CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 190: Bà xã, em nhất định đừng nổi cơn ghen vào lúc này

“San San, em cảm thấy con trai của chúng ta là một đứa bé nghe lời sao?” Hạ Dụng cũng không phản đối mà chỉ lên tiếng hỏi lại San San.

“Nhưng dù gì Diệp cũng là một đứa bé, tôi lo lắng, lần này bọn hắn không thành công, thì nhất định sẽ có lần sau.” San San lo lắng nói.

“Đợi con trai của chúng ta đến, anh sẽ thương lượng với thằng bé, tuy nó vẫn còn là trẻ con, nhưng mà tính độc lập rất cao, lại còn biết võ, cho nên, San San, em không cần phải quá lo lắng.” Hạ Dụng vỗ về bàn tay của San San, muốn cô ấy yên tâm, anh sẽ sắp xếp tốt chuyện của con, nhất định sẽ không để cho thằng bé gặp phải bất cứ nguy hiểm nào.

Giằng co mãi đến nửa đêm nên hai người cũng đã có phần thấm mệt, nhất là đối với người bệnh, hai người đều nhắm mắt lại trong vô thức, nhưng khi mà họ vừa mới ngủ thiếp đi thì cửa phòng lại bị mở ra.

Hạ Dụng nhanh chóng đưa tay xuống dưới gối để lấy súng ra.

“Bố, bố sẽ không giết cả con trai của mình nữa đấy chứ.” Hạ Diệp vừa thấy Hạ Dụng rút súng ra thì lập tức nằm xuống đất, trực tiếp lăn về phía giường bệnh.

“Con trai, con không biết gõ cửa trước khi vào sao, đây chính là lễ phép cơ bản nhất, con không gõ cửa, nên bố tự nhiên cho rằng là người có ý đồ xấu.” Hạ Dụng cũng rất sợ hãi, nếu như không phải là anh ấy bình tĩnh thì chỉ sợ phát súng này đã bị bắn ra rồi.

“Bố, rốt cuộc là bố đã đắc tội với nhân vật tai to mặt lớn nào vậy? Thế mà lại còn phải dùng sát thủ để giết con và mẹ?” Hạ Diệp lè lưỡi, sau đó trực tiếp lấy máy tính ra cho Hạ Dụng nhìn.

“Không thể nào, mấy năm gần đây bố vẫn luôn rất âm thầm, làm sao có thể đắc tội với người khác được.” Đây cũng là điều mà Hạ Dụng suy nghĩ nát óc cũng không ra, nếu không anh ấy đã sớm nghĩ ra người đứng ở đằng sau là ai rồi.

“Bố nhìn đi, những người này đều là do tổ chức sát thủ ở trong nước cử đến, nhưng mà đây đều là những sát thủ gà mờ, mười năm nay, con và mẹ đều rất an toàn, đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế này, nếu như không phải có sự xuất hiện của bố thì con tin cuộc sống của hai mẹ con con sẽ rất thoải mái.” Hạ Diệp cũng không có ý muốn trách Hạ Dụng, ngược lại cậu còn rất thích, việc sát thủ xuất hiện kích thích đến nhường nào. Nhưng mà cũng phải để cho bố biết rốt cuộc là ai muốn giết hai mẹ con cậu.

“Đợi một chút, con trai, ý con muốn nói là những tên sát thủ kia chỉ muốn giết hai mẹ con chúng ta sao? Mà không phải là muốn giết bố của con?” Phụ nữ đôi lúc hay suy nghĩ lung tung, lúc này San San lại bỗng nhiên lên tiếng.

“Chắc là vậy, nếu không bọn họ cũng không cần phải đợi đến ngày hôm nay để giết bố. Bố, có phải là cô nhân tình nào của bố không hài lòng với mẹ con con, nên tính muốn nhổ cỏ tận gốc, để có thể ở bên bố không?” Hạ Diệp cười ha ha nói.

“Không thể nào, con nghĩ bố cũng hay ban phát tình cảm giống cậu Tony của con sao.” Hạ Dụng liếc nhìn con trai của mình, sinh con trai ra đúng là chỉ biết hại bố mà, San San vốn đã không thoải mái mà giờ thằng bé lại nói đến mấy chuyện không nên nói.

Chỉ cần nghĩ đến việc mấy năm nay Hạ Dụng đã từng có rất nhiều người phụ nữ, thậm chí trong số đó còn có một người muốn giết chết hai mẹ con cô ấy thì San San vô cùng không thoải mái, cô ấy đẩy tay của Hạ Dụng ra, buồn bực nói: “Con trai, con thật là thông minh, mẹ thấy khả năng đó là rất cao, chỉ có lòng ghen tỵ của phụ nữ mới lớn như vậy, Hạ Dụng, anh tự mình xử lý đi, mai tôi sẽ dẫn con trai đến ở nhà Carlyle.”

“Bà xã, xin em đấy, em nhất định không thể nổi cơn ghen vào lúc này, anh thề với em, thật sự không có người phụ nữ như vậy đâu.” Hạ Dụng liên tục than khổ, mười năm nay, bởi vì tránh phiền toái, nên anh thay phụ nữ như thay áo vậy, nhiều nhất cũng chỉ có một tháng, hơn nữa anh chưa bao giờ nói chuyện yêu đương với những người phụ nữ khác, cho nên, khả năng đó không lớn, nhưng mà con trai phân tích cũng rất có lý, anh ấy cũng không dám phủ nhận, nhỡ thật sự có một người phụ nữ mất trí như vậy thì sao.

“Bố, tay sát thủ bị con đánh chết thuộc tổ chức sát thủ này, bố xem thử trước đi đã, đây là tổ chức sát thủ lớn nhất trong nước, người bình thường muốn tìm được bọn họ cũng không phải là chuyện dễ.” Hạ Diệp chỉ vào màn hình máy tính.

“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi trước đi.” Hạ Diệp nhìn về phía đôi chân bị băng bó của San San, sau đó giúp cô đắp chăn.

“Đúng vậy, San San, em ngủ một chút đi, anh xem qua một chút, mặc kệ là ai thuê sát thủ thì anh và con trai đều sẽ điều tra ra được.” Hạ Dụng trấn an San San.

“Nếu như là mấy người phụ nữ của anh thì sao? Anh sẽ xử lý như thế nào?” Sắc mặt của San San vẫn rất khó coi.

“San San, anh thề với em, nếu như là một người phụ nữ nào đó gây ra chuyện này thì anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta, nợ máu phải trả bằng máu.” Hạ Dụng thề với San San.

“Ở Trung Quốc, giết người là phạm pháp.” San San nhìn chằm chằm về phía Hạ Dụng.

“Nếu như cô ta có thể thuê sát thủ giết người, thì anh đương nhiên cũng có thể, gậy ông đập lưng ông, bà xã, anh thật sự xin lỗi vì những sai lầm mà anh đã phạm phải trong suốt mười năm nay, nhưng anh có thể hứa với em là sau này ngoài em ra, anh nhất định sẽ không có một người phụ nữ nào khác nữa.” Hạ Dụng đứng dậy, anh hôn lên bàn tay của San San, lại hứa hẹn thêm một lần nữa.

“Được rồi, em ngủ một lát, hai bố con anh cũng nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.” San San gật đầu, thật ra cô vẫn còn rất không thoải mái, nhưng cô cũng rất tin tưởng Hạ Dụng.

Hai bố con Hạ Dụng thấy San San nhắm mắt lại thì ngồi sang bên cạnh sử dụng máy tính.

Hạ Diệp nhanh chóng hack vào trang mạng nội bộ của tổ chức sát thủ, nhưng đáng tiếc ở trong chỉ có nhiệm vụ và danh hiệu, chứ không thấy được người bỏ tiền ra thuê sát thủ.

“Bố nhìn xem, chỗ này còn có một tên sát thủ khác.” Hạ Diệp nhìn danh sách, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.

“Chắc là kẻ được cử đến để giết mẹ con, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra hắn, mặt khác... Con trai, chúng ta bị phát hiện rồi, nhanh chóng thoát ra đi.” Hạ Dụng thấy màn hình máy tính thay đổi thì lập tức thúc giục con trai.

“Bố, là con cố ý làm cho bọn họ phát hiện, con muốn bọn họ biết được, chúng ta không phải là những người dễ bắt nạt.” Hạ Diệp không hề sốt ruột, ngược lại còn rất từ tốn lên tiếng.

“Con trai, con để lại tin nhắn cho bọn họ sao?” Hạ Dụng thấy con trai tự đắc như vậy thì không khỏi có chút lo lắng.

“Dạ, bố, nếu không chúng ta quay về một chuyến, nếu nhiệm vụ của bọn họ chưa hoàn thành thì chắc là bọn họ sẽ không từ bỏ đâu.” Hạ Diệp có phần nóng lòng muốn thử.

“Không được, con trai, con và mẹ ở lại đây, chuyển đến ở nhà Carlyle, bố sẽ quay về một chuyến, bố sẽ đi gặp BOSS lớn.” Hạ Dụng thương lương với con trai.

“Bố, bố làm như vậy không ổn, cái mà bọn họ muốn là giết chết con và mẹ...” Hạ Diệp mỉm cười khép máy tính lại. Bố đã biết được địa chỉ, chỉ cần quay về tìm được bọn họ thì chuyện này không khó giải quyết.

“Hạ Diệp, không cần con phải nhắc bố, con phải nhớ kỹ nhiệm vụ mà bố giao cho con, đó là bảo vệ cho mẹ của con.” Hạ Dụng nghiêm túc nói với con trai.

“Được rồi, nể mặt bố là bố của con, nên con sẽ nghe lời bố, nhưng mà bố phải ra tay nhanh một chút, một tuần, trong một tuần mà bố không giải quyết xong thì con sẽ quay về tìm bố.” Hạ Diệp cười híp mắt nói.

“Một tuần sau, bố sẽ quay về.” Hạ Dụng biết là con trai đang khích tướng mình, nhưng bây giờ anh ấy đã biết hết thông tin, nên một tuần là dư dả.

“Vậy con phải nói sao với mẹ đây?” Hạ Diệp nhìn người mẹ đang ngủ say của mình rồi quay sang hỏi Hạ Dụng.

“Lát nữa bố sẽ nói chuyện với mẹ của con, nhưng mà mấy ngày bố không có ở đây thì con nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, nhất định không được mạo hiểm.” Hạ Dụng lại dặn dò thêm một lần nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Dụng, San San và con trai ăn sáng xong thì anh ấy liền nói việc này cho San San, cô ấy cũng không phản đối, mà chỉ dặn anh phải cẩn thận một chút.

Trước khi đi Hạ Dụng lại dặn dò Tony nhất định phải chăm sóc tỉ mỉ cho San San, hơn nữa anh ấy còn lấy danh nghĩa của thầy để dặn dò.

San San cũng không đi tiễn Hạ Dụng, hai mẹ con cô ấy chuyển đến nhà Carlyle, Tony còn mời hộ sĩ chuyên nghiệp đến để chăm sóc cho San San.

Khi ở trên máy bay, Hạ Dụng cũng không rảnh rỗi, anh ấy lấy giấy bút, ghi lại tên của những người phụ nữ mà anh ấy còn nhớ, sau đó loại trừ từng người một, đến khi máy bay hạ cánh anh ấy vẫn không tìm ra manh mối.

Trước đây bởi vì anh ngại phiền phức, những người phụ nữ mà anh tìm đều là những người dễ dãi, chứ không tìm những người phụ nữ đàng hoàng, hơn nữa còn tìm những người phụ nữ không có bối cảnh, vậy thì rốt cuộc là ai chứ?

Hạ Dụng vừa xuống máy bay thì lập tức đi đến hang ổ của tổ chức sát thủ. Chỉ là sắc mặt của anh ấy không được tốt cho lắm, vết thương ở tay cũng chưa lành, hơn nữa lại thêm đường xa mệt nhọc, nên dáng vẻ của anh lúc này thật sự làm cho người khác lo lắng.

Khi anh ấy vừa lên xe thì nhận được điện thoại của Lăng Duy Khiết, Hạ Dụng nghe máy: “Duy Khiết, các cậu đã đến biển Aegea chưa? Thật sự xin lỗi, bọn mình tạm thời không đi được.”

“Mình biết, Hạ Dụng, cậu cần mình giúp một tay sao? Tớ đã thương lượng với Khanh Khanh, bọn tớ nhất định sẽ tổ chức đám cưới cùng với các cậu, lúc nãy tớ gọi điện thoại cho Tony thì cậu ta nói cậu đã về nước, bọn tớ cũng đang ở sân bay, chuẩn bị về xem có giúp được gì cho cậu không.” Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh vốn là định vừa chơi vừa đợi nhóm người của Hạ Dụng, đến khi nghe điện thoại, biết tin họ gặp phải sát thủ thì cả hai người đều rất lo lắng.

“Duy Khiết, đã bắt được Hồ Tiêu Lương chưa?” Hạ Dụng cũng không ngăn họ lại, bởi anh ấy biết, nếu như hai người kia đã ở sân bay thì họ nhất định sẽ trở về, cho dù có ngăn cũng ngăn không được.

“Vẫn chưa, nghe A Văn nói cô ta đã trốn ra nước ngoài rồi, nhưng Tôn Huy thì đã bị bắt, cho nên bọn mình tính là quay về xem sao.” Lăng Duy Khiết im lặng một lúc rồi nói.

Bọn họ vô cùng bất gờ với chuyện này, không ngờ một Tôn Huy có bản lĩnh lớn như vậy lại đưa Hồ Tiêu Lương ra nước ngoài vào lúc đó, theo tình hình bây giờ thì trong nước an toàn hơn nước ngoài, ngoài Tôn Huy thì không ai biết Hồ Tiêu Lương đang trốn ở đâu.

“Vậy thì các cậu quay về đi, tớ đi xử lý vài chuyện trước đã, nếu như mai cậu về mà không gọi điện được cho tớ thì hãy đến chỗ này tìm tớ, lát nữa tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu.” Kỳ thật Hạ Dựng vẫn còn hơi lo lắng, những người đó dù gì cũng là sát thủ giết người không chớp mắt, nhỡ bọn họ muốn gây bất lợi cho anh ấy thì ít nhất anh ấy vẫn còn một con bài chưa lật.

“Được, cậu cẩn thận một chút, bọn mình phải lên máy bay rồi.” Lăng Duy Khiết gật đầu, cảm xúc của anh cũng có phần nặng nề.

Sau khi nói chuyện với Lăng Duy Khiết thì Hạ Dụng liền đến bệnh viện để đổi thuốc, sau khi xác định là vết thương không có vấn đề gì lớn thì anh ấy quyết định đi tìm tổ chức sát thủ để đàm phán.

Nhưng mà tay anh ấy đang bị thương nên không tiện lái xe, vì vậy anh ấy quyết định tìm em trai của Khanh Khanh làm tài xế cho mình.

“A Văn, anh là Hạ Dụng, tối nay cậu có rảnh không?” Hạ Dụng ngồi trong câu lạc bộ rồi gọi cho Vương Trị Văn, đương nhiên là anh ấy không thể gọi người ta đi ngay lập tức, nếu như anh ấy đã quyết định tìm A Văn thì đương nhiên phải nói mọi chuyện cho cậu ta biết.

“Hạ Dụng, anh đã về rồi sao, tối nay anh may mắn lắm đấy, hôm nay đúng lúc em đang rảnh rỗi, anh đang ở đâu? Có phải là mang cả bà xã của anh về không.” Điện thoại truyền đến tiếng hi hi ha ha của Vương Trị Văn.

“Không, anh về một mình, bây giờ anh đang ở Club, cậu có thể đến đây ngay sao? Anh có việc muốn nhờ cậu giúp.” Hạ Dụng nói.