CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 197: Khanh khanh có thai

Khanh Khanh và Hồ Tiêu Lương nói qua lại, hy vọng có thể kéo dài thêm thời gian, nhưng đồ ngốc La Tiêu Phụng kia không ngừng kích động Hồ Tiêu Lương, Khanh Khanh cũng không còn cách nào khác.

“Hồ Tiêu Lương, cô đừng tưởng rằng cô có súng thì ngon, anh tôi nhất định sẽ tìm thấy cô, cả đời này đã định trước cô chính là kẻ thất bại.”

La Tiêu Phụng ngu ngốc mắng chửi Hồ Tiêu Lương.

La Tiêu Phụng, vậy còn cô, cô cho rằng có người anh trai Lăng Duy Khiết này, cô chính là con gái nhà giàu có sao? Cô tưởng rằng chuyện cô làm lần này, Lăng Duy Khiết vẫn sẽ nhận cô là em gái sao?”

Hồ Tiêu Lương ngồi đối diện cãi nhau với La Tiêu Phụng.

“Tôi... chị tôi... chị ấy sẽ không nói.”

La Tiêu Phụng cắn môi dưới, hối hận muốn đập đầu tự tử.

Cô ta sao có thể hồ đồ như vậy, làm ra loại chuyện ngu ngốc này.

“Chậc, cô đúng là không phải ngu ngốc bình thường, cô tưởng Lăng Duy Khiết là đồ ngốc sao, em gái, em học hỏi một chút đi.”

Hồ Tiêu Lương nói xong, đưa tay tát hai cái lên mặt La Tiêu Phụng.

La Tiêu Phụng nuốt nước bọt nhìn Hồ Tiêu Lương, mắng nói:

“Xì, đồ hồ ly tinh, không biết xấu hổ, quyến rũ anh trai tôi không thành còn quyến rũ cả bố tôi, lấy bố tôi rồi còn ở bên ngoài ngoại tình. Hại chết bố tôi còn không biết xấu hổ lấy nghiệt chủng để lừa tôi, trên đời này không có người nào vô liêm sỉ như cô đâu.”

Khanh Khanh không phải không muốn nói chuyện, trước đó sau khi bị La Tiêu Phụng dùng thuốc mê, không những choáng váng, toàn thân còn không có sức, vừa rồi lại bị Hồ Tiêu Lương kéo tóc mạnh như vậy, đầu cũng đau. Thực sự không còn sức để tham gia trận chiến của hai người họ nữa. Hơn nữa cô dám khẳng định, chỉ cần cô mở miệng, Hồ Tiêu Lương nhất định sẽ dùng bạo lực với cô, cô không muốn bị người phụ nữ đó hành hạ nữa, huống hồ khi La Tiêu Phụng cũng để cô ta chịu chút trừng phạt, bằng không, sau lần này, ai cũng không dám bảo đảm còn có lần sau.

Đối với cô em gái này, cô nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, lần này tuy cô nói không trách La Tiêu Phụng, nhưng đối với chuyện cô ta lấy trẻ con để làm mồi nhử, vẫn rất tức giận.

“Bốp!” Khanh Khanh vừa mới nhắm mắt liền nghe thấy tiếng bạt tai ở phía sau.

“Đồ đê tiện, cô nghe kỹ cho tôi, trước kia Lăng Duy Khiết theo đuổi tôi, là tôi không cần anh ấy, lấy bố anh ấy chẳng qua là vì tài sản nhà họ Lăng, nhưng cũng không uổng tôi hy sinh sắc đẹp của mình, khi đó tài sản nhà họ Lăng đã nằm trong tay tôi, đồ chết tiệt, mẹ cô có bản lĩnh này sao?”

Hồ Tiêu Lương đánh La Tiêu Phụng xong, cười đắc ý.

“Tiêu Phụng, đừng đấu võ miệng với cô ta nữa, những chuyện đã qua có nói có ý nghĩa gì nữa.”

Khanh Khanh nhìn La Tiêu Phụng bị đánh, có chút lo lắng, bất đắc dĩ mở miệng khuyên nhủ.

“Ồ, Thẩm Khanh Khanh, tôi suýt nữa đã quên đi cô, hiện giờ cô đang nói linh tinh đó, cô phải hiểu rõ, Duy Khiết là người đàn ông của tôi, cô chẳng qua chỉ là nhặt lại thứ mà tôi đã vứt đi thôi...”

Quả nhiên, Khanh Khanh vừa nói, Hồ Tiêu Lương liền chuyển sang cô, cô ta nhìn Khanh Khanh vẻ mặt bình tĩnh,

Khanh Khanh nhắm mắt, không nói chuyện với Hồ Tiêu Lương. Người đang nằm trong tay cô ta, đấu võ mồm thì được tích sự gì.

Nhưng không ngờ, cô không nói, Hồ Tiêu Lương cũng không bỏ qua cho cô, cô ta thấy Khanh Khanh nhắm mắt, giơ chân đã vào bụng Khanh Khanh rồi thở dốc.

Khanh Khanh kêu lên hai tiếng, cắn chặt môi chịu đựng.

“Chị, chị...”

La Tiêu Phụng ở phía sau gọi, dùng sức đung đưa ghế.

“Thẩm Khanh Khanh, miệng của cô cũng chặt thật đấy, tôi xem cô có thể chịu đựng được bao lâu.”

Hồ Tiêu Lương nói xong, ném súng xuống đất, kéo tay áo, tay năm tay mười với Khanh Khanh.

Nghe tiếng bạt tai phía sau, La Tiêu Phụng sợ đến phát khóc, kêu to:

“Hồ Tiêu Lương, đồ hồ ly tinh, đừng đánh chị tôi nữa, đừng đánh nữa…”

Khanh Khanh từ đầu đến cuối không hề kêu lấy một tiếng, đánh khoảng mười mấy cái bạt tai, Hồ Tiêu Lăng dường như cũng mệt, lúc này mới ngừng lại, nhìn mặt Khanh Khanh sưng không còn hình người, cười lớn nói:

“Ha ha… Thẩm Khanh Khanh, tôi xem bộ dạng hiện tại của cô, Lăng Duy Khiết có còn thích cô hay không, ha ha…”

“Chị… chị nói đi, chị…”

La Tiêu Phụng kêu to.

Khanh Khanh dường như nghe thấy tiếng của La Tiêu Phụng, nhưng cô thực sự không còn sức để nói chuyện nữa, mặt đã đau đến tê dại, còn phần bụng bị Hồ Tiêu Lương đạp, bụng đau thắt, đau đến choáng váng, cảm giác thế giới trước mắt đang từng chút biến thành màu đen, mí mắt cũng nặng nề.

“Ồ…”

Hồ Tiêu Lương ngồi trên sofa đột nhiên ồ một tiếng, sau đó đứng lên đi đến trước mặt Khanh Khanh.

“Ha ha… Thẩm Khanh Khanh, ngay cả ông trời cũng giúp cô, ha ha... Thì ra cô đang mang thai, ha ha…”

Thì ra Hồ Tiêu Lương ngồi trên sofa nhìn thấy dưới đất có vết máu, cảm thấy nghi ngờ, đứng lên nhìn thấy vết máu đó chảy từ chân của Khanh Khanh xuống đất.

“La Tiêu Phụng, cô phải cảm kích tôi, Thẩm Khanh Khanh tôi xem cô còn sinh thế nào, ha ha…”

Hồ Tiêu Lương nói xong, lại đạp lên bụng dưới Khanh Khanh.

“Chị tôi… Hồ Tiêu Lương, sao cô biết chị tôi mang thai?”

Sắc mặt La Tiêu Phụng trắng bệch, hoảng sợ hỏi.

“Đồ phụ nữ chết tiệt, cô nhìn dưới chân cô ta đi.”

Hồ Tiêu Lương nói rồi ra cởi dây trói cho La Tiêu Phụng.

“Bây giờ cô gọi điện cho Lăng Duy Khiết, bảo anh ta lập tức chuyển hai trăm tỷ đến ngân hàng Thụy Sĩ của tôi, bằng không, tôi sẽ giết cô.”

“Chị, em xin lỗi, em sai rồi, xin lỗi…”

La Tiêu Phụng nhìn máu dưới ghế, xoay người, lớn tiếng sám hối với Khanh Khanh, nhưng Khanh Khanh đã rơi vào tình trạng hôn mê, không còn nghe thấy gì nữa.

“Hồ Tiêu Lương, cô mau thả chị tôi ra, chị…”

La Tiêu Phụng hét lên với Hồ Tiêu Lương, sau đó tự cởi trói.

“Bùm!” Hồ Tiêu Lương nổ súng, phát súng kia bắn vào cánh tay của La Tiêu Phụng.

“Giết đi, cô có bản lĩnh thì giết cả tôi đi, mẹ tôi chết rồi, chị tôi cũng chết rồi, tôi cũng không muốn sống nữa.”

La Tiêu Phụng nhìn cánh tay đầy máu, không hề khóc mà đột nhiên đứng lên nhào về phía Hồ Tiêu Lương.

Khi phụ nữ nổi điên rất đáng sợ, hơn nữa cũng bộc phát sức mạnh kinh người.

Tiếng súng lại vang lên lần nữa, thế nhưng lần này lại không bắn trúng La Tiêu Phụng, mà là sượt qua tai của Khanh Khanh, chỉ là hai người đang liều mạng đều không nhìn thấy.

La Tiêu Phụng khóc lớn là vì cô ta biết cho dù Hồ Tiêu Lương không giết cô ta, Lăng Duy Khiết cũng sẽ không tha cho cô, dù gì cũng chết, đương nhiên phải tìm Hồ Tiêu Lương liều mạng.

“Đồ phụ nữ điên, buông tôi ra.”

La Tiêu Phụng muốn chết, Hồ Tiêu Lương lại không muốn chết, cô ta còn định dùng Thẩm Khanh Khanh để lấy tiền trốn sang nước ngoài nữa.

“Tôi phải giết cô, cô giết chết mẹ tôi, hiện giờ lại giết chị tôi, tôi phải giết cô.”

La Tiêu Phụng liều mạng túm tóc Hồ Tiêu Lương, trong khi hai người đang giằng co, súng cũng rơi xuống đất.

“Đồ điên, nếu cô muốn chết như vậy, tôi sẽ để cô đi theo bọn họ.”

Hồ Tiêu Lương cũng nổi giận, cô ta trốn ra ngoài rồi, ngoại trừ có súng, đương nhiên còn có dao, lúc này chỉ thấy trong tay cô ta còn có dao. Mặc dù La Tiêu Phụng có ý muốn chết, nhưng không hế ngốc, vì thế khi dao của Hồ Tiêu Lương đâm về phía cô, cô bắt lấy tay cô ta, trong lúc giận dữ sức lực cô kinh người, lập tức lật ngược tay Hồ Tiêu Lương, không những vậy, cô còn cắn lên mu bàn tay của Hồ Tiêu Lương.

Lăng Duy Khiết thực sự gấp muốn chết, đột nhiên điện thoại reo, vừa nhìn số bên trên, là số điện thoại trước đó La Tiêu Phụng đang gọi cho Khanh Khanh, Lăng Duy Khiết nhìn mọi người, nhận điện thoại.

Vốn dĩ Hồ Tiêu Lương gọi điện cho Lăng Duy Khiết, định để cho La Tiêu Phụng bàn điều kiện với anh, không ngờ La Tiêu Phụng lại tìm cô ta liều mạng, tuy điện thoại rơi xuống đất, nhưng lại gọi được.

Nhưng trong điện thoại lại truyền đến tiếng gào thét của La Tiêu Phụng và Hồ Tiêu Lương.

“Hồ ly tinh, dù sao tôi cũng không muốn sống nữa, tôi phải báo thù cho mẹ và chị.”

Lăng Duy Khiết nghe thấy La Tiêu Phụng nói muốn báo thù cho mẹ và chị, trước mắt Lăng Duy Khiết tối sầm lại, điện thoại trong tay trượt xuống đất, may mà Hạ Dụng phản ứng nhanh, bắt lấy.

“Đồ ngu ngốc, thật may cho cô, là cô muốn Thẩm Khanh Khanh chết, đồ đê tiện lòng dạ rắn độc như cô có sống cũng vô dụng, cô xuống địa ngục sám hối với Thẩm Khanh Khanh và con của cô ta đi…”

Trong điện thoại truyền ra tiếng đánh nhau, cảnh sát cũng lập tức lần theo dấu vết của điện thoại.

“Nhanh, điều tra xem tín hiệu phát ra từ đâu?”

Cảnh sát bận rộn.

Mà Lăng Duy Khiết giống như sắp ngất đến nơi, được Vương Trị Văn dìu lên sofa.

“Tôi cắn chết cô, đồ phụ nữ không biết xấu hổ, tôi cắn chết cô, ngay cả đứa con trong bụng chị cô cũng không buông tha, tôi cắn chết cô.”

Sắc mặt Thẩm Hạo Trự cũng trắng bệch, cầm chìa khóa xe chạy ra ngoài, được cảnh sắt bắt lại.

“Đã xác định được vị trí.”

Lúc này, cảnh sát đã tra ra được vị trí chính xác của nhóm người Hồ Tiêu Lương.

“Nhanh, thông báo mọi người lập tức hành động, cứu người quan trọng hơn.”

Đội trưởng hình sự lập tức hạ lệnh, đi cứu người.

Mà Hạ Dụng sợ Lăng Duy Khiết nghe tiếp nữa sẽ sụp đổ, cũng cúp điện thoại.

“Anh rể, chị em… chị em đang mang thai?”

Giọng nói của Vương Trị Văn còn khó nghe hơn khóc.

Năm trước, không phải chị không thể sinh con nữa sao, sao giờ lại mang thai rồi…

“Trị Văn, đừng nói nữa, chúng ta đi cứu người trước.”

Hạ Dụng thật sự hy vọng không phải như bọn họ đã dự đoán, thân thể của Khanh Khanh vẫn chưa hồi phục, nếu lần này mang thai, lại gặp phải Hồ Tiêu Lương sợ thật sự sẽ lành ít dữ nhiều.

“Nếu Khanh Khanh gặp chuyện, tôi nhất định sẽ chôn sống người phụ nữ kia.”

Lăng Duy Khiết đột nhiên đứng lên, quát.

“Duy Khiết, anh bình tĩnh một chút, chuyện cứu người giao cho cảnh sát, tôi…”

Hạ Dụng lo lắng Lăng Duy Khiết kích động, ngược lại không cứu được người, khi anh xông ra ngoài, một tay đập vào sau gáy anh.

“Anh Dụng, anh…”

Vương Trị Văn kịp thời đỡ lấy Lăng Duy Khiết, không dám tin nhìn Hạ Dụng.

“Chuyện cứu người giao cho cảnh sát, chúng ta đợi ở đây.”

Hạ Dụng không phải không muốn cứu người, chỉ là hễ là chuyện liên quan đến mình sẽ bị loạn, Lăng Duy Khiết vốn đang phát điên, nếu như đến đó nhìn thấy thứ gì không hay, chỉ sợ sẽ điên mất.

“Hạ Dụng, tên bỉ ổi này, Khanh Khanh đã chết rồi, cậu còn đánh ngất Lăng Duy Khiết, hai người bạn bè kiểu gì vậy.”

Thẩm Hạo Trự bị cảnh sát giữ lấy cũng nổi điên, hét lớn với Hạ Dụng, sau đó vùng vẫy ra khỏi cảnh sát chạy ra ngoài.

“Anh Hạo Trự, anh đợi đã.”

Vương Trị Văn thấy Thẩm Hạo Trự xông ra ngoài, đặt Lăng Duy Khiết vào tay Hạ Dụng, sau đó cũng chạy đuổi theo.

“Hạ Dụng, ở đây giao cho cậu, đưa điện thoại của Lăng Duy Khiết cho chúng tôi, có thể cô ta sẽ gọi lại.”

Bạn học của cảnh sát Hạ Dụng, đưa tay về phía Hạ Dụng nói.

Mọi người đều nghe thấy hai người phụ nữ đang cãi nhau, nhưng ai đánh thắng thì không nói được, nếu như là La Tiêu Phụng thắng thì cứu người sẽ không có nguy hiểm gì, lỡ may là Hồ Tiêu Lương đánh thắng, cô ta nhất định sẽ lại gọi điện qua đây.