Lăng Mộc Uy là em trai ruột của Quan Điểu Nghi - bạn thân cô. Tiểu Nghi theo họ mẹ còn Mộc Uy là mang họ bố, quan hệ cha con của hai người đó không được tốt lắm nên mới sinh ra chuyện hai chị em khác họ. Mộc Uy kém cô hai tuổi nhưng đã là giảng viên thanh nhạc tại trường Đại Học Nghệ Thuật Quốc gia. Chả là người ta vừa ra trường đã bị ban giám hiệu khư khư giữ lại làm giáo viên, tiêu tan sự nghiệp ca sĩ.
Nhạc Hy rảnh rỗi liền quay qua tám chuyện với mấy nhân viên trong quán " Chị định về Thượng Hải sẽ mở thêm một Le Rosé*, mọi người nghĩ thế nào?" * Le Rosé: tên tiệm cà phê của Nhạc Hy. " Ý kiến hay đấy chị! Gì Tập còn sống nhất định sẽ rất vui." "Ừ" Nhạc Hy mang tâm trạng ủ rũ, đôi mắt nặng trĩu nhìn về phía xa xăm, dừng lại trên một bóng cổ thụ. Căn nhà này trước đây là của một người phụ nữ tên Tập Vận. Ngày đầu tiên bỏ tới Bắc Kinh, trong túi Nhạc Hy chỉ còn lại có mấy đồng, số tiền ít ỏi không đủ để thuê một phòng trọ loại C. Vậy mà lý do nào gì Tập vẫn cho cô ở lại, không những vậy còn chăm sóc cô rất tốt. Mấy hôm sau đợi khi Nhạc Hy vào Đại Học, gì là người giúp cô vượt khó khăn, sử dụng tiền vốn để đóng học cho cô. Dì Tập không có con nên cực kì yêu thương, nuông chiều cô. Nhạc Hy đi học đến cuối tuần sẽ về phụ gì Tập bán hàng, lâu lâu rồi cô cũng quen với cách pha chế. Rồi một ngày, dì Vận ngất xỉu lúc đang làm việc, cô hốt hoảng đưa dì lên bệnh viện thì biết bệnh tim của bà tái phát. Dù biết nhưng cô cũng chỉ có thể hằng ngày chăm sóc bà, đóng viện phí và tiền thuốc. Sau hai tháng điều trị, do bệnh tình quá nặng nên Tập Vận không qua khỏi. Trong đám tang, Nhạc Hy giữ thái độ buồn bã, mấy ngày sau đều không ăn uống, tự nhốt mình trong phòng để đến bây giờ, cô hoàn toàn rơi vào bệnh trầm cảm nhẹ. "Chị Hy! Chị Hy..." Tiếng gọi của cô phục vụ khiến Nhạc Hy giật mình. " Điện thoại của chị rung kìa!" Nhạc Hy gật đầu rồi mở túi lấy điện thoại. Số lạ? Cô chần chừ một lúc rồi bắt máy: " Ai vậy?" " Cho hỏi đây có phải số điện thoại của bác sĩ Triệu không?" "Đúng, là tôi." Người phụ nữ trạc 30 bên kia nở nụ cười niềm nở " Thật tốt quá! Tôi là thư ký của chủ tịch tập đoàn Vương Thịnh. Không biết bác sĩ Triệu có thể dành chút thời gian quý báu của mình để chúng ta có một buổi gặp mặt bàn chút chuyện làm ăn được không?" Thật khéo mồm khéo miệng, đạt được trình độ này chắc hẳn cô thư ký kia cũng phải trôi nổi trên thương trường bao năm rồi. Nhạc Hy không phải mô típ người thích dài dòng, trực tiếp vào thẳng vấn đề " Mục đích chính đi" " Tập đoàn Vương Thịnh chúng tôi đang mở một hạng mục xây dựng bệnh viện cao cấp tại Thượng Hải, vả lại công trình cũng sắp hoàn thành, tất nhiên chúng tôi muốn mời bác sĩ về hợp tác cùng." " Được rồi ngày mai gặp, bất quá hiện tại tôi đang ở Bắc Kinh" " Không sao, vậy 5h chiều mai tại nhà hàng Âu Lưu đường YY" Cô "ừ" một tiếng rồi cúp máy, bà cô này dẻo mép quá đi, nói chuyện với loại người như thế này trong lòng Nhạc Hy liền sinh một cỗ cảm xúc chán ghét. Cô ngồi một lúc rồi đứng dậy ra nghĩa trang thăm mộ dì Tập. Ngày hôm đó kết thúc thật tẻ nhạt! ___________________________ Đáng lẽ có phần tả Nhạc Hy lúc ở mộ mà tác giả lười viết quá!