Vô Kỵ liền gọi với:
- Hãy khoan đã! Nếu không để thuốc cao Hắc Ngọc Ðoạn Tục lại thì các người đừng mong rời khỏi núi Võ Ðang này!Nói xong, chàng tung người đuổi theo, giơ tay ra định chộp lấy đầu vai của Triệu Minh. Tay của chàng còn cách hơn thước đã chộp tới đầu vai của Triệu Minh, chàng bỗng cảm thấy có hai luồng quyền phong ở tả hữu lẳng lặng tấn công tới. Chàng kinh hãi vô cùng, vội thu chưởng lại để chống đỡ hai luồng quyền phong kia...Vô Kỵ thu tay lại, đưa song chưởng ra, chưởng bên phải của chàng chống đỡ quyền phong ở bên phải đánh tới, chưởng trái của chàng đỡ thế công của địch ở bên trái, thế là bốn chưởng va chạm nhau. Chàng liền cảm thấy sức lực của đối phương rất mạnh và chưởng lực của hai kẻ địch đó lại còn xen lẫn một hơi lạnh giá buốt vô cùng!Chàng nhận ra ngay đó là Huyền Minh Thần Chưởng, vì hơi lạnh này đã làm nguy chàng khá lâu năm rồi!Chàng kinh hãi vô cùng, liền vận Cửu Dương Thần Công ra chống đỡ. Chàng đột nhiên thấy hai bên hông bị kẻ địch đánh mỗi một bên chưởng. Chàng kêu "hự" một tiếng, người bắn lui về phía sau. Chàng đã nhìn thấy rõ hai kẻ địch đánh lén mình là hai ông già vừa gầy vừa cao.Dương Tiêu, Nhất Tiếu thấy hai ông già nọ đánh lén Vô Kỵ như vậy liền cả giận xông lại. Hai ông già nọ lại múa chưởng ra chống đỡ luôn chưởng của Dương Tiêu và Nhất Tiếu, chỉ nghe thấy kêu "bùng! bùng!" hai tiếng, Nhất Tiếu và Dương Tiêu cùng bị bắn lùi về phía sau mấy bước và cảm thấy máu trong người đảo ngược, hơi lạnh buốt xương nữa! Hai ông già kia cũng loạng choạng mấy bước mới đứng yên được! Ông già bên phải liền cười nhạt nói:- Tưởng Minh Giáo lợi hại như thế nào, không ngờ lại chỉ có thế thôi!Nói xong y quay người trở lại bảo vệ Triệu Minh đi luôn. Mọi người sợ Vô Kỵ bị thương, vội quây quần bên chàng xem sao nên không ai đuổi theo kẻ địch nữa. Thiên Chính vội ẳm chàng lên, vẻ mặt lo âu nhưng chàng đã xua tay tỏ vẻ không việc gì, vì chàng đã phát động Cửu Dương Thần Công đầy hơi lạnh của Huyền Minh chưởng ra khỏi thân người rồi! Vô Kỵ thấy mọi người vẫn tỏ vẻ lo âu liền lên tiếng nói:- Ông ngoại với các vị tiên sanh khỏi lo âu, tôi không việc gì cả. Các vị hãy đứng lui ra, bằng không chịu không nổi những hơi lạnh mà tôi đang dồn ở trong người ra.Mấy người đứng cạnh công lực hơi kém đang run lẩy bẩy.Mọi người thấy chàng đã lên tiếng nói được mới yên chí và tuân lời đứng lùi ra phía xa. Giây phút sau mọi người thấy trên đỉnh đầu của chàng có hơi khói trắng bốc lên và thấy chàng cởi áo ngoài ra mới hay hai bên hông của chàng có hai dấu vết bàn tay đen sì, nhưng chỉ trong thoáng cái, hai dấu vết đó đã biến thành màu tía rồi màu tía biến thành màu xám và lu mờ dần cho chí hết. Trước sau không đầy nửa tiếng đồng hồ mà chàng đã dồn được hết những hơi hàn độc đó ra mà trước kia chàng cũng bị hơi hàn độc này phải chịu khổ mấy năm mà trải qua rất nhiều danh sư, kể cả Trương Tam Phong cũng không sao chữa khỏi cho chàng được!Vô Kỵ đứng dậy vừa cười vừa nói:- Tuy phen này trải qua một cuộc rất nguy hiểm, nhưng chúng ta đã nhận ra được mặt mũi của đối thủ.Lúc Dương Tiêu, Nhất Tiếu đối chưởng với hai ông già kia đã giở hết toàn lực ra đối địch, vì thế âm độc Huyền Minh chỉ xâm nhập đến cổ tay thôi chứ không thể xâm nhập vào thân thể của hai người được, nhưhg hai người vẫn phải ngồi xếp bằng tròn vận khí để dồn hơi độc đó ra. Hai người phải mất hêt hơn hai tiếng đồng hồ mới dồn hết hơi độc đó ra.Lúc ấy Ngô Kình Thảo, Chưởng Kỳ sứ của Nhuệ Kim Kỳ bước vào bẩm kẻ địch đã rút khỏi núi Võ Ðang rồi! Ðại Nham liền bảo đạo sĩ tri khách sửa soạn cơm chay để khoản đãi các người của Minh Giáo. Trong bữa tiệc, Vô Kỵ liền nói rõ hết nguyên nhân cho Ðại Nham nghe.Tam Phong liền hỏi:- Năm nọ cũng trên điện Tam Thanh này, ta đã đối một chưởng với một trong hai ông già đó, nói ra thật xấu hổ. Cho tới ngày hôm nay chúng ta vẫn chưa biết rõ lai lịch của kẻ địch ra sao.Dương Tiêu vội đỡ lời:- Chúng tôi không hiểu lai lịch của thiếu nữ họ Triệu! Huyền Minh nhị lão có võ nghệ cao siêu như thế mà chịu để nàng sai bảo thật là lạ.Vô Kỵ xen lời nói:- Bây giờ có hai việc lớn cần phải làm ngay. Việc thứ nhất là chúng ta phải đi cướp cho được thuốc cao Hắc Ngọc Ðoạn Tục để chữa cho Dư Tam Sư bá và Hân Lục thúc. Việc thứ hai là phải dò xét xem là hiện giờ Tống Ðại Sư bá ở đâu? Cả hai việc đó chỉ bắt được cô bé họ Triệu là xong hết!Ðại Nham gượng cười lên tiếng:- Ta tàn phế hai mươi năm rồi, bây giờ dù có thuốc tiên cũng không thể nào chữa khỏi được, chỉ có việc cứu Tống Ðại Ca với chữa cho Lục Sư đệ là cần hơn hết!Vô Kỵ đáp:- Vâng! Việc này không nên trì hoãn, mời Dương Tả sứ, Vi Bức Vương, Nói Không Ðược Ðại sư ba người cùng tôi xuống núi đuổi theo kẻ địch! Ngũ Hành Kỳ, mỗi kỳ phái một vị Chưởng kỳ phó sứ đi Nga Mi, Hoa Sơn, Côn Luân, Không Ðộng và Nam Thiếu Lâm ở Phúc Kiến năm nơi, liên lạc với các môn phái đó để dò thăm tin tức. Xin mời ông ngoại với cậu đi Giang Nam chỉnh đốn lại giáo chúng của Bạch Mi Kỳ. Còn Thiết Quan Ðạo Chưởng, Chu tiên sinh, Bành Ðại Sư và Chưởng Kỳ sứ của Ngũ Hành Kỳ hãy tạm đồn trú ở trên Võ Ðang này. Nhưng việc gì cũng phải nghe Thái sư phụ của tôi là Trương Chân Nhân chỉ bảo.Chàng dặn bảo xong, Thiên Chính, Dương Tiêu, Nhất Tiếu đứng dậy nhận lệnh. Ban đầu Tam Phong còn hoài nghi chàng còn ít tuổi như vậy thì làm sao mà thống trị nổi quần hào. Lúc này Chân Nhân thấy chàng đặt kế hoạch ra lệnh rất oai nghi, đồng thời lại thấy các đại hào kiệt trong võ lâm như Thiên Chính... đều nghe lệnh chàng răm rắp nên Chân Nhân mừng thầm và nghĩ:- Lúc nãy ta thấy nó học được Thái Cực Quyền và kiếm của ta,ta chỉ cho nó nội công cao thâm và có bộ óc thông minh thôi, tuy học được nhanh chóng như nó cũng đã khá lắm rồi. Nhưng như vậy vẫn chưa phải là đáng quý. Bây giờ ta thấy nó có tài cai quản được Minh Giáo khiến các Ðại Ma đầu như cha con Thiên Chính mà cũng phải nghe theo lời y đi theo con đường chính đạo. Việc như vậy mới là đại sự mà ít người có thể làm nổi. Hi... Hi... Thúy Sơn đã có người kế hậu!... Thúy Sơn đã có người kế hậu!...Nghĩ tới đó Chân Nhân vuốt râu mỉm cười.- Vô Kỵ cùng Dương Tiêu, Nhất Tiếu và Nói Không Ðược ăn qua loa cho đỡ đói rồi từ biệt Trương Tam Phong xuống núi tìm tung tích của Triệu Minh. Bọn Thiên Chính tiễn chàng với ba người kia xuống tận chân núi rồi mới từ biệt. Bất Hối vẫn quyến luyến theo cha. Nàng tiễn chân hơn dặm đường nữa, Dương Tiêu liền nói:- Thôi con hãy trở về trông nom Hân Lục thúc!Bất Hối vâng lời đưa mắt nhìn Vô Kỵ rồi đột nhiên mắc cỡ mặt đỏ bừng khẽ nói:- Vô Kỵ đại ca! Em có mấy lời muốn thưa cùng anh!Dương Tiêu và Nói Không Ðược ba người thấy vừa cười thầm và nghĩ:- Hai người chơi với nhau từ hồi còn nhỏ, nay phải chia tay với nhau thế nào lại không có chuyện tư riêng nói với nhau!Nghĩ vậy ba người rảo bước đi trước để cho Vô Kỵ và Bất Hối hai người nói chuyện riêng với nhau.Bất Hối thấy mọi người đi khỏi liền lên tiếng nói tiếp:- Vô Kỵ đại ca lại đằng này để em thưa chuyện!Nói xong nàng dắt tay chàng đi tới tảng đá ở dưới chân núi, ngồi xuống. Vô Kỵ hoài nghi vô chuyện và nghĩ:- Ta quen biết nàng từ hồi còn nhỏ, tình giao hảo giữa đôi ta rất mật thiết. Nhưng lần này, không hiểu tại sao nàng lại có vẻ lạnh lùng không thèm nói chuyện với ta như vậy? Vì lẽ gì nàng lại gọi ta ra ngoài này nói chuyện? Bất Hối mặt đã đỏ hơn trước cúi đầu giây lát rồi mới nói được:- Vô Kỵ đại ca! Lúc má em tạ thế có nhờ đại ca trông nom em phải không?- Phải!- Ðại ca không quản ngại xa xôi lên tận Tây Vực giao em cho cha em. Trong khi đi đườngphải vào sinh ra tử, trải qua không biết bao nhiêu gian truân khổ sở, ơn đức ấy em không biết lấy gì báo đền cho đặng. Em chỉ in sâu trong đáy lòng chứ không dám thưa cùng đại ca lời nào cả!- Tưởng cô nương nói gì chứ việc đó hà tất cô phải nói đến. Nếu tôi không đưa cô lên Tây Vực thì tôi gì có những sự gặp gỡ may mắn này? Và có lẽ lúc này hơi hàn độc ở trong người tôi làm nguy, tôi đã chết từ lâu rồi!... - Không! Không! Ðại ca là người hiệp nghĩa như thế nên dù gặp nguy hiểm đến đâu, cũng thoát nạn! Ðại ca mồ côi cha mẹ từ hồi nhỏ, vì thế em có nhiều chuyện không dám thưa với đại ca. Ðại ca là giáo chủ của tất cả mọi người nhưng trong thâm tâm em thì em vẫn coi đại ca như một người anh ruột vậy. Ngày nọ trên Quang Minh Ðỉnh, em thấy đại ca bình yên vô sự trở về, lòng em mừng khôn tả! Nhưng em không tiện nói chuyện thẳng với đại ca chẳng hay đại ca có trách em không?- Không trách! Tất nhiên tôi không trách!- Em đối đãi với Tiểu Siêu rất hung ác và rất tàn nhẫn, chắc đại ca thế nào cũng phật lòng? Nhưng đại ca nên hiểu cho, mẹ em chết thảm thương như vậy, nên đối với kẻ ác nào em cũng oán hận. Nhưng từ khi em thấy Tiểu Siêu hầu hạ đại ca chu đáo như vậy, em không còn oán Tiểu Siêu nữa!- Con nhãi... con Tiểu Siêu lạ lùng lắm! Nhưng tôi thấy nàng không phải là một người xấu!- Vô Kỵ đại ca! Có phải cha mẹ em đã không tốt với Hân... Lục thúc không?- Chuyện quá khứ cô còn nhắc đến nữa mà làm chi?- Không! Người khác cho câu chuyện trải qua đã lâu thật. Nhưng với Hân Lục thúc, em thấy Lục thúc vẫn còn nhớ má em. Lần này Lục thúc bị thương nặng, ngày đêm mê man bất tỉnh, và cứ luôn luôn nắm chặt lấy tay em kêu gọi: Hiểu Phù! Hiểu Phù...Lục thúc lại còn nói: Hiểu Phù! Em đừng rời bỏ anh nữa! Chân tay anh đã què hết. Anh đã là một con người tàn phế, em đừng bỏ anh nữa...Bất Hối nói đến đây nước mắt ràn rụa.Vô Kỵ an ủi:- Ðó là lời nói trong lúc mê sảng của Lục thúc, hà tất cô phải để ý làm gì?- Không phải! Ðại ca không biết đâu! Em biết rõ lắm, khi Lục thúc tỉnh táo mở to mắt nhìn em cũng nói như vậy, đủ thấy lời nói của Lục thúc không giả dối chút nào!Vô Kỵ thở dài một tiếng, chàng biết vị sư thúc đó võ công tuy rất cao cường nhưng người lại rất nặng tình. Hồi chàng còn nhỏ vẫn thường thấy Lợ Hanh chỉ vì một hai chuyện nhỏ mọn nào đó cũng có thể khóc dễ dàng. Chàng biết cái chết của Hiểu Phù đã kích thích Lợi Hanh rất nhiều, nhất là lúc này vị sư thúc đó lại đang bị tàn phế, nên trong lòng mới hoang mang.Nghĩ vậy Vô Kỵ liền nói tiếp:- Tôi sẽ cố gắng cướp được Hắc Ngọc Ðoan Tục Cao để chữa cho Tam Sư Bá và Lục sư thúc được lành mạnh!Hân Lục thúc đối đãi với em như vậy, em càng nghĩ tới lỗi lớn của cha mẹ em đối với Lục thúc và em càng thương hại ông ta...Vô Kỵ đại ca! Em đã nhận lời Hân... Hân Lục thúc rồi!... Dù tay chân của Lục Thúc có khỏi hay không em cũng hầu hạ Lục thúc suốt đời, không bao giờ chịu rời khỏi Lục thúc nữa!...Nói đến đây, nàng khóc rưng rức, mặt nàng có vẻ xấu hổ nhưng cũng ẩn sự mừng thầm.Vô Kỵ thấy Bất Hối nói như vậy, giật mình kinh hãi, không ngờ nàng thương hại Lợi Hanh đến mức đó! Vô Kỵ kinh ngạc đến nỗi chỉ gọi:- Cô... cô...- Em đã nói trắng ra với Lục sư thúc rồi! Em vui lòng theo ông ấy suốt đời, dù suốt đời ông ta vẫn tàn tật như thế này.- Nhưng cô...- Không phải nhất thời xúc động mà em nhận lời ông ta đâu, em đã nghĩ kỹ lắm rồi! Không những ông ta không thể xa được em mà em cũng không thể nào xa được ông ta! Nếu vết thương của ông ta chữa không khỏi và nếu vì thế mà ông ta có mệnh hệ nào thì em chả muốn sống nữa.Bỗng Bất Hối nắm tay Vô Kỵ và nhìn thẳng vào mặt chàng. Nhưng rồi nàng bỗng xấu hổ, mặt đỏ bừng, quay đầu ù té chạy luôn...Vô Kỵ chờ khuất bóng Bất Hối mới đuổi theo Nhất Tiếu các người.Nói Không Ðược và Nhất Tiếu thấy nơi khoé mắt của chàng hơi ướt, liền đưa mắt nhìn Dương Tiêu tủm tỉm cười. Hai người tưởng lầm là Vô Kỵ đã yêu Bất Hối và hai người sắp lấy nhau.Bốn người ra khỏi dãy núi Võ Ðang, Dương Tiêu liền lên tiếng hỏi:- Triệu cô nương đi đến đâu cũng tiền hô hậu ủng. Như vậy, việc kiếm tìm nàng không khó chút nào. Bây giờ chúng ta hãy chia làm bốn ngả mà tìm kiếm. Trưa mai chúng ta sẽ gặp nhau ở Cốc Thành. Chẳng hay Giáo chủ nghĩ sao?Vô Kỵ đáp:- Hay lắm! Như vậy tôi đi về phía Tây!Cốc thành ở về phía Ðông của dãy núi Võ Ðang. Vô Kỵ đi về phía Tây sẽ phải mất nhiều đường hơn mọi người. Trước khi đi chàng còn dặn bảo ba người kia rằng:- Huyền Minh nhị lão võ công rất lợ hại, nếu ba vị gặp nọ có thể tránh được thì tránh, không nên mạo hiểm ra tay đấu với họ làm chi?Ba người đều nhận lời, liền vái chào chàng đi mỗi người một phương.Vô Kỵ đi về phía Tây, đường núi rất khó đi nên chàng phải giở khinh công ra đi. Ði được hơn tiếng đồng hồ chàng đã tới thị trấn Thập Yết, chàng vào trong tiệm ăn gọi tô mì. Trong khi ăn, chàng hỏi người phổ ky có thấy cái kiệu phủ đoạn vàng nào đi qua đây không?Người phổ ky đáp:- Thưa có! Còn có ba người bị bệnh nặng nằm trên ba cái cáng nữa. Họ đã đi cả về phía Tây, có lẽ đi về thị trấn Hoàng Long cũng nên? họ mới đi chừng một tiếng đồng hồ thôi!Vô Kỵ thấy người phổ ky ấy nói như vậy, mừng rỡ vô cùng bèn nghĩ thầm:- Bọn người này đi không nhanh đâu! Chi bằng ta chờ tới lúc trời tối hẳn rồi hảy đuổi theo cũng không muộn và khỏi lộ hành tung!Nghĩ đoạn chàng đi tới một chỗ vắng vẻ, kiếm một tảng đá lớn ngủ tạm chờ đến canh một mới tiến thẳng tới Hoàng Long trấn.Khi đi tới thị trấn đó, trời mới canh hai, Vô Kỵ núp sau góc tường, thấy trên đường phố vắng, không có một bóng người nào lại cả, chỉ có một khách điếm ở gần đó vẫn còn mở cửa, bên trong đèn đuốc sáng choang. Chàng muốn điều tra rõ lai lịch của Triệu Minh nên đành phải liều lĩnh giở khinh công tuyệt kỹ ra, tung mình nhảy lên trên nóc nhà, chàng nhảy qua mấy nóc nhà đã tới nóc khách điếm.Trong bóng tối, chàng đưa mắt nhìn về phía xa, thấy trên bờ sông ngoài thị trấn có dựng một lều vải. Trước sau lều đều có thấp thoáng bóng người. Chàng biết những người đó là những ke canh gác mới nghĩ thầm:- Chẳng lẽ Triệu cô nương lại trong cái lều vải kia? Diện mạo ngôn ngữ của nàng như người hán, nhưng việc ăn ở lại giống người Mông Cổ .Chàng đang nghĩ ngợi bỗng nghe có tiếng người rên từ cửa sổ khách điếm vọng ra. Chàng bèn nghĩ ra một kế, rón rén lại gần cửa sổ, vén màn nhìn vào trong, thấy có ba người nằm trên ba cái giường. Chàng trông thấy mặt người nằm gần bên cửa sổ chính là Vũ Văn Sách. Y đang rên rỉ. Chắc vết thương đau đớn lắm! Hai cánh tay và hai đùi của y đều băng bó vải trắng, chàng sực nghĩ:- Chân tay của y bị ta đánh gãy, chắc thế nào y cũng dùng thứ thuốc cao đó băng bó, lúc này mà ta không vào cướp m1on thuốc đó đi thì còn đợi chừng nào nữa? Nghĩ đoạn, chàng đẩy cửa sổ rồi nhảy luôn vào phòng.Người đứng ở trong phòng thốt nhiên giật mình kinh hãi, thất thanh kêu là một tiến rồi múa quyền nhằm chàng tấn công luôn. Vô Kỵ chộp luôn quyền của đối thủ và điểm luôn yếu huyệt cho kẻ địch bị tê liệt ngay.Lúc này chàng đã thấy rõ hai người nằm ở hai giường kia là thằng Hai với Ðông Phương Bạch, còn người vừa bị chàng điểm huyệt cho tê liệt, mình mặc áo vải xanh, tay cầm hai mũi kim vàng, chàng đoán chắc người này đang châm cứu cho ba người kia khỏi đau nhức.Trên bàn chàng thấy có để một cái bình màu đen, cạnh bình mấy miếng vải nhung.Chàng vội cướp luôn cái bình đen đó mở nút ra ngửi liền thấy có một mùi vừa cay vừa hăng xông lên mũi. Văn Sách liền la lớn:- Có người đến cướp thuốc...Vô Kỵ vội ra tay điểm luôn cho ba người nằm ở trên giường câm khẩu hết. Ðồng thời chàng xé miếng vải băng bó trên cánh tay Văn Sách ra xem. Quả nhiên chàng thấy miếng vải đó có bôi thuốc cao đen nhánh. Chàng biết Triệu Minh đa mưu lắm kế cố ý để bình thuốc giả lại để cho mình bị mắc hởm, nên chàng lại bóc thuốc cao dán ở những vết thương của thằng Hai và Văn Sách, bọc vào trong miếng vải và nghĩ thầm:- Dù trong bình này là giả đi chăng nữa, nhưng những thuốc trên vết thương của chúng tất nhiên không phải là thuốc giả rồi...Lúc này người canh gác bên ngoài đó tung cửa phòng bước vào.Vô Kỵ không thèm nhìn người đó, chỉ giở chân lên đá luôn. Trong khách sạn có tiếng ồn ào và liên tiếp có rất nhiều người xông vào phòng. Chàng liên tiếp đá luôn sáu người té ngã và tay chàng đã bóc hết thuốc cao ở các vết thương của thằng Hai và Văn Sách rồi.Chàng nghĩ thầm:- Nếu lúc này ta không đào tẩu ngay nhở Huyền Minh nhị lão tới nơi thì phiền phức lắm!Nghĩ đoạn, chàng bèn bỏ bình thuốc và những thuốc cao bóc được vào trong túi rồi cắp luôn người y sĩ nằm dưới đất nhảy ra cửa sổ, đi liền!...Chàng vừa ra khỏi cửa sổ thì y sĩ bị chàng cắp dưới nách đã bị đánh một chưởng rớt xuống đất.Không ngờ, ngoài cửa sổ lại có cao thủ mai phục và đánh lén như vậy, chàng vừa nhảy ra cửa sổ đó đã có hai người cầm đao nhảy ra múa đánh. Chàng vội giở Càn Khôn Ðại Nã Di Tâm Pháp ra lôi khí giới của hai tên đó để chúng nó tự đâm chém lẫn nhau. Trong lúc hỗn loạn, chàng nhanh chân đào tẩu luôn.Lúc này chàng không kịp đi tới Cốc Thành đợi chờ Dương Tiêu các người, mà phải trở ngay về núi Võ Ðang.Chàng sai người của Hồng Thủy Kỳ đi Cốc Thành gọi bọn Dương Tiêu về ngay núi Võ Ðang.Trương Tam Phong thấy Vô kỵ đã cướp được Hắc Ngọc Ðoạn Tục Cao, mừng rỡ vô cùng. Vô Kỵ lấy thuốc cao bóc ở vết thương của Văn Sách ra so sánh với thuốc cao trong lọ. Quả thật là một thứ bình đựng thuốc cao đó chế bằng một viên ngọc lớn đen nhánh sờ tay vào thấy ấm ấm. Thật là thứ bình quý hiếm có. Vô Kỵ không hoài nghi gì nữa, sai người khiêng Lợi Hanh vào trong phòng Ðại Nham để sát hai giường gần nhau. Bất Hối theo vào, nhưng nàng không dám nhìn mặt Vô Kỵ.Tuy mặt nàng vẫn tỏ vẻ cám ơn Vô Kỵ vô cùng. Vô Kỵ nói với Ðại Nham:- Tam sư bá, những vết thương cũ của sư bá đã liền da, bây giờ chữa lại, cháu phải đánh gãy những khớp xương đã nối liền, rồi nối lại. Như vậy thế nào cũng đau đớn lắm, mong sư bá chịu đựng đôi chút.Ðại Nham không tin mình tàn tật đã hai mươi năm mà lúc này còn có thể chữa khỏi được, nhưng Tam Hiệp không dám nói ra, chỉ nghĩ thầm:- Vô Kỵ muốn gỡ tội cho cha mẹ, y đã tận tâm đi lấy thuốc cao, nếu không để cho y chữa khỏi suốt đời y sẽ không yên. Ta chịu đau chốc lát đã sao đâu?Nghĩ đoạn, Tam hiệp mỉm cười đáp:- Cháu cứ yên trí chữa. Dù có đau đến đâu, ta cũng chịu được. Vô Kỵ bảo Bất Hối đi ra ngoài, rồi đóng cửa lại, cởi hết quần áo Ðại Nham ra. Chàng sờ mó, nhưng chỗ xương bị gãy đã liền lặn, nhiên hậu điểm huyệt cho Ðại Nham ngủ say, chàng mới vận sức vào đôi ngón tay, khẽ gõ vào những khớp xương đã gãy trên người đại Nham. Tuy bị điểm huyệt ngủ, Ðại Nham vẫn thấy đau và tỉnh lại. Vô Kỵ vội vàng lấy thuôc cao Hắc Ngọc Ðoạn Tục dán vào những chỗ xương của Ðại Nham mà chàng vừa đánh gãy, và băng bó lại, rồi chàng chữa cho Lợi Hanh. Khi băng bó cho người Lục sư thúc đã xong, Vô Kỵ thấy mồ hôi đã ướt đẫm. Chàng liền phái chính phó chưởng kỳ sứ của Ngũ hành kỳ lần lượt canh gác cho hai người ngủ, đề phòng kẻ địch khỏi tới quấy nhiễu.Chiều hôm đó, vì quá mỏi mệt, chàng vào trong phòng nghỉ ngơi. Trong lúc mơ màng bỗng nghe tiếng chân người đi rất khẽ và có người đứng ở trước cửa phòng ngó vào nhưng chàng đã nghe thấy Tiểu Siêu hỏi:- Có việc gì thế? Giáo Chủ đang ngủ.Chưởng kỳ sứ của hậu thổ Kỳ khẽ trả lời:- Hân Lục hiệp đau đến chết giấc ba lần, không biết Giáo chủ...Vô Kỵ nghe Nhân Bổn chưa nói dứt câu, đã vội chạy ra ngoài phòng và chạy tới phòng Ðại Nham. Chàng thấy Lợi Hanh trợn ngược hai mắt, lại chết giấc lần nữa. Bất Hối lo âu, nước mắt nhỏ ròng. Còn Ðại Nham thì nghiến răng chịu đựng. Tam Hiệp rất can trường, dù đau dớn đến đâu cũng không rên nửa tiếng. Thấy tình hình như vậy Vô Kỵ kinh hãi vô cùng, vội xoa bóp mấy yếu huyệt cho Lợi Hanh để cứu sư thúc đó lại tỉnh lại. Ðồng thời chàng hỏi Ðại Nham rằng:- Tam sư bá, có phải chỗ xương gãy đau lắm phải không?Ðại Nham đáp:- Không những đau mà gan ruột tạng phủ ngứa ngáy khó chịu... hình như, hình như có nghìn vạn con kiến đang chui rúc trong ấy vậy.Nghe Ðại Nham nói như vậy Vô Kỵ càng kinh hãi thêm, chàng biết đó là hiện tượng trúng độc rất nặng. Chàng lại hỏi Lợi Hanh:- Lục thúc thấy sao?Lợi Hanh đáp:- Ðỏ kìa, tía kìa, xanh kìa, vàng, lắm kìa... ô đẹp mắt quá, lại có những trái cầu nhỏ bay múa quay đi quay lại... đẹp quá đẹp tuyệt, xem kìa, xem kìa...Vô Kỵ thết lớn một tiếng và cũng suýt nữa thì chết giấc ngay. Chàng liền nghĩ tới trong cuốn sách Ðộc Kinh của Vương Nạn Cô có nói rằng "Thất trùng thất hoa cao, dùng bảy thứ độc trùng và bảy thứ hoa độc giả nát làm thành thuốc cao, kẻ trúng độc thoạt tiên, thấy nội tạng ngứa ngáy khó chịu như bị bảy thứ trùng cắn phải, sau lại thấy mắt hoa, trông thấy những màu sắc chói lọi và đẹp vô cùng như là bảy thứ hoa đang bay múa vậy..."Càng nghĩ chàng càng hoảng sợ toát mồ hôi. Chàng biết phen này lại mắc hởm Triệu Minh lần nữa. Thì ra bình thuốc cao đó không phải là Hắc Ngọc Ðoạn Tục cao mà là Thất Hoa Cao mà Văn sách và thằng Hai cùng bôi thứ thuốc có độc này Triệu Minh đã không thương tiếc tính mạng của hai tay cao thủ để dụ Vô Kỵ vào trong, lòng ác độc của nàng không thể tưởng tượng được. Chàng vừa suy nghĩ vừa nhanh tay gỡ hết thốc cao ở trên vết thương của Ðại Nham và Lợi Hanh đi, rồi chàng lại dùng rượu trắng rửa sạch những vết thương cho hai người. Thấy vẻ mặt của chàng rất trịnh trọng, Bất Hối biết việc chẳng lành, nên nàng cũn gkhông giữ lễ gì nữa, giúp sức chàng lấy rượu rửa các vết rhương cho Lợi Hanh.Vô Kỵ không dám dùng thuốc khác cứu chữa cho hai người, chỉ cho hai người uống thuốc đỡ đau và an thần thôi. Chàng ra phòng ngoài, trong lòng vừa kinh hãi, vừa xấu hổ. Quá mệt mỏi, chàng bỗng ngã khuỵu hai chân xuống và nằm phục dưới đất khóc lóc. Bất Hối chạy đến cạnh, thấy vậy kinh hãi vô cùng, liền lớn tiếng kêu gọi:- Vô Kỵ, Vô Kỵ đại ca.Vô Kỵ vừa nức nở vừa đáp:- Tôi đã giết hại Tam sư bá và Hân Lục thúc.Nói xong, chàng nghĩ thầm:- Thứ cao độc ấy chế bằng hơn trăm món độc dược và không biết Triệu Minh đã dùng bảy thứ độc trùng và bảy htứ độc hoa nào, muốn hòa giải thứ thuốc độc rất mạnh ấy phải dùng phương pháp dĩ độc công độc mới được. Không biết rõ thuốc của họ nhỡ chữa lầm Tam sư bá, Lục sư thúc sẽ mất ngay.Nghĩ đoạn, chàng từ từ đứng dậy, Bất Hối vội hỏi:- Có phải hết cách chữa rồi phải không? Ðại ca cứ miễn cưỡng thử xem, may ra cứu được cũng chưa biết chừng?Vô Kỵ chỉ lắc đầu chứ không nói năng gì hết. Lúc này Bất Hối rất tự nhiên chứ không có vẻ gì kinh hoảng hết. Chàng bỗng nghĩ lại lời nói của nàng vừa rồi, liền suy nghĩ tiếp:- Nếu ta giết Tam sư bá và Lục sư thúc thì Bất Hối cũng vhết theo, như vậy ta đã giết một lúc ba người...Chàng đang hoang mang, Ngô Kinh Thảo vừa đi đến trước cửa và thưa rằng:- Thưa Giáo chủ, Triệu cô nương đã tới đang đứng ở ngoài cửa quan xin vào yết kiến Giáo chủ.Vô Kỵ nghe thấy Minh đã tới, phẫn uất vô cùng, liền la lớn:- Nàng ta đâu? Ta đang tìm nàng ấy đây.Bất hối vội rút trường kiếm ra cầm ở tay, lớn bước đi theo. Tiểu Siêu cũng gỡ hoa hạt châu cắm ở trên mái tóc xuống đưa cho Vô Kỵ và nói:- Công tử, đem chiếc hoa này trả cho Triệu cô nương đi.Vô Kỵ đưa mắt nhìn Tiểu Siêu và trong lòng nghĩ thầm:- Cô bé này hiểu biết ý nghĩa của ta lắm! Ta đang thù hận cô bé họ Triệu .Vô Kỵ, tay cầm kiếm, tay cầm chiếc hoa hạt châu rảo bước đi thẳng ra ngoài cửa quán. Chàng đã thấy Triệu Minh đứng một mình ở đó rồi. Nàng ta đang cười, còn Huyền Minh nhị lão đang dắt ba con ngựa đứng ở chỗ cách xa nàng mười mấy trượng. Cả hai ông già đó đều quay mặt nhìn đi nơi khác. Vừa trông Triệu Minh, Vô Kỵ đã nhảy ngay tới trước mặt nàng, một tay bắt lấy hai tay của nàng và một tay cầm kiếm, dí mũi kiếm vào ngực nàng quát hỏi:- Mau đem thuốc giải tới đây cho ta.Triệu Minh mỉm cười đáp:- Giáo chủ đã uy hiếp tôi một lần, bây giờ lại muốn uy hiếp tôi lần nữa sao? Tôi tới thăm Giáo chủ thì tôi là khách, Giáo chủ đối đãi với khách như thế này à?- Tôi muốn lấy thuốc giải, nếu cô không đưa thuốc giải cho tôi, cô đừng có hòng sống và tôi cũng vậy. cả hai ta cùng phải chết hết.Mặt Triệu Minh hơi ửng đỏ, có vẻ hờn giận nói:- Giáo chủ lạ thật. Giáo chủ muốn chết thì cứ việc chết, sao lại lôi cuốn tôi vào làm chi? Và còn bắt tôi chết theo để làm gì?- Tôi không nói đùa với cô đâu, cô không đưa thuốc giải độc cho tôi thì cô phải chết theo tôi.Triệu Minh thấy tay của Vô Kỵ đang nắm tay mình mà cứ run lẩy bẩy như người đang bị giá lạnh y, biết chàng quá khích động nên tay chân mới run như thế. Nàng lại cảm thấy gang bàn tay của chàng có một vật gì cứng rắn , vội hỏi:- Tay Giáo chủ đang cầm vật gì thế?- Hoa hạt châu, tôi định mang ra trả lại cho cô.Nói xong, chàng giơ tay trái đã cắm chiếc hoa đó vào mái tóc của Triệu Minh liền, rồi chàng lại hạ tay xuống túm luôn chiếc tay đang buông xuôi của nàng.Triệu Minh vội hỏi lại:- Hoa này là của tôi đã tặng cho Giáo chủ, sao Giáo chủ lại không lấy?- Cô đã làm cho tôi khốn khổ như vậy, tôi còn lấy đồ của cô làm chi nữa?- Có thật Giáo chủ khôn g nhận đồ vật của tôi không? Vậy tại sao vừa gặp mặt Giáo chủ đã hỏi tôi lấy thuốc giải để làm gì?Mỗi lần đấu khẩu, Vô Kỵ đều thua Triệu Minh , cả lần này cũng thế, chàng không sao trả lời được. Ðồng thời chàng nghĩ đến Tam sư bá và Lục sư thúc sắp chết đến nơi rồi, trong lòng đau đớn vô cùng, hai mắt đỏ ngầu suýt tí nữa nước mắt của chàng đã nhỏ giọt xuống. Chàng định lên tiếng van lơn, nhưng nghĩ đến thủ đoạn độc ác của Triệu Minh, chàng lại thôi, nhất định không chịu lép vế trước mặt nàng.Lúc ấy, Thiên Chính các người đã hay tin, đều chạy ra ngoài cửa quan để xem, thấy Vô Kỵ đã Triệu Minh và Huyền Minh nhị lão thì đứng ở đằng xa, có vẻ dửng dưng, chứ không lo ngại chút nào. Mọi người liền đứng sang bên để xem.Triệu Minh mỉm cười nói tiếp:- Ðại ca là Giáo chủ của Minh Giáo, võ công cao cường nhất thiên hạ, nhưng hễ gặp việc gì nan giải, đại ca như một đứa trẻ thơ định khóc òa lên. Vừa rồi đại ca đã không phải không? Thật không biết xấu hổ. Ðại ca biết tôi đến đây để làm gì không? Vì tôi nghe thấy đại ca bị Huyền Minh nhị lão đánh trúng hai chưởng nên tôi phải tới đây để xem vết thương của đại ca ra sao, không ngờ vừa mới gặp mặt, đại ca cứ kêu sống kêu chết hoài, chẳng hay đại ca có chịu buông tay ra không?Vô Kỵ nghĩ thầm:- Dù ta có buông tay nàng cũng không thể nào tẩu thoát được .Nghĩ đoạn, chàng liền buông tay Triệu Minh ra. Triệu Minh đưa tay lên sờ vào chiếc hoa hạt châu rồi tủm tỉm cười và nói tiếp:- Sao thế? Hình như đại ca không có bị thương gì cả?- Huyền Minh thần chưởng có nghĩa lý gì đâu mà đả thương nổi tôi?- Thế còn đại lực Kim Cương chỉ thì sao? Và thất trùng thất hoa cao...Hai câu nói đó tựa như hai cái búa tạ giáng vào ngực Vô Kỵ, nên chàng hậm hực nói:- Quả thật là thất trùng thất hoa cao không sai!- Trương Giáo chủ, nếu Giáo chủ muốn lấy Hắc Ngọc đoạn tục cao, tôi cũng đưa ngay, mà muốn lấy thuốc giải của Thất trùng thất hoa cao, tôi cũng vui lòng đưa nó, nhưng cần nhất Giáo chủ phải nhận với tôi ba việc này thì tôi mới cam tâm giao tặng hai vật đó cho Giáo chủ. Nếu Giáo chủ định dùng võ lực cưỡng bách thì giết tôi rất dễ, chứ muốn lấy thuốc cao lại rất khó. Nếu Giáo chủ định dùng độc hình đối phó và bắt ép tôi, tôi sẽ đưa cho thuốc giả ngay.Vô Kỵ cả mừng, vội hỏi:- Ba việc gì thế? Hãy nói mau lên?- Tôi chả nói cho Giáo chủ hay rồi là gì? Lúc này tôi chưa nghĩ ra, bao giờ tôi nghĩ đến, tôi sẽ thưa với Giáo chủ ngay. Quý hồ Giáo chủ đừng nuốt lời hứa là được rồi, tôi không bắt Giáo chủ lên trời lấy ông trăng xuống cho tôi. Tôi cũng không bảo Giáo chủ làm những việc trái với lương tâm, hay làm ngược đạo lý của võ lâm, tôi cũng không bảo Giáo chủ giết người hay nhảy vào chỗ chết.Nghe nàng nói vậy, Vô Kỵ mới yên tâm và nghĩ thầm:- Quý hồ ba việc yêu cầu của nàng không trái với lương tâm, không làm ngược đạo lý của võ lâm thì dù khó khăn đến đâu ta cũng phải ráng làm cho được.Nghĩ đoạn chàng khẳng khái nhận lời:- Nếu Triệu cô nưong vui lòng tặng thuốc để tôi chữa khỏi Tam sư bá và lục sư thúc thì cô nương có bảo tôi nhảy vào đống lửa tôi cũng tuân theo.Triệu Minh giơ bàn tay ra nói tiếp:- Ðược lắm, chúng ta thề bằng cách vỗ tay nhau, tôi đưa thuốc giải cho Giáo chủ để cứu chữa hai vị đại hiệp. Sau này tôi có yêu cầu Giáo chủ làm ba việc đó không trái với lương tâm, không đi ngược với đạo lý, với võ lâm thì Giáo chủ thế nào cũng phải nhận lời và tận lực làm cho tôi.- Tôi xin tuân lời.Triệu Minh khẽ vỗ vào bàn tay của Vô Kỵ ba cái, rồi nàng gỡ chiếc hoa ở trên mái tóc xuống trao cho Vô Kỵ và hỏi:- Bây giờ Giáo chủ bằng lòng nhận vật của tôi tặng chưa? Vô Kỵ không giám trái ý nàng, vội nhận chiếc hoa đó liền. Nàng lại dặn tiếp:- Tôi cấm Giáo chủ không được chuyển tặng cho con a hoàn xinh đẹp ấy nhé!Thấy Vô Kỵ gật đầu nhận lời, nàng liền lui về phái sau ba bước và nói tiếp:- Thuốc giải sẽ đưa tới ngay, xin chào Giáo chủ.