Cô Dâu Của Ma Vương

Chương 1: Trăng Máu

Đêm Rằm tháng 7 năm nay Trăng to hơn ngày thường, ánh trăng đỏ như màu máu tươi tanh tưởi. Thời khắc này, cũng là lúc những hồn ma thoát khỏi địa ngục trở về nhân gian. Người xưa nói với nhau rằng những đứa trẻ mang thân phận nữ nhi được sinh ra trong ngày rằm Trăng đỏ màu máu chính là Quỷ Nương đầu thai ắc sẽ mang vận xui xẻo suốt đời.

Xung quanh những tán cây là những Linh hồn đang trú ngụ, chúng chờ con người đến cúng kiến thức ăn để chúng hưởng đủ hương quả nhân gian, sớm được hoá kiếp đầu thai thành người.

Ngoài kia, người người truyền tai nhau về truyền thuyết những kẻ Soi đường, họ mang xứ mệnh dẫn dắt linh hồn của những người đã khuất xuống địa ngục để xem xét tội đồ. Những kẻ đó được gọi là Thần Chết.

Tại ngôi làng Cổ Mạc, đêm nay nhà họ Lý đốt đèn cháy rực, tiếng người xôn xao ra vào căn phòng xập sệ.

" Trương Phi sinh rồi! Là con gái! " Người đàn bà từ trong hớt hãi chạy ra.

Lý Luân chao mày nghiêm nghị. Hàng xóm đứng xung quanh bàn tán xôn xao

" Nhà họ Lý sinh con gái "

" Này này, chẳng phải hôm nay là ngày Rằm tháng 7 hay sao? "

" Đúng đúng, là ngày Thả Quỷ."

" Trương Phi vốn mạnh khoẻ hơn người sao lại bất chợt sinh sớm? "

" Trăng hôm nay đỏ như màu máu tươi, chắc chắn không thể là điềm lành "

Lý Luân mở rèm bước vào bên trong nhìn đứa con gái trên tay bà mụ còn đỏ hỏn, mặt hắn đỏ bừng bừng chạy đến ôm lấy đứa nhỏ từ tay bà mụ mang ra bên ngoài, sau đó phi ngựa phóng thẳng vào rừng sâu.

Người dân Làng Cổ Mạc tin rằng những đứa trẻ được sinh vào ngày Rằm tháng 7 nếu là con trai thì Thần Long tại thế, nếu là con gái thì Quỷ dữ hoá thành sau này ắt sẽ gây ra hậu hoạn. Đứa trẻ mà Trương Phi sinh ra đúng ngay Rằm tháng 7 ,ánh trăng nhuộm màu máu đỏ của sự chết chóc.

Trong rừng sâu, Lý Luân dừng lại gốc cây cổ thụ to bằng 9 vòng tay người, nét mặt vô cảm nhìn đứa con trong tay , gió rít lên từng hồi. Lý Luân đặt đứa bé xuống không chút do dự phóng ngựa bỏ đi, mặc kệ tiếng khóc trẻ con vang khắp khu rừng, tiếng khóc vọng lên mang vẽ u ám đến đáng sợ.

Chính đêm đó, trên trời xuất hiện vệt sáng đỏ phóng thẳng xuống làng Cổ Mạc, cả làng chìm vào bóng tối, cuối cùng cái tên làng Cổ Mạc cũng dần biến mất mãi mãi trong trí nhớ của những người còn sống.

---

Tại một ngôi nhà cổ kính, tiếng pháo rước dâu nổ in ỏi. Không gian mịt mùng khói pháo. Cô dâu đầu đội khăn đỏ bước lên xe hoa về nhà chồng, trên tay không phải đoá hoa cưới xinh đẹp mà là bày vị của người đã khuất.

Mọi người đứng xung quanh chúc mừng, đột nhiên một làn gió thổi nhẹ khiến tấm khăn đỏ bay lên một khoảng, để lộ gương mặt xinh đẹp với đôi mắt đau khổ ứa những giọt lệ gần như sắp tuông ra.

" Nhàn Nhi! Về nhà Trần Gia phải cố gắng làm con dâu tốt " người đàn bà mặt gương mặt khắc khổ chạy đến hét to.

Cô xoay người lại nhìn người đàn bà kia, khẽ mỉm cười một nụ cười đầy đau thương ,sau đó bước lên xe để về nhà chồng.

Trần gia là một Đại Phú Hào, chẳng may con trai mất sớm, vì muốn con được siêu thoát họ đã tìm đến gặp Trương A Phúc để ép ông ta trả món nợ lâu đời, chỉ có dồn Ông ta vào chổ chết, ông ta mới tự nguyện để con gái Trương A Nhàn minh hôn với con trai mệnh khổ của Trần Gia.

Trương A Nhàn không còn lựa chọn nào khác.

Rằm Tháng 7 xe hoa đưa A Nhàn đến trước cửa Dinh thự Trần Gia, người Quản gia đưa cô vào bên trong, đến Phòng tân hôn thì rời đi. Cô ngồi đó, Tấm khăn đỏ vẫn yên vị trên đầu, không khí cô đơn lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng. Cô gỡ tấm khăn che mặt xuống, đứng lên đặt bày vị lên bàn sau đó dùng tấm khăn kết liễu cuộc đời mình.

Đêm hôm đó, ánh trăng soi thẳng vào thân xác đang vùng vẫy đau khổ của cô, đôi mắt cô trợn tròn đầy căm phẩn như muốn giết chết hết tất cả. Linh hồn cô thoát khỏi xác hấp thụ âm khí của trăng đỏ hoá thành Quỷ Tân Nương, ánh mắt cô ta đỏ rực mang nổi hận thù khôn tả.