̉M.
La Tiểu Lâu kêu lên:”Trời ơi, lẽ ra chúng ta nên đi trên không thì tốt hơn” Những cánh tay quỷ quái này quá nhiều, chúng cứ ko ngừng vươn ra, giết hoài ko hết.
“Chưa chắc đâu, phía trên chắc gì an toàn hơn dưới này, trừ phi chúng ta muốn trở về luôn.” Nguyên Tích vừa chém vừa bình tĩnh nói với La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu vội soi đèn lên ko trung. Sau khi xuất hiện công kích, sương mù có vẻ bớt đi ko ít. Hơn nữa còn có đèn pin chiếu sáng nên có thể nhìn rõ xung quanh hơn.
La Tiểu Lâu cũng phát hiện cơ giáp của Nguyên Nặc và La Thiểu Thiên cũng bị những cánh tay này dây dưa. Vũ khí của cơ giáp có uy lực rất lớn, những cánh tay đó bị dập nát, lả tả rơi xuống. Nhưng khi rơi vào trong nước, những mảnh vụn rời ấy lại tự động ghép thành cánh tay mới, sau đó chúng giống như có ý thức, giảo hoạt mà quấn lấy các ngón tay của cơ giáp làm giảm lực hành động của cơ giáp.
La Tiểu Lâu khiếp sợ nói:” CHúng nó vươn dài đến vậy! Đây rốt cuộc là cái gì chứ…” La Tiểu Lâu vừa nói vừa né 1 số cánh tay gãy phía trên rơi xuống. Những cánh tay gãy này như còn có sự sống, vặn vẹo run lên.
Bởi vì bị tập kích quá đột ngột, mọi người ko kịp phòng bị nhưng vẫn đủ khả năng phản kháng trong khi còn đang bối rối.
Người duy nhất đc bảo hộ là La Tiểu Lâu lúc này đang thống hận sự bất lực của mình. Nếu có thể, hắn hy vọng mình bảo hộ đc Nguyên Tích. Thế nhưng nhớ đến lời 125 trước khi nó chết máy, La Tiểu Lâu buồn bực ngăn chặn ý thức nguyên lực đang rục rịch trong cơ thể. Mà cho dù có thể sử dụng ý thức nguyên lực đi nữa thì cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.
Nguyên Nặc sử dụng lưỡi đao năng lượng lớn vừa chém vừa đi về phía 2 người, hô lớn:” Ca, làm sao bây giờ? Mấy thứ này nhiều quá, lại còn vươn ra liên miên ko dứt.”
Nguyên Tích chưa nói gì, La Tiểu Lâu vẫn đang quan sát 4 phía giúp hắn.
Hách Nhĩ đang chật vật chiến đấu với những cánh tay dây dưa kia. Có vẻ như thể lực ko phải cường hạng của hắn.
Nguyệt Thượng thì đang vừa bảo vệ mình vừa giúp đỡ Hách Nhĩ 1 chút. Còn Á Bá vốn bên cạnh Nguyệt Thượng lại ko thấy đâu cả.
Nhìn về phía Thiều Dung, La Tiểu Lâu cố gắng nhìn xung quanh sau đó liền phát hiện có một vật hình cầu màu đen rất lớn sau lưng Hách Nhĩ. La Tiểu Lâu định lên tiếng nhắc nhở Hách Nhĩ thì kinh ngạc phát hiện, cái thứ mà cậu tưởng là quái vật kia bỗng nứt từ trong ra ngoài, sau đó Thiều Dung mỉm cười bước ra.
Trong khi La Tiểu Lâu còn đang sững sờ, Thiều Dung đã xoay người đi ra phía xa xa, dưới chân hắn có ko ít cánh tay vươn lên vậy mà hắn vẫn ko động đậy. Cho đến khi lại bị những cánh tay quấn quanh người thành 1 hình cầu lớn, Thiều Dung mới bắt đầu chặt chém sạch sẽ.
La Tiểu Lâu nuốt nuốt nước miếng thầm nghĩ: cái loại biến thái này chắc còn lâu mới bị nguy hiểm.
Mà ở những phương hướng khác, tình cảnh cũng chẳng lạc quan, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và những âm thanh rơi xuống nước. La Tiểu Lâu chỉ nhìn thấy 1 binh lính gần mình nhất còn đang kiên trì, ko còn thấy ai khác nữa. La Tiểu Lâu cảm thấy bi ai, chẳng lẽ những binh lính đó vì thử luyện của mình và Nguyên Tích mà hy sinh cả sao? Nếu như vậy sẽ tạo tâm lý bóng đen cho hôn lễ của mình mất.
“ Nguyên Tích! Á Bá bị cuốn xuống nước rồi! Chúng ta phải nghĩ biện pháp cứu người ra…” Nguyệt Thượng hô.
Nguyên Tích ừ một tiếng rồi di chuyển về hướng Nguyệt Thượng. Hắn nhờ La Tiểu Lâu mở thông tin nghi thức rồi nói nhanh với La Thiểu Thiên:” Ta xuống nước cứu người, ngươi đưa La Tiểu Lâu vào trong cơ giáp của ngươi – đáng chết.” Chân La Tiểu Lâu đã giẫm phải ao nước rồi.
La Tiểu Lâu cảm thấy có cái gì đó lạnh lẽo ẩm ướt bò lên mắt cá chân mình liền cả kinh, vội vã ôm lấy người Nguyên Tích, kêu:” Trời ạ, có cái gì đó đang cuốn lấy chân em.”
Nguyên Tích quay đầu, vội kéo áo La Tiểu Lâu. Hắn chưa nghĩ ra cách xử lý bởi thứ quấn lấy La Tiểu Lâu là chìm ở dưới nước. Mà trong lúc chần chờ ấy, những cánh tay khác quấn lấy thân thể Nguyên Tích. Nguyên Tích giống như ko nhìn thấy, chỉ lo chiến đấu với cánh tay đang kéo lấy La Tiểu Lâu kia. Cánh tay này như muốn tách 2 người ra vậy. La Tiểu Lâu hô:” Buông tay trước đã! Nếu ko cả 2 sẽ bị kéo vào nước hết!”
Lúc này đầu gối La Tiểu Lâu đã bị kéo vào trong nước. Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu 1 lát, buông lỏng tay, rồi nhanh chóng chém đứt những cánh tay quấn quanh mình. Sau đó quay về phía Nguyệt Thượng hô:” Ta xuống nước cứu người.”
Nguyệt Thượng quay qua thì thấy Nguyên Tích chủ động nhảy vào trong ao. Ko thể phủ nhận là Nguyên Tích rất dũng cảm, hắn thậm chí ko biết sợ hãi là gì, cũng thực sự có trách nhiệm. Thế nhưng lúc này Nguyệt Thượng lại căm hận cái loại dũng cảm và trách nhiệm này.
Do dự 2 giây sau, Nguyệt Thượng sắc mặt âm trầm, nói với Hách Nhĩ:” Chúng ta cũng xuống nước.”
La Thiểu Thiên nhìn thấy La Tiểu Lâu bị kéo xuống nước, sau đó đám người Nguyên Tích cũng nhảy xuống. Cậu liền liên hệ Mộ Thần:” Anh chú ý phía trên này, nếu có gì ngoài ý muốn thì liên hệ chúng tôi.” Nói xong, ko đợi Mộ Thần phản ứng, La Thiểu Thiên đã điều khiển cơ giáp nhằm xuống mặt đất.
Khi vừa bị kéo xuống nước, La Tiểu Lâu lập tức mở ra lồng phòng hộ. Lúc này bên ngoài lồng đã bị bao phủ bởi những cánh tay xám trắng. Qua khe hở của những cánh tay, La Tiểu Lâu kinh ngạc phát hiện cái ao này ko hề nhỏ như nhìn thấy từ bên trên, mà đây căn bản ko phải là ao nữa rồi.
Có thể nói đây là 1 cái hồ lớn. Và khi nãy bọn họ ko phải là đứng trên mặt đất mà là giẫm trên 1 lớp cứng rắn gì đó giả đất bằng mà thôi.
NGay sau đó xảy ra 1 chuyện khiến La Tiểu Lâu hoảng sợ hơn: những cánh tay bên ngoài tự tách ra 1 phần, chưa đầy 1 giây đã hợp thành hình người, trừ màu tóc quỷ dị ra thì đúng là 1 La Tiểu Lâu khác. Sau đó nó bơi về hướng Nguyên Tích.
La Tiểu Lâu vội vàng mở thông tin nghi thức, cậu phải nhắc nhở Nguyên Tích, thứ kia sẽ giết Nguyên Tích, La Tiểu Lâu có thể cảm nhận đc ác ý của nó. Ngay sau đó La Tiểu Lâu trợn mắt há mồm nhìn Nguyên Tích ko do dự chém thứ kia thành vô số mảnh, rồi bơi về hướng mình.
Khi Nguyên Tích tới gần, La Tiểu Lâu liền tắt lồng bảo hộ, kéo tay Nguyên Tích vào, rồi lại mở ra lồng bảo hộ lần nữa.
La Tiểu Lâu há mồm thở gấp, Nguyên Tích thì mò trên dưới quanh người cậu.
“Em ko sao…” La Tiểu Lâu hiểu đc mục đích của Nguyên Tích liền nói.
Nguyên Tích tạm dừng 1 chút rồi ôm chặt, tựa đầu lên vai La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu bị kéo xuống còn hắn là vừa bơi vừa chém giết đi xuống.
La Tiểu Lâu hỏi ra vấn đề khiến hắn giật mình hồi nãy:” Sao anh biết đó ko phải là em?”
Lúc này Nguyên Tích mới ngẩng đầu, kiêu ngạo nói:” Ta sao lại ko biết chứ, hơn nữa, 2 người đâu có giống nhau.”
Thấy Nguyên Tích có dấu hiệu sắp tức giận, La Tiểu Lâu rất sáng suốt ngậm miệng lại. Dù sao thì Nguyên Tích cũng vì cứu mình mới lâm vào hoàn cảnh này.
2 người ở trong lồng bảo hộ, bên ngoài lồng bị những cánh tay bao vây và kéo xuống đáy hồ.
Xung quanh yên lặng, 2 người ngồi xuống. La Tiểu Lâu là để tiết kiệm thể lực, Nguyên Tích chỉ là muốn ngồi cạnh cái người nhỏ yếu mà ấm áp này thôi, nhưng hắn ko chịu thừa nhận là vì thế.
La Tiểu Lâu hỏi:” Làm sao bây giờ?” Nhìn thấy Nguyên Tích dường như đang thất lạc mà nhìn bên ngoài, La Tiểu Lâu áy náy.
“Ko biết, cứ để chúng kéo đi xuống, tiện thể xem có thể cứu đc người ko. Ta ko thể để binh lính chết uổng ở chỗ này.” Nguyên Tích nghiêm túc nói.
La Tiểu Lâu ko nói gì, cậu cảm thấy thoát ra đc đã là cả vấn đề rồi. Nếu ko thoát đc thì cho dù dùng hết ý thức nguyên lực cậu cũng phải đưa Nguyên Tích thoát khỏi nơi này. Bởi vì từ khi xuất phát Nguyên Tích luôn hưng phấn trông đợi hôn lễ. Nếu ko phải vì mình, Nguyên Tích sẽ ko phải đến nơi nguy hiểm thế này khi mới 18 tuổi.
Còn đang suy nghĩ, La Tiểu Lâu bỗng cảm thấy tay mình đụng phải cái gì đó, cầm lên nhìn thì là 1 cái gì đó đã khô héo:” Này là cánh tay… oái, Nguyên Tích, anh nhìn này, cái này hình như ko phải cánh tay.”
Nguyên Tích nhìn thứ trên tay La Tiểu Lâu. Này đúng ko phải là cánh tay mà giống lá cây hơn, nhìn như hải tảo vậy. La Tiểu Lâu tiện tay xé đôi lá cây ra thì thấy rõ những đường gân lá. La Tiểu Lâu chấn kinh: “Trời ạ, đây ko phải động vật mà là thực vật.”
“Thật tốt. Vậy thì ta đã biết cách đối phó nó rồi.” Nguyên Tích lạnh lùng nói. Hắn híp mắt phẫn nộ nhìn bên ngoài, lúc này bọn họ đã bị kéo xuống đáy hồ rồi.
Dưới này có ko ít binh lính bị những cánh tay này quấn quanh, bọn họ cũng mở lồng bảo hộ giống Nguyên Tích và La Tiểu Lâu, đang bị kéo xuống dưới đáy. Thế nhưng, cái lồng của Nguyên Tích và La Tiểu Lâu bị kéo đi nhanh hơn. Có lẽ bọn thực vật này cảm thấy ăn 2 người họ ngon hơn chăng – La Tiểu Lâu chột dạ nghĩ đến 1 nửa huyết thống kia của mình.
“Thật tốt quá, chúng ta vẫn còn cơ hội cứu người.” La Tiểu Lâu nói.
Nguyên Tích nhìn thoáng La Tiểu Lâu đang vui vẻ, nói:”Lồng phòng hộ của bọn họ ko tốt bằng của ngươi, nhất là đang dưới nước, còn phải duy trì dưỡng khí bên trong nữa.” Tuy nói vậy nhưng ánh mắt Nguyên Tích vẫn sáng hơn ko ít.
Tín hiệu bên trong lồng phòng hộ ko rõ ràng bằng bên ngoài nhưng La Tiểu Lâu tựa hồ vẫn cảm thấy những binh lính đang kinh ngạc cùng vui sướng, vương tử ko bỏ rơi bọn họ.
Nguyên Tích nhìn chằm chằm góc sâu trong đáy hồ. Nơi đó cánh tay càng dày đặc, cũng càng hắc ám, mang theo tà ác đang chờ bọn họ.