CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 83: Trong điện thoại khanh khanh truyền đến giọng của đàn ông

Lăng Duy Khiết bực bội bỏ đi cũng không quay đầu lại, nếu lúc anh bỏ đi mà chịu quay đầu nhìn lại liếc nhìn một chút thì chắc chắn sẽ thấy được cảnh Khanh Khanh ngã khuỵu xuống. Thế nhưng anh không làm vậy, cứ như thế mà đi thẳng đến công ty.

Lăng Duy Khiết vừa đến công ty, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì La Tiêu Phụng đã ôm một xấp tài liệu đến.

Lăng Duy Khiết còn chưa kịp bảo cô ta biến đi thì La Tiêu Phụng đã nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc, đừng nghĩ anh là Tổng giám đốc thì có quyền không đến công ty đi làm nhé, những tài liệu này đều phải cần anh kí tên đấy.”

“La Tiêu Phụng, không phải tôi đã nói rồi sao? Cô không cần đến công ty làm nữa đâu, cút!” Lăng Duy Khiết gạt hết mấy xấp tài liệu ở trên bàn rồi quát lên với La Tiêu Phụng.

“Tổng giám đốc, anh mới dậy nên cộc tính thì em có thể hiểu được. Nhưng anh muốn đuổi việc em thì phải có lý do chính đáng, không thì em đồng ý đâu.” La Tiêu Phụng nói đâu ra đấy, như thể là hai người hoàn toàn khác với cô gái yêu kiều dính lấy Lăng Duy Khiết ở trong khách sạn ngày hôm kia.

“La Tiêu Phụng, cô cút ra ngoài ngay cho tôi.” Lăng Duy Khiết phát cáu, thấy La Tiêu Phụng vẫn mặt dày thì đành phải nhấc điện thoại lên gọi bảo vệ đến.

“Khiết, sao thế? Vừa bước ra khỏi thang máy là nghe tiếng gào của anh rồi, có chuyện gì vậy?” Đoan Minh Dũng bị Lý Trình gọi điện bảo đến vừa vào cửa vừa cười nói.

Lăng Duy Khiết lại như không thấy Đoan Minh Dũng mà cứ cầm điện thoại quát lên: “Lý Trình, báo với phòng tài vụ trả cho La Tiêu Phụng tiền phụ cấp thôi việc nửa năm, để cô ta lập tức biến đi cho tôi.”

“Sao lại nóng tính thế, Khiết, anh có biết giờ nhìn anh như một thằng đang kiếm chuyện gây sự không hả?! Chẳng lẽ tối hôm qua bị Khanh Khanh đá xuống giường à.” Đoan Minh Dũng trêu chọc bảo.

Mặc dù là trêu chọc nhưng cũng là nói cho La Tiêu Phụng nghe, mong cô ta biết khó mà lui về, đừng ôm ấp bất kỳ ảo tưởng nào với Lăng Duy Khiết nữa.

“Câm miệng đi, các người đều đi ra ngoài hết cho tôi, đi ra ngoài!” Đoan Minh Dũng không nói thì thôi, đã nói rồi thì lửa tình hôm qua Lăng Duy Khiết đè nén cộng với lửa giận lúc này như núi lửa phun trào, lập tức nổ tung.

Được rồi, được rồi, anh bớt giận đi mà. Lý Trình, đi pha cho Tổng giám đốc một ly cà phê đi. Thư ký La, hôm nay cô nghỉ một ngày đi.” Đoan Minh Dũng lùi ra khỏi phòng Tổng giám đốc rồi nói với trợ lý và La Tiêu Phụng.

“Phó tổng giám đốc, Tổng giám đốc làm sao thế ạ? Cả ngày hôm qua không đi làm, hôm nay… Hôm nay vừa đến mà như ăn phải thuốc nổ vậy?” Vẻ mặt Lý Trình sợ hãi nói.

“Cô cậu đi làm việc trước đi, tôi đi gọi điện hỏi thăm tình hình một chút, xem thử có ai đến cứu hỏa không đã.” Đoan Minh Dũng cười rồi lấy điện thoại ra gọi cho Khanh Khanh.

Nhưng điện thoại reo nửa ngày mà chẳng thấy ai bắt máy cả, trong lòng hơi nghi ngờ, chẳng lẽ hai người nay cãi nhau thật rồi ư?

Đoan Minh Dũng càng nghĩ càng thấy không yên lòng, lấy dũng khí rồi lần nữa đẩy đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra: “Khiết, hai người cãi nhau thật rồi à? Điện thoại của Khanh Khanh chẳng ai bắt cả, ngay cả điện thoại bàn nhà Anh cũng không ai bắt luôn, thật sự nghiêm trọng đến vậy à?”

“Đoan Minh Dũng, ai cần cậu làm gà mẹ hả? Cậu…” Sau khi Lăng Duy Khiết trút hết xong thì tâm trạng ổn định lại hơn nhiều, đang muốn giáo huấn Đoan Minh Dũng vài câu thì điện thoại lại reo lên.

Lấy điện thoại ra thì không ngờ vậy mà là do Khanh Khanh điện đến, khóe miệng lập tức lộ ra ý cười, cố ý bắt điện thoại thật chậm.

“Đại ca à, tuyệt chiêu lật mặt này của anh có thể lên sân khấu biểu diễn rồi đó, chắc là của chị dâu gọi đến chứ gì? Vậy em không làm phiền lúc tình nồng mật ý của hai người đâu.” Đoan Minh Dũng thấy nụ cười trên mặt Lăng Duy Khiết thì rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Sao nào, gọi điện xin lỗi anh à? Anh nói cho em biết…” Lăng Duy Khiết vốn tưởng làKhanh Khanh, đang muốn làm giá thì trong điện thoại lại vang lên một giọng đàn ông xa lạ.

“Anh, anh là ai? Sao lại dùng điện thoại của vợ tôi?” Lăng Duy Khiết đề phòng hỏi.

“Xin hỏi là anh Lăng đúng không?” Người bên đầu kia điện thoại không trả lời câu hỏi của anh mà lại hỏi ngược lại.

“Rốt cuộc anh muốn gì hả? Nếu không trả lời thì tôi cúp máy ngay đấy.” Lăng Duy Khiết tức giận nói, vốn tưởng là Khanh Khanh, không ngờ lại là một tên đàn ông xa lạ, chuyện này là đang nói lên cái gì chứ?

“Chào anh Lăng, tôi là quản lý của khu này, hôm nay lúc bảo vệ đi ngang qua trước cửa nhà Anh thì phát hiện chị nhà nằm ngất ở ngoài, vì thế…”

Lăng Duy Khiết vừa nghe xong thì cả kinh đứng bật dậy quát lên: “Cái gì? Anh bảo vợ tôi bị gì?”

“Anh Lăng, mong anh bình tĩnh lại một chút, bây giờ chị nhà của anh đang ở bệnh viện XX...” Lăng Duy Khiết vừa nghe xong thì lập tức cúp máy xông ra ngoài.

“Khiết, chị dâu có chuyện gì à?” Đoan Minh Dũng thấy vẻ mặt Lăng Duy Khiết như trời sắp sụp thì thất kinh hỏi.

“Á… Tổng giám đốc…” Lý Trình đang chuẩn bị đưa cà phê thì bị Lăng Duy Khiết va thẳng vào, cà phê bắn tung tóe vào cả hai người thì không nói rồi, Lý Trình còn bị đụng ngã.

“Khiết, rốt cuộc chị dâu làm sao thế?” Đoan Minh Dũng mau chóng đuổi theo, nhưng cửa thang máy đã khép lại. Nghĩ thế nào cũng không đoán được nên đành phải ở lại trong công ty.

Lăng Duy Khiết lái xe một mạch đến bệnh viện thì vừa đúng lúc thấy Khanh Khanh đang đứng trước cửa cổng, mặt anh lập tức tái lại.

“Khanh Khanh, em bị gì vậy?” Thật ra trong lòng có cả bụng lửa, nhưng khi nhìn thấy Khanh Khanh không có chuyện gì thì vẫn thở phào nhẹ nhõm.

“Không có gì cả, phiền anh chạy đến rồi, đúng là có lỗi quá.” Khanh Khanh bình tĩnh nói.

“Nhưng trước đó có một người đàn gọi đến bảo em nằm ngất trước nhà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lăng Duy Khiết vội hỏi, trong điện thoại người kia nói nghiêm trọng đến vậy, mà giờ nhìn dáng vẻ của Khanh Khanh thì thấy không có việc gì cả, lẽ nào là do Khanh Khanh cố ý?

“Chỉ là bị hạ đường huyết một chút thôi, anh không cần lo đâu.” Khanh Khanh nhìn Lăng Duy Khiết, trong lòng lại đang mâu thuẫn. Cô không ngờ anh trai lại đoán trúng rồi, tuy đúng là bị hạ đường huyết thật nhưng mà… nhưng mà lại trúng thưởng. Cô… cô vậy mà lại có thai.

“Chỉ như thế thôi à?” Lăng Duy Khiết có hơi nghi ngờ, thế nhưng anh vẫn chưa quên bọn họ vẫn đang cãi nhau, vì thế thấy cô bảo không có chuyện gì thì cũng coi như không có gì luôn. Nếu như thật sự có chuyện thì giờ đây cô phải nằm ở trong phòng bệnh rồi.

“Ừ, anh về đi làm đi, em cũng về nhà.” Khanh Khanh cúi đầu, tháng ngày đối nghịch không nói gì này thật sự không hề dễ chịu chút nào, có lẽ là lúc chia tay rồi.

Lăng Duy Khiết muốn nói gì đó, thế nhưng miệng cứ mấp máy mãi, cuối cùng cũng không nói ra. Mãi đến khi Khanh Khanh rời khỏi bệnh viện rồi, anh mới đuổi theo nói: “Anh đưa em về.”

“Khiết, em… Anh nhất định phải làm như thế sao?” Lên xe Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh không nhịn được mà đặt tay lên bụng, nếu nói cho Lăng Duy Khiết nghe mình đang mang thai thì anh sẽ vui vẻ hay là…

“Anh đã lên kế hoạch từ trước rồi. Khanh Khanh, em là vợ của anh, anh không muốn lừa gạt em. Muốn anh không báo thù thì không thể được, nếu không phải vì người đàn bà kia thì bây giờ anh đã có một gia đình hạnh phúc. Nếu như không có người đàn bà kia thì mẹ đã đang ở bên cạnh anh. Nếu như…”

“Bây giờ anh cũng có thể có một gia đình hạnh phúc mà. Có anh, có em, còn có con.” Khanh Khanh nghiêm túc nói.

Tiếng phanh xe gấp gáp chói tai cùng quán tính làm cho Khanh Khanh suýt nữa đã sợ mất mật, nhưng không chờ cô mở miệng thì Lăng Duy Khiết đã cướp lời: “Em… Em có thai à?”

Khanh Khanh ngẩn ra rồi gián tiếp nói: “Em hy vọng là bé gái.”

“Thật sự mang thai ư?” Lăng Duy Khiết kinh ngạc, mặc tiếng còi xe inh ỏi không ngừng ở sau, Lăng Duy Khiết cũng không lái xe đi.

“Nói đến thì chúng ta đã kết hôn năm năm, cũng đến lúc nên có con rồi.” Khanh Khanh không ngờ Lăng Duy Khiết lại có phản ứng mạnh đến thế, hơn nữa nhìn đi nhìn lại cũng không thấy giống đang vui mừng.

Sau đó Lăng Duy Khiết im lặng cả một đường, về đến nhà mà anh cũng không nói lời nào. Thấy anh như thế thì Khanh Khanh chỉ hận không thể lập tức bỏ đi.

Vốn tưởng hôm nay Lăng Duy Khiết sẽ ở lại, nhưng không ngờ sau khi đưa cô về nhà thì không nói câu nào đã đi mất. Khanh Khanh ngồi trong phòng khách, nhìn anh rời đi thì cũng đồng thời hạ quyết tâm.

Nếu anh đã không muốn đứa bé này thì cô còn ở đây để làm gì? Đến lúc này thì Khanh Khanh mới hiểu được, trong lòng Lăng Duy Khiết chỉ có hai chữ “báo thù” mà thôi. Nếu sớm biết như thế thì lúc trước đúng là không nên qua lại với anh.

Lấy giấy xét nghiệm của bệnh viện trong túi xách ra, nhìn vài chữ mang thai tháng đầu ở trên mặt giấy mà nước mắt lại tuôn rơi lã chã. Nhìn mọi thứ trong phòng, như thể đã hạ quyết tâm, cô vào trong phòng lấy vali ra, đem vật dụng cá nhân của mình xếp vào cho gọn gàng rồi đi thẳng đến sân bay.

Khi Lăng Duy Khiết trở về công ty thì đã là giờ nghỉ trưa. Đoan Minh Dũng vừa nghe anh về tới thì lập tức chạy đến phòng Tổng giám đốc.

“Khiết, rốt cuộc chị dâu có chuyện gì vậy?”

Lăng Duy Khiết nhìn Đoan Minh Dũng, bỗng bắt đầu cười ngây dại.

Đoan Minh Dũng đầu hàng, vẻ mặt làm bộ rét cóng mà nói: “Ối, Khiết, nụ cười này của anh sao kỳ dị vậy?”

“Dũng, cậu từng nghĩ đến lúc bản thân làm bố chưa?” Lăng Duy Khiết toe toét, cười như thằng ngốc vậy.

“Làm bố á?” Đoan Minh Dũng hơi ngẩn ra, một lúc sau mới kinh ngạc, vui mừng reo lên: “Lão đại, ý cậu là anh sắp làm bố rồi hả?”

“Tất nhiên rồi, làm bố, tôi sắp làm bố rồi.” Lăng Duy Khiết nói xong rồi lại huýt sáo vang, trong đầu phút chốc tưởng tượng ra hình ảnh có một đứa bé nhỏ xíu gọi anh là bố ơi. Giọng nói kia tựa như vang lên ngay bên tai vậy, nụ cười trên mặt lại không ngừng tươi thêm nữa.

“Chúc mừng đại ca, vận may của anh không chỉ là tốt bình thường đâu. Từ trên trời rơi xuống một cô vợ đã không nói rồi, bây giờ còn tặng thêm một đứa con nữa, hâm mộ ghen tị quá đi.” Đoan Minh Dũng vui vẻ ngồi lên trên bàn làm việc của Lăng Duy Khiết.

“Hì hì, ghen tị đi, giờ cậu có muốn tìm một cô gái để kết hôn cũng không tìm được, ha ha ha… Tôi sắp làm bố rồi, là một cô công chúa nhỏ đáng yêu. Ha ha ha, cậu nói xem con bé sẽ giống tôi nhiều hơn hay giống Khanh Khanh nhiều hơn hả?” Lăng Duy Khiết bắt đầu ảo tưởng, ngớ ngẩn hỏi Đoan Minh Dũng.

“Công chúa nhỏ á? Đại ca, mấy tháng rồi mà ngay cả giới tính cũng biết luôn à?” Đoan Minh Dũng nghe xong thì không khỏi có chút nghi hoặc.

“Không biết, nhưng tôi cảm thấy sẽ là một bé gái.” Giọng Lăng Duy Khiết như lẽ đương nhiên.

“Không phải chứ?! Anh thích bé gái thì liền cho rằng đó là bé gái à? Đại ca, anh cũng thật là… Nếu như là em ấy à, em hy vọng sẽ là một bé trai, anh nghĩ thử đi, con trai tốt hơn nhiều, lớn lên còn có thể kế thừa sự nghiệp của bố. Lúc nhỏ thì còn có thể tay nắm tay thằng bé mà dạy nó một ít trò nên chơi, chuyện nên làm của đàn ông. Còn nếu là con gái thì ăn mặc trang điểm xinh đẹp…” Đoan Minh Dũng vậy mà cũng ra vẻ mơ ước nói.

“Công chúa nhỏ tốt hơn, đến lúc đấy tôi còn có thể để con bé ngồi lên cổ mình nữa…”

Là nam hay là nữ còn chưa biết, thế mà lúc này hai người đàn ông Lăng Duy Khiết cùng Đoan Minh Dũng lại ở trong phòng tranh cãi đến nỗi đỏ cả mặt: “Con trai tốt hơn, con trai cũng có thể ngồi lên cổ đấy thôi. Chuyện bé gái có thể làm thì bé trai cũng làm được mà.”

Bên ngoài phòng Tổng giám đốc có một anh chàng đẹp trai đã đứng ở đó một lúc lâu, bên cạnh còn có cả Lý Trình. Thế nhưng, hai tên đàn ông đang cãi lộn ở trong lại tựa như không thấy gì, anh chàng đẹp trai kia không thể không cắt ngang hai người được: “Khụ, khụ… Có thể hỏi một chút không, đây là văn phòng của Tổng giám đốc Lăng Duy Khiết đúng không?”

“Hạ Dụng, cậu đến đúng lúc lắm! Cậu vào làm trọng tài đi, cậu nói xem bé trai hay bé gái tốt hơn hả?” Đoan Minh Dũng vừa thấy người đến thì vội vàng lôi anh ta vào trong bảo.