Cô Gái Đồ Long

Chương 50: Chính Tà Quyết Ðấu

Thiên chính tay trái cầm khúc gậy sắt giơ lên chống đỡ và nói:

- Mạc Thất Hiệp khỏi phải khách khứa như thế.

Nói xong, Thiên Chính giơ chiếc gậy gảy bên tay phải lên, tà tà đánh xuống.

Mọi người thấy hai người đấu với nhau liền xôn xao bàn tán, vì họ thấy kiếm của Thanh Cốc rất lẹ và rất đẹp.

Trái lại Thiên Chính múa hai gậy sắt nặng nề, thế đánh chậm chạp trông không ra một thế gì hết.

Nhưng người sánh võ chỉ thoáng trông đã biết ngay thế công của Giáo Vương Bạch Mi đâylà môt thế công rất cao thâm tuy chân tay chậm chạp, nhưng kín đáo và lợi hại vô cùng.

Hai người một già một trẻ, đấu với nhau rất kịch liệt, chỉ thoáng cái đã đấu hơn mươi hiệp.

Hai người lại tái chiến thêm mấy chục hiệp nữa, kiếm pháp của Thanh Cốc càng đấu càng nhanh.

Phái Côn Luân và phái Nga Mi vẫn nổi danh về kiếm pháp, đệ tử của mấy phái đó thấy trường kiếm của Thanh Cốc biến hóa khôn lường như vậy ai nấy cũng khen thầm và nghĩ: "Kiếm pháp của phái Võ Ðang quả thật danh bất hư truyền. Ngày hôm nay chúng ta mới được sáng mắt ra."

Nhưng dù Thanh Cốc tấn công lẹ như thế nào, kiếm pháp lợi hại như thế nào, vẫn không thể thắng nổi đôi gậy sắt nặng nề của Thiên Chính.

Thanh Cốc vừa đấu vừa nghĩ thầm:

- Ông già này đánh bại luôn ba tay cao thủ của phái Hoa Sơn và Thiếu Lâm, sau lại thi thố nợi lực với Tứ ca bấy lâu đã hao tồn rất nhiều chân lực, rồi lại đấu với ta, là người thứ năm Như vậy ta đã được lợi thế nhiều, nếu ta không thắng nổi ông ta thì thanh danh của sư môn sẽ mất hết.

Nghĩ đoạn, chàng bỗng rú lên một tiếng thanh thót, kiếm pháp của chàng bỗng biến đổi hẳn.

Thanh trường kiếm đó bỗng như một sợi dây mềm nhũn; nhẹ nhàng kiếm pháp đó chính là bảy mươi hai thế "Nhiễu Chỉ Nhu Kim" của phái Võ Ðang.

Những người đứng xem quanh đó, thấy chàng mới xử dụng tới thế thứ mười hai, mười ba đã không sao nhịn được liền lớn tiếng khen hay ngay... lúc ấy, Hân Thiên Chính không còn ung dung như trước, đã phải chạy vòng quanh và giở khinh công thượng thặng ra đối phó.

Hai người càng đấu càng nhanh vô cùng.

Ðột nhiên Thanh Cốc múa kiếm xông vào đâm vô ngực Thiên Chính, nhưng khi mũi kiếm đâm vào vào vai phải của đối phương.

Bạch Mi Ma Vương chưa hề trông thấy kiếm pháp kỳ lạ như thế này bao giờ nhưng lão anh hùng cũng phải vội trầm vai xuống để tránh né, không ngờ chỉ có một tiếng "keng" rất nhỏ, thân kiếm bỗng bắn trở lại đâm ngay vào cánh tay trái của Bạch Mi Thiên Chính vươn cánh tay phải ra, không hiểu tại sao tay của vị giáo chủ này lại dài được hơn nửa thước.

Lão anh hùng liền dùng tay đó chặt vào cổ tay của Thanh Cốc và cướp thanh trường kiếm của chàng, còn tay trái của giáo chủ đã nắm trúng yếu huyệt trên vai.

Ưng Chảo Cầm Nã thủ của Bạch Mi Ưng Vương là một môn võ công lúc bấy giờ không có người thứ hai nào thạo môn ấy bằng lão anh hùng.

Thanh Cốc thấy vai của mình đã bị đối phương nắm chặt, đối phương chỉ khẽ bóp mật cái thì vai của mình sẽ bị thương và suốt đời phải tàn phế liền.

Các vị đại hiệp của phái Võ Ðang thấy vậy giật mình kinh hãi, đang định ra tay cứu Thanh Cốc nhưng mọi người đã thấy Thiên Chính thở dài một tiếng và nói:

- Ðã lầm lỡ một lần thì thôi không nên tái phạm nữa.

Nói Xong, y liền buông tay phải rút trường kiếm ra. Máu tươi ở trên cánh tay trái chảy ra như xối.

Y cầm trường kiếm ngắm nhìn giây phút rồi nói:

- Hà... Lão phu tung hoành nửa đời người chưa hề thua ai một miếng hay nửa thức. Trương Tam Phong giỏi thật.

Sở dĩ Bạch Mi Giáo chủ khen ngợi Trương Tam Phong như vậy là khen bảy mươi hai thế Nhiễu Chi Nhu Kim biến hóa khôn lường, mà cả mình đây cũng không chống nổi.

Thanh Cốc đứng ngẩn người ra ở đó và nghĩ:

- Tuy ta thắng một thế trước, nhưng dù sao đối phương đã cố ý không đả thương ta .

Nghĩ tới đó, chàng liền lên tiếng:

- Cám ơn lão tiền bối đã nương tay cho.

Thiên Chính không nói nửa lời, trao trường kiếm trả lại cho chàng.

Thanh Cốc rất giỏi về kiếm pháp, có ngờ đâu ngày hôm nay khí giới của mình bị cướp mất,chàng xấu hổ vô cùng lủi thủi lui ngay.

Vô Kỵ một mảnh vạt áo đang định tiến lên băng bó cho ông ngoại mình.

Chàng bỗng thấy trong phái Võ Ðang có một người bước ra, râu đen dài tận ngực, mặc quần áo đạo sĩ.

Người đó là Tống Viễn Kiều, anh cả của Võ Ðang Thất hiệp đi tới trước mặt Bạch Mi Giáo chủ và nói:

- Cho phép lại hạ được băng bó lão tiền bối.

Chàng vừa nói vừa móc túi lấy thuốc ra rịt vết thương cho Thiên Chính, xong đâu đó rồi mới lấy khăn tay băng bó cho Thiên Chính.

Giáo chúng của Bạch Mi và Minh Giáo thấy mặt Viễn Kiều rất chính khí đều đoán ra ngay chàng là người đứng đầu trong Võ Ðang Thất hiệp, chắc không khi nào lại dùng thuốc độc hãm hại Giáo chủ của mình và chúng ta nghe thấy Thiên Chính lên tiếng:

- Cám ơn Tống Ðại hiệp.

Vô Kỵ thấy vậy cả mừng nghĩ thầm:

- Tống sư bá băng bó cho ông ngoại ta như vậy, chắc sư bá vì cám ơn ông ngoại ta không đả thương. Thất sư thúc. Có lẽ từ nay hai bên hòa hiệp nhau rồi.

Ngờ đâu Viễn Kiều băng bó cho Bạch Mi Giáo chủ xong.

Lùi lại một bước chắp tay chào và nói:

- Tống mỗ xin lãnh giáo lão tiền bối vài thế võ cao siêu.

Vô Kỵ thấy sư bá mình nói như vậy ngạc nhiên vô cùng., không sao chịu nhịn được vội lên tiếng nói:

- Quý vị lần lượt đánh một ông cụ già như vậy không công bằng chút nào.

Mọi người quay đầu lại nhìn thấy chàng là một thiếu niên, quần áo rất lam lũ. Chỉ có các người của phái Nga Mi với Tống Thanh Thư, Hận Lợi Hanh, Nói Không Ðược... vv một số ít người đó là biết lai lịch chàng thôi, còn những người khác không ai hay biết chàng là ai cả. Viễn Kiều liền đáp:

- Lời nói của bạn nhỏ này không sai chút nào. Mỗi tư thù của phái Võ Ðang và Bạch Mi Giáo hãy dẹp sang một bên trước. Bây giờ là sáu đại môn phái quyết chiến sinh tử với Minh Giáo. Phái Võ Ðang chúng tôi đại diện sáu môn phái ra đây khiêu chiến với Minh Giáo.

Thiên Chính đưa mắt nhìn về phía Minh Giáo, thấy Dương Tiêu, Nhất Tiếu các người đó đều bi tê liệt. Các cao thủ của Ngũ Hành Kỳ người thì bị giết chết, người thì bị thương nặng. Còn con trai của mình là Hân Dã Vương đang nằm mê man ở dưới đất chưa biết sống chết ra sao. Trong Minh Giáo và Bạch Mi Giáo ngoài mình ra không còn người thứ hai nào đủ năng lực để đấu với Viễn Kiều, còn mình thì đấu với liền năm tay cao thủ chân khí đã kém sút, vết thương cánh tay trái cũng không nhẹ.

Trong lúc Hân Thiên Chính đang suy nghĩ, một ông già bé lùn của phái Không Ðộng đã lớn tiếng nói:

- Ma Giáo đã thế cùng lực kiệt rồi, không chịu đầu hàng còn chờ tới bao giờ nữa. Không Trí đại sư chúng ta đi hủy tuần vị của ba Giáo chủ Ma Giáo đi.

Thì ra Không Văn đại sư phương trượng của chùa Thiếu Lâm tọa trấn chùa chính ở núi Trung Sơn. Lần này đệ tử của Thiếu Lâm đi cùng các đại môn phái kia vây đánh Ma Giáo là do Không Trí chỉ huy. Các môn phái khác, kính ngưỡng thanh vọng và địa vị của phái Thiếu Lâm nên đã bầu Không Trí làm người ra lệnh tấn công Quang Minh Ðỉnh. Không Trí đang do dự thì một người trong phái Hoa Sơn lên tiếng nói:

- Không cho đầu hàng! Quý vị nên nhớ nhổ cỏ phải nhổ tận rễ. Bọn Ma Giáo kia, các người khôn hồn mau tự tử đi, để càc đại gia đây khỏi bẩn tay.

Thiên Chính ngầm ngầm vận chân khí, cảm thấy mình bị mũi kiếm đâm sâu tận xương. Khí đó Bạch Mi Giáo chủ nghĩ Viễn Kiều theo hầu Trương Tam Phong lâu nhất đã học được hết võ học chân truyền của sư phụ, Bạch Mi Giáo chủ đang nghĩ thì nghe thấy Viễn Kiều lên tiếng nói:

- Hân lão tiền bối, vẫn biết mối thù của Võ Ðang với Bạch Mi Giáo rất lớn, nhưng chúng tôi không bao giờ nhân lúc người ta nguy nan mà thanh toán mối thù này. Lần này chúng tôi cùng sáu đại môn phái lên đây để đối địch với Minh Giáo thôi. Còn Bạch Mi Minh Giáo thoát ly Minh Giáo đã lâu trên giang hồ ai ai cũng đều biết. Hân lão tiền bối hà tất phải nhúng tay vào, mong lão tiền bối hãy đem người của quý giáo xuống núi ngay.

Các môn phái nghe Viễn Kiều muốn cứu Bạch Mi Giáo thoát nạn như vậy ai nấy đều kinh ngạc vô cùng. Nhưng mọi người liền nhớ lại Viễn Kiều là người quang minh lỗi lạc không bao giờ chịu làm việc tiểu nhân.

Thiên Chính thấy Viễn Kiều nói như vậy liền cười và đáp:

- Lão phu rất cám ơn Tống đại hiệp có lòng tốt như vậy. Nhưng lão phu là một trong bốn Hộ Pháp Vương ở trong Minh Giáo. Tuy chúng tôi đã đứng riêng ra thật, nay bổn giáo gặp đại nạn, chúng tôi không thể nào khoanh tay đứng ngoài nhìn được. Ngày hôm nay lão phu chỉ có một đường là chết mà thôi, xin Tốâng đại hiệp cứ việc tấn công đi!

Nói xong, lão Giáo chủ bước lên một bước đứng lấy thế, đôi lông mày trắng hơi rung động trông rất oai phong.

Viễn Kiều lại nói:

- Như vậy thì tiền bối xin thất lễ!

Nói xong, chàng múa quyền xông vào.

Võ công của phái Võ Ðang khác hẳn các môn phái khác, và Thiên Chính chưa hề thấy thế vô khởi đầu của Tống đại hiệp như là vái chào một cách lễ phép nên lão Giáo chủ liền nói:

- Tống đại hiệp khỏi khách khứa như thế nữa!

Ngờ đâu, Bạch Mi Giáo chủ chưa dứt lời đã thấy Tống đại hiệp xông lại tấn công ngay, thế công của Viễn Kiều nhanh như điện chớp, Thiên Chính thấy vậy kinh hãi và nghĩ thầm:

- Không ngờ quyền thuật của phái Võ Ðang lại lỡi đến thế. Chẳng lẽ đối thủ đã luyện thành công môn Thần Công Cách Sơn Ðả Ngưu rồi chăng .

Bạch Mi Giáo chủ không dám khinh thường vội giơ hữu chưởng lên chống đỡ quyền lực của Viễn Kiều.

Không ngờ chưởng của Thiên Chính phất hụt, y đã thấy phía đằng trước trống không, không thấy quyền của đối phương đâu cả.

Y đang ngạc nhiên vô cùng chĩ thấy Viễn Kiều lên tiếng nói:

- Ngưỡng mộ võ học của lão tiền bối đã lâu, Gia sư vẫn thường khen ngợi luôn, nhưng bây giờ lão tiền bối đã đấu mấy người rồi mà hậu bối sức lực hãy còn nguyên vẹn nên xét thấy trận đấu này không được công bằng chút nào, vậy bây giờ chúng ta chỉ nên tỉ thí võ thôi chứ không tỉ sức lực!

Chàng vừa nói vừa giơ chân lên đá một cái, nhưng cái đá đó chì là một cái đá hờ thôi. Hai người cách nhau đếnhơn một trượng nên không thể nào đá trúng đối phương được!

Nhưng cái đó rất tinh diệu, nên đứng gần nhau mà tấn công thì đối phương dù tài ba đến đâu cũng khó mà thoát nổi.

Thiên Chính lên tiếng khen ngợi:

- Cước pháp tinh diệu lắm!

Nói xong lão Giáo chủ lấy công làm thủ, múa quyền phản công.

Viễn Kiều vội né tránh và đánh trả lại một chưởng.

Chỉ trong thoáng cái, hai người đã đấu mấy chục hiệp.

Hai người vẫn đứng cách nhau hơn trượng, tuy không gần nhau và thế đánh nào cũng đều đánh giả, nhưng thân pháp của hai người có như những tay tâm thường đâu! Thế nào thất lợi? Thế nào thắng địch hơn? người nào người nấy đều tự biết hết.

Hai người rất cẩn thận để ý từng ly từng tí. Những người đứng cạnh xem đều là những tay võ học cao siêu cả, thấy đường thế của Viễn Kiều dùng nhu thế cương, chân tay đánh ra rất nhanh còn Thiên Chính thì dùng cương làm căn bản nên thế võ nào của y cũng lớn rộng và chậm chạp hơn.

Hai người lúc thủ công, người ngoài trông cứ tưởng hai người đang luyện quyền chứ không phải đối địch với nhau, nhưng sự thật, trận đấu của họ rất kịch liệt.

Thoạt tiên Vô Kỵ thấy Thiên Chính đấu với Tòng Khê và Thanh Cốc hai người chàng đều thế võ của hai bên.

Lúc nầy vì chàng thấy Thiên Chính với Viễn Kiều hai người đứng cách xa nhau đấu.

Chàng biết đấu như thế chỉ có phân biệt được thua thôi chứ không ai bị thương hết nên chàng mới yên trí xem xét thế võ của hai bên.

Xem một hồi lâu, chàng thấy thế võ của đôi bên càng đấu càng nhanh, chàng càng thắc mắc không hiểu thêm và nghĩ thầm:

- Lạ thật! Ông ngoại ta với Tống đại sư bá đều là cao thủ hạng nhất trong võ lâm, sao thế võ của hai người lại có nhiều chỗ sơ hở như thế? Như quyền này, nếu ông ngoại đánh chếch sang bên trái nửa thước có phải là đánh trúng được ngực của Tống sư bá không? Nếu cái chộp này của sư bá ra tay chậm một chút có phải bắt được cánh tay trái của ông ngoại rồi phải không? Chẳng lẽ hai người cố ý nhường nhau chăng? Nhưng xem rõ tình hình thì không ai nhường ai cả?

Sự thật Thiên Chính với Viễn Kiều đấu hở như vậy nhưng không người nào chịu nương tay nhường nhịn người nào hết. Từ khi học biết được tâm pháp Càn Khôn Ðại Nã Di đến giờ. Vô Kỵ đã trở nên tay cao thủ giỏi hơn hai người kia một mức nên chàng mới nhận thấy những chỗ sơ hở của họ như vậy!

Sự thật những thế võ mà chàng vừa nghĩ ra đó để cho người thường xử dụng tất không thể nào làm được như ý muốn. Lúc ấy chàng bỗng thấy Viễn Kiều thay đổi thế võ, hai bàn tay bay múa tựa như tuyết bay vậy! Hai bàn tay của chàng ta trông mềm như bông gòn không cóchút hơi sức, môn chưởng đó chính là môn chưởng của phái Võ Ðang.

Thiên Chính thét lớn một tiếng đánh ra một quyền, hai người một dùng cương một dùng nhu, đem hết binh sinh ra mà đấu với nhau, đấu được một hồi lâu nữa, Viễn Kiều dùng tả chưởng đánh ra trước, hữu chưởng đánh sau nhưng lại tới trước, tiếp theo đó tả chưởng của chàng lại tấn công tới. Thiên Chính thấy thượng tam lộ của mình đều bị chưởng lực của đối phương bao trùm liền rống lên một tiếng thật lớn, song quyền dùng thế Ðinh Giáp Khai đánh ra, hai người song chưởng song quyền cứ dính chặt ở trên không.

Thì ra hai người vừa đấu tới đây chỉ còn một cách thi thế nội lực thôi, hai người đứng cánh nhau hơn trượng, bốn cánh tay giơ lên làm như đang đấu sức với nhau, trông thật kỳ quái nếu là đấu thật thì không là hung hiềm đến đâu.

Viễn Kiều mỉm cười một cái rồi nhảy lui về phía sau, một bước và nói :

- Quyền pháp của lão tiền bối quả thật tinh diệu! Hậu bối thán phục vô cùng!

Thiên Chính cũng thu quyền lại tiếp lời nói:

- Chưởng pháp của phái Võ Ðang quả thật siêu tuyệt cổ kim.Hai người không tỉ thí nội lực, cho nên đấu đến lúc không thể không đúng nội lực mà đấu nữa, nên cả hai đánh phảithâu taykết cục trận đấu bằng huề cuộc!

Trong phái Võ Ðang còn có Dư Liên Châu và Hân Lợi Hanh hai tay cao thủ chưa ra tay đấu nhưng hai người thấy Thiên Chính mặt đỏ bừng đầu bốc hôi nóng lên ngùn ngụt vì trận đấu vừa rồi tuy không hao tốn nội lực, nhưng mệt trí, mệt óc vô cùng, bây giờ bất cứ người nào trong hai người đó ra đấu với Thiên Chính sẽ thắng một cách dễ dàng và còn được tiếng là đánh bại Bạch Mi Ưng Vương nữa.

Nhưng Liên Châu với Lợi Hanh đưa mắt nhìn nhau rồi lắc đầu và nghĩ thầm:

- Nhân lúc người ta lâm nuy mà mình đánh thắng thì không hay ho gì cả, không vinh hạnh gì hết!

Võ Ðang nhị hiệp đều có tác phong quân tử nên không nhảy ra khiêu chiến với Thiên Chính, nhưng bên phái Không Ðộng đã có một ông già bé lùn nhảy ra, người đó chính là người đã kêu gào đòi đốt cháy những bài vị của các vị Giáo chủ Minh Giáo hồi nãy, y lẹ làng nhảy tới trước mặt Thiên Chính và nói:

- Ta họ Ðường muốn đấu chơi với Hân lão vài hiệp!

Giọng nói của y rất đểu cáng và khinh lờn, Thiên Chính lườm y một cái, dùng mũi kêu "Hừ" một tiếng rồi nghĩ thầm:

- Nếu là lúc thường ta có coi Không Ðộng Ngũ Lão ra gì đâu, ngày hôm nay ta không khác gì hổ xuống đồng bằng bị bầy chó khinh khi, thanh danh một đời của Hân mỗ nếu bị tiêu tán dưới tay Võ Ðang Thất Hiệp ta cũng không ân hận cho lắm, nhưng bị thua tên Ðường Văn Lượng này thì thật ra chết cũng không cam tâm .

Bạch Mi Ưng Vương đã thấy mình mẩy xương cốt đau nhừ, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc thật dài, nhưng hào khí của ông ta đã bốc lên, hai cái lông mày trắng bỗng dựng ngược, mồm quát lớn:

- Tiểu tử cứ việc xông vào tấn công đi!

Văn Lượng đã nhận xét thấy nội lực của Thiên Chính đã hao mất tám chín mươi phần trăm, bây giờ y chỉ cần đấu với đối thủ giây lát, đối thủ cũng tự ngã gục liền, nên y mua song chưởng nhảy tới phía sau Thiên Chính nhắm sau lưng đánh luôn. Thiên Chính xoay tréo người móc chân lên đá một cái, nhưng Văn Lượng đã nhảy ra xa tránh né rồi! Chân y nhanh nhẹn vô cùng, người y không khác gì một con vượn cứ nhảy nhót đây đó, loanh quanh bên ngoài người đối thủ thôi, chứ y không đến sát bên người thẳng tay đấu thật. Ðấu như thế được vài hiệp, Thiên Chính đã thấy hai mắt tối sầm cổ họng hơi mặn, mồm phun máu tưới ra ngay và không sao đứng vững được nữa ngồi phịch xuống mặt đất. Văn Lượng thấy vậy cả mừng quát lớn:

- Hân Thiên Chính! ngày hôm nay người đã chết dưới quyền của Ðường Văn Lượng rồi.

Vô Kỵ trông thấy Văn Lượng tung mình nhảy lên cao, rồi nhắm đầu ông ngoại mình đánh bổ xuống.

Chàng đang định nhảy ra cứu ông ngoại thì đã thấy Bạch Mi Ưng Vương giơ tay phải tà tà đánh tréo lên trông đẹp vô cùng.

Thế đó là một tuyệt thế để tấn công kẻ địch trên cao đánh xuống, và chỉ nghe "rớp rớp" kêu hai tiếng hai cánh tay của Văn Lượng đã bị Hân Thiên Chính xử dụng Ưng Chảo Cầm Nã Thủ đánh gãy. Tiếp theo đó lại có hai tiếng "rớp rớp" kêu như thế nữa, hai cái xương đùi của tên họ Ðường ấy cũng gãy nốt, rồi có tiếng kêu "bốp", Ðường Văn Lượng rớt xuống chỗ cạnh Thiên Chính chừng mấy thước, tứ chi gãy hết. Các người đứng xem thấy Thiên Chính bị thương nặng như thế, mà vẫn còn thần oai như vậy, ai nấy đều kinh hãi.

Ðường Văn Lượng là người thứ ba trong Không Ðộng Ngũ lão này bị đại bại như vậy, người của phái Không Ðộng xấu hổ vô cùng.

Một lúc sau bên phái Không Ðộng lại có một ông già cao lớn khòm lưng đi bước một, bước đi nặng chình chịch, đi gần tới Thiên Chính y liền dùng chân phải đá một tảng đá vào người đối thủ, miệng quát lớn:

- Bạch Mi, lão nhị ta họ Tôn ra đây thanh toán món nợ cũ với ngươi.

Thì ra người này là người thứ hai trong Ngũ lão họ Tôn tên là Duy Hiệp.

Hòn đá bay tới kêu đến "bốp" một tiếng trúng ngay vào góc trán Thiên Chính máu tươi chảy ròng xuống.

Ai nấy thấy vậy đều kinh ngạc vô cùng, vì không ai ngờ Duy Hiệp đá hòn đá đó lại trúng được Thiên Chính như vậy nhưng họ có biết đâu lúc này Thiên Chính đã nửa mê, nửa tĩnh thì tránh sao được mà chả bị hòn đá đó trúng.

Dưới hình thức này Duy Hiệp chỉ cần tiến lên dùng ngón tay khẽ dí một cái cũng có thể giết chết được đối phương liền.

Nhưng y vừa bước lên một bước, thì trong phái Võ Ðang đã có một người mặc áo dài, trông mặt rất thật thà chất phác, từ từ bước ra. Người đó là Nhị Hiệp Dư Liên Châu, chỉ thấy chàng ta khẽ nhún vai đã phi htân tới Duy Hiệp vừa ngăn cản vừa nói:

- Tôn huynh, Hân Giáo chủ đã bị thương nặng như vậy dù huynh có thắng cũng không vẻ vang chút nào, Hân Giáo chủ với tệ giáo có mối thù trong lớn. Xin Tôn huynh nể mắt đệ trao y cho đệ, để tiểu đệ được trả thù.

- Y có bị thương nặng gì đâu, người này khéo giả bộ chết lắm. Không thế Ðường Tam đệ tôi không khi nào mắc mưu y như vừa rồi. Dư Nhị hiệp, quý phái với y có thù thì anh em lão cũng có thù, Nhị hiệp hãy để cho lão y ba quyền cho đã tức.

Liên Châu không muốn Thiên Chính một anh hùng nhất thế mà bị toi mạng nơi đây, nên chàng vội đáp:

- Thất thương quyền của Tôn huynh đã lừng danh trong thiên hạ. Bây giờ Hân Giáo chủ bị thương nặng như thế, thì chịu sao nổi ba quyền của Tôn huynh. Thôi, y đã đánh gãy tay chân Ðường Tam đệ của lão, thì lão bây giờ cũng đánh gãy hai tay, hai chân của y, để cho y biết sự báo oán nhỡn tiền nhanh chóng.

Liên Châu thấy Duy Hiệp nói như vậy, đang do dự khó xử thì tên họ Tôn lớn tiếng hỏi:

- Dư Nhị hiệp, trước khi sáu đại môn phái đến Tây vực này, đã có lập thề với nhau rồi. Ngày hôm nay sao Nhị Hiệpo lại định trái lời thề đó mà bênh vực tên chủ của Ma Giáo nầy?

Liên Châu thở dài và đáp:

- Thôi được, bây giờ huynh muốn sao đệ cũng không ngăn cản nữa , nhưng khi về tới Trung Nguyên thế nào đệ cũng lãnh giáo Thất thương quyền thần công của Tôn nhị tiên sinh.

Duy Hiệp nghe thấy Liên Châu nói như vậy, rùng mình kinh hãi và nghĩ thầm:

- Sao họ Dư nầy cứ bênh lão già của Bạch Mi Giáo nầy hoài? Xưa nay y vẫn có vẻ sợ phái Võ Ðang nhưng trước mặt mọi người đông đảo như vậy, bắt buộc y phải làm ra vẻ không sợ hãi gì hết nên y cười nhạt và nói tiếp:

- Ở trên đới nầy viêc gì cũng phải nói lý, phải Võ Ðang của bạn dù mạnh đến đâu cũng không thể thị thế hoành hành như vậy.

Mấy lời nói của y và chạm đến danh dự của Trương Tam Phong, Viễn Kiều liền tiến lên mấy bước nói:

- Nhị đệ để mặc y.

Liên Châu lớn tiếng nói tiếp:

- Anh hùng thật! Hảo hán thật!

Chàng vừa nói vừa rút lui liền. Lời nói của chàng là khen Hân Thiên Chính và cũng có thể nói là chế nhạo Tôn Duy Hiệp. Nhưng Duy Hiệp không dám gây hắn với Võ Ðang nên giả bộ không nghe gì cả. Y chờ Liên Châu rút lui xong, liền tiến tới trước mặt Thiên Chính. Không Trí đại sư của phái Thiếu Lâm đã lên tiếng ta lịnh:

- Các vị của phái Hoa Sơn và phái Không Ðộng làm ơn diệt trừ những dư đảng của Ma Giáo đang có mặt tại đây. Còn quý vị của phía Võ Ðang khám xét từ phía Tây sang Ðông. Quý vị của phía Nga Mi khám xét từ phía Ðông sang phía Tây, đừng để cho một người nào của Ma Giáo lọt lướt. Phái Cô Luân sửa soạn để thiêu hủy sào huyệt của Ma Giáo.

Nhà sư dặn bảo năm môn phái xong liền chắp tay lễ Phật và nói tiếp:

- Các đệ tử của phái Thiếu Lâm ai nấy lấy nháp khí để tụng niệm kinh văn sinh để siêu độ cho các vị anh hùng tử nạn của sáu phái và giáo chúng của Ma Giáo để hóa trừ oan nghiệt.

Mọi người chỉ đợi chờ Duy Hiệp đâm chết Thiên Chính là sáu đại môn phái vây đánh Ma Giáo sẽ thành công lớn.

Nhưng Giáo chúng của Minh Giáo đã gượng bò dậy, chỉ có những người bị thương nặng không sao cử động thành phải chịu nằm yên thôi.

Còn ai nấy đều ngồi xếp bằng tròn, hai tay duỗi thẳng mười ngón giơ lên trước ngực làm như ngọn lửa bốc cháy vậy. Rồi tất cả cùng theo Dương Tiêu đọc kinh của Minh Giáo:

- Ðốt tàn xác của ta, ngọn lửa thành bốc cháy hồng hồng, sống đã chi làm sướng,chết không lấy chi làm khổ. Vì thiện trừ ác, chỉ vì quang minh mà nên. Hì, lạc, bỉ, sầu đều trở về cát bụi. Tội nghiệp thay người đời hoạn nạn quá nhiều...

Các giáo chúng của Minh Giáo tử Dương Tiêu, Nhất Tiếu, Nói Không Ðược các người trở xuống cho tới đầu bếp, phụ dịch đều có thái độ trang nghiêm, không coi cái chết vào đâu hết và cũng không thấy chúng sợ hãi chút nào.

Không trí đại sư lại chắp tay trái và nói tiếp:

- Thiên tai, thiên tai.

Liên Châu thấy vậy nghĩ thầm:

- Mấy câu kinh văn của giáo chúng Minh Giáo vừa đọc đây, chắc là kinh văn của họ tụng niệm trước khi chết. Họ không nghĩ đến cái chết của mình mà lại thương hại đến người khác đa ưu, đa hoạn. Như vậy quả thật là đại nhân, đại dũng chắc người sáng lập Minh Giáo năm xưa, tất phải là một nhân vật lợi hại. Chỉ tiếc rằng truyền đến hậu thế, giáo chúng lại biến thành những kẻ làm bậy .

Ðứng trước các cao thủ sáu môn phái Vô Kỵ có lòng kính sợ nên không dám ra can thiệp. Sau chàng thấy Duy Hiệp định tiến lên đánh chết ông ngoại của mình, và chàng thấy Không Trí ra lệnh cho mọi người cứ việc chém giết sạch các người của Minh Giáo, nên chàng không còn nghĩ tới vần đề người ít sức yếu mà lớn bước tiến lên ngăn cản Duy Hiệp, và nói:

- Hãy khoan ra tay, người đối phó với một người bị thương nặng như thế này không sợ người ta cười ngươi là một tên nhu nhược vô sĩ hay sao?

Giọng nói của chàng nghiêm chỉnh, làm chấn động toàn giáo trường, khiến các người của các môn phái đã thừa lịnh của Không Trí định ra tay chém giết giáo chúng của Minh Giáo, đột nhiên ngừng bước quay đầu lại nhìn.

Duy Hiệp thấy thiếu niên ăn mặc áo quần lam lũ nên y có vẻ khinh thường giơ tay ra đẩy một cái. Ðịnh đẩy Vô Kỵ sang bên, rồi tiến lên đánh chết Thiên Chính.

Sau khi luyện thành công hết lớp thứ bảy của môn Thần Công Ðại Nã Di, Vô Kỵ đã trở nên một cao thủ. Muốn thâu phát kinh lực của mình như thế nào cũng được. Bất cứ đối phương dùng tinh diệu đến đâu tấn công chàng, chàng cũng đối phó lại một cách khéo léo và như ý muốn.

Cho nên vừa thấy chưởng của Duy Hiệp đẩy tới chàng chỉ giơ tay khẽ phẩy một cái đã có tiếng kêu "bộp", Duy Hiệp đã phải lui về phía sau hai ba bước.

Y định lấy tấn để đứng vững, nhưng không ngờ chưởng lực của đối phương lại hùng mạnh đến thế.

Duy Hiệp cố gắng mãi cũng không sao đứng vững được, chỉ thấy nửa người trên hình như có sức mạnh kéo ngửa về phía sau. Y phải mượn thế nhảy lùi ra xa hơn trượng mới khỏi té ngã, nhưng vẫn còn loạng choạng lùi mấy bước rồi mới đứng vững được.

Vì sự lùi bước đó nên chỗ y đứng đã cách xa chỗ Vô Kỵ hơn ba trượng rồi, y kinh hãi và tức giận vô cùng.

Duy Hiệp lớn bước tiến lên chỉ mặt Vô Kỵ hỏi:

- Tiểu tử! Mi là ai?

Vô Kỵ đáp:

- Tôi là Tăng A Ngưu!

Chàng vừa nói vừa để chưởng lên Linh Ðài Huyệt trên lưng Thiên Chính để chuyển sức nóng sang người của ông ngoại.

Cửu Dương chân khí trong người chàng rất mạnh nên Thiên Chính phải rùng mình mấy cái.

Bạch Mi Ưng Vương mở mắt ra nhìn Vô Kỵ, trong lòng ngạc nhiên vô cùng!

Vô Kỵ nhìn ông ngoại mỉm cười.

Lại tiếp tục dồn nội lực của mình sang bên người của Hân Giáo chủ.

Thiên Chính nhận thấy nội lực của thiếu niên đó mạnh kinh người. Duy Hiệp chưa đi tới gần ông mà ông đã cảm thấy trong người klhoan khoái dễ chịu vô cùng, ông khẽ nói:

- Cám ơn bạn nhỏ!

Nói xong, Thiên Chính đứng dậy kêu ngạo hỏi Duy Hiệp rằng:

- Họ Tôn kia! Thất Thương Quyền của phái Không Ðộng các ngươi có nghĩa lý gì mà các ngươi cũng làm phách, lão phu vui lòng tiếp ba quyền của ngươi!

Duy Hiệp không ngờ chỉ trong thoáng cái đối thủ đã tinh thần sảng khoái, đứng dậy được rồi. Y biết lúc nầy không thể rằng đối phương một cách dễ dãi như vừa rồi nữa. trong lòng y lại sợ hãi. Ưng Chảo Cầm nã Công của đối thủ rất lơiï hại, nên Duy Hiệp phải trả lời ngay:

- Vâng! Vẫn biết Thất Thương Quyền của phái Không Ðộng chúng tôi không ra gì thật, tôi chỉ mong ông tiếp tôi ba quyền thối

Duy Hiệp mong Thiên Chính dùng chưởng đấu quyền với y rồi y sẽ tỷ thí nội lực vì đối phương mới bị thương nặng như thế nào cũng bị Thất Thương Quyền của y đánh bại.

Vô Kỵ nghe thấy Duy Hiệp nhắc nhở ba chữ Thất Thương Quyền hoài, chàng liền nghĩ tới đêm nọ ở trên Băng hỏa đảo, nghĩa phụ gọi mình dậy kể chuyện ông ta đã dùng Thất Thương Quyền đánh chết Không Kiến thần tăng. Sau Tạ Tốn lại bảo chàng tập thuộc lòng Thất Thương Quyền nhưng chàng ngái ngủ học mấy lần không thuộc nên bị Tạ Tốn đánh luôn mấy cái bạt tai.

Lúc nầy Quyền Quyết ở trong lòng chàng lưu động, chàng liền hiểu hết ý nghĩa chính của nó liền.

Quý vị nên rõ, trong Cửu Dương thần công gồm tất cả nội công. Còn Càn Khôn Ðại Nã Di thần công thì tập hợp tất cả những thế võ tinh vi của các môn võ thiên hạ. Một pháp thông thi vạn pháp cũng thông, nên lúc nầy bất cứ môn võ công nào biểu diễn ra trước mặt Vô Kỵ, chàng chỉ ngó qua một cái đã biết hết những mánh lới huyền bí của môn võ công đó liền.

Hân Thiên Chính nói tiếp:

- Ðừng nói ba quyền, ngươi đánh luôn ba mươi quyền, lão phu đây cũng dám tiếp .

Nói xong, lão Giáo chủ quay đầu lại nói với Không Trí đại sư rằng:

- Không Trí đại sư! Họ Hân nầy còn chưa chêt vẫn chưa chịu thua đâu! Chính mồm đại sư đã nói mà đại sư đã phản khẩu ngay. Có phải các người muốn thị nhiều mà thắng chúng ta không?

Không Trí giơ tay trái lên phất một cái và nói:

- Ðược! Tất cả các người hãy tạm ngừng tay giây lát cũng không sao!

Thì ra sau khi Hân Thiên Chính lên tới trên Quang Minh Ðỉnh thấy bọn Dương Tiêu bị thương nặng, thế lực của phái bên mình rất đơn bạc, nên y liền dùng lời nói khích Không Trí đừng ỷ chúng hiếp cô.

Bắt buộc Không Trí phải tuân theo luật lệ của võ lâm để từng đôi một đấu với nhau. Kết quả bên Bạch Mi Giáo với Ngũ Hành Kỳ vẫn bị thua, người nào không chết thì cũng bị thương nặng. Sau cùng chỉ còn lại một mình Hân Thiên Chính. Nhưng y vẫn chưa chịu thua, nên bên sáu Ðại môn phái vẫn chưa được phép tiến lên chém giết ồ ạt được!

Vô Kỵ biết ông ngoại mình tuy đã đỡ hơn trước nhiều nhưng không thể dùng sức lực được.

Sở dĩ ông ta muốn tiếp Duy Hiệp mấy quyền là vì bảo vệ Minh Giáo mà chiến trận, đấu chí chết thì thôi! Nên chàng vội khẽ nói với ông ngoại rằng:

- Hân lão tiền bối! Ðể hậu bối thay lão tiền bối tiếp kẻ địch cho khi nào hậu bối thua thì tiền bối hãy ra tay cũng chưa muộn!

Thiên Chính biết nội lực của chàng rất thâm hậu, trong lúc mình bị thương như thế nầy tất nhiên không sao bằng được chàng ta nên ông ta liền nghĩ:

- Ta vì bổn giáo mà chết, đó là lẽ dĩ nhiên rồi! Còn thiếu niên này không biết chàng ta có liên can gì đến chúng ta không, bản lĩnh của chàng ta dù có mạnh đến đâu cũng không thể nào địch hết kẻ nầy đến kẻ khác của đối phương được, rốt cuộc rồi chàng cũng kiệt sức bị thương nặng, tha hồ để cho người ta chém giết như ta thôi! Thiếu niên này tuổi trẻ và anh tuấn như thế, ta không nên để cho y bị chết oan chết uổng ở trên Quang Minh Ðỉnh nầy!

Nghĩ đoạn Thiên Chính vội hỏi:

- Bạn nhỏ là môn hạ của vị nào thế? Hình như bạn không phải là giáo đồ thì phải?

- Tuy hậu bối không phải là người trong Minh Giáo, nhưng vì ngưỡng mộ tiền bối đã lâu, nên ngày hôm nay hậu bối nhận sát cánh cũng lão tiền bối chống với kẻ địch. Hậu bối nhận thấy việc này nên làm lắm.

Thiên Chính ngạc nhiên định hỏi thêm, nhưng Duy Hiệp đã tiến lên một bước lớn tiếng nói liền :

- Họ Hân kia! Quyền thứ nhất của ta đã đánh tới đây!

Vô Kỵ vội đỡ lời:

- Hân lão tiền bối bảo ngươi không xứng đấu quyền với ông ta, ngươi phải thắng ta trước rồi mới đủ tư cách đấu với lão tiền bối!

Duy Hiệp cả giận quát lớn:

- Tiểu tử! Mi là cái thá gì? Ðược! Ðể coi mi biết Thất Thương Quyền thứ nhất của Không Ðộng lợi hại như thế nào!

Vô Kỵ thấy đối thủ nói như vậy liền nghĩ thầm:

- Ngày hôm nay muốn dẹp lui kẻ địch, chỉ có một là bộc lộ âm mưu gian trả của ác tặc Viên Chân ra cho mọi người hay rồi mới có thể nghĩ cách khiến cho hai bên ngừng tay được!

Nếu ra tay đấu sức với họ, một mình ta làm sao mà hạ nổi bấy nhiêu anh hùng của sáu Ðại môn phái? Huống hồ các sư bá, sư thúc của phái Võ Ðang đều có mặt ở đây, ta đối địch với các vị ấy sao được?

Nghĩ đoạn chàng liền lớn tiếng đáp:

- Tại hạ ngưỡng mộ Thất Thương Quyền của phái Không Ðộng đã lâu, tại hạ cũng biết môn quyền pháp này rất lợi hại, ngay thần Tăng Không Kiến Ðại sư của phái Thiếu Lâm cũng còn phải hy sinh Thất Thương Quyền của quý phái.

Thấy chàng nói như vậy, mọi người của phái Thiếu Lâm đều xúc động. Xưa nay họ chỉ biết Không Kiến Ðại sư chết trong tay Tạ Tốn nên lần nầy phái Thiếu Lâm mới phái hết cao thủ lên đây để vây đánh Ma Giáo, mục đích của phái Thiếu Lâm là muốn phục thù cho Không Kiến Ðại sư. Hồi Không Kiến Ðại sư mới chết, mấy người sư đệ của đại sư thấy xương của đại sư đều bị gãy hết mà bên ngoài không có thương tích gì cả hình như trúng phải độc thủ của Thất Thương Quyền của phái Không Ðộng vậy.