CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 183: Lời hứa dưới ánh trăng

“Em biết, nhưng thật sự rất không được tự nhiên, hơn nữa...” San San nói, lại ngừng lại, bởi vì cô đột nhiên phát hiện, nhịp tim của Hạ Dụng, lại có thể khiến cô bình tĩnh, lập tức nhắm mắt lại, không thèm nói nữa.

“Lúc trước, không phải em thích như vậy nhất sao? San San, nếu có thể giống như bây giờ cả đời, em nói xem thật tốt biết bao.” Hạ Dụng ôm San San, đắp chăn lên người cả hai.

“Đúng vậy, nếu thế giới chỉ còn lại mỗi chúng ta, không còn người nào khác.” Vùi trong lòng Hạ Dụng, San San không còn thấy sợ bất kỳ thứ gì nữa, buổi tối cũng trở nên đẹp hơn, ánh trăng dịu dàng đến vậy.

“Đúng vậy, nhưng nếu thế giới thực sự chỉ có hai chúng ta, sẽ rất cô đơn, lần này phải gọi thêm Diệp, có thằng bé ở đây, chắc chuyến du lịch của chúng ta sẽ hoàn hảo hơn.” Hạ Dụng dịu dàng vuốt mái tóc của San San, tưởng tượng đến cảnh tượng có con trai ở đây.

“Ừ, Hằng Nga có thực sự sống trên mặt trăng không?” San San nhìn mặt trăng, bóng đen đậm trên đó, thực sự rất giống cây nguyệt quế trong truyền thuyết, dường như Ngô Cương thực sự đang không ngừng chặt.

“Em yêu, đó là chuyện cổ tích, con người cũng đã lên tới mặt trăng rồi, nếu thật sự có Hằng Nga, có lẽ cũng đã bị đưa về nghiên cứu rồi.” Hạ Dụng không hề muốn phá vỡ không khí nhưng chuyện cổ tích như vậy, thật không có ý nghĩa gì.

Hằng Nga ở một mình trên cung Quảng Hàn, năm này qua năm khác, ngoại trừ cô đơn và lạnh lẽo, còn có thể có cái gì nữa chứ. Anh không hy vọng San San có ý nghĩ như vậy.

“Nói cũng phải, con người thật là ích kỷ, giống như... bà anh vậy.” Lúc nói San San có dừng lại trong chốc lát, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.

“Đúng vậy, nhưng bản thân bà lại không nhận ra, trong mắt bà, mọi thứ bà làm đều là vì nhà họ Hạ, còn anh thân là cháu trai của nhà họ Hạ, thì cần phải hi sinh trọn đời vì nhà họ Hạ, nhưng anh sẽ không thỏa hiệp.” Hạ Dụng rất bình tĩnh nói.

“Hạ Dụng, anh thật sự có thể hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Hạ sao?” Tay San San lại vô thức vẽ hình tròn trước ngực Hạ Dụng, cô rất bài xích nhà họ Hạ.

“Không thể, nhưng anh sẽ cố gắng, ở một phương diện khác, anh sẽ không nghe theo ý của bọn họ, nếu bọn họ có thể chấp nhận mọi thứ của anh, thì anh vẫn sẽ là cháu trai nhà họ Hạ, nếu bọn họ nhất định ép chúng ta xa nhau thì anh sẽ không trở về nữa, San San, bà nội không đúng, nhưng bà vẫn là bà nội anh, hứa với anh, đừng nhớ về những chuyện không hay nữa, nếu em không muốn trở về, chúng ta sẽ không quay về nữa, anh sẽ đến với hai mẹ con em.” Nhà họ Hạ ra tay với San San, anh ấy vẫn rất mâu thuẫn.

Một mặt anh ấy hận mọi thứ nhà họ Hạ, nhưng mặt khác lại không thể ngăn dòng máu đang chảy của nhà họ Hạ.

“Cho dù anh tới New York, tôi cũng không gả cho anh, tôi đã đồng ý với bố rồi, chỉ cần gia tộc Carlyle cần, tôi sẽ mãi ở lại gia tộc Carlyle, nếu trước ba mươi năm tuổi mà Tony không tìm được người thích hợp thì tôi sẽ gả cho Tomy.” San San khẽ thở dài.

“Cuối cùng thì em cũng đã chịu nói ra, thực ra Tony đã nói cho anh biết, anh tin trước ba mươi năm tuổi cậu ấy sẽ kết hôn, cho nên, em yêu, em căn bản không cần lo lắng, em chỉ cần đồng ý gả cho anh là được rồi, tất cả những chuyện khác, giao cho anh xử lý.”

Hạ Dụng vui mừng như điên, San San rốt cục cũng đã nói ra, cô chịu nói ra hẹn ước của cô và gia tộc Carlyle, đã nói lên trong lòng San San, anh ấy chiếm vị trí quan trọng thế nào, đủ để chứng minh San San quan tâm anh.

“Thật sự không cần suy nghĩ sao? Ông xã, gia tộc Carlyle có ơn trọng như núi với tôi, nếu không được bố mẹ cho phép, tôi không thể gả cho anh được.” San San ngồi dậy, nghiêm túc nói.

“Gia đình Carlyle có lợi hại hơn nữa, thì họ cũng biết nói lý, huống hồ anh cũng không nói không cho em làm việc ở Shelf, chỉ là lời hứa của em và Tony thay đổi một chút mà thôi.” Hạ Dụng thầm nghĩ, xem ra, phía San San không thành vấn đề, hiện tại chỉ còn phía bố Tony thôi.

“Người Trung Quốc chúng ta có câu: Nói là làm, dù tôi và Tony không có tình cảm thì tối thiểu cũng phải đợi thêm năm năm nữa.” San San bĩu môi, bây giờ thật hối hận, trước đây không nên xúc động nói ra lời hứa kia.

“Nói như vậy cũng không sai, nhưng vẫn có thể có thay đổi, chỉ cần Tony kết hôn thì lời hứa này của hai người dĩ nhiên là không có hiệu quả.” Hạ Dụng tràn đầy lòng tin nói.

“Nhưng Tony vốn nổi tiếng lăng nhăng, muốn cậu ấy kết hôn, tôi thấy có chờ thêm mười năm nữa chưa chắc đã nên chuyện.” San San ngáp, sau khi nói rõ với Hạ Dụng, trong lòng thoải mái hơn nhiều, không còn cảm giác khó chịu nữa.

“Chưa chắc, cậu ấy thích Trung Quốc như vậy, có lẽ anh nên khích lệ cậu ấy đến Trung Quốc thử xem.” Hạ Dụng tính toán trong lòng, phải dùng cách nào để kéo Tony đến Trung Quốc mới được đây.

“Ừ...” San San hừ trong miệng, đầu áp sát vào trước ngực Hạ Dụng.

Nhận được sự đồng ý của San San, trong lòng Hạ Dụng đã có kế hoạch, nhưng vẫn hơi lo lắng sau khi rời thuyền San San sẽ đổi ý, cho nên trước khi về đất liền, anh ấy phải nghĩ cách khiến cô không thể đổi ý.

Biết San San đang ngủ, anh cũng không làm phiền cô nữa, hiếm có cơ hội tốt như vậy, cho dù San San sẽ ngủ như vậy cả đời, đôi tay ôm lấy San San, hai người đang ở trên boong thuyền ngủ.

Sáng sớm, tia sáng mặt trời đầu tiên nhô lên khỏi mặt biển, San San tỉnh giấc.

Trên mặt biển, giống như kim tuyến, lấp la lấp lánh, vô cùng đẹp, nước biển xanh thẳm như đá quý, đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.

“Hạ Dụng, mau dậy đi, đẹp quá... mau dậy đi, anh xem mặt trời mọc.” San San đẩy Hạ Dụng, cảnh đẹp như vậy, cần phải hai người cùng nhau thưởng thức, ánh sáng vàng xa xăm như chui ra từ đáy biển, toàn bộ mặt biển giống như chất đầy kho báu, những ánh sáng kia như ánh sáng của báu vật tỏa ra.

Bảo sao nhiều người thích xem mặt trời mọc như vậy, thì ra thực sự đẹp đến vậy.

“Rất đẹp có phải không?” Hạ Dụng mở mắt ra, nhìn mặt biển, duỗi mình vươn người, cả đêm, San San đều ngủ trên người anh ấy, quả thật có chút mệt.

Nhưng thấy San San vui như thế, tất cả mọi thứ đều xứng đáng.

“Đúng vậy, thì ra ánh mặt trời cũng có thể đẹp đến vậy.” San San đứng bên mạn thuyền, tham lam nhìn mặt trời mọc dần dần nhô lên khỏi mặt biển.

“Bà xã, anh thấy em còn đẹp hơn cả mặt trời mọc.” Hạ Dụng đi tới, ôm San San vào trong lòng, buổi sáng ấm áp như vậy, trước ngày hôm qua, anh ấy có nghĩ cũng không dám nghĩ, thì ra, bọn họ cũng có thể bên nhau hòa hợp đến vậy, thì ra, San San không hề thay đổi, chỉ là hoàn cảnh thay đổi, khiến cô không thể không che giấu đi khát vọng trong lòng mình.

“Đừng có sến súa như thế chứ, sao có thể so sánh con người với thiên nhiên được chứ, đứng trước thiên nhiên, con người nhỏ bé là vậy, Hạ Dụng, nếu như sau này chúng ta không phải đi làm nữa, di dân đến đảo nhỏ có được không?” San San tựa đầu lên vai Hạ Dụng, hạnh phúc mơ về tương lai của bọn họ.

“Đương nhiên là được, San San, nếu lần này chúng ta gặp được hòn đảo nào thích hợp, sau này, hàng năm chúng ta có thể lên đảo hai tháng, còn có con trai nữa, một nhà ba người chúng ta, sáng sớm chúng ta đi tắm nắng bên bãi biển, hoàng hôn chúng ta ở trên bãi biển ngắm mặt trời lặn...” Trong đầu Hạ Dụng lập tức hiện lên cảnh tượng một nhà ba người đang ở bên biển, ước mơ này không hề khó, chỉ cần một câu nói của San San, rất nhanh liền có thể thực hiện.

Nhân ngày lễ tình nhân, Hạ Dụng ‘lừa’ San San lên thuyền đã được một tuần rồi, mấy ngày nay hai người bên nhau rất tốt, trừ buổi tối đầu tiên ra, bọn họ ăn ý không đề cập tới chuyện tình cảm, chỉ hưởng thụ thế giới hai người hiếm có này.

Mỗi buổi sáng sớm, bọn họ đều tỉnh dậy dưới ánh mặt trời, từ sau buổi sáng đầu tiên phát hiện cảnh mặt trời mọc trên biển rất đẹp, buổi tối San San đều ngủ ở trên boong thuyền, Hạ Dụng thở dài, nhưng bà xã là trên hết, cũng đành rời xa chiếc giường ấm áp mềm mại, ngủ trên boong thuyền cùng San San.

“Hạ Dụng, chúng ta đi bao xa rồi, sao lạ vậy nhỉ, nhiều ngày như vậy rồi mà không thấy tàu thuyền gì hết? Chúng ta có thể trở về được không vậy?” Lúc này, San San cầm kính viễn vọng nhìn xung quanh, nhưng trừ bọn họ ra, dường như không còn con thuyền nào khác.

“Ha ha, bà xã, không ngờ em lại phát hiện, anh đang định lừa em lên đảo không người, sau đó... Ha ha...” Hạ Dụng nói rồi làm ra vẻ gian ác, đưa hai tay nhào tới chỗ San San.

“Xin người, anh đi soi gương lại đi, muốn học làm người xấu, ít nhất cũng tạo hình cho ra dáng người xấu, chớ làm phiền tôi nữa, tôi đói rồi, anh mau đi nấu cơm trưa, tôi phải tiếp tục thám hiểm.” San San đẩy Hạ Dụng ra, tiếp tục cầm kính viễn vọng tìm kiếm trên biển.

Biển cả tuy đẹp, nhưng cảm giác cô đơn này, khiến San San thấy bất an vô cùng.

Những phim kinh dị liên quan đến sinh vật biển trước đây đã từng xem không ngừng hiện lên trong đầu cô, cho nên lúc này kính viễn vọng của cô không ngừng nhìn mặt biển, chỉ sợ sẽ thấy vây cá mập gì gì đó.

Nhìn hơn nửa ngày, ngay cả tay cầm kính viễn vọng cũng đã mỏi rồi, ngoài khơi yên tĩnh vô cùng, cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút, mới vừa buông, đột nhiên trên mặt biển lại mọc lên một vây lưng màu đen.

San San sửng sốt vài giây, sau đó hét toáng lên, “Hạ Dụng... Hạ Dụng, có cá mập.”

San San kêu la, đồng thời chân cũng mềm nhũn, định đi xuống gọi Hạ Dụng, nhưng lại không nhúc nhích được.

“Hạ Dụng, cứu mạng.” Thấy vây cá mập ngày càng gần, cơ thể San San run lên bần bật.

“San San, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Hạ Dụng nghe thấy tiếng thét chói tai của San San, vội lao tới, lại phát hiện cả người San San đang mềm nhũn trên mặt thuyền, sợ hãi, vội vàng đi qua, vừa nhìn đã thấy vây cá mập trên biển, hơn nữa không chỉ một cái.

“Hạ Dụng, có… có cá mập… cá mập…” San San vươn cánh tay run rẩy ra, ngón tay hướng về mặt biển.

“Không có chuyện gì đâu, cá mập ở trong nước, không sao đâu.” Hạ Dụng tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng gặp phải cá mập ở trên biển cũng rất bình thường, chúng cũng sẽ không chủ động công kích con người.

“Không phải, Hạ Dụng, cá mập… hình như đang hướng về phía chúng ta, thực sự rất không đúng...” San San chỉ vào mặt nước, bọn họ ở trên biển cũng không phải một ngày, nhưng nhiều ngày như vậy, ngoài khơi đều rất yên bình, cũng không có bất kỳ sinh vật có hình thù lớn nào, nhưng hôm nay rất bất thường.

“Không sao đâu, San San, em đi xuống trước, nếu chúng không chịu đi thì chúng ta đi.” Tuy Hạ Dụng cũng thấy kỳ lạ, nhưng cũng không quá bận tâm.

“Hạ Dụng, bọn chúng có cắn thuyền không.” San San vẫn đang run rẩy, tuy cô không phân biệt được chủng loại cá mập, nhưng nhiều cá mập di chuyển vây quanh du thuyền như vậy, khẳng định có vấn đề.

“Không đâu, San San, em xuống trước đi, anh tra thử xem chúng là cá mập gì đã.” Hạ Dụng đưa San San về phòng, quyết định tra xem hiện tượng khác thường của đám cá mập này.

Lấy máy tính đi tới boong thuyền, không tra thì không sao, nhưng vừa tra, anh ấy liền sợ hãi vô cùng, bởi vì quanh nơi đây lại có cá mập hổ? Tại sao lại có nhiều cá mập hổ đến vậy, quá không bình thường rồi.