_bàn tay cậu lạnh rồi đấy, cả người nữa, cần phải được sưởi ấm_nói dứt lời cậu khẽ ôm nó, nhưng chỉ ôm nhẹ thôi cũng đủ làm cho trái tim nó lẫn cậu đập liên hồi không dứt
_cậu…cậu…!_nó ấp a ấp úng trước hành động bất ngờ của Minh.
_Mình thích cậu, cậu làm bạn gái mình nhé!_Minh gãi gãi đầu nói.
_Hở! không phải cậu luôn ghét mình sao giờ lại._Nó không tin vào tai mình nữa, cậu ta nói thích nó.
_không phải đâu, tại..tại mình làm vậy để gây sự chú ý cho cậu, để khi cậu tức giận lên thì nhất định là sẽ nhớ đến mình, rồi lúc đó hình bóng của mình sẽ khắc vào tâm trí cậu và cậu cuãng sẽ thích mình_ôi thôi, tôi phục luôn với cái suy nghĩ “cùn” của cậu ta, không hiểu sao có thể nghĩ ra được cơ chứ, hay thiệt.
_Đúng là tui có chú ý đến cậu, nhưng không phải mong nhớ mà rất khinh ghét!_nó nói thẳng làm mặt Minh lo lắng.
_vậy..vậy bây giờ cậu vẫn ghét mình sao!_mặt Minh xụ xuống.
_không ghét, mà cũng không thương!_nó nói mà mặt không chút cảm xúc.
_sao kì dạ! thế còn đề nghị làm bạn gái của mình thì sao?_Minh hỏi với ánh mắt chờ đợi.
_mình không biết_nó nói rồi bước vào trong,có lẽ vì cậu nói đó mà mặt Minh trở nên buồn khiếp xác, mặt mầy ủ dột, chợt nó quay lưng lại nói vọng ra_để mình suy nghĩ vài ngày đã!_chỉ cần câu nói đó cũng đủ cho Minh ta tươi tắn trở lại, nụ cười hiên hữu trên môi anh.
_tôi sẽ chờ cậu!_nói xong anh dọt xe đi mất.
Nó nhanh chóng chào hỏi pama rồi chạy vụt lên phòng để…ngủ nghỉ phẻ…nó đang tàn tạ, thật sự hôm nay đã có nhiều chuyện xảy ra, nó không muốn suy nghĩ thêm chi cho nhứt óc, bây giờ trong đầu nó chỉ có ngủ, ngủ, ngủ và ngủ. 19h
Nó đang ngồi nhăm nhi mấy món ăn cực ngon trên cái bàn vừa dài vừa rộng ở phòng ăn cùng với papa và mami iu dấu của nó, họ đang hỏi đủ điều về chuyện học của nó rồi họ cũng bàn luôn về buổi tiệc mừng 20 năm ngày cưới mà họ sắp diễn ra vào chủ nhật tuần sau. Đang nói về các khách mời thì chuông điện thoại nó reo lên, nó xin phép đi ra nghe một lát, rồi bỗng chạy ngay lên phòng, chuẩn bị gì đó rồi chạy xuống trên vai còn mang ba lô, cười tủm tỉm nói với mami và papa.
_mami, iu dấu, mami xin cho con ra ngoài uống nước với Như 1 tí nhá, rồi con về học bài liền hà! Nha mami!_nó nhõng nhẽo nói.
_Được rồi, nhưng phải có Như đi cùng mới được nha! Với lại đi sớm về sớm nhe con!_Bà Lâm nhẹ nhàng nói, nhưng cũng không quên phần nghiêm túc.
_mami yên tâm, Như đã chờ con ở ngoài cổng rồi còn có cả Tí nị đi nữa đó mami!_nó lanh chanh nói.
_uhm, thế thì được, con đi nhanh về nhanh nhé!_papa cười hiền nói.
_vâng ạ!_nó ngoan ngoãn trả lời rồi chạy lại bên mama và papa *chụt* 1 nụ hôn ở má, họ cũng cười xòa khi thấy cô con gái mình vẫn còn quá “ngây thơ”.Nó chạy nhanh ra cửa, Như và Hoàng đang ngồi chờ trên 2 chiếc xe ô tô phân khối lớn, Như thấy nó thì cởi chiếc nón bảo hiểm ra, tóc xỏa dài, mặt quần áo đua, ngồi bắt chéo chân nhìn nó cười nói:
_sao rồi chị 2, chuẩn bị đi, tụi nó đã chờ chúng ta ở đường XX rồi đó!_Như đưa nón bảo hiểm cho nó rồi nói.
_chuẩn bị hết rồi, đưa tao đi thay đồ nhanh lên, tao đang ngứa chân ngứa tay đây!_nó nói rồi bẻ tay “rốp, rốp”, làm 2 người bạn đứng gần cũng phải rùng mình.
_thôi chúng ta đi được rồi chứ, chị 2!_Hoàng quay sang chỗ nó hỏi.
_tiến lên! Tiến lên!_nó hét lên làm Như cũng la oay oáy, vì bị nó hành hạ muốn lũng màng nhĩ. ______Ở 1 nơi khác________
_Đại ca của bọn bây ở đâu hả? hay nghe đến tên nhóm Hắc hải thì đã chui vào chăn mẹ mà run rẫy rồi!_1 thằng nhox trong nhóm Hắc hải mặt còn non chẹt, giở ra cái giọng khinh rẻ đó rồi cười ha hả với vài người khác.
_thiệt là tức chết đi mà, tụi mình mà phải bị bọn nhox hỉ mũi chưa sạch đó khinh, thật là nhục quá đi mà! Không vì tuân lệnh chị 2, không cho làm việc hấp tấp không chuẩn bị trước thì giờ đây bọn nó đã nằm gọn trên dĩa chờ bọn mình đến “chặt”._1 thằng nhox tóc dài tới chấm vai, cắt kiểu mốt nhất, nhuộm màu nâu đỏ, bên nhóm Hải âu cũng bàn tán đến nhào nháo lên.
_Cứ yên tâm, 1 lát nữa mấy anh chị đó tới, thì mình cứ “từ từ” mà xử đẹp tụi nó!_1 thằng nhox khác có khuôn mặt baby lên tiếng, còn mặt điểu chưa từng thấy, chắc chắc hắn đang suy diễn ra những tình tiết tiếp theo sắp xảy ra.
Ùn…ùn...ùn...ùn…ùn
Ở trong màn sương mờ, xa xa bên phía tay trái của bọn chúng, 1 chiếc xe mô tô màu đỏ chạy nhanh lên phía trước, rồi lại 1 chiếc nữa, nó màu có xanh dương đen, cũng dần dần tiến về phía bọn chúng….càng gần, càng thấy dáng người giống giống 1 ai đó, 2 chiếc xe bóng loáng dừng lại trước biển người. Họ từ từ bước xuống rồi cởi nón bảo hiểm ra.
_A, đại ca đến rồi, cả anh Bảo nữa!_1 thằng bé vừa mới thấy mặt Minh và Bảo thì đã la toáng lên.
_Đại ca tụi tao đến rồi kìa, còn đại ca của tụi bây đâu sao còn chưa tới, hay trốn mất rồi._1 đứa khác bon chen lên tiếng.
_Haha, hay đại ca của tụi mày sợ quá nên bỏ mặc tụi mày luôn rồi!
_Tụi mày nên bỏ cái thằng đại ca quèn đó mà qua bên nhóm tụi tao đi, tụi tao có thể xin đại ca khoan hồng cho tụi bây làm oxin sai dặt cho tụi tao đó_một đứa khác lại lên tiếng chọc ghẹo làm bọn nó cười ngắc ngẽo.
_im ngay!_tuy Minh cũng muốn chọc ghẹo nhóm Hải âu lắm, nhưng lần trước chưa chạm mặt đại ca của nhóm mà đàn em của anh cũng đã bị thương tổn hết 70% lần này còn có đại ca của bọn chúng nên không thể lơ mơ được, phải thật cảnh giác, không nên khinh địch.
_chết tiệt, tao muốn đấm chết cái tên đó!_1 người bên nhóm Hải âu mặt hầm hầm, nghiến răng ken két, tay thì bóp thành nắm, nghẹn giọng trả lời.
_aaaaaaaaa, các đại ca đến rồi!_thằng nhox nào đó, mặt mầy buồn thiu, vừa nhìn thấy 2 chiếc mô tô xa xa thì vui mừng hét lớn lên.
_a, các đại ca đến rồi, lần này bọn mày chết chắc._thằng nhox nghiến răng vừa nãy giờ đã thay bằng mắt sắc nhọn, miệng hiện lên một tia cười nhạo.
_”cái gì! Các đại ca sao, chẳng lẽ không phải 1 người mà là nhiều người sao, lần này không phải đụng độ tầm thường rồi!”._Minh thầm nghĩ.
_Minh, tao thấy lần này gặp đối thủ rồi, ta nên gọi thêm viện binh mới được._Bảo đến gần Minh thủ thỉ.
Giờ đây, bên nhóm Hắc hải cũng loi nhoi không kém, họ cũng thấy lạ vì nhóm Hải âu lại có nhiều đại ca như vậy.
2 Xe mô tô đã tới, à không, phải nói đến 3 chiếc mô tô đang chạy với vận tốc kinh hoàng đã kịp dừng tại chỗ 2 băng nhóm tụ họp. Bước xuống xe, bọn đàn em chạy nháo nhào lại chỗ Như, Hoàng và nó đang đứng.
_anh, chị, bọn em đợi anh chị từ nãy giờ luôn đấy!_thằng nhỏ nói mà như muốn rơi nước mắt.
_yên tâm mấy anh chị không bỏ rơi chúng mầy đâu._ Như cỡi nón bảo hiểm ra nói, tóc cô xỏa dài che mất khuôn mặt.
_Bọn kia tới đông đủ chưa._Hoàng lạnh giọng hỏi, anh ta đội mủ lưỡi trai, xụp xuống che gần phân nữa khuôn mặt, nhưng vẫn maly.
_Dạ, bọn kia đến đầy đủ hết rồi, cả đại ca của bọn nó nữa!_nói đến đây thấy sắc mặt của nó và Như có chút ngạc nhiên, thì Hoàng chỉ cười cười.
Nói đúng hơn là từ lúc nó cởi chiếc nón bảo hiểm ra đã thấy cái “bản mặt” của ai kia thì cô đã hết sức kinh ngạc, cô liền tóm lấy cái nón sau áo trùm lên, cố giấu mặt để không ai nhận ra mình. Nó quay sang định hỏi mấy đứa bạn tại sao lại không tìm hiểu kĩ nhóm kia là ai mà đã gọi nó ra “diễn”, thật là hậu đậu hết sức, khi xoay sang bắt gặp ánh mắt đứa bạn cũng có phần ngạc nhiên không kém nên nó biết cô nàng Như chẳng hề biết trước chuyện này. Nhưng nụ cười đó của Hoàng là sao, chắc là cậu ta đã biết trước chuyện này mà còn giăng mình vào bẫy, tội này thật không thể tha.
_Tí nị, em biết chuyện này đúng không?_nó đưa ánh mắt nhọn hoắc nhìn Hoàng
_chuyện gì là chuyện gì? Em chẳng biết gì cả!_Tí nị (Hoàng) cố chối.
_đừng có giả nai, tôi biết cậu đã điều tra chuyện này từ sớm, cậu biết Minh là đại ca của nhóm Hắc hải mà vẫn gây sự, giờ phải tính sao đây!_nó nhăn mặt lại hỏi.
_chị đừng có suy tính sâu xa quá được không! Chuyện bây giờ cần làm bây giờ là đánh để giải tỏa cawg thẳng trước đã rồi chuyện kia từ từ tính._Hoàng vẫn thản nhiên nói.
_thế cậu tự đi mà đánh! Hôm nay tôi không thể đánh được, nhỡ cậu ta thy mặt tôi thì thế nào!_nó giậm chân đụi đụi nói.
_ok!ok! thế hôm nay em tự ra tay để giản gân cốt mới được, còn Funny cậu đi không!_Hoàng quay sang hỏi Như.
_tất nhiên là đi rồi, nhưng không biết bọn họ thấy tôi rồi có nghi ngờ gì Băng hông há!_Như xoa xoa càm nói.
_thế cậu bịch cái này vào!_nó đưa cho Như 1 cái khẩu trang màu hồng còn in hình những con heo trông rất kute.
_trời ơi! Đi đánh lộn mà như đi đánh ghen không bằng nè trời!_tuy nói thế nhưng Như vẫn đeo cái khẩu trang đó vào, tay túm lấy tóc buộc thành chùm cao, trông rất cá tính.
Nó thì đứng dựa lưng ở chiếc ô tô màu đen bóng lóa của mình. Nhìn hàng người đang đứng ở tư thế chuẩn bị ra trận, tay thì cây cầm gậy, cầm dao cầm mác, 2 bên đối mặt nhau, không gian trở nên vắng lặng đến đáng sợ.
Không gian yên yên ắng đến đáng sợ, 2 băng đối mặt nhau mà không nói 1 lời. Có lẽ thấy không khí quá ngột ngạt Bảo lên tiếng:
_Tại sao các người lại muốn khiêu chiến với chúng tôi! Còn sai đàn em gây sự chỗ làm ăn của chúng tôi nữa chứ!_Bảo cáu giận và khó hiểu hỏi.
_Muốn khiêu chiến thì gây sự thôi, chẳng có lí do gì cả!_Hoàng nói như bất cần đời.
_Được lắm, thế mời bọn tôi ra đây chắc chỉ còn 1 lí do là muốn tống cổ bọn tôi ra khỏi khu vực này chứ gì!_Minh thản nhiên nói!
_Good! Đúng là đỡ hơn mấy cái bọn đầu đất này._Hoàng cười nham nhở nói, dù anh có đội mũ che đi phân nữa khuôn mặt nhưng vẫn lộ ra được nụ cười châm chọc.
_Vậy còn chờ gì nữa mà không mau giải quyết đi chứ._Minh vẫn không biểu hiện cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt nói.
_Lên tụi bây._Hoàng ra lệnh.