Cô dâu Ma Cà Rồng

Chương 39

Mắt cậu như đỏ rực hẳn lên...

"IM HẾT ĐI" Cậu quát lớn.

Mọi người im lặng không ai giám nói gì.

"Anh ấy là người tốt. Sao chị lại đánh anh ấy"

Cậu bé vội chạy tới ôm lấy chân Bạch Hàn.

"Em làm sao vậy? Nó là quái vật đó! Mau lại đây" Cô gái vô cùng hốt hoảng chỉ dám đứng xa gọi.

"Chết rồi bị con quái vật thôi miên rồi" Mọi người lại bắt đầu bàn tán.

Hạo Vương thở dài: "Mấy kẻ đần độn, các ngươi nghĩ bọn ta rảnh vậy sao? Ngửi mùi các ngươi là đã không có hứng hút máu rồi"

"Em trai về nhà với chị đi bọn anh đi đây" Bạch Hàn nhẹ nhàng nói với cậu bé.

Nói rồi Bạch Hàn cùng Hạo Vương quay người bỏ đi.

...

"Cái gì?  Mọi người thấy có ma cà rồng đi vào trong khu phố của chúng ta sao?" - Cô tu nữ nói.

"Sáng nay lúc chạy ra ngoài con thấy các bác nói như vậy...  Có hai người liền" - A Nhĩ vừa cầm cây kẹo trên tay vừa nói. 

Làm sao bây giờ...  Mình phải bảo vệ lũ trẻ mới được - Tiểu Mận nghĩ. Bọn chúng tính làm gì? Thường thì sẽ không tự tiện giết dân thường nữa mà. Không phải đã có Hội Huyết Tộc đứng ra cai trị rồi sao?

"A Nhĩ sau này em tuyệt đối không được ra ngoài một mình biết chưa?" cô lo lắng.

"Vâng"

"Bây giờ con ra ngoài mua ít đồ cho bữa tối người ở nhà chăm sóc các em.  Con sẽ về sớm trước khi trời tối "

"Cẩn thận" cô tu nữ lo lắng.

Tiểu Mận cười rồi gật đầu chạy đi ngay.

Mình phải đề phòng bọn ma cà rồng đó thôi. Lũ trẻ cần được bảo vệ - Tiểu Mận nghĩ.

"Ôi...  Hình như kia là..." - Cô bất chợt nhìn thấy bóng người quen thuộc đang tiến tới...

- Hình xăm đó...

"Thợ săn ma cà rồng!!!  Chúng ta được cứu rồi sao?" - mọi người trong khu phố xôn xao.

Bụp - Tiểu Mận vấc chân ngã xuống.  Người đó vội chạy tới đỡ cô.

"Cô không sao chứ?"

"Vũ Hân!!?"

"Tiểu Mận???"

Vũ Hân vô cùng bất ngờ với người trước mặt mình.  Không còn là cô nữ sinh với mái tóc tím dài nữa...  Mà mái tóc ấy giờ lại được giấu sau lớp khăn đen và mặc trên mình trang phục của tu nữ.

"Chuyện này là sao? Thật sự không thể ngờ được"

"Có rất nhiều điều tôi khó để nói nhưng còn cậu sao lại đến?"

"Làng tôi dạo này hết lương thực nên phải qua khu phố này để mua một lượng lớn... Ngôi làng cũng vừa bị vậy mọi người cần tập chung để tu sửa"

"Vũ Hân...  Chuyện này hôm nay cậu đừng nói cho ai biết nhé. Giờ tôi muốn ở đây, cậu giúp tôi nha"

"Bạch Hàn..." Vũ Hân thắc mắc.

"Có thời gian tôi sẽ nói với cậu.  Tôi ở tại cô nhi  ở cuối phố nơi ý tối và cũ nên lũ ma cà rồng không ngó tới.  Nếu Bạch Hàn tới đây sẽ làm cho mọi người sợ hãi"

"Vậy cậu định bao giờ mới nói cho cậu ấy biết thế?"

"Tôi nghĩ sẽ không gặp cậu ấy nữa"

Nghe tới đây Vũ Hân bất ngờ. Rốt cuộc chuyện này là sao? Bạch Hàn và cô ấy cãi nhau sau.

"Tôi cần bảo vệ lũ trẻ" Tiểu Mận nhìn Vũ Hân ánh mắt vô cùng khẩn thiết.

"Lũ trẻ?"

"Đúng... bọn trẻ mồ côi"

Vũ Hân vô cùng lo lắng cho Tiểu Mận, cô nhìn Tiểu Mận một lúc rồi gật đầu "Tôi sẽ giữ bí mật"

Nghe tới đây Tiểu Mận vô cùng biết ơn "Cảm ơn cậu"

Nói rồi, Tiểu Mận kéo chiếc khăn xuống rồi đi...  Vũ Hân nhìn theo Tiểu Mận cho tới khi khuất dần.

Đúng như lời nói vừa tan chiều Tiểu Mận đã về nhà.

"Con về rồi đây tại hôm nay lúc đi con gặp một người bạn cũ nên về muộn"

"Chúng ta mau ăn nhanh thôi các con còn xuống hầm nữa"

Bữa ăn diễn ra trong im lặng.  Là sự lo lắng...  là sự sợ hãi vô cùng của lũ trẻ...

Đêm tới màn sương bao vây toàn bộ khu phố...  Trong cô nhi bao quanh là bóng tối dưới căn hầm chỉ có một ánh lửa hồng ấm áp, lũ trẻ đang say giấc bên tiếng ru của Tiểu Mận.

Vị tu nữ nhẹ nhàng bước tới đưa cho Tiểu Mận một chiếc hộp.

"Cái này là sao ạ?" Tiểu Mận cầm lấy chiếc hộp ngơ ngác hỏi.

"Con mau mở ra xem đi"

Tiểu Mận nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra bên trong là một sợi dây truyền có hình một cây thánh giá bằng bạc có một viên pha lê xanh biển giữa thân, cuối cây thánh giá còn được vót nhọn như lưỡi kiếm.

"Nó là thánh giá hộ thân.  Con mang nó bên mình nhất định sẽ rất an toàn vì con xem viên ngọc nhỏ này chính là thánh thủy"

"Thánh thủy..?"

"Thứ này không phải ai cũng có đâu.  Hồi đó ta cũng như con... Trước lúc qua đời Đức cha đã tặng lại nó cho ta đấy.  Giờ ta cho con"

"Quả là một món quà vô giá" cô xúc động đưa tay sờ nhẹ lên cây thánh giá.

"Mau nhận đi" Vị tu nữ nhìn Tiểu Mận nói một cách đầy chân thành.

Bịch...  Bịch... 

"Suỵt" - Tiểu Mận ra hiệu rồi nhẹ nhàng chạy tới thổi tắt ngọn đuốc hồng...

Bây giờ thì hoàn toàn là bóng tối mà thôi. Chỉ có ánh trăng là người sáng nhất và soi sáng.

Mọi khung cảnh chìm vào im lặng các hộ dân đều chui trong nhà chìm vào bóng tối...  Tự bịt miệng mình mà cầu chúa rằng lũ quỷ ấy chỉ đi ngang thôi chứ không ghé vào...

Tiếng mấy con ngựa chạy qua rất to.  Tiếng áo choàng phất phơ trong gió. Một đám người...

Không phải là đơn giản đâu... 

Bọn chúng như đang kéo nhau về một nơi nào đó để tập hợp.

Đây giống như một trò đùa của tử thần vậy...  Ai mở miệng người đó chết...

...