Cô dâu Ma Cà Rồng

Chương 37

Tạm biệt...

   

"Sao hôm nay đột nhiên lại chuẩn bị đồ ăn thịnh soạn quá? Có phải cậu tính bỏ thuốc độc vào đây không?" Bạch Hàn ngồi xuống nói.

"..." Nếu thuốc độc có thể giết chết các cậu thì tôi đã không sợ các cậu như thế.

"Tiểu Mận có chuyện gì thế?" Bạch Hàn nhìn cô nghiêm túc hỏi.

"Tôi chỉ muốn bù đắp cho mọi người thôi mà"

Bạch Dương lúc này cũng từ trên tầng ngồi xuống.

Cũng lâu lắm rồi hai anh em nhà họ Bạch mới ngồi với nhau như vậy . Cảm giác như mở đầu cho một niềm hạnh phúc.

              

Trăng vừa lên cao,Tiểu Mận tranh thủ thu xếp đồ rồi nhẹ nhàng bước đi... Bạch Hàn lúc này đang trên phòng thay đồ còn Bạch Dương thì ra ngoài . Không ai ngờ rằng Tiểu Mận sẽ bỏ đi...

Cạch - Cạch

"Dương tiểu thư tôi mang trà hoa nhài lên để cô uống"

...không có hồi đáp.

"Cô ngủ rồi sao?" Vị quản gia cất tiếng hỏi lần nữa.

...

"Có chuyện gì vậy quản gia?" Bạch Hàn lúc này đi tới.

"Tôi đem trà hoa nhài lên cho tiểu thư nhưng chắc cô ấy ngủ rồi"

"Bình thường cô ấy dễ tỉnh giấc lắm mà" Bạch Hàn đưa tay mở cửa.

"Không mở được"

Vị quản gia lo lắng: "Để tôi đi lấy chìa khoá phụ"

Bạch Hàn dơ tay ra hiệu cho quản gia lùi về sau.

RẦM...

Cậu tung một đòn khiến cái cửa phòng bật ra.

không có ai cả.

"Tiểu Mận! Tiểu Mận!" Bạch Hàn lo lắng.

- Cái cô ngốc này...

"Thiếu gia" - quản gia đưa cho cậu một mảnh giấy.

Bạch Hàn cảm ơn vì những gì cậu đã làm nhưng tôi không thể quên được quá khứ đó. Tôi không thể đối đầu với hiện thực ấy... Tôi cũng muốn tìm một nơi yên tĩnh để sống bình yên. Vì cậu có thể cảm nhận được hơi thở của tôi nên tôi sẽ đi xa để cậu không bao giờ tìm ra được.

Coi như cậu đã giải thoát một nô lệ ma cà rồng như tôi đi được không?

Đừng tìm tôi nữa.

Bạch Hàn vứt bức thư xuống đất rồi chạy thật nhanh ra ngoài.

Cậu chạy tìm kiếm khắp khu phố .

Tại sao? Tại sao mình không cảm nhận được mùi của cô ấy nữa, rốt cuộc cô ấy đã ở đâu rồi? Bạch Hàn vừa chạy vừa nghĩ.

...

Két...

"Là nơi này..."

Tiểu Mận quay về cô nhi cũ nơi mà cô đã sống khi mất đi cha mẹ.

"Tiểu Mận, từ giờ đây sẽ là nhà mới của con"

"Chào mọi người đi"

Những hình ảnh ấy lại ùa về trong tâm trí cô... Mắt cô rưng rưng hai hàng nước mắt từ từ lăn xuống.

Cô vừa đi vừa lướt nhẹ các trên các kệ bàn, giá sách.

Bộp - Bỗng một quyển sách rơi xuống từ góc tủ.

Cô từ từ bước tới...

"Hic... hic..."

Có người sao?!!!- Tiểu Mận bất ngờ.

Cô tiến tới thì thấy một cô bé có mái tóc đen bóng mặc một chiếc váy xanh thẫm. Nhìn Tiểu Mận vẻ mặt hoảng sợ.

"A Nhĩ! Con ở đâu?"

Một tu nữ đang cầm đèn chạy ra nhìn thấy Tiểu Mận vô cùng hoảng hốt.

"Ma cà rồng sao?"

"Không phải con là người" Tiểu Mận từ từ vén màng mũ xuống.

 ...  

"Thì ra mọi người sống ở đây nhưng vì lo lắng mà đêm tối phải làm như vậy như bỏ hoang sao?"

"Để bảo vệ lũ trẻ thôi" Cô tu nữ ủ rũ nói.

"Con cũng từng sống ở đây... bây giờ cũng không biết mọi người đã ở đâu nữa"

"Con có phải Tiểu Mận không?"

"Đúng là con đây"

"Ta đã từng gặp Ni Cô Liệu Dư cô ấy đã nuôi con phải không?"

"Đúng vậy ạ! Giờ cô ấy ở đâu?"

"Liệu Dư đã qua đời rồi"

"..." Đôi mắt cô rưng rưng, sống mũi cay cay.

...

Lần đó, trong cuộc truy đuổi của lũ quỷ... Mọi thứ quá đáng sợ lúc này ta cũng chỉ là một ni cô từ làng khác bị rượt đuổi chạy tới đây...

Ta thấy cô nhi bị bỏ hoang nên định vào ẩn cư.

Lúc vào ta thấy một ni cô đang ngồi ôm một đứa trẻ, cô ấy ôm đứa trẻ đó vào lòng mà khóc .

Đứa trẻ ấy bị ma cà rồng hại chết toàn thân trắng bệch, trông rất đáng sợ.

Tiểu Mận xúc động hai tay che miệng. Nước mắt không ngừng rơi.

Ta mới hoảng hốt định hét lên thì ni cô ấy ôm lấy ta.

"Đừng sợ... nếu bây giờ cô hét lên là cô sẽ chết đấy! Chúng chưa đi đâu..."

Ta mới ngó xuống thì thấy cô ấy bị quỷ hút máu cắn.

"Chị bị sao vậy?"

"Suỵt..."

Ta mới ôm chặt vết thương chỉ mong cầm máu

"Chị phải mạnh mẽ lên "

"Tôi là Liệu Dư... Cô giúp tôi nhắn với các... con tôi... còn vài đứa tuy không biết sao nhưng... hụ ... hụ..."

"Tôi sẽ nhắn cho chúng mà "

"Tiểu... Mận... Tiểu Nam... bảo với chúng và các bạn... phải sống thật tốt... phải"

Lúc đó cô ấy ngã vào lòng bàn tay của ta...

Một người mẹ vĩ đại... cô ấy yêu lũ trẻ hơn cả mạng sống của bản thân mình.

"Hu...hu... Ni cô... xin hãy tha lỗi cho con vì con đã về quá muộn... con đã để người chờ"

Tu nữ ôm Tiểu Mận vào lòng.

"Nếu biết con vẫn bình an như vậy Liệu Dư chắc sẽ vui lắm"

"Con ở lại đây với người, với các em có được không?"

"Được chứ con gái"

- Liệu Dư, con sẽ thay người bảo vệ các em đến cuối cùng...Hãy yên nghỉ đi...