CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 23: Đôi môi đỏ mọng chết người

Lăng Duy Khiết đã mất năng lực suy nghĩ, chỉ cảm thấy có một lò lửa cực lớn đang áp vào người, mồ hôi anh chảy ròng ròng.

“Chúng ta ăn cơm thôi.” Lăng Duy Khiết dùng hết sức kiềm chế bản thân lại, gỡ cánh tay nhỏ mềm mại đang ôm mình ra rồi đi tới bàn ăn.

Để tránh việc đụng chạm cơ thể, Lăng Duy Khiết ngồi đối diện cô ta trên bàn ăn, thật ra anh có thể từ chối, có thể rời khỏi đây, nhưng anh lại cố gắng chịu đựng sự mê hoặc của cô ta, những ký ức đẹp đẽ trước đây không ngừng hiện lên trong đầu, tuy đã yêu Hồ Tiêu Lương một năm, những chỗ cần sờ đều đã chạm tới, nhưng hai người vẫn chưa bao giờ vượt qua giới hạn cuối cùng.

Không phải anh không muốn mà anh muốn để dành những thứ tốt đẹp nhất vào đêm tuyệt vời nhất, chỉ là không ngờ tới....

“Khiết, anh từng nói muốn lấy em, nếu ban đầu hôn lễ ấy là hôn lễ của anh và em thì tốt biết mấy.” Hồ Tiêu Lương nâng ly rượu, đôi mắt đỏ ửng đáng thương nhìn Lăng Duy Khiết.

“Đã qua rồi, đứng nhắc lại nữa, từ lúc này, cô là cô, mà tôi là tôi, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa.” Lăng Duy Khiết cũng cầm lấy ly rượu nói với Hồ Tiêu Lương: “Ly này là tôi thiếu cô, từ nay về sau chúng ta chia hai nẻo đường, cô và nhà họ Lăng không còn quan hệ gì nữa.” Lăng Duy Khiết nói xong liền một hơi uống hết một ly, cách uống như thế đúng là lãng phí loại rượu nho thượng hạng này.

“Khiết, thật sự phải làm thế sao? Chẳng lẽ chúng ta không thể quay lại ngày trước?” Nước mắt Hồ Tiêu Lương rơi vào ly, cảm xúc đau lòng, mất mát, tuyệt vọng cùng lúc thể hiện trên gương mặt cô ta.

“Chuyện hôm qua đừng nhắc hôm nay, ly này tôi kính cô, chúc cô sau này dù gặp lại tôi cũng coi như không quen biết.” Lăng Duy Khiết tự rót rượu rồi nói.

Anh không biết người đàn ông khác thế nào, chia tay rồi thì không thể làm bạn nữa, chứ đừng nói chi là thân phận Hồ Tiêu Lương vô cùng nhạy cảm, từ nay về sau anh chỉ hi vọng người phụ nữ trước mặt triệt để biến mất khỏi cuộc đời anh.

Nói anh tuyệt tình cũng được, lạnh lừng cũng được, đây là nguyên tắc làm người cơ bản của anh, huống hồ bọn họ đã không phải là thuở sinh viên nữa, từ tận đáy lòng anh vẫn không tin bố anh lại là người xấu xa như trong lời nói của Hồ Tiêu Lương, anh không tin.

“Được, ly này em kính anh, kiếp này vô duyên, kiếp sau......kiếp sau.....” Hồ Tiêu Lương nghẹn ngào không thành tiếng, cô đứng dậy đi vòng qua bàn tới trước mặt Lăng Duy Khiết muốn cùng anh uống ly rượu giao bôi.

“Chuyện kiếp sau thì kiếp sau nói, tôi mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi trước.” Lăng Duy Khiết liên tục uống cạn ba ly rượu, anh đẩy Hồ Tiêu Lương ra quyết định rời khỏi đây.

“Khiết..... anh...... trong lòng em còn có một tiếc nuối, không thể..... không thể dành cơ thể trong trắng này cho anh, xin lỗi.” Nói xong Hồ Tiêu Lương nhào vào lòng của Lăng Duy Khiết.

Nhìn thấy Hồ Tiêu Lương nhào tới, Lăng Duy Khiết vốn muốn tránh ra nhưng đầu bỗng chóng mặt liền bị cô ta ôm lấy.

Hồ Tiêu Lương nhẹ nhàng kéo dây áo bằng vải ren để lộ bờ vai mịn màng trắng như tuyết và làn da nõn nà như tơ lụa. nhìn thấy Lăng Duy Khiết đang muốn đưa tay đẩy ra, cô ta thầm cắn răng nhẹ nhàng lay động bờ vai, lớp vải ren liền tuột xuống đất để lộ cơ thể yểu điệu khiến người bốc lửa.

Làn da mịn màng trắng như tuyết, núi đôi cực lớn nhẹ nhàng rung động, giống như đang chào mới Lăng Duy Khiết.

“Cô bỏ gì trong rượu hả?” Lăng Duy Khiết đưa tay đỡ trán, cảm giác trong cơ thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt rừng rực, đồng thời, cơ thể mềm mại đầy đặn trước mắt đang tỏa ra hương thơm mê hoặc anh.

“Không có, Khiết, anh uống nhiều rồi, em dìu anh lên lầu.” Hồ Tiêu Lương trần truồng tiến tới muốn dìu lấy Lăng Duy Khiết.

“Cô đừng qua đây, cô đừng qua.....” Lăng Duy Khiết còn giữ một tia lý trí, anh biết không thể tới gần, nhưng cơ thể anh như bị rút hết mọi sức lực không ngờ lại không đẩy nổi cơ thể mềm mại đang dựa tới, nhất là khi chạm tới thứ mềm mại ấy, tay anh vô thức chuyển từ đẩy thành nắm lấy.

“Ưm ~ Khiết, em là của anh, anh muốn làm gì thì làm đi. tối nay em là của anh....” Hồ Tiêu Lương nhắm mắt lại thấp giọng kêu rên.

“Không...... Không được như thế......” Lăng Duy Khiết cố gắng giãy dụa muốn đẩy thứ mê hoặc kia đi, nhưng tay lại kéo người kia vào lòng, hai tay Hồ Tiêu Lương đã chủ động vòng lấy cổ anh, đồng thời một đôi môi đỏ mọng được dâng lên.

Tay cô ta trượt khắp người anh, một tay ôm lấy vai anh, tay còn lại lướt xuống phía dưới muốn mở khóa quần anh ra, có thể là vì quá căng thẳng nên tay cô ấy run rẩy dùng sức quá mạnh khiến nút quần bay ra, Lăng Duy Khiết kinh ngạc nhìn cô gái đang quấn trên người anh, một cơn kích thích không thể diễn tả bằng lời đang xông lên não.

Dục vọng từ trong miệng anh nhẹ rên, trong trận chiến giữa cô ta và bản thân, anh đã bại hoàn toàn, một chút lý trí còn lại đã bị bàn tay nhỏ của cô ta đánh tan, hai người điên cuồng hôn nhau, từ phòng ăn cho tới sô pha phòng khách.

Tay Hồ Tiểu Liên liên tục khiêu khích ngực Lăng Duy Khiết, anh đã hoàn toàn bị bắt làm tù bình.

Anh vồ lấy cằm dưới của cô ta, cắn nuốt môi cô ta, tay còn lại trượt tới mông đè cô ta xuống dưới chỗ cứng rắn như lửa của anh,

“Khiết, em muốn anh.....chính là lúc này.....Khiết......” Hồ Tiểu Liên nhẹ cắn vành tai anh, cám dỗ nói.

Hơi thở của anh đã mất ổn định, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, cơ thể mềm mại nóng bỏng kia như muốn đốt cháy anh, anh đứng dậy nhanh chóng lột quần dài ra.

“Cậu chủ, cậu.....đừng......” Thì ra hôm nay Hồ Tiêu Lương hào phóng mời tất cả mọi người trong nhà xem phim, khi bác Phúc tới rạp liền cảm thấy lòng bất an, Hồ Tiêu Lương hôm nay rất kỳ lạ.

Nhưng mọi người đều nói hiếm khi cô ta hào phóng, không xem coi như phí, khi phim chiếu tới một phần ba thì bác Phúc đã không chịu nổi lập tức vội vã trở về.

Vừa mở cửa ông liền nhìn thấy Lăng Duy Khiết đang cởi quần, ông vội la lên.

“Bác Phúc....” Tay Lăng Duy Khiết khựng lại, quần tuột xuống dưới, còn Hồ Tiêu Lương đang nằm trên sô pha thì kêu một tiếng thảm thương, trong lòng chửi rủa không thôi.

“Khiết, chúng ta lên lầu thôi.” Trước khi bác Phúc kịp chạy tới, Hồ Tiêu Lương đã dán sát cơ thể trần truồng của mình lên người Lăng Duy Khiết, ý đồ lên lầu tiếp tục hành sự.

“Con hồ ly tinh này, tôi đã biết cô chẳng tốt lành gì đâu.” Bác Phúc giận dữ tiện tay vớ lấy trái cây trên đĩa ném vào người cô ta.

“Con hồ ly tinh hại chết ông chủ còn chưa đủ giờ còn muốn hại chết cậu chủ, mày cút đi, cút đi cho tao....”

Lăng Duy Khiết còn chưa tỉnh hồn đã bị quăng trúng, may mà sô pha nằm bên cạnh anh lập tức ngồi xuống sô pha, tuy người còn nóng như lửa nhưng đã tỉnh táo lại, chỉ là đau đầu muốn phát điên.

“Bác Phúc, bảo cô ta dọn dẹp đồ đạc cuốn gói đi đi.” Lăng Duy Khiết day day trán chỉ muốn nhanh chóng tỉnh lại.

“Khiết, anh....” Hồ Tiêu Lương trần như nhộng không hề cảm thấy xấu hổ, còn ai oán nhìn về Lăng Duy Khiết.

“Đồ hồ ly tinh, cút ngay.” Bác Phúc ném trái chuối cuối cùng trong tay trúng vào ngực của hồ ly tinh, cô ta bây giờ nhìn thảm thương không chịu nổi.

“Cậu chủ, cậu sao có thể hồ đồ như thế, ông chủ....ông chủ...... haizzz. cậu chủ, cậu mặc đồ vào trước đi.” Bác Phúc thở dài nhìn Lăng Duy Khiết từ trên xuống dưới chỉ còn mỗi cái quần nhỏ, cái lều nhỏ cao cao kia nhìn vô cùng nổi bật.

“Bác Phúc, xin lỗi, tôi về phòng trước đây, có chuyện gì thì ngày mai nói.” Lăng Duy Khiết cả người như bốc lửa ngay cả đồ cũng không nhặt liền lắc lư lên phòng.

Sau khi trở về phòng, Lăng Duy Khiết vào nhà tắm xối nước lạnh, sau đó lại ngâm bồn một lúc mới cảm thấy bình thường trở lại, ngay lúc anh rời khỏi bồn tắm đi ra thì bác Phúc đã ở trong phòng.

“Bác Phúc, bác..... bác có việc gấp à?” Thấy bác Phúc trong phòng, Lăng Duy Khiết liền giật mình hỏi.

“Cậu chủ, hôm nay tôi nếu không về kịp thì có phải cậu đã bị con hồ ly tinh kia ăn mất rồi không? Tôi không biết con hồ ly tinh kia nói gì với cậu, nhưng cô ta không phải người phụ nữ tốt, nếu không ông chủ đã không cưới cô ta.” Bác Phúc nói rồi đẩy một cái rương về phía Lăng Duy Khiết.

“Bác Phúc, đây là cái gì?” Lăng Duy Khiết khó hiểu nhìn bác Phúc, cái rương này nhìn bề ngoài thì không có gì đặc biệt, không biết bên trong có thứ gì?

“Đây là nhật ký của ông chủ, vốn dĩ tôi không định đưa nhưng thấy cậu như vậy tôi vẫn quyết định đưa cho cậu.” Bác Phúc nói như muốn khóc, Lăng Duy Khiết không rõ nguyên nhân, từ lúc anh có nhận thức thì bác Phúc đã ở trong nhà rồi, ông ấy và bố anh xem nhau như anh em vậy.

“Bác Phúc, nhật ký của bố tôi sao lại ở chỗ bác.”

Lăng Duy Khiết khó hiểu nhìn bác Phúc, anh biết bố và bác Phúc thân thiết, nhưng nhật ký thứ đồ bí mật như thế lại ở trong tay bác Phúc, anh có cảm giác mọi người đang giấu anh chuyện gì đó.

“Đây là ông chủ trước khi nằm viện đưa cho tôi giữ, bên trong ghi lại chi tiết mấy chục năm của ông chủ, vốn dĩ tôi muốn giữ lại như một kỷ niệm, nhưng giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy cậu chủ cần cái này hơn tôi.” Bác Phúc nói xong bèn đặt chìa khóa lên rương, mắt rưng rưng rời khỏi.

Nhìn bóng lưng bác Phúc rời đi, Lăng Duy Khiết có một cảm giác đau thương không diễn tả được, bác Phúc giống như một người bố khác trong cuộc đời của anh.

Anh mở rương lấy một quyển trên cùng ra, trong rương xếp ngay ngắn hơn ba mươi quyển nhật ký, nhìn ngày tháng bên trên hầu như đều là một năm một quyển, điều này khiến Lăng Duy Khiết vô cùng kinh ngạc.

Trước giờ anh không biết người bố nghiêm túc của anh lại có thói quen viết nhật ký, anh bỗng nghĩ tới một chuyện bèn lấy quyển trên cùng ra, trong rương đây cũng là quyển mới nhất, trang cuối của quyển nhật ký này là vào bốn tháng trước, cũng chính là lúc bố nhập viện.

Tay anh run rẩy, dòng cuối cùng trong nhật ký chính là viết về Hồ Tiêu Lương.

Ngày 23 tháng 5 âm u mưa nhỏ

Hôm nay Hồ Tiêu Lương lại tới công ty làm loạn đòi hai mươi phần trăm cổ phần công ty, hơn nữa còn chửi mắng mình, người phụ nữ này không còn gì ẩn giấu trước mặt mình nữa, mình thật hi vọng Tiểu Khiết có thể nhìn rõ cô ta.

Cũng như những ngày bình thường, sau khi làm loạn hơn một tiếng xong cô ta mới rời khỏi, cuối cùng có thể tĩnh tâm làm việc.

Hôm nay nhận được điện thoại của thám tử tư, Tiểu Khiết hầu như không có ý định trở về, xem ra nó chưa thể buông tay, làm con có lẽ không bao giờ hiểu được tấm lòng người làm bố.

Với tư cách một người bố, không ai không hi vọng con cái mình sớm ngày thành gia lập thất, nhưng điều này cần hai người yêu nhau thật lòng, Tiểu Khiết còn nhỏ, không nhìn ra bộ mặt thực sự của cô gái này, nó rất dễ bị lời đường mật của phụ nữ mê hoặc, hi vọng sẽ có một ngày nó hiểu nỗi khổ tâm của người làm bố như mình.

Sức khỏe ngày càng yếu, hy vọng có thể kiên trì tới khi Tiểu Khiết quay về, mong là khi mình đi rồi, con trai mình vẫn có thể làm bạn bên mình, người làm bố như mình áy náy với nó, Tiểu Vi rời đi cũng hai mươi năm rồi, gần đầy luôn mơ gặp bà ấy, bà ấy có lẽ đến đón mình.

Lăng Duy Khiết như bị ngắt lấy trái tim, anh nghĩ tới những uất ức mà Hồ Tiêu Lương kể, anh bèn quyết định lật nhật ký sang mấy tháng trước.

Tay anh run rẩy, lòng anh se lại, Hồ Tiêu Lương, không ngờ cô lại.....