn hai đứa bé ra bên ngoài chờ.

Tất cả canh giữ ngoài phòng bệnh, nhìn bác sĩ bận rộn cấp cứu, mọi người vốn đang mong chờ kỳ tích xuất hiện, nhưng tình huống bây giờ hình như không giống với hi vọng của họ.

“Y tá, cô ấy có chết không?” Vương Trì Văn đứng sát cửa chứng kiến bác sĩ đang kích điện, càng lo lắng.

“Mọi người phải tin tưởng bác sĩ.” Y tá trấn an mọi người.

“Nó sẽ không có chuyện gì đúng không? Y tá trưởng, con gái tôi sẽ không có chuyện gì đúng không?” Cha Thẩm cũng không yên tâm hỏi Y tá trưởng.

“Ông Thẩm, xin hãy tĩnh táo, bác sĩ đã nói qua tình huống của bệnh nhân, ban đầu hy vọng rất mong manh, tình huống hiện tại cũng có thể là hồi quang phản chiếu*, cả nhà nên chuẩn bị tinh thần, sinh lão bệnh tử chúng ta đều không thể tránh...”

* Hồi quang phản chiếu là hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.

“Câm miệng!” Y tá trưởng vốn là nói thật nhưng lại bị Lăng Duy Khiết quát.

“A Khiết, hay là cậu nghỉ ngơi một lúc đi!” Hạ Dụng và Thẩm Hạo Trự nhìn nhau, tay hai người cùng bổ xuống cần cổ Lăng Duy Khiết.

Bọn họ lo lắng nếu cái miệng đen đủi của Y tá trưởng nói trúng thì Lăng Duy Khiết sẽ không chịu nổi, cho nên mới quyết định làm cho anh ngủ một giấc, mặc kệ kết quả như thế nào, chờ sau khi anh tỉnh lại, vui vẻ cũng tốt thất vọng cũng được, dù sao cũng hơn là nổi điên như bây giờ.

“Ba…”

“Không có chuyện gì, ngoan, bố con không sao, mẹ con cũng không sao, nhất định sẽ không sao.” Thị trưởng và con trai mỗi người ôm một đứa bé, an ủi dỗ dành.

Đứa trẻ còn nhỏ không nên để bọn chúng đối mặt với những chuyện này. Hôm nay là sinh nhật bọn trẻ, Khanh Khanh sẽ không có chuyện gì, nếu không sau này bọn nhỏ sẽ phải đối mặt với ngày hôm nay như thế nào?

“Bác sĩ, con gái tôi...” Nhìn thấy bác sĩ đi ra, cha Thẩm và Thị trưởng đều vội vã tiến lên.

Cha Thẩm kinh ngạc nhìn Thị trưởng, nhưng Thị trưởng lại không để ý, bây giờ ông không có thời gian để giải thích, lúc này ông chỉ muốn biết con gái còn sống hay không.

“Thật khó tin… Rất khó tin, cô ấy đã vượt qua được rồi.” Bác sĩ quay đầu liếc nhìn phòng bệnh, rốt cuộc cũng mỉm cười.

“Khanh Khanh…”

“Chờ đã, bệnh nhân vừa mới tỉnh lại, cơ thể còn rất yếu, mọi người cố gắng đừng...” Bác sĩ muốn ngăn cản nhưng hai người cha kích động đã xông vào.

“Khanh Khanh, Khanh Khanh!”

“Cha!” Khanh Khanh mở mắt ra, yếu ớt gọi một tiếng, có thể do ngủ quá lâu nên giọng Khanh Khanh còn nhỏ hơn muỗi, chỉ có thể nhìn môi cô đang mấp máy gọi ba.

“Mami, mami thật sự tỉnh rồi, mami tỉnh rồi! Mami, mami ngủ thật lâu, chúng con tưởng mami muốn ngủ luôn, hu hu...”

Hai đứa bé khóc hu hu, thậm chí còn muốn leo lên giường, nhưng Thị trưởng cùng cha Thẩm mỗi người ôm một đứa xuống.

“Mẹ vừa mới tỉnh, các con không nên làm ồn mẹ, để cho mẹ nghỉ ngơi một lúc.” Hai ông ngoại cùng nói.

Khanh Khanh nhìn hai đứa bé, muốn giơ tay ra nhưng không có sức.

“A Khiết…”

“Khanh Khanh, em không cần lo lắng, A Khiết không sao, chỉ là vừa rồi cậu ta quá ồn nên anh và Hạ Dụng làm cho cậu ta ngủ thôi.” Biết được Khanh Khanh đã tỉnh lại, Thẩm Hạo Trự chạy vào.

“Bố, bác sĩ… Mau cứu bác sĩ…” Khanh Khanh không quên lời hứa lúc trốn khỏi phòng giam, cô nắm ga trải giường muốn đứng lên.

“Bác sĩ, nhanh gọi bác sĩ!” Thị trưởng thấy Khanh Khanh gọi bác sĩ, vội hét lên.

“Không phải, nhanh đi cứu bác sĩ, kho hàng dưới tầng hầm…” Khanh Khanh dùng hết sức để nói, nói xong câu đó sắc mặt cô càng thêm tái nhợt.

“Bình tĩnh, cô Lăng, không nên kích động, cô vừa mới tỉnh lại cơ thể còn rất yếu, cần nghỉ ngơi.” Một bác sĩ bước lên kiểm tra cho Khanh Khanh rồi nhìn mọi người nói:” Cả nhà có thể rời khỏi đây trước không? Bệnh nhân cần nghỉ ngơi.”

“Không được, anh, nhanh đi cứu bác sĩ Hà!” Khanh Khanh nóng nảy, dùng giọng khàn khàn lặp lại một lần nữa.

“Khanh Khanh, bác sĩ Hà mà em nói, ông ta đã bị sát hại, em nghỉ ngơi trước đi, tối nay anh sẽ nói cho em biết có được không?” Hạ Dụng thu xếp cho Lăng Duy Khiết ổn thỏa, lúc trở về vừa nghe thấy Khanh Khanh nói đến việc cứu bác sĩ Hà, anh ta vội vàng bước đến giải thích.

“Không… Không thể nào…” Vừa nghe nói bác sĩ Hà bị giết, Khanh Khanh lắc đầu khóc lóc nói.

“Khanh Khanh, em nghỉ ngơi trước đi, em đã hôn mê một tháng rồi, chờ sức khỏe em tốt lên anh sẽ nói em biết những chuyện xảy ra trong một tháng này được không?” Hạ Dụng tiến lên trấn an.

“Đúng vậy, Khanh Khanh, trước hết con hãy ngủ đi, nếu không mẹ sẽ ở đây với con.” Lúc này mẹ Thẩm đột nhiên nói.

Khanh Khanh ôm đầu khổ sở, cô muốn biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô thực sự không còn sức để nói.

Tất cả mọi người đi ra khỏi phòng, chỉ có mẹ Thẩm cùng hai đứa bé canh giữ bên giường bệnh.

“Thị trường, xin hỏi có phải...” Bên ngoài phòng bệnh, không ai rời đi, họ đều ngồi chờ trên ghế dài, lúc này dường như cha Thẩm nhớ ra điều gì, mới đứng dậy hỏi Thị trường ngồi ở bên cạnh.

“Tôi biết, có thể Khanh Khanh phải nghỉ ngơi một lúc, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?” Thị trưởng nhìn cha Thẩm, ông ta cũng không ngại nói cho cha Thẩm biết.

Dựa vào tình cảm của ông đối với Khanh Khanh, ông ta tin tưởng cha Thẩm có thể giữ kín bí mật này.

“Bố, con chờ ở đây, khi nào cô ấy tỉnh lại con sẽ gọi điện cho bố.” Vương Trì Văn thấy cha nhìn lại, liền chủ động nói.

Trị trưởng gật đầu, cùng cha Thẩm rời khỏi bệnh viện.

Trong quán trà, cha Thẩm và Thị trưởng ngồi đối mặt nhau, mặc dù là Thị trưởng, nhưng bây giờ ông mặc quần áo bình thường, lại đang ở quán trà, hơn nữa còn là giờ làm việc, chắc sẽ không ai nghĩ ông là Thị trưởng thành phố đâu!

“Thị...!”

“Anh Thẩm, mặc dù chúng ta mới biết nhau nhưng anh cũng không cần xa lạ như vậy.” Thị trưởng Vương chủ động xưng em.

“Được, vậy tôi không khách sáo, chú em, chú biết Khanh Khanh nhà tôi bao lâu rồi?” Cha Thẩm cũng không tiện hỏi ngay từ đầu, vì vậy ông tránh nói vào vấn đề chính.

“Chính là lần xảy ra tai nạn xe mới biết, thực ra thì ngày đó lúc tôi tới thăm Khanh Khanh, nghe được cuộc nói chuyện của chị nhà với bà La kia, lúc đó trong lòng mới nghi ngờ, sau đó thì sai con trai đi giám định.” Thị trưởng nói dứt khoát.

Cha Thẩm ngạc nhiên, không hiểu: “Bà ấy không nhận ra chú sao?”

“Khi đó, chúng tôi đều uống say, chỉ là ngoài ý muốn, sau khi tôi tỉnh lại tự biết đã phạm sai lầm nên đã rời đi trước, vì vậy bà ấy cũng không biết tôi.” Thị trưởng xấu hổ nói. Hơn nữa coi như năm đó bà ấy có ấn tượng thì nhiều năm như vậy rồi bọn họ đều thay đổi, bà ấy không nhận ra ông cũng rất bình thường.

“Thì ra là thế, vậy bây giờ chú có ý định gì không? Muốn nhận Khanh Khanh sao? Hay là muốn cùng La Mị Quỳnh...”

“Không... Dù sao năm đó cũng là một sai lầm, hơn nữa chúng tôi lại không biết nhau, huống chi cả hai đều có gia đình, không cần thiết phải phá hoại hạnh phúc riêng, còn Khanh Khanh, tôi muốn chờ sau khi Khanh Khanh khỏe lại mới tính.” Thị trưởng Vương hơi băn khoăn nói.

Cũng không phải là ông ta không muốn nhận Khanh Khanh, chỉ là giống như lời con trai ông nói, người phụ nữ La Mị Quỳnh kia chính là một quả bom, ông ta phải suy nghĩ kỹ càng mới được.

“Cũng phải, chờ Khanh Khanh khỏe lại rồi hãy nói, Mị Quỳnh về nước đã mang đến cho Khanh Khanh tổn thương rất lớn, có thể trong lòng Khanh Khanh sẽ không chấp nhận hai người, hơn nữa còn chuyện Mị Quỳnh tố cáo A Khiết, không biết Khanh Khanh có thể nhận bà ấy hay không.” Cha Thẩm gật đầu, khẽ thở dài.

“Tôi biết, tôi sẽ hỏi ý kiến Khanh Khanh, nhận nhau cũng tốt, không nhận cũng được, con bé vẫn là con gái của tôi, tôi sẽ cố gắng bù đắp thiệt thòi những năm này của con bé, những năm gần đây cảm ơn anh đã chăm sóc Khanh Khanh.” Thị trưởng xấu hổ cúi đầu, cảm kích nói. Chuyện năm đó đã xảy ra, có hối hận cũng muộn rồi, điều có thể làm bây giờ chính là làm hết trách nhiệm một người cha.

“Tôi cũng nói tiếng ‘Xin lỗi’ với chú, Khanh Khanh là đứa trẻ ngoan, chỉ là năm đó vì ngại xuất thân của con bé mà tôi cũng không giải thích với bà nhà, thế nên bà ấy vẫn cho rằng Khanh Khanh là con riêng của tôi, những năm gần đây đối xử với Khanh Khanh chưa được tốt lắm.” Cha Thẩm đứng lên, cúi người với Thị trưởng.

“Không, hai người đã làm rất nhiều rồi, tuyệt đối không nên nói như vậy, bây giờ Khanh Khanh có một kết quả tươi đẹp mới là tốt nhất.” Thị trưởng cũng đứng dậy theo, đỡ lấy cha Thẩm.

“Đúng vậy, nhưng mà hai đứa nó vẫn chưa làm đám cưới, vốn là chúng tôi định cuối năm làm tiệc cưới để Khanh Khanh được nở mày nở mặt, nhưng bây giờ xem ra không kịp rồi, hay chúng ta bạn bạc với A Khiết một chút, năm sau tổ chức hôn lễ cho chúng nó!?” Cha Thẩm hỏi ý kiến Thị trưởng.

“Được, đương nhiên là được…” Thị trưởng nghe vậy vui mừng nói.

“Đứa bé này từ nhỏ đã phải chịu không ít đau khổ, hy vọng tất cả những điều không may và xui xẻo đều rời đi hết.” Cha Thẩm thở dài.

Mắt Thị trưởng hơi đỏ, Khanh Khanh bị thương nằm viện, những ngày cô hôn mê đối với ông mà nói chính là sự giày vò, may mắn khi ông nói với vợ, cũng được bà thông cảm, bây giờ ông chỉ đang nghĩ làm sao để Khanh Khanh nhận ông. “Đúng vậy, tôi cũng muốn nghe con bé gọi một tiếng ‘Cha’.”