CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 193: Nỗi bi ai của nhà họ hạ

“Mẹ, những lời mà Dụng nói là sự thật sao? Mẹ thật sự đã làm như vậy?” Ánh mắt khi ông Hạ nhìn mẹ mình chứa đầy sự khiếp sợ, tuyệt vọng và cả mâu thuẫn.

“Vẻ mặt đó của con có ý gì, mẹ đã nói với con từ lâu rồi, nhà họ Hạ tuyệt đối không cho phép những người phụ nữ không đứng đắn bước chân vào cửa, lần trước con cũng thấy đấy, con trai của loại phụ nữ đó chính là tên côn đồ, căn bản là...”

“Loảng xoảng...” Hạ Dụng tức giận gạt hết đồ vật ở trên bàn xuống dưới đất.

“Dụng...” Bà Hạ sợ hãi, sau đó nhanh chóng kéo Hạ Dụng lại.

“Lân, con nhìn xem, mẹ có nói sai không? Loại phụ nữ như thế nào thì sẽ sinh ra những đứa trẻ như thế đây, con xem con của con...”

Bà cụ cười nhạt, bà ta vẫn ngồi yên ở trên ghế mà răn dạy con trai của mình.

“Họ Hạ kia, ông hãy nghe cho rõ đây, từ ngày hôm nay, tôi sẽ không còn là con trai của ông nữa, cũng sẽ không lấy họ Hạ nữa, tôi sẽ không có bất cứ quan hệ gì với mấy người, mặt khác, bà già kia, bà nghe cho kỹ, nếu như bà còn dám ra tay với vợ con tôi thì đừng trách tôi không khách khí.” Hạ Dụng nói xong thì lập tức kéo mẹ của mình đi ra ngoài.

“Mai...” Ông Hạ nhìn thấy con trai mang người phụ nữ mà mình yêu rời khỏi thì lập tức kêu lên, sau đó muốn đuổi theo.

Bà cụ thấy con trai mình muốn đuổi theo thì lập tức đứng dậy, sau đó giận dữ hét lên: “Hạ Lân, con đứng lại đó cho mẹ, mẹ không cho phép con bước chân ra khỏi nhà.”

“Mẹ, cả đời này con vẫn luôn nghe theo lời của mẹ, con đã mất đi người vợ và con trai của mình, nay đến cả cháu của con mà mẹ cũng không buông tha.” Hạ Lân lên tiếng, nhưng ông ta cũng không quay đầu lại, giọng nói tràn ngập sự đau đớn.

“Phản rồi, đó không phải là lỗi của mẹ, là vì vợ của con không sinh được con trai, là...” Bà cụ nhìn thấy con trai đi ra ngoài thì tức đến mức run rẩy.

Hạ Mộng vẫn luôn đứng ở trên cầu thang để xem kịch, bỗng lạnh lùng nói: “Bà già, bà phải hiểu rõ, mẹ tôi thì liên quan gì đến việc không sinh được con trai chứ, là vì con trai của bà bất lực.” Hạ Mộng bước đến bên người của bà cụ rồi lên tiếng giễu cợt: “Thưa bà, tuy bà sinh được con trai, nhưng mà đứa con trai của bà thì có tác dụng gì chứ, nhiều lắm chỉ là con rối của bà thôi, chỉ là công cụ bà dùng để nối dõi tông đường thôi.”

“Con bé chết tiệt kia, cháu làm phản...” Bà cụ tức đến mức muốn giơ tay lên đánh Hạ Mộng.

Hạ Mộng giơ tay lên giữ lấy cánh tay của bà cụ, cười lạnh nói: “Bà già, tôi khuyên bà nên giữ sức, Hạ Mộng tôi đã không còn ở cái độ tuổi mà chỉ có thể mặc cho bà đánh chửi rồi, tôi cũng không phải là mẹ tôi, càng không phải là con trai của bà, nên bà đừng mơ có thể động vào một cọng tóc gáy của tôi, hôm nay tôi cũng nói cho bà biết, tôi và mẹ của tôi cũng muốn chuyển ra khỏi căn nhà này, còn căn biệt thự này, bà giữ lại làm nhà mồ đi.” Hạ Mộng dùng sức hất tay của bà cụ ra, bà cụ bởi vì không đứng vững nên lại ngã xuống.

“Thưa bà, thưa bà...” Quản gia vội vàng nâng bà cụ dậy.

“Phản rồi... ông Lý, ông đi... đi đuổi... đuổi con bé chết tiệt kia đi cho tôi...” Bà cụ run rẩy chỉ tay về phía Hạ Mộng đang đi lên gác.

“Thưa bà, bà nhất định đừng nổi giận... nhanh lên, Lưu nhanh đi gọi xe cấp cứu...” Ông Lý nâng bà cụ dậy, sau đó phát hiện con mắt của bà ta đã trợn trắng, cơ thể cũng đang không ngừng run rẩy thì lập tức bị dọa sợ, ông ta vừa trấn an bà cụ vừa kêu người đi gọi xe cứu thương.

Hạ Mộng quay đầu lại nhìn, lẩm bẩm nói: “Tai hoạ lưu ngàn năm, nếu như bà ta thật sự chết rồi thì nhà của chúng ta mới có thể yên bình.”

“Mộng, mới sáng sớm mà dưới nhà đã ồn ào gì vậy?” Lúc này thì bà chủ ở tầng hai cũng đã tỉnh, nhìn thấy con gái đi lên tầng thì ngáp hỏi.

“Bà già kia sắp thăng thiên rồi, mẹ, con muốn chuyển ra ngoài ở, mẹ có đi cùng với con không.” Hạ Mộng hừ hừ nói.

“Mộng, con nói vớ vẩn cái gì vậy, nếu như để bà nội của con biết...” Bà Hạ vừa nghe thấy vậy thì cảm thấy sợ hãi, vội vàng kéo con gái vào trong phòng.

Trong nhà đang vô cùng hỗn loạn, nhưng bố của Hạ Dụng lại không hề biết gì, mà chỉ lo đuổi theo vợ và con trai.

“Ông Hạ, mời ông tránh ra, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ nào, ông vẫn nên trở về làm người con hiếu thảo, người chồng tốt đi.” Hạ Dụng đứng trước cửa, chặn đường của bố mình.

“Con muốn đi Mỹ thì cứ đi đi, nhưng đừng có lôi kéo mẹ con đi cùng.” Ông Hạ cũng tức giận, nhiều năm như vậy, tuy ông ta biết là người trong lòng của mình phải chịu nhiều ấm ức, nhưng mà ông ta không thể không có bà ấy, ông ta đã quen với điều này, ông ta cũng chưa từng nghĩ rằng mẹ của con trai mình sẽ rời xa ông ta.

“Ông Hạ, mong ông tỉnh táo một chút, bây giờ là thế kỷ 21, đã theo chế độ một vợ một chồng từ lâu rồi, ông hãy quay về với vợ của ông đi.” Hạ Dung không khách khí mà đẩy ông Hạ ra, sau đó ngồi vào vị trí ghế phụ cạnh lái xe.

Tay chân của ông Hạ cũng còn rất nhanh nhẹn, khi mà Hạ Dụng mở cửa chuẩn bị lên xe thì ông ta cũng nhanh chóng ngồi xuống hàng ghế sau.

“Ông Hạ, mời ông xuống xe.” Hạ Dụng ngồi vào chỗ, khi anh ấy thấy ông ta đã cài cả dây an toàn vào thì lập tức quay đầu lại nói.

Ông Hạ mặt dày nói: “Bố không phải là tìm con, bố tìm mẹ của con.”

Mới đầu anh còn muốn đuổi người đàn ông không biết xấu hổ này xuống, nhưng mà mẹ lại lên tiếng: “Con trai, con muốn đi đâu?”

“Mẹ, mẹ chở con ra đường cái rồi thả con xuống đó là được, hôm nay Duy Khiết trở về, con muốn đến sân bay để đón cậu ấy.” Hạ Dụng liếc nhìn ông Hạ qua kính chiếu hậu, than thở.

Anh ấy biết mẹ mình có lời muốn nói với ông Hạ, anh ấy chỉ hy vọng là mẹ sẽ không bị ông Hạ thuyết phục.

Trong xe không có ai lên tiếng cả, sau khi rời khỏi nhà họ Hạ thì Hạ Dụng chủ động nói muốn xuống xe, xem ra hai người bọn họ có lời muốn nói, còn anh ấy cũng không có ý định làm kỳ đà cản mũi, huống hồ anh ấy còn có chuyện phải làm.

“Mai, để anh lái xe cho.” Hạ Dụng xuống xe thì ông Hạ cũng xuống theo, hơn nữa còn mở cánh cửa gần tay lái.

Bà Hạ lắc đầu, bà ấy nhìn vào ánh mắt tràn đầy sự lo lắng của con trai thì biết bản thân không thể nhẹ dạ, vì vậy bà ấy hít một hơi thật sâu rồi nói: “Không cần, anh ngồi lên xe đi.”

“Mai, em thật sự muốn cùng con trai sang Mỹ sao?” Ông Hạ bất đắc dĩ ngồi xuống ghế phụ cạnh người lái, ông ta nhìn người phụ nữ mà mình yêu thương rồi thở dài.

“Đúng vậy, mấy năm nay em chỉ sống một mình nên cũng cảm thấy buồn bực, Tiểu Dụng nói không sai, em còn có thể hưởng thụ niềm vui bên con cháu, nhưng mà nơi này...” Bà Hạ cười khổ, mấy năm nay, bà ấy liên tục nhẫn nhịn vì đại cuộc, nhưng mà cho dù bà ấy có làm cái gì thì bà cụ cũng chưa từng khen một câu, đã thế còn thỉnh thoảng đến nhà làm khó bà ấy nữa. Hạ Mộng giơ tay lên giữ lấy cánh tay của bà cụ, cười lạnh nói: “Bà già, tôi khuyên bà nên giữ sức, Hạ Mộng tôi đã không còn ở cái độ tuổi mà chỉ có thể mặc cho bà đánh chửi rồi, tôi cũng không phải là mẹ tôi, càng không phải là con trai của bà, nên bà đừng mơ có thể động vào một cọng tóc gáy của tôi, hôm nay tôi cũng nói cho bà biết, tôi và mẹ của tôi cũng muốn chuyển ra khỏi căn nhà này, còn căn biệt thự này, bà giữ lại làm nhà mồ đi.” Hạ Mộng dùng sức hất tay của bà cụ ra, bà cụ bởi vì không đứng vững nên lại ngã xuống.

“Thưa bà, thưa bà...” Quản gia vội vàng nâng bà cụ dậy.

“Phản rồi... ông Lý, ông đi... đi đuổi... đuổi con bé chết tiệt kia đi cho tôi...” Bà cụ run rẩy chỉ tay về phía Hạ Mộng đang đi lên gác.

“Thưa bà, bà nhất định đừng nổi giận... nhanh lên, Lưu nhanh đi gọi xe cấp cứu...” Ông Lý nâng bà cụ dậy, sau đó phát hiện con mắt của bà ta đã trợn trắng, cơ thể cũng đang không ngừng run rẩy thì lập tức bị dọa sợ, ông ta vừa trấn an bà cụ vừa kêu người đi gọi xe cứu thương.

Hạ Mộng quay đầu lại nhìn, lẩm bẩm nói: “Tai hoạ lưu ngàn năm, nếu như bà ta thật sự chết rồi thì nhà của chúng ta mới có thể yên bình.”

“Mộng, mới sáng sớm mà dưới nhà đã ồn ào gì vậy?” Lúc này thì bà chủ ở tầng hai cũng đã tỉnh, nhìn thấy con gái đi lên tầng thì ngáp hỏi.

“Bà già kia sắp thăng thiên rồi, mẹ, con muốn chuyển ra ngoài ở, mẹ có đi cùng với con không.” Hạ Mộng hừ hừ nói.

“Mộng, con nói vớ vẩn cái gì vậy, nếu như để bà nội của con biết...” Bà Hạ vừa nghe thấy vậy thì cảm thấy sợ hãi, vội vàng kéo con gái vào trong phòng.

Trong nhà đang vô cùng hỗn loạn, nhưng bố của Hạ Dụng lại không hề biết gì, mà chỉ lo đuổi theo vợ và con trai.

“Ông Hạ, mời ông tránh ra, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ nào, ông vẫn nên trở về làm người con hiếu thảo, người chồng tốt đi.” Hạ Dụng đứng trước cửa, chặn đường của bố mình.

“Con muốn đi Mỹ thì cứ đi đi, nhưng đừng có lôi kéo mẹ con đi cùng.” Ông Hạ cũng tức giận, nhiều năm như vậy, tuy ông ta biết là người trong lòng của mình phải chịu nhiều ấm ức, nhưng mà ông ta không thể không có bà ấy, ông ta đã quen với điều này, ông ta cũng chưa từng nghĩ rằng mẹ của con trai mình sẽ rời xa ông ta.

“Ông Hạ, mong ông tỉnh táo một chút, bây giờ là thế kỷ 21, đã theo chế độ một vợ một chồng từ lâu rồi, ông hãy quay về với vợ của ông đi.” Hạ Dung không khách khí mà đẩy ông Hạ ra, sau đó ngồi vào vị trí ghế phụ cạnh lái xe.

Tay chân của ông Hạ cũng còn rất nhanh nhẹn, khi mà Hạ Dụng mở cửa chuẩn bị lên xe thì ông ta cũng nhanh chóng ngồi xuống hàng ghế sau.

“Ông Hạ, mời ông xuống xe.” Hạ Dụng ngồi vào chỗ, khi anh ấy thấy ông ta đã cài cả dây an toàn vào thì lập tức quay đầu lại nói.

Ông Hạ mặt dày nói: “Bố không phải là tìm con, bố tìm mẹ của con.”

Mới đầu anh còn muốn đuổi người đàn ông không biết xấu hổ này xuống, nhưng mà mẹ lại lên tiếng: “Con trai, con muốn đi đâu?”

“Mẹ, mẹ chở con ra đường cái rồi thả con xuống đó là được, hôm nay Duy Khiết trở về, con muốn đến sân bay để đón cậu ấy.” Hạ Dụng liếc nhìn ông Hạ qua kính chiếu hậu, than thở.

Anh ấy biết mẹ mình có lời muốn nói với ông Hạ, anh ấy chỉ hy vọng là mẹ sẽ không bị ông Hạ thuyết phục.

Trong xe không có ai lên tiếng cả, sau khi rời khỏi nhà họ Hạ thì Hạ Dụng chủ động nói muốn xuống xe, xem ra hai người bọn họ có lời muốn nói, còn anh ấy cũng không có ý định làm kỳ đà cản mũi, huống hồ anh ấy còn có chuyện phải làm.

“Mai, để anh lái xe cho.” Hạ Dụng xuống xe thì ông Hạ cũng xuống theo, hơn nữa còn mở cánh cửa gần tay lái.

Bà Hạ lắc đầu, bà ấy nhìn vào ánh mắt tràn đầy sự lo lắng của con trai thì biết bản thân không thể nhẹ dạ, vì vậy bà ấy hít một hơi thật sâu rồi nói: “Không cần, anh ngồi lên xe đi.”

“Mai, em thật sự muốn cùng con trai sang Mỹ sao?” Ông Hạ bất đắc dĩ ngồi xuống ghế phụ cạnh người lái, ông ta nhìn người phụ nữ mà mình yêu thương rồi thở dài.

“Đúng vậy, mấy năm nay em chỉ sống một mình nên cũng cảm thấy buồn bực, Tiểu Dụng nói không sai, em còn có thể hưởng thụ niềm vui bên con cháu, nhưng mà nơi này...” Bà Hạ cười khổ, mấy năm nay, bà ấy liên tục nhẫn nhịn vì đại cuộc, nhưng mà cho dù bà ấy có làm cái gì thì bà cụ cũng chưa từng khen một câu, đã thế còn thỉnh thoảng đến nhà làm khó bà ấy nữa.

Bà ấy cũng chịu đủ rồi, cũng uất ức đủ rồi, rời khỏi nơi này, bắt đầu lại từ đầu, bà ấy cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, nếu giờ bà ấy không rời đi thì sợ là cả đời chỉ sống trong uất ức.

“Là anh có lỗi với em, Mai, anh...” Hạ Lân nhìn người phụ nữ trong lòng mình, hơn ba mươi năm nay, ông ta không thể cho bà ấy một danh phận, nếu ở lại chỗ này thì bà ấy cũng chỉ có thể chịu ấm ức, rời khỏi đây, đối với Mai mà nói thì đó cũng là một loại giải thoát, nhưng còn ông ta thì sao? Mai đi rồi thì ông ta ở lại nơi đây còn có nghĩa lý gì?

“Không, đây cũng là lỗi của tôi, là tôi đáng bị coi thường, nếu như ba mươi năm trước tôi ác với mình một chút, rời khỏi ông thì hôm nay con cháu của tôi cũng sẽ không phải chịu ấm ức như vậy, thậm chí còn suýt nữa là mất mạng.” Bà Hạ dừng xe ở bên đường, chỉ vào quán bán đồ ăn sáng ở gần đó nói: “Tôi và ông vào đó ăn chút gì đi.”

“Mai, đó cũng là con trai của tôi, cháu của tôi nên tôi cũng không nỡ, nhưng mà mẹ của tôi... nhiều năm như vậy, bà cũng biết, mẹ vẫn luôn ngang ngược như vậy, nếu như con trai nghe lời bà nội thì hôm nay sao có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy.” Hạ Lân có chút tức giận.

“Hạ Lân, ông câm miệng, trong trái tim ông, ngoài mẹ của ông ra thì còn đứa con trai kia không?” Bà Hạ thấy Hạ Lân không có chút hối lỗi nào thì tức giận nói.

Từ khi bà ấy biết ông ta, thì ông ta vẫn luôn nhắc đến mẹ mình, giống như một đứa bé chưa cai sữa mẹ, bởi vì mẹ của ông ta, bà ấy đã phải nhẫn nhịn hơn ba mươi năm, cho dù ông ta có lén đi đăng ký kết hôn với bà ấy thì cuối cùng vẫn bị mẹ của ông ta làm cho ly hôn. Bây giờ bà cụ còn muốn giết con dâu và cháu nội mà ông ta vẫn cứ che chở cho mẹ mình, loại đàn ông này...

Bà ấy hối hận, trước đây sao bà ấy lại đần độn mà đi thích loại đàn ông này chứ.

“Mai, bà... tức giận sao?” Hạ Lân lúc này mới phát hiện ra, sau đó dò xét hỏi.

“Tôi không tức giận, ông căn bản không đáng làm cho tôi phải tức giận, Hạ Lân, tôi ở bên ông ba mươi hai năm là cũng đủ rồi, hơn ba mươi năm nay, tôi sống vì ông, từ hôm nay, tôi sẽ sống vì mình, sống vì con trai, sống vì cháu trai, Hạ Lân, hai hôm nữa tôi sẽ rời đi cùng với con trai, ông không cần phải đi tìm tôi nữa.” Bà Hạ đừng dậy, quyết tâm không nhìn Hạ Lân nữa.

“Mai, đừng đi....”Hạ Lân kéo bà Hạ lại.

“Buông tay, Lân, tôi chỉ là vợ trước của ông, bây giờ con trai cũng không nhận ông, nên hai chúng ta càng không có quan hệ gì.” Bà Hạ dùng sức thoát khỏi Hạ Lân.

“Mai...”

Hạ Lân muốn đuổi theo nhưng ông ta lại bị nhân viên phục vụ trong quán giữ lại: “Thưa ông, ông còn chưa trả tiền.”

Hạ Lân trả tiền, nhưng khi ông ta đuổi đến nơi thì mẹ của Hạ Dụng đã lái xe đi xa, ông ta cực kỳ ảo não, đang định đuổi theo thì điện thoại di động lại vang lên.

“Ông chủ, không xong rồi, bệnh tim của cụ lại tái phát, hiện tại đang cấp cứu ở trong bệnh viện, ông chủ mau lại đây đi.” Người gọi điện đến là ông Lý, quản gia nhà họ Hạ, Hạ Lân nghe vậy thì lập tức choáng váng, sau đó đương nhiên là bắt xe đến thẳng bệnh viện.

Sau khi Hạ Dụng xuống xe thì lập tức gọi điện thoại cho Vương Trị Văn, biết là Lăng Duy Khiết và Khanh Khanh còn chưa về đến nơi thì nhanh chóng đi đến công ty của Vương Trị Văn, dù sao thì anh ấy cũng không biết phải đi đâu, nên quyết định nghỉ ngơi một chút, sau khi nhóm người Duy Khiết trở về thì anh ấy còn phải đi làm thủ tục xuất ngoại cho mẹ.

Mà nhà họ Hạ ở bên kia thì đang lộn tùng phèo, khi xe cấp cứu đến nơi thì Hạ Mộng cũng đã thu xếp xong, chuẩn bị rời khỏi nhà họ Hạ, nên khi xe cấp cứu vừa đi là Hạ Mộng lập tức kéo vali rời khỏi nhà họ Hạ.

Đương nhiên là bà Hạ vẫn ở đây, bà ta là con dâu, nay bà cụ gặp chuyện thì bà ta đương nhiên là không thể rời khỏi.

Khi Hạ Lân chạy đến bệnh viện thì bà cụ đã được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, đã không còn nguy hiểm nữa, đúng như là lời mà Hạ Mộng nói, tai họa lưu ngàn năm.

Hạ Lân thấy vợ của mình ngồi trên ghế giống như khúc gỗ thì lạnh mặt nói: “Mẹ tôi xảy ra chuyện lớn như vậy sao bà không gọi điện cho tôi mà lại để cho ông Lý gọi?”

Bà Hạ thấy chồng chất vấn mình thì tính ghen tuông lại nổi lên, bà ta chỉ tay về phía Hạ Lân rồi nói: “Hạ Lân, ông có ý gì, mẹ của ông bị bệnh, tôi vì sốt ruột nên quên mất có được không? Ông có ý gì, người phụ nữ kia vừa mới đến nhà là hồn của ông đã bị bà ta câu mất rồi.”

“Bà nói cái gì vậy, bà ấy sắp sang Mỹ, nên tôi đi tiễn bà ấy cũng không được sao?” Hạ Lân có phần chột dạ, nhưng cũng rất buồn bực, nếu như trước đây người phụ nữ này kiên quyết không chịu gả thì ông ta và Mai cũng không đi đến bước này.

“Ôi chao, sang Mỹ, ông cũng bỏ được sao, Hạ Lân, ông đã bắt cá hai tay suốt hơn ba mươi năm nay, chẳng lẽ ông còn muốn bắt cá hai tay cả đời.” Bà Hạ chỉ tay về phía Hạ Lân, giễu cợt nói.