Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

Chương 297-1: Hạnh phúc 4

̣NH PHÚC 4

Sau khi ngủ trưa dậy, LA TIểU LÂU ko thấy Nguyên Dục đâu mà lại thấy Nguyên Tích đang cầm thiết bị điện tử ngồi tựa vào đầu giường mà đọc. Thấy LA TIểU LÂU đã tỉnh, Nguyên Tích bỏ nó xuống rồi nhìn LA TIểU LÂU, nói:” Buổi chiều Nguyên Dục có tiết học văn hóa nên dậy trước và đi học rồi. Nó nhờ anh thay nó nói tạm biệt với em.” Dừng 1 chút, lại nói thêm:”125 và người máy kia cũng đi cùng với nó.”

LA TIểU LÂU mỉm cười, nhưng sau đó cậu nghĩ đến cái gì đó, nhíu mày hỏi:” Lịch học và huấn luyện của con rất nhiều sao?”

Nguyên Tích sửng sốt 1 chút, nghĩ nghĩ rồi bất mãn nói:” Em đừng có lo lắng mấy chuyện linh tinh như vậy làm gì. Hồi bằng tuổi con bây giờ, anh phải học nhiều hơn nó nhiều.”

LA TIểU LÂU ko nói gì nữa. Cậu biết Nguyên Tích rất quan tâm Nguyên Dục, trên 1 vài phương diện Nguyên Tích còn chiều Nguyên Dục hơn cả mình. Chắc chắn ảnh sẽ ko ép Nguyên Dục phải làm chuyện vượt sức mình.

LA TIểU LÂU vặn vặn lưng, ngồi dậy mới phát hiện áo của Nguyên Tích đang đc đắp trên người mình. Nhiệt độ trong phòng cũng đc điều chỉnh rất hợp ý LA TIểU LÂU, thế nhưng chiếc áo này khiến LA TIểU LÂU cảm thấy rất ấm lòng.

LA TIểU LÂU còn đang ngây người nhìn cái áo, Nguyên Tích bỗng bu lại, chủ động ôm LA TIểU LÂU.

LA TIểU LÂU đờ người ra. Mọi chuyện ko vui ở đại sảnh ban nãy bỗng bay biến, lúc này cậu chỉ thấy vui sướng vì sự thân mật của Nguyên Tích.

Nguyên Tích cau mày lấy áo ra khỏi người LA TIểU LÂU, sau đó nắm chặt tay phải của LA TIểU LÂU, bực bội hỏi:” Chuyện gì thế này?”

Lúc này LA TIểU LÂU mới để ý đến chỗ tụ máu trên tay phải của mình, cậu nghĩ nghĩ rồi nói:” Chắc tại lúc nãy khi sửa chữa cơ giáp cho người kia em sơ ý đụng phải gì đó thôi. Nó cũng ko đau mà a a…” Còn chưa nói hết câu, LA TIểU LÂU bị Nguyên Tích lấy tay nhấn vào chỗ tụ máu, cậu ko nhịn đc mà kêu ra tiếng.

Nguyên Tích lạnh lùng nhìn cậu, sự tức giận trong mắt càng rõ ràng hơn:” Xem ra anh vẫn còn nương tay với em quá. Lẽ ra phải trói em trên giường mới đúng!”

Sau đó Nguyên Tích lấy ra thuốc mỡ, kéo LA TIểU LÂU vào trong lòng rồi dùng phương thức bôi thuốc như tra tấn với LA TIểU LÂU.

LA TIểU LÂU rất buồn bực, muốn tức giận thế nhưng Nguyên Tích còn muốn giận giữ hơn cậu nên ko còn cách nào khác, cậu đành nín nhịn thôi. Dạo gần đây Nguyên Tích rất bá đạo và vô lý, hắn ko để ý sự phản đối của LA TIểU LÂU, cứ thế kiểm tra toàn thân LA TIểU LÂU, thấy ko còn chỗ nào bị thương nữa mới bằng lòng dừng lại.

Cuối cùng Nguyên Tích giúp LA TIểU LÂU mặc quần áo. Ngắm LA TIểU LÂU từ đầu đến chân xem còn hở tí nào ko rồi mới chịu để phó quan tiến vào. Nguyên Tích phân phó 1 phó quan đưa LA TIểU LÂU trở về, ra lệnh cho phó quan ko đc để bất cứ kẻ nào tiếp cận LA TIểU LÂU, nhất là vương tử Welder.

1vị phó quan khác cung kính đứng sau lưng Nguyên Tích. Hắn phát hiện Vương tử điện hạ ko hề có ý định lập tức rời đi mà đứng nhìn cho đến khi ko thấy bóng Vương tử phi điện hạ nữa mới xoay người đi về phía phòng làm việc.

Gần đến chạng vạng, phó quan ngăn cản tất cả những người muốn gặp Vương tử bàn công sự, nói với bọn họ có việc thì ngày mai hãy đến.

Mấy phút sau, cửa phòng làm việc của Nguyên Tích mở ra, trên mặt tất cả phó quan đều thể hiện biểu tình “quả nhiên”. Gần đây Vương tử điện hạ dùng gấp 3 hiệu suất làm việc để hoàn thành núi công vụ đó, chưa tới 6h sẽ quay trở về hoàng cung. Dĩ vãng Vương tử còn bận rộn hơn cả Nguyên Liệt bệ hạ thế nhưng dạo này Ngài đã có nhiều thời gian rảnh hơn. Sự chuyển biến này đc bắt đầu từ khi Vương tử phi tỉnh lại.

Nguyên Tích tiện thể đi đón Nguyên Dục cũng vừa nỗ lực hoàn thành bài tập sớm rồi 2 cha con cùng nhau về hoàng cung.

Nguyên Dục rất là hưng phấn. Khi về tới đại sảnh nhóc lại có thêm kinh hỉ mới bởi quản gia nói với nhóc rằng tối nay nhóc sẽ đc ăn đồ ăn do ba ba nhóc tự tay làm. Tuy trên mặt Nguyên Tích ko có vẻ cao hứng vui vẻ gì, nhưng tiểu Nguyên Dục thật sự rất là chờ mong.

Trên bàn ăn, LA TIểU LÂU và Nguyên Tích ngồi ở hai bên Nguyên Dục. Nguyên Tích vốn là muốn Nguyên Dục ngồi phía bên mình thế nhưng bị LA TIểU LÂU ngăn cản. LA TIểU LÂU nhỏ giọng nói:” Đồ ăn ở vị trí trung gian này đều là đồ ăn dành riêng cho Tiểu Dục. Như vậy chúng ta cũng sẽ tiện chăm sóc con hơn.”

Nguyên Tích nhìn LA TIểU LÂU, rốt cục thỏa hiệp.

Nguyên Liệt và Phượng Già Lăng đều nhìn cậu con trai của mình đầy thâm ý. Nguyên Nặc thì rất là vui vẻ, đã lâu rồi cậu ko đc ăn đồ do LA TIểU LÂU làm rồi.

Nguyên Dục thì vô cùng vui vẻ. Nhóc thích phụ thân và ba ba, cũng thích cả 2 tổ phụ (ông) và tiểu thúc (chú) nữa. Hơn nữa, ba ba chăm sóc chiều chuộng nhóc còn hơn cả phụ thân nữa. Nhóc rất là kiêu ngạo. Ba ba của nhóc là người tốt nhất trên thế giới này.

Nguyên Tích chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy vợ và con bên cạnh. Hắn thấy LA TIểU LÂU lọc hết xương cá ra rồi gắp cá vào trong dĩa của Nguyên Dục, còn gắp thêm cả rau xanh nữa. Nguyên Dục ngoan ngoãn ăn hết, ko hề kén chọn như mọi khi nữa.

Trong khi Nguyên Tích còn đang ngây người thì một con tôm trứng đã bóc vỏ đc đặt vào trong dĩa Nguyên Tích. Nguyên Tích ngây người 1 chút, mặc dù hơi mất tự nhiên nhưng là vẫn gắp lên ăn. Trong toàn bộ bữa cơm Nguyên Tích đều ko hề biết rằng mình và Tiểu Dục có biểu hiện giống nhau như đúc trên bàn ăn.

Thấy 2 cha con đc chăm sóc chu đáo, Phượng Già Lăng mỉm cười hỏi LA TIểU LÂU:” Tiểu Lâu, gần đây cơ thể con thấy thế nào? Con mới tỉnh lại ko lâu, nên chú ý tĩnh dưỡng mới phải chứ.”

LA TIểU LÂU vội vàng trả lời:” Dạ, con đã khỏe hơn nhiều rồi ạ. 125 đã kiểm tra sức khỏe cho con, con sắp hoàn toàn bình phục rồi ạ.”

Phượng Già Lăng mỉm cười gật đầu:” Con chóng khỏe lên đi. Ta nghĩ Nguyên Tích và Nguyên Dục đều cũng mong như vậy.”

LA TIểU LÂU giật mình nhìn sang, quả nhiên thấy ánh mắt trông mong của Nguyên Dục và ánh mắt né tránh của Nguyên Tích.

Sau bữa tối, Nguyên Liệt kêu Nguyên Tích và Nguyên Nặc vào thư phòng, LA TIểU LÂU thì ngồi nói chuyện với Phượng Già Lăng. Khi Phượng Già Lăng vừa rời đi thì cũng là lúc LA TIểU LÂU nhìn thấy Nguyên Nặc, cậu vội hô:” Nguyên Nặc, cậu chờ tôi 1 chút. Tôi có chuyện muốn hỏi.”

Thế nhưng biểu hiện của Nguyên Nặc lại khiến LA TIểU LÂU trợn mắt há mồm. Cậu ta chỉ nhìn LA TIểU LÂU một cái, nói câu có việc gấp rồi cứ thế chạy đi.

LA TIểU LÂU mang theo tâm trạng nghi hoặc dắt Nguyên Dục về phòng. Phòng của Nguyên Dục ngay bên cạnh phòng của 2 người, thế nhưng thấy ánh mắt mong đợi của con, LA TIểU LÂU quyết định cứ cho con về phòng 2 người trước rồi tính.

9h tối. Nguyên Tích mở cửa phòng. Trong phòng khách chỉ có ánh sáng của ngọn đèn nhỏ, thản nhiên và nhu hòa. Thế nhưng trong lòng Nguyên Tích lại trầm xuống. Khung cảnh này giống hệt dĩ vãng khi hắn trở về phòng. Chờ đợi hắn chỉ có bóng đèn và người đang bị phong ấn kia mà thôi.

Nguyên Tích ko cởi áo khoác mà cứ thế bước vội vã vào phòng ngủ. Đến khi mở cửa phòng, thấy 2 người đang ngủ say kia, Nguyên Tích mới hơi giãn mày ra.

Nguyên Tích đứng tựa vào cửa nhìn 2 người 1 lát rồi mới xoay người định mang tài liệu qua thư phòng để. Nguyên Tích bỗng thấy 1 cái hộp lớn đặt trên bàn phòng khách. Nguyên Tích ma xui quỷ khiến mà đi tới, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, đồ vật bên trong khiến 2 mắt Nguyên Tích mở lớn.

Đó là 1 cái bánh ngọt rất lớn, trên bề mặt có vẽ một con mèo vằn hổ, bên cạnh là một trái tim đỏ choét.

Nguyên Tích sửng sốt một lúc lâu mới đưa ra bình luận:” Thật đúng là – sến súa!” Miệng nói vậy nhưng cái tay cầm hộp bánh đó lại đang run run. Hắn cắt một miếng để ăn khuya rồi cẩn thật cất phần còn lại vào tủ lạnh. Nguyên Tích tính là sẽ vừa ăn khuya vừa làm công vụ – nhưng phần lớn thời gian hắn đều bị phân tâm, mỹ vị trong miệng cơ hồ hớp hồn Nguyên Tích đi mất rồi.

Nguyên Tích ôm Tiểu Nguyên Dục đã ngủ say về phòng của nhóc. Tiểu Bát thấy thế cũng lén lút ôm đồ đạc của mình đi theo. Bởi vì cái giường nhỏ của 125 dạo này càng ngày càng chật chội, cho nên Tiểu Bát ko thể ko lựa chọn phòng khác cho mình, có lẽ cũng là lựa chọn cả chủ nhân mới cũng nên.

Nguyên Tích trở về phòng, nằm vào vị trí của Tiểu Nguyên Dục ban nãy, nhẹ nhàng ôm LA TIểU LÂU vào lòng. Cuối cùng thỏa mãn thở dài một tiếng.