CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 169

“Anh buông tôi ra.” Dù sao cũng biết rồi, chẳng cần phải giả vờ nữa, Hứa San San hất Lăng Duy Khiết ra.

Bởi vì biết thân phận của Hứa San San, Lăng Duy Khiết cũng không tiện túm lấy người ta, thấy cô ấy thoát ra thì cũng không bắt lại, anh chỉ nhìn sang Hạ Dụng. May mà Khanh Khanh thông minh, bước tới nói: “Chào cô, tôi là Thẩm Khanh Khanh, chúng tôi đã nghe Hạ Dụng kể về cô, chẳng dễ gì mà gặp được nhau, chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện một lát được không?”

Có thể vì cùng là phụ nữ, thái độ của Hứa San San với Thẩm Khanh Khanh tốt hơn nhiều, hơn nữa còn khẽ gật đầu.

Hạ Dụng thở phào nhẹ nhóm, may mà có Khanh Khanh ở đây,nếu không cũng không biết sẽ thế nào nữa. Lúc này anh ấy đã đỡ hơn nhiều, có thể đi bộ như thường rồi, anh ấy bước tới cạnh Hứa San San.

“San San, xin lỗi, anh xin lỗi em vì những hành động thô lỗ vừa rồi với em.” Hạ Dụng bước tới nói xin lỗi một cách lịch sự. Lúc này Hạ Dụng rất có sức hút, khiến Hứa San San không khỏi ngẩn ngơ.

Ngay cả Lăng Duy Khiết cũng bất ngờ mà nhìn Hạ Dụng. Anh bỗng cười lên, có lẽ đây chính là điểm khác nhau giữa anh và Hạ Dụng. Hạ Dụng trông thì ngả ngớn, nhưng thật ra thì đó mới là người có phong độ, sai thì sửa, co được dãn được, cũng vì thế nên Hạ Dụng mới được lòng người khác hơn.

“Anh như thế sớm hơn thì đã chẳng có chuyện gì rồi.” Hứa San San lẩm bẩm, ôm lấy cánh tay của Thẩm Khanh Khanh rất nhiệt tình. Hai người phụ nữ cùng vứt hai người đàn ông đó lại, tay trong tay đi dạo phố, như thế quên mất đã nói với nhau là tìm một nơi để nói chuyện rồi.

Hai người đàn ông số khổ đi theo sau hai người phụ nữ. Nói ra cũng lạ, Khanh Khanh đi dạo phố với Lăng Duy Khiết thì chỉ đi dạo thôi, không mua thứ gì cả, nhưng bây giờ hai người phụ nữ này thì đi tới đâu là mua tới đó.

Lăng Duy Khiết nhìn Hạ Dụng, tay ai nấy đều chất đầy đồ, nhưng hai người đàn ông đều toét miệng ra, cười như vừa được trúng xổ số.

“Hạ Dụng, xem ra có hi vọng đấy, nhưng cậu có chắc là cô ấy chưa kết hôn không?” Trong lúc hai người phụ nữ vào phòng thử đồ, hai người đàn ông hàn huyên với nhau, họ đều đã vui tới mức quên mất mình họ gì tên gì rồi.

“Chưa đâu, nghe giọng điệu của San San thì chắc chắn là chưa.” Hạ Dụng nghĩ lại tình hình ở quán cà phê, anh ấy nói chắc nịch.

“Nhưng con trai cậu nói là cô ấy lấy chồng rồi mà?”

“Thằng nhãi đó còn nói San San đi hưởng tuần trăng mật rồi cơ mà? Ngày mai đi gặp nó rồi cho nó một trận. Lần đầu tiên nhìn thấy bố mà không nói câu nào là thật cả, không biết là học ai nữa.” Nói tới cái này là Hạ Dụng tức giận, tất cả là do thằng nhãi đó, nếu không phải vì nó nói là San San kết hôn rồi, anh ấy sẽ tới gặp San San với hình tượng tốt nhất chứ không phải như bây giờ.

“Xem ra không trông chờ gì ở con trai cậu được rồi, chắc là được sinh ra để chống đối với bố mình đây mà.” Lăng Duy Khiết nhịn cười nói, so ra thì Lâm Lâm và Duệ Duệ vẫn còn xem như ngoan, anh đã thấy thỏa mãn rồi.

“Thảo nào thời nay thịnh hành từ troll bố, thằng nhóc đó đúng là sinh ra để troll bố rồi.” Mặc dù nói như thế, nhưng trước mặt con trai, Hạ Dụng cũng không dám nói, không chỉ như thế, sau này nói chuyện trước mặt thằng bé đó cũng phải chú ý. Anh ấy muốn nối lại với San San thì phải nhờ thằng nhóc đó giúp mà.

“Đừng có để thằng bé nghe thấy, dù con trai cậu có troll bố thật, nhưng cũng nhờ nó nên hai người mới gặp nhau. Cậu suy nghĩ cho kĩ vào, có lẽ con trai cậu sẽ giúp cậu được đấy.” Lăng Duy Khiết nhắc nhở Hạ Dụng theo kinh nghiệm của mình.

“Đúng thế, ai bảo đó là con trai tôi chứ, để tôi gọi điện thoại bảo nó tới, vừa hay tối này có thể ăn cơm với nhau.” Hạ Dụng nói, vẻ mặt vô cùng tự hào.

Hạ Dụng gọi cho con trai, nói là gặp được San San trên đường, tối nay cả nhà có thể ăn bữa cơm đoàn viên, nào ngờ Hạ Diệp lại nói mình bận nên không tới.

“Con trai à, hôm nay là ngày gặp lại của bố mẹ sau mười năm, cả nhà chúng ta ăn mừng một bữa không được không?” Hạ Dụng dỗ dành con trai mình.

“Bố, bố mẹ xa nhau mười năm rồi, lần này gặp lại chắc chắn có rất nhiều điều muốn nói, con không muốn quầy rầy bố mẹ, mà kể ra thì con đi lâu quá rồi, cũng phải ở bên cạnh bạn gái con nữa.” Hạ Diệp cười khanh khách ở đầu bên kia.

“Con phải ở bên bạn gái? Hạ Diệp, con mới bao nhiêu tuổi hả? Con dám yêu đương…” Hạ Dụng kích động mà đứng lên, con trai mình đã có bạn gái, đúng là chẳng ra làm sao cả, thằng bé mới mười tuổi mà đã có bạn gái, rõ ràng là trọng sắc khinh bố.

“Hạ Dụng, bình tĩnh đi, Khanh Khanh và San San ra rồi.” Thấy Khanh Khanh và San San bước ra khỏi phòng thử đồ, Lăng Duy Khiết vội nhắc nhở Hạ Dụng.

“Bà xã, em đẹp quá.” Sau khi nói xong, Lăng Duy Khiết lập tức đi lên trước, định hôn vào má Khanh Khanh.

“Làm gì có, San San đẹp hơn kìa, nhất là khi cô ấy thả tóc ra thì càng đẹp hơn, không giống bà mẹ có con trai mười tuổi gì cả.” Khanh Khanh nói cực kì hâm mộ.

Mặc dù tuổi của hai người sàn sàn nhau, nhưng San San lại rất bắt mắt, là loại hình ở đâu cũng sẽ tỏa sáng.

“Đồ ngốc, ở trong lòng anh, em là độc nhất vô nhị, anh nghĩ Hạ Dụng…” Lăng Duy Khiết ngẩng đầu lên, thấy anh ấy và Hứa San San đang nhìn nhau, dường như trong mắt hai người không còn ai khác nữa.

“Suỵt… Duy Khiết, chúng ta đi trước đi.” Khanh Khanh đi thay quần áo, ra rồi vẫn thấy Lăng Duy Khiết đang đúng đó nhìn, bèn kéo anh rồi nói.

“San San, em đẹp quá, y như hôm đó vậy.” Hạ Dụng ngơ ngác nhìn San San. Hơn mười năm trước, món quà đầu tiên mà anh ấy tặng cho San San cũng là một chiếc váy trắng, lúc đó San San đẹp y như bây giờ vậy, lúc đó…

Mười năm trước

“San San, mấy giờ em tan ca?” Hạ Dụng đã tan làm, anh ấy đứng trước cửa hàng đồ ăn nhanh, nhìn Hứa San San bận rộn ở khu vực quầy ăn, anh ấy canh đồng hồ liên tục.

“Không nhanh như vậy đâu, phải ba giờ cơ.” Hứa San San cười nói.

Nửa tháng trước, Hạ Dụng tới đây ăn cơm. Lúc đó cô ấy đang định đi ship đồ ăn, vì chỉ có ít thời gian nên Hạ Dụng cũng chạy tới. Hai người đụng vào nhau, hộp thức ăn nhanh trên tay San San rơi một nửa xuống đất, còn một nửa thì đổ lên người Hạ Dụng.

Lúc đó San San sợ chết khiếp, bởi vì Hạ Dụng mặc toàn hàng hiệu, mà cô ấy chỉ là một người làm thuê nhỏ bé, cô ấy không đền nổi những thứ đồ hàng hiệu đó.

Nhưng lúc đó Hạ Dụng không trách cô ấy, ngược lại còn hỏi xem cô ấy bị đụng vào có đau không. Không chỉ như thế, anh ấy còn thanh toán chỗ đồ ăn nhanh đó, nhờ thế nên San San mới thoát khỏi nguy cơ bị đuổi việc.

Từ hôm đó trở đi,ngày nào anh ấy cũng tới đây ăn cơm. Lúc đầu anh ấy chỉ vừa ăn cơm vừa lẳng lặng nhìn San San, sau một tuần, Hạ Dụng chủ động hẹn San San.

San San đang trong độ tuổi mộng mơ, dễ dàng đổ gục trước dáng vẻ đẹp trai, ga lăng của Hạ Dụng. Dưới sự chủ động của Hạ Dụng, cô ấy gật đầu đồng ý trong vui vẻ.

Kể từ hôm đó, hai người thường xuyên hẹn hò với nhau, San San chưa bao giờ hỏi gì về Hạ Dụng, chỉ hưởng thụ hương vị ngọt ngào của mối tình đầu mà thôi.

“San San, hôm nay xin nghỉ được không, anh dẫn em tới một nơi, rất vui đó.” Hạ Dụng nói với San San đang ở sau quầy ăn, vẻ mặt rất bí ẩn.

San San nhìn những người trong quán ăn, cô ấy hơi do dự, nhưng khi bắt gặp ánh mắt mong chờ của Hạ Dụng, cô ấy vẫn gật đầu nhẹ, sau đó xin nghỉ với quản lí.

“Hạ Dụng, anh định dẫn em đi đâu?” Ra khỏi quán ăn, San San thấy ngượng ngùng, lần nào ở bên cạnh Hạ Dụng, cô ấy cũng rất rụt rè, luôn cảm thấy mình là con vịt xấu xí không xứng với Hạ Dụng, Hạ Dụng càng không để ý tới, cô ấy lại càng thấy áp lực.

“Bí mật, lên xe đi, lề mề nữa thì để lỡ mất.”Hạ Dụng thúc giục.

“Hạ Dụng… anh có thấy chúng ta ở bên nhau có gì đó kì cục không?” San San cúi đầu, mấy ngày hôm nay, nữ đồng nghiệp trong quán ăn đều khuyên cô ấy đừng nằm mơ nữa, thế giới của Hạ Dụng khác với bọn họ, ngay cả chính cô ấy cũng cảm thấy như vậy.

“Sao lại thế được, San San, em đang nghĩ gì thế? Nam nữ đến tuổi rồi thì sẽ yêu đương, sau đó tới kết hôn, có cái gì mà kì cục!” Hạ Dụng vừa lái xe vừa nói.

“Có chứ, như hoàng tử và cô bé lọ lem ấy, bọn họ là người của hai thế giới khác biệt, sao có thể đến với nhau được.” Hai bàn tay của San San nắm chặt lấy nhau, cô ấy nói nhỏ.

“Đồ ngốc, ai nói là hai thế giới khác nhau, chẳng lẽ hoàng từ không sống trên trái đất, không sống ở Trung Quốc sao? Hơn nữa hoàng tử và cô bé lọ lem có đến với nhau mà, đồ ngốc, em lo cái gì thế?” Hạ Dụng cười, cũng bởi nhận ra mấy hôm nay San San rất xoắn xuýt, nên anh ấy mới quyết định dẫn cô tới đó.

“Nhưng đó là truyện cổ tích, truyện cổ tích không tồn tại trong thực tế, Hạ Dụng, chúng ta… chúng ta chia tay đi.” San San nói xong thì cắn chặt môi, cô ấy cũng không nỡ, nhưng tất cả mọi người đều nói chẳng thà cắt đứt sớm còn hơn là kéo dài, lúc này giải quyết cho dứt khoát, bọn họ sẽ không có được hạnh phúc đâu.

Thậm chí có đồng nghiệp còn tò mò đi tìm hiểu về gia cảnh của Hạ Dụng, anh ấy là người thừa kế của công ty Hạ Thị. Nghe nói bọn họ làm ăn rất lớn, từ sản xuất thuốc đến bệnh viện, rồi lại thiết bị chữa bệnh, thậm chí còn khai thác bên bất động sản, chính là đại gia mà người ta vẫn thường nói, gia đình rất giàu có, còn cô ấy chỉ là một con vịt xấu xí, ngay cả bố mẹ mình là ai cô ấy cũng không biết, chỉ là trẻ mồ côi, cũng vì thế nên hè này cô ấy mới đi làm kiếm tiền đóng học phí.

Tiếng phanh xe chói tai khiến người đi đường sợ hãi, bởi vì quán tính, cả người San San ngả về phía trước, nếu không thắt dây an toàn thì có lẽ đã bay ra ngoài rồi.

Không khí trong xe rất ngột ngạt, Hạ Dụng cũng không nói gì ngay, San San cắn môi, không biết làm gì hơn là nhìn xuống chân mình.

“Em vừa nói gì?” Một lúc lâu sau Hạ Dụng mới nghiến răng hỏi.

“Em… em không nói gì cả.” Nghe thấy giọng nói khác hẳn với bình thường của Hạ Dụng, San San sợ hãi nói nhỏ.

“San San, sau này anh không muốn nghe thấy câu nói vừa rồi nữa. Em là bạn gái của anh, sau này sẽ là vợ anh, chúng ta sẽ ở bên nhau.” Tắt máy xe, Hạ Dụng xoay người ôm San San vào lòng.

“Vợ… Hạ Dụng, anh sẽ lấy em thật sao?” Hứa San San chui đầu ra khỏi ngực Hạ Dụng, thấy như mình đang nằm mơ, cô ấy mới mười bảy tuổi, kết hôn, cảm giác nó cách cô thật xa.

“Đương nhiên, anh có thể thề với trời, cả đời này Hạ Dụng anh chỉ yêu một lần, chỉ yêu một người, người đó chính là Hứa San San, vậy nên từ nay về sau, anh không cho em nói như thế nữa. Chờ tới lúc em đủ tuổi kết hôn, chúng ta sẽ đi đăng kí.” Hạ Dụng hứa hẹn.

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì cả, chủ tịch Mao đã nói rồi: yêu đương không phải với mục đích kết hôn thì đều là yêu râu xanh, San San, chẳng lẽ em cảm thấy anh là yêu râu xanh sao?” Hạ Dụng áp vào trán San San, anh ấy hỏi nghiêm túc.