Cô Hầu Nhỏ Ngốc Nghếch Đáng Yêu

Chương 39

Tin tức nhanh chóng lan truyền đến lớp của Nhiên Nhiên. Lần này, Nhiên Nhiên không khóc, cô cố kiềm nén cảm xúc của mình. 

Khả Hân ở cạnh trấn an cô:

-" Nhiên Nhiên, cậu đừng tin những tin tức đó. Mình nghĩ nó là tin xạo thôi".

-" Nhưng Hân Hân, tin tức còn có hình ảnh. Mình nhìn thấy chị Tuệ Dao đang khóc, nhìn chị ấy rất đáng thương ".

-" Nhiên Nhiên nè, cậu tin hội trưởng không? ".

-" Mình đương nhiên là tin cậu chủ rồi ".

-" Vậy cậu không được nghĩ tin tức ấy là thật. Điều cậu cần làm bây giờ là phải tìm cách giải thích với hội trưởng. Có hiểu không? ".

-" Mình hiểu rồi Hân Hân ".

Nhiên Nhiên gật gật đầu. 

-------------------------------------------------------------

Chiều...... 

Nhiên Nhiên cất tập sách rồi vẫy tay chào Hân Hân và Tử Kỳ. Sau đó cô rảo bước ra về. Đang đi thì cô đụng phải Lưu Hoàng Thiên. 

-" Tiểu... tiểu Thiên ".

-" Nhiên Nhiên, em nghe tin về Hạo Thần rồi phải không? ".

Nghe anh nói, cô thoáng ngạc nhiên:

-" Vâng... nhưng mà sao ạ? ".

-" Em có tin cậu ấy không? ".

-" Dạ có ạ ".

-" Ừm, vậy à? ".

Lưu Hoàng Thiên như lạc giọng. 

Nhiên Nhiên nhìn anh, gượng cười:

-" Tiểu Thiên, em xin lỗi vì lần trước đã bỏ anh lại ".

-" Không sao đâu, Nhiên Nhiên ngốc".

-" Anh lại mắng em ngốc, thật ra em có ngốc đâu chứ ".

-" Em ngốc mà, còn không nhận ".

Lưu Hoàng Thiên khẽ cười, anh như xua đi không khí ảm đạm ban nãy.

-" Không có không có. Anh mắng em ngốc, em sẽ cho anh ăn đánh ".

Nhiên Nhiên cũng trở nên vui vẻ. 

-" Em dám đánh anh sao? Nè... đánh đi đánh đi ".

Lưu Hoàng Thiên vừa chạy vừa trêu cô. 

Nhiên Nhiên nhìn anh, tức tối chạy theo:

-" Tiểu Thiên, hôm nay em không đánh được anh thì em sẽ là con heo. Mau đứng lại cho em".

Hai người họ vừa trêu chọc vừa cười đùa khiến người nào đó khó chịu. 

Du Hạo Thần đứng ở sau xe, lạnh lùng nhìn hai người. Cậu vốn dĩ muốn cho cô một cơ hội giải thích nhưng xem ra cô không cần rồi. Đập tay vào cửa kính, cậu lạnh lùng bước vào xe:

-" Chú Lý, chạy ".

-" Nhưng.... Nhiên Nhiên.... thưa cậu ".

-" Không cần. Em ấy tự đi được thì tự về được. Tôi không muốn quản ".

-" Vâng thưa cậu ".

Lý Tân tuy không muốn nhưng vì lời của cậu chủ, không thể cãi lại được.

----------------------------------------------------------

Biệt thự Du gia...... 

Nhiên Nhiên vừa về đã nhìn thấy cậu ngồi trên ghế. Gương mặt lạnh lùng không biểu hiện cảm xúc làm cô cảm thấy run sợ. 

Khẽ nhỏ giọng kêu:

- Cậu chủ. 

Du Hạo Thần nghe giọng cô, lạnh giọng:

- Chuyện gì? 

- Em... em có chuyện muốn nói? 

Cậu khẽ nhướng mày, con ngươi màu hổ phách như đang dò xét:

- Muốn nói tôi nghe chuyện gì? Không phải là chuyện hai người đùa nghịch ở cổng trường chứ? 

- Cậu... không phải. 

Nhiên Nhiên lắc đầu nguậy nguậy, tay chân trở nên luống cuống. Cậu nhìn thấy rồi, không biết có giận cô nữa hay không? 

- Vậy thì chuyện gì? 

- Cậu... hiểu lầm em. Em muốn giải thích. 

- Hiểu lầm? Tôi tận mắt nhìn thấy mà em nói là hiểu lầm sao? 

Nhiên Nhiên cúi mặt xuống, tránh ánh mắt sắc bén của cậu:

- Cậu thật sự là.... 

- Tôi không muốn nghe điều gì từ em hết, mau đi đi. 

Du Hạo Thần cắt ngang lời Nhiên Nhiên. 

Cô như bị một tảng đá đè nặng, hốc mắt ươn ướt:

- Cậu... em.... có thể cho em hỏi một câu không? 

Du Hạo Thần tỏ dáng vẻ bất cần, lười biếng nhếch môi:

- Hỏi đi. 

Nhiên Nhiên hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí để nói:

- Chuyện của cậu với chị Tuệ Dao, là giả phải không? 

Du Hạo Thần nghe cô nói, rất muốn trả lời một tiếng "đúng ". Nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hình ảnh Nhiên Nhiên đùa giỡn bên người khác hiện lên trong đầu cậu. Nỗi bực tức lại một lần nữa lấn áp lí trí:

- Chuyện của tôi cần em quản sao? Thật hay không thật tự tôi biết. 

Nhiên Nhiên nghe từng lời của cậu, đáy mắt cụp xuống, lặng lẽ rời đi. Cậu trả lời như vậy chắc là thật rồi. Là cô tin lầm hay là cô không đủ thông minh để nhận ra? 

Nhìn dáng vẻ của cô lúc này, Du Hạo Thần thoáng đau nhói. Khẽ trấn an trái tim mình, cậu trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu. 

Cậu lấy điện thoại ra:

- Thiệu Ân, điều tra cho tôi người đăng bức ảnh ấy lên mạng xã hội. 

-------------------------------------------------------------

Tối hôm đó.... 

Du Hạo Thần ngồi trong phòng, vắt tay lên trán lẩm bẩm. 

- Không lẽ mình đã nặng lời với nó quá? 

- Nhưng vốn dĩ nó làm sai trước mà. 

- ashhhh tại sao phải nghĩ đến nó chứ, bực mình quá đi mất. 

Lấy chăn trùm kín đầu, Du Hạo Thần miễn cưỡng nhắm mắt. Trằn trọc nửa tiếng đồng hồ, cậu cảm thấy khó chịu trong người. Lật tung chăn, Du Hạo Thần bước xuống giường đi ra khỏi phòng. 

Nhìn cánh cửa gỗ đóng im lìm của phòng bên cạnh, cậu bước đến gần. Khẽ áp tai vào cửa phòng, Du Hạo Thần cố lắng nghe âm thanh trong đó. 

Nhưng đợi rất lâu vẫn không nghe thấy gì. 

Hừ lạnh một cái, cậu lấy tay vặn chốt cửa. Cánh cửa kêu một tiếng "tạch " rồi mở ra. 

Người nào đó thấy cửa mở, mắt như bắt được vàng. Nhẹ nhàng khép cửa lại, nhón chân đi vào bên trong. 

Trong phòng thoang thoảng hương thơm của kẹo ngọt. Ánh đèn ngủ chiếu rọi lên gương mặt khả ái của một cô gái. 

Mộc Nhiên Nhiên nằm trên giường, gương mặt ngủ say còn vương vấn một vài giọt nước mắt. 

Du Hạo Thần nhìn gương mặt thiên thần của cô, thoáng chút đau lòng. Là cậu quá đáng rồi. 

Nhẹ chân bước đến gần, cậu ngồi bên cạnh giường. Ngắm nhìn gương mặt ngủ say của ai đó, nỗi khó chịu của cậu như dần tan biến. 

Lấy tay vén một vài lọn tóc lòa xòa, Du Hạo Thần nhẹ mỉm cười. 

Nhiên Nhiên đột nhiên cựa quậy, đôi mày hơi nhíu lại. Cô nói mớ:

- Cậu chủ... cậu hiểu lầm rồi. Em không phải... cậu hiểu lầm rồi... Hic. 

Cô huơ tay loạn xạ rồi nắm chặt tay Du Hạo Thần. Nước mắt nước mũi thi nhau chảy tèm lem. 

Du Hạo Thần nhất thời bất động, thần sắc có chút biến đổi. 

Không lẽ, cậu hiểu lầm cô thật sao? 

Lúc này, tâm trạng cậu quả thật rất hỗn loạn. Những gì mà cậu thấy không lẽ không phải là sự thật? Hôm đó rõ ràng là cậu nghe thấy Nhiên Nhiên và Lưu Hoàng Thiên nói chuyện. Vậy tại sao Nhiên Nhiên lại nói cậu hiểu lầm? Tại sao? Rốt cuộc là như thế nào? 

Du Hạo Thần suy nghĩ một hồi lâu rồi đứng dậy. Cậu để tay Nhiên Nhiên vào chăn và lặng lẽ rời đi. 

Trong đêm tối, một người lặng lẽ rời đi còn một người lại không hề hay biết.