CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 86: Bị lăng duy khiết giam lỏng

Lúc nhìn thấy Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh biết chỉ sợ là nội trong một thời gian ngắn nữa cô sẽ chưa thể quay lại Florence được rồi. Cô không sao ngờ được là Hạ Dụng lại dùng cách này để giữ cô lại, lẽ nào đó chính là tình bạn giữa đàn ông với nhau hay sao?

Lăng Duy Khiết bước lại gần, Khanh Khanh mới chú ý đến cánh tay anh bị bó bột, hơn nữa còn đeo cả dây lên cổ, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh bị làm sao thế?”

Sắc mặt của Lăng Duy Khiết thâm trầm. Nếu là một người phụ nữ bình thường, thì anh sớm đã… Nếu là một người phụ nữ bình thường, thì căn bản anh sẽ không đến: “Thẩm Khanh Khanh, em nghĩ em để lại tờ đơn thỏa thuận ly hôn là có thể bỏ đi như vậy sao?!”

“Em không có, em chỉ… Chuyện gì xảy ra với anh vậy? Tay của anh, rồi trán nữa, rốt cuộc là bị làm sao?” Nhìn cánh tay bị thương và vết xước còn mới trên trán của Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh đau lòng hỏi.

Lăng Duy Khiết đi lên trước, anh dùng cánh tay phải còn lành lặn túm lấy Khanh Khanh, đồng thời lạnh mặt hỏi: “Thẩm Khanh Khanh, nếu anh chết thì em có quan tâm không?”

“Em… em để tâm cũng vô dụng. Anh đã có người quan tâm anh rồi, anh còn đến tìm em làm gì?” Khanh Khanh quay mặt đi, cố ý lẩn tránh ánh mắt muốn giết người của Lăng Duy Khiết.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Khanh Khanh, trong lòng Lăng Duy Khiết nóng như lửa đốt, anh liền hung hăng nói: “Anh tìm em là vì em cướp con của anh đi. Thẩm Khanh Khanh, em muốn ly hôn cũng được thôi, nhưng nhất định phải sinh đứa bé ra đã. Đây là con của anh, anh không cho phép bất cứ ai mang nó đi, và càng không cho phép nó gọi ai khác là bố.”

“Anh… anh đã nói như vậy rõ ràng là anh không muốn có đứa con này, mà anh chỉ một lòng muốn báo thù thôi. Bây giờ lại nói ra những lời như vậy, Lăng Duy Khiết, tôi nhìn lầm anh thật rồi.” Khanh Khanh vô cùng ngạc nhiên. Cô không ngờ Lăng Duy Khiết lại nói ra những lời như thế, ngực cô như bị thủng một lỗ, cô liền tức giận chỉ mắng Lăng Duy Khiết.

“Em nói không sai, con người của tôi có thù ắt báo, không chỉ với người ngoài mà còn cả với em nữa. Cho nên tốt nhất em hãy tỉnh ngộ đi, trước lúc đứa bé chào đời, em sẽ không được đi đâu hết.” Lăng Duy Khiết nói xong liền kéo lấy cánh tay của Khanh Khanh đi ra ngoài.

Miệng Khanh Khanh dù hung hăng nói vậy, cô cũng không dám vùng vẫy. Vì cô sợ đụng đến vết thương ở tay của Lăng Duy Khiết nên chỉ đành cùng anh rời đi. Thật ra, nếu cô kiên quyết không muốn rời khỏi đây, thì Lăng Duy Khiết có lẽ cũng không làm gì cô được, vì đây là phòng cảnh vụ.

Sau khi về nhà, Lăng Duy Khiết “tịch thu” điện thoại của Khanh Khanh, đồng thời anh cũng nhốt cô vào phòng dành cho khách. Nhưng suy nghĩ một lát anh lại thấy ở đây không an toàn, nhỡ như Thẩm Hạo Trự tìm đến đây thì tên dở hơi này sẽ gây phiền phức gì đó cho anh cũng chưa biết chừng.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lăng Duy Khiết quyết định đưa Khanh Khanh về nhà, ở đó có vợ chồng chú Phúc, hơn nữa người ngoài lại không ai biết cả. Tương đối an toàn hơn nhiều.

Đương nhiên, để tránh cho Khanh Khanh liên lạc với bên ngoài, anh đã cắt hết cả điện thoại và mạng internet. Dĩ nhiên như thế vẫn chưa đủ, vẫn cần có người trông chừng cô nữa, để cho cô khỏi chạy trốn đến nghiện.

Sau khi quyết định, anh liền gọi điện thoại đến công ty vệ sĩ để thuê người. Đương nhiên, anh thuê vệ sĩ không phải là để bảo vệ sự an toàn cho Khanh Khanh, mà là ngăn cô lại bỏ trốn lần nữa.

Khanh Khanh bị nhốt ở phòng dành cho khách cũng không bất ngờ lắm, nhìn sắc mặt của Lăng Duy Khiết trên đường đi, cô cũng đoán ra rồi. Cô vốn tưởng anh sẽ ở bên cạnh để trông chừng cô cả hai mươi tư tiếng đồng hồ, nhưng không ngờ anh lại ngang ngược nhốt cô ở đây.

Mãi đến gần tối, vệ sĩ vào vị trí, Lăng Duy Khiết mới thả Khanh Khanh ra. Lăng Duy Khiết đứng trước cửa phòng dành cho khách, anh nhìn Khanh Khanh đang ngồi trên giường rồi lạnh lùng nói: “Thẩm Khanh Khanh, em nghe cho rõ đây. Bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, em không được phép đi đâu hết, và cũng không được phép gọi điện thoại cho bất cứ ai. Trước lúc em bé chào đời, thì em hãy ngoan ngoãn ở nhà cho tôi.”

“Lăng Duy Khiết, tôi là vợ anh chứ không phải là phạm nhân.” Khanh Khanh nghe thấy thế thì đau lòng nói.

“Vợ? Em có từng coi tôi là chồng em sao? Trong lòng em đã bao giờ có tôi chưa?” Nhớ tới Khanh Khanh chạy trốn hết lần này đến khác, Lăng Duy Khiết rất buồn. Có người phụ nữ nào lại không muốn được ở bên cạnh anh, vậy mà vợ của anh lại cứ muốn rời đi cho bằng được.

“Nếu tôi nói là có, thì anh có bỏ qua chuyện trả thù không?” Khanh Khanh ôm lấy một tia hi vọng cuối cùng.

“Không thể, em cũng không có tư cách bắt tôi phải từ bỏ chuyện trả thù. Thẩm Khanh Khanh, đừng thử quyến rũ tôi thêm lần nào nữa, tôi sẽ không bị lừa nữa đâu. Bây giờ em đi ngay với tôi.” Lăng Duy Khiết nói xong liền dùng một tay túm lấy Khanh Khanh lôi cô ra ngoài.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Khanh Khanh sợ hãi hỏi.

Anh không phải muốn nhốt cô trong nhà sao? Vậy thì còn mang cô đi đâu nữa? Chẳng qua cô chỉ muốn ly hôn thôi, sao anh lại có thể làm như vậy, cô cũng có quyền chứ.

“Đi đến một nơi mà em không thể chạy thoát được.” Lăng Duy Khiết trầm mặt xuống, bắt Khanh Khanh lên xe.

“Anh định lái xe đi sao?” Nhìn Lăng Duy Khiết dùng một tay để lái xe, Khanh Khanh lo sợ hỏi.

“Dù em có muốn chạy, thì anh đây cũng sẽ theo em đến cùng. Tốt nhất em nên an phận một chút cho tôi, em mà còn dám làm loạn, vậy thì một nhà ba người chúng ta cùng nhau đi xuống suối vàng luôn. Mà dù phải xuống địa ngục, tôi cũng không để em rời khỏi tôi đâu.” Lăng Duy Khiết lạnh lùng nói.

“Tôi hứa sẽ không chạy đâu, chúng ta có thể gọi taxi đi được không?” Nhìn cánh tay bị bó bột của Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh thật sự không yên tâm. Không phải là cô sợ chết, vì nếu có thể được chết cùng anh thì cũng không tệ, nhưng Lâm Lâm và Duệ Duệ phải tính sao đây? Cho nên, tuyệt đối không được xảy ra chuyện.

“Em ngậm miệng lại cho tôi, chỉ cần em ngoan ngoãn, đừng chọc giận tôi thì tôi đảm bảo em vẫn sẽ sống tốt.” Lăng Duy Khiết tức giận, trong lúc nói chuyện anh đã khởi động xe rồi.

Khanh Khanh ngồi ở ghế lái phụ, đến thở cũng không dám thở mạnh, mà chỉ căng thẳng nhìn về phía trước.

May mà Lăng Duy Khiết chỉ bị thương ở tay trái, nhìn có chút sợ nhưng không có bất kỳ vấn đề gì. Xe chạy rất bình ổn, hơn nữa anh cũng rất chú ý tập trung lái xe, không có một chút nguy hiểm nào.

Sau hai tiếng ba mươi phút, chiếc xe dừng ở trước một ngôi biệt thự cũ.

Lăng Duy Khiết cho xe dừng trước cửa, gọi một cú điện thoại, liền có một ông lão đi ra mở cửa.

“Cậu chủ, cậu về rồi ạ.” Ông lão mỉm cười mở cửa nghênh đón Lăng Duy Khiết.

Khanh Khanh vừa nhìn là hiểu ra ngay. Nếu cô đoán không nhầm, đây có lẽ là nhà ở lúc trước của Lăng Duy Khiết. Biết được là nhà của anh rồi, Khanh Khanh cũng không còn căng thẳng nữa.

“Chú Phúc, thu dọn phòng tôi lại một chút. Đây là vợ tôi, cô ấy đang có thai. Từ hôm nay trở đi, cô ấy sẽ ở lại đây, tôi giao cô ấy cho chú thím.” Lăng Duy Khiết nhẹ nhàng nói.

Nhìn thấy Lăng Duy Khiết lúc trước và bây giờ như hai người khác nhau, trong lòng Khanh Khanh có hơi chua xót. Cô chẳng qua chỉ muốn quay lại Italia, rốt cuộc đã phạm phải điều cấm kỵ gì của anh mà anh bỗng nhiên lại lạnh lùng và độc tài như vậy? Nhưng nhìn cách anh đối đãi với ông lão được gọi là chú Phúc này, lại nhẹ nhàng đến thế.

“Cậu chủ, cậu kết hôn rồi ư! Nếu ông bà chủ biết được nhất định sẽ rất vui.” Chú Phúc vừa nghe thấy thế, liền vội vàng tiến lên trước đỡ Khanh Khanh.

“Cảm ơn chú Phúc, tự cháu đi được ạ. Khiết bị thương rồi, chú đi chăm sóc cho anh ấy trước đi.” Khanh Khanh thật sự không quen kiểu xưng hô và kiểu ân cần đối xử như vậy.

Dù từ nhỏ cô cũng sống trong gia đình giàu có, nhưng không kiểu cách giống như ở đây. Nhìn chú Phúc, cô thấy mình như xuyên không quay lại thời đại dân quốc, cảm thấy không quen lắm.

Sau khi Lăng Duy Khiết đưa Khanh Khanh qua đây, ngay buổi tối hôm đó anh cũng rời đi luôn. Nhưng trước lúc đi, anh cảnh cáo Khanh Khanh đừng có bất kỳ ý nghĩ bỏ trốn nào một lần nữa.

Đêm đầu tiên, Khanh Khanh nằm trên giường nhưng không tài nào ngủ được. Điện thoại đã bị Lăng Duy Khiết lấy mất, đến máy tính cũng vậy, hơn nữa anh còn thuê bốn người vệ sĩ để trông chừng cô hai mươi tư giờ đồng hồ. Nên dù cô có muốn bỏ trốn cũng chẳng dễ dàng.

Nhắm mắt lại, thậm chí cô không hiểu tại sao lại biến thành như thế này. Một tuần trước, mối quan hệ của họ còn rất tốt, nhưng bây giờ Lăng Duy Khiết đã không còn là người chồng mà cô biết nữa. Anh lạnh lùng khiến cô sợ hãi, ngang ngược khiến cô khủng hoảng.

Điều vui mừng nhất bây giờ của cô là không để cho anh biết sự tồn tại của Lâm Lâm và Duệ Duệ. Nếu không thì Khanh Khanh thật không dám nghĩ tiếp nữa.

Buổi sáng ngày hôm sau, Khanh Khanh mang đôi mắt gấu trúc xuống lầu, vợ chồng chú Phúc vừa thấy cô xuống liền nhiệt tình chào hỏi.

“Mợ chủ, bữa sáng mợ muốn ăn gì ạ?”

Với loại xưng hô mợ chủ này, Khanh Khanh cảm thấy toàn thân sởn hết gai ốc lên.

“Chú Phúc, thím Phúc, chú thím gọi cháu là Khanh Khanh là được rồi ạ.”

“Sao có thể thế được, lúc ông chủ còn sống, ông chú ý nhất là những phép tắc này. Bây giờ dù ông chủ không còn nữa, nhưng cũng không thể bỏ những quy củ này đi được.” Chú Phúc liên tục lắc đầu nói.

“Bây giờ ông chủ đâu có ở đây đâu ạ, huống hồ Khiết cũng đi rồi. Nếu chú thím cứ gọi cháu là mợ chủ này mợ chủ nọ, thì cháu sợ cháu không nuốt nổi cơm mất.” Khanh Khanh cười đi đến trước bàn ăn tỏ vẻ đáng thương.

“Như vậy sao được, mợ chủ bây giờ một người nhưng phải ăn cho hai người. Không những phải ăn, mà còn phải ăn nhiều lên một chút, như vậy em bé sinh ra mới được khỏe mạnh.” Thím Phúc vội vàng nói.

“Vậy chúng ta quyết định rồi nha, chú thím đừng gọi cháu là mợ chủ nữa, gọi cháu là Khanh Khanh được rồi ạ.” Khanh Khanh hé môi yêu kiều nói.

“Được được, nhưng mợ chủ nhất định phải ăn nhiều lên…”

“Thím Phúc, thím lại thế rồi.” Khanh Khanh vừa nghe thấy mấy tiếng mợ chủ là liền cau mày lại.

Thím Phúc vừa nghe cô nói vậy liền bụm miệng lại, mỉm cười hỏi: “Được rồi, Khanh Khanh, bữa sáng cô muốn ăn gì?”

“Ăn cháo là ngon nhất ạ, thật ra cháu rất thích ăn cháo.” Khanh Khanh nói xong liền cầm lấy chiếc bát không trên bàn, tự giả vờ là cháo.

“Nếu cô đã thích ăn cháo, thì sau này tôi sẽ cố gắng nấu đủ loại cháo, bảo đảm một tháng cũng không lặp lại món nào nha.” Thím Phúc vui vẻ nói.

Cứ như vậy, Khanh Khanh sống rất hòa hợp với chú thím Phúc trong ngôi nhà cũ, điều duy nhất không thể đó là liên lạc với bên ngoài.

Đến điện thoại bàn Lăng Duy Khiết cùng cắt rồi, nhưng mỗi ngày anh đều gọi cho chú Phúc để hỏi thăm tình hình. Mà Khanh Khanh thì cũng ngại mượn điện thoại của chú Phúc. Mặt khác, đoán chừng Lăng Duy Khiết cũng đã dặn dò qua rồi, dù cô có mượn, chú Phúc cũng sẽ không cho.

Không cần đối diện với Lăng Duy Khiết, cuộc sống như vậy thật ra cũng rất tốt. Chỉ là cô hơi lo cho hai đứa nhỏ đang ở Florence xa xôi. Sắp tới giáng sinh rồi, cô lại không thể liên lạc được với bọn trẻ. Nếu chúng đến Trung Quốc thì phải làm sao? Nếu để Lăng Duy Khiết nhìn thấy chúngthì hậu quả không thể lường được.

Khanh Khanh vốn muốn nghĩ cách để trốn khỏi nơi này, nhưng từ sau khi đến đây, cô lại bắt đầu bị nghén. Từ sáng đến tối chẳng ăn được thứ gì, chỉ không ngừng nôn ọe. Vả lại, khắp người cô đều mệt mỏi, không có chút sức lực nào nên cũng không muốn động đậy.

Sau khi Lăng Duy Khiết biết được tình trạng của Khanh Khanh thì vô cùng lo lắng, chỉ là ngày đó nói ra mấy lời khó nghe rồi anh lại ngại đi xin lỗi cô. Anh chỉ còn cách mời một bác sĩ chuyên về phụ khoa đến nhà giúp đỡ.