Cô dâu Ma Cà Rồng

Chương 35

"Vương Ngọc cô hãy bình tĩnh đã... Tiểu Mận không có tội" - Hạo Vương nói.

"Cô ta không có tội thì ai có tội? Nếu không vì cô ta thì lũ ma cà rồng các ngươi có phát điên đến vậy không hả? Nếu không vì cô ta Tiểu Nam cũng không phải bị thương nhiều như thế! Ta sẽ giết cô ta để chấm dứt tất cả. Con người hạ đẳng như cô ta không được phép tồn tại. Các người tỉnh lại hết đi"

Bùm..!

"A... a..." - Vương Ngọc bị Bạch Hàn dùng khẩu súng bạc bắn trúng vai cô ta bèn đẩy Tiểu Mận về phía trước. Nhưng tay Tiểu Mận bị sợi xích kéo làm rách da...Cô ngã nhào xuống đất. Đau quá đi.

Lúc này Tiểu Mận mới hoảng hốt... máu chảy ra... cô lo lắng sờ lên vết thương. Chết rồi...

"Mùi này là?" - Hạo Vương lo lắng.

"Tay.. tôi ..." - Tiểu Mận lắp bắp nói. Cô hơi run.

Vương Ngọc từ từ tiến tới đắc ý nói "Rồi cô cũng sẽ bị lũ ma cà rồng này xé xác mà thôi..."

Mùi máu của Tiểu Mận thật sự rất thu hút ... tất cả mọi người, mắt ai cũng rực đỏ.

"Chuyện này là sao đây?" Vũ Hân lo lắng.

"Chúng ta phải giúp Tiểu Mận nếu không anh sợ họ sẽ không kìm chế được" - Vũ Bảo nói.

Hai người chạy tới định giúp Tiểu Mận gỡ xích. Triệu Vũ lao tới đá Vũ Bảo sang một bên. Hắn vừa định lao tới để túm Tiểu Mận thì Bạch Hàn đã chắn ngay đường đấm hắn ngã ngửa.

"Đừng có đụng vào thứ mà ngươi không nên đụng" Bạch Hàn nói. Ánh mắt cậu đã rực đỏ trong thèm khát máu nhưng lý trí đã giúp Hàn tỉnh táo.

"Bạch Hàn..." Tiểu Mận nhìn.

Trong lúc này hay người tranh thủ bỏ xích rồi lôi Tiểu Mận ra sau... Hạo Vương dơ tay chắn đứng trước ba người.

"Mau giúp Tiểu Mận cầm máu lại" anh cố gắng nói.

Xoẹt - Vũ Hân xé mảnh vải trên chiếc áo rồi quấn vào tay cho Tiểu Mận.

"Cảm ơn cậu"

Vũ Hân gật đầu.

Họ lại tiếp tục vào trận quyết đấu.

"Bạch Hàn, Lần này hai anh em ta cùng xông lên đi! Hãy cho hắn kết thúc ở đây thôi" - Bạch Dương nói.

"Vâng thưa anh trai"

"Tôi cũng muốn tham gia nữa" - Hạo Vương nói.

"Cậu chỉ cần giúp tôi chăm sóc tốt cho Tiểu Mận là được rồi. Hắn ta để tôi xử lí" - Bạch Hàn nói.

"Được thôi"

Vương Ngọc định tiến tới đánh lén một lần nữa nhưng bị Vũ Bảo phát hiện cậu đẩy cô ta ra hiến Vương Ngọc ngã ngửa...

"Hụ... hụ..."

Vũ Bảo dùng một con dao bạc định xông tới tấn công nhưng Tiểu Mận dơ tay ngăn lại.

"Tha cho cô ấy đi" - Tiểu Mận nói.

Vương Ngọc lùi chân rồi quay lưng bỏ chạy.

Lúc đó thì Triệu Vũ cũng đang phải đối phó với hai anh em nhà họ Bạch. Đây là đầu hai người cùng nhau chiến đấu từ khi còn nhỏ cho tới bây giờ... Bạch Hàn cũng không còn là cậu em trai bé nhỏ nữa cũng đã rất mạnh mẽ và lạnh lùng.

"Hụ...hụ..." - Triệu Vũ quỳ xuống đất ho ra máu.

"Sư phụ của bọn ta đâu?" - Vũ Bảo túm cổ Triệu Vũ hỏi.

"Sư phụ của ngươi à?" - Hắn bắt ngay lấy cơ hội này túm lấy Vũ Bảo định hút máu để lấy thêm sức mạnh.

BÙM - Biết được chủ ý của hắn ngay từ đầu Bạch Hàn dùng khẩu súng bắn hắn, viên đạn chúng vào đầu tên họ Vương, toàn thân như tê cứng lại.

"!!!" Tiểu Mận thấy máu bắn ra làm toàn thân cô như bất động. Cô ngồi bệt xuống đất, bất giác không nói lên lời.

Lúc này những hình ảnh hồi nhỏ xưa của cô lại ùa về một cách rõ ràng hơn.

"Chạy đi Tiểu Mận !!!!"

Cô ôm tai vẻ mặt đầy hốt hoảng... tiếng kêu này.

"Tiểu Mận cậu không sao chứ?" Hạo Vương lo lắng đi tới ngồi bên cạnh cô.

Đôi mắt Tiểu Mận rưng rưng nhìn cậu... hai tay từ từ bỏ ra... cô lắc đầu.

Vũ Bảo hốt hoảng khi thấy máu bắn lên mặt mình cậu đẩy hắn ra. Vũ Hân vội chạy tới chỗ anh để đỡ anh.

"Cũng may nếu không thì cậu sẽ bị chết dưới tay hắn rồi đấy" - Bạch Hàn nói.

"Giờ tôi biết tìm sư phụ ở đâu?" - Vũ Hân nhìn Bạch Hàn hỏi.

"Chúng ta đành phải tự tìm thôi"

"Vậy chúng ta cùng nhau tìm" - Vũ Hân nói.

"Bọn mày ơi! Tao nghe nói Vương Triệu Vũ chết rồi giờ thì chúng ta không còn ai che chở nhất định sẽ bị lũ thợ săn quỷ bắt mất thôi... Chúng ta phải chốn khỏi đây"

"Đúng"

"Mau thu dọn"

...

"Cảm ơn mọi người vì sự giúp đỡ này" Vũ Bảo nói.

"Không có gì chúng tôi cũng chỉ đang cố ngăn tội ác của Triệu Vũ thôi" - Tiểu Mận đáp.

Vũ Hân nhìn Bạch Hàn chằm chằm, cô từ từ tiến tới đưa cho cậu một chiếc vòng tay.

"Cảm ơn cậu, Bạch Hàn"

"Ồ..." Hạo Vương vẻ bất ngờ cậu khuýt tay vào Tiểu Mận.

Tiểu Mận nhìn rồi mỉm cười.

"Tôi..." Bạch Hàn đột nhiên thấy khó xử. Sao cô ngốc đó lại cười như thế?

"Cậu hãy nhận đi tôi đã tự tay làm nó để tặng cậu"

"Đúng đúng Bạch Hàn! Cậu không nên lạnh lùng như vậy đó là tấm lòng của Vũ Hân cậu mau cầm lấy đi..." - Tiểu Mận chưa nói xong Bạch Hàn đã khoác vai cô kéo đi luôn còn không cầm lấy cái vong.

"Đi thôi nha đầu ngốc"

Tiểu Mận vẫn cố với tay "Tôi chưa nói xong mà"

"Về thôi"

Lúc này những câu nói của Bạch Hàn hiện về tai Vũ Hân một cách thật rõ ràng "Đừng đụng vào thứ ngươi không nên đụng"

Không nhẽ, Bạch Hàn thích Tiểu Mận sao? Cô nghĩ.

"Tạm biệt" - Tiểu Mận dơ tay chào.

"Tạm biệt"