CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 6: Đụng phải kẻ lang thang

“Xin… xin lỗi, tôi không cố ý, thật sự xin lỗi, có làm anh bị thương không?” Khi cảm giác được mình té đè lên người ta, cô liền luống cuống bò dậy liên tục khom người xin lỗi.

Người nằm dưới đất không nhúc nhích, Thẩm Khanh Khanh càng sợ hãi, lẽ nào cô đè chết người ta rồi?

“Xin lỗi, xin hỏi anh còn sống không?” Cô sợ hãi ngồi xổm xuống hồi hộp hỏi.

“Kẻ lang thang” trên mặt đất vẫn không hề trả lời, cô liền sợ nhũn cả chân, ngồi bệt xuống bên cạnh anh ta.

“Hu hu hu hu…. Xin lỗi, tôi không cố ý đụng phải anh. Xin lỗi, anh đừng có chết, tôi không muốn ngồi tù…”

Khanh Khanh khóc òa lên, nghĩ đến mới sáng sớm mình đã đè chết người, cô hối hận vô cùng. Nếu biết sẽ xảy ra án mạng thế này cô sẽ không trốn nữa, cứ ở nhà mà đợi thôi….

“Đủ rồi, tôi còn chưa chết, cất hết nước mắt của cô đi.” Giọng nói lạnh lùng mất kiên nhẫn vang lên làm Thẩm Khanh Khanh hoảng sợ.

“Anh… anh à, anh thật sự không sao chứ?” Cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng lau nước mắt, tốt quá rồi, không chết người, cô không phải ngồi tù nữa.

“Im miệng, mới sáng ngày ra, cô muốn làm tôi xui xẻo đấy hả?” Người đàn ông kia nói rồi đứng lên, lúc này Thẩm Khanh Khanh mới phát hiện anh ta thật là cao. Cô cũng cao 1 mét 65 mà đứng với anh ta vẫn rất lùn. Người đàn ông này nhìn qua ít nhất phải 1 mét 85, nhưng khuôn mặt đầy râu ria kia thì không dám khen, người cũng không đến nỗi quá lôi thôi, ngoài mùi rượu ra cũng không có mùi hôi. Trên gương mặt đó chỉ nhìn ra được cặp mắt lạnh băng, khó mà xác định tuổi tác.

“Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi chỉ…”

“Về sau muốn giả người mù thì mời cô đi ở giữa đường đi, như vậy sẽ chết nhanh hơn đấy.”

Đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông làm Thẩm Khanh Khanh tổn thương, cô quên cả nỗi áy náy vừa rồi, tức giận nói: “Tôi không phải muốn tự sát, tôi chỉ là…”

Thẩm Khanh Khanh đang nói bỗng ngưng bặt, cô nhớ đến mục đích mình nhắm mắt đi đường, người đàn ông này… kẻ lang thang thân hình cao lớn này chính là người đàn ông đầu tiên cô đụng phải, nếu như… nếu như hắn còn chưa lập gia đình, cô…

Nghĩ đến đây mặt cô đỏ bừng lên, nhưng người đàn ông kia lại quay người đi tiếp, hoàn toàn không quan tâm đến lời của cô.

“Anh à, chờ tôi một chút, anh à, chờ tôi một chút…” Thẩm Khanh Khanh gọi với theo sau.

“Anh à, xin hỏi anh kết hôn chưa?” Người chân dài chiếm ưu thế, Thẩm Khanh Khanh phải chạy bước nhỏ đuổi theo, chặn trước mặt anh ta hỏi.

Người đàn ông nhìn Thẩm Khanh Khanh như thể cô bị thần kinh, anh ta xách cô sang một bên rồi tiếp tục đi về phía trước.

“Anh à, xin hãy nói cho tôi biết anh đã kết hôn chưa, xin anh đó.” Lần này Khanh Khanh đã kịp thời bắt được cánh tay người đàn ông, thế là cứ thế túm lấy tay anh ta.

“Liên quan gì đến cô?” Hồi lâu đôi môi giấu sau chòm râu của người đàn ông kia mới phun ra vài từ.

“Đương nhiên là có liên quan, tôi… tôi vừa cầu nguyện với ông trời, tôi nhắm mắt lại, người đàn ông đầu tiên tôi đụng phải chỉ cần chưa kết hôn thì tôi sẽ lấy anh ta.” Thẩm Khanh Khanh nhắm mắt lại, cô biết bất cứ kẻ nào nghe cô nói thế đều sẽ cho cô là kẻ điên.

Cô bị người ta cười quen rồi, thêm anh ta cũng chẳng sao.

“Tránh ra, tôi không hứng thú với kẻ điên.” Người đàn ông muốn rút tay ra, nhưng Khanh Khanh lại ôm chặt lại.

“Tôi không phải kẻ điên, tôi nghiêm túc đấy. Anh xem đi, tôi mang hết giấy tờ theo này, có thể kết hôn bất cứ lúc nào.” Khanh Khanh quyết định không để ý tới ánh mắt như nhìn kẻ thần kinh của anh ta, dù sao lấy ai cũng thế, chỉ cần mang giấy chứng nhận kết hôn về, mẹ cô chắc chắn sẽ không ép cô lấy chồng nữa.