Cô Là Dân Chơi Hả?

Chương 20

_______Ở khu hành lang_______

Có 1 cuộc nói chuyện căng thẳng giữa 2 người đàn ông.

_Bảo này, tụi mình là bạn bao nhiêu năm rồi nhỉ?_Minh chống 2 tay lên cột nói.

_Cũng 12 năm rồi còn gì? Nghĩ lại thời gian trôi qua nhanh thiệt ha!_Bảo với ánh mắt xa xăm, nhìn Minh như không nhìn, coi cậu như là người vô hình vậy.

_Chắc cũng đủ để có thể lựa chọn giữa tình bạn và tình yêu chứ?_Minh nhìn thẳng vào mắt Bảo nói.

_Cậu nói thế có ý gì?_Bảo dần dần xoay người lại nhìn người đối diện đáp.

_Cậu đừng có dối tôi nữa, tôi biết cậu cũng thích Hân đúng không?_Minh hỏi nhưng lòng đang rối, không biết sự hiện diện của con mèo nhỏ đang thụp ló ở sao cánh cửa.

_Đúng, tôi thích Hân, à không phải nói là hơn thế nữa, tôi yêu Hân, tôi biết khi mình nói như vậy cậu sẽ bất ngờ nhưng đối với tôi đó là điều dấu kính trong tim từ lâu rồi. Tôi biết cô ấy trước cậu nữa kìa, từ lúc mừng sinh nhật cô ấy 10 tuổi, tôi đã đến bắt chuyện và gặp cô ấy trước khi cậu đến và 7 năm sau người cô ấy gặp trước cũng là tôi chứ không phải là cậu, nhưng tại sao, tại sao cô ấy không chọn tôi cơ chứ, cho dù tôi có đối xử tốt với cô ấy đến mức nào, bày tỏ cho cô ấy hiểu đến mức nào và những lúc cậu giận lầm cô ấy, người che chở an ủi cô ấy vẫn là tôi mà, tại sao cô ấy không nhìn tôi, nhận lấy tình cảm của tôi lấy 1 lần cơ chứ, tại sao lại thế hả???_Bảo nói như gào thét, anh khụy xuống, tay ôm đầu, nước mắt anh rơi.

Minh cũng ngạc nhiên với người bạn thân của mình, trước giờ khi đi đánh nhau dù có bầm dập, tan nát đến cở nào, thì anh vẫn chưa thấy Bảo rơi 1 giọt nước mắt nào, thế mà, vì 1 người cậu ấy yêu, không đáp trả lại tình yêu ấy, mà cậu ta đã khóc sao, thế thì chắc chắn Bảo yêu cô gái này lắm.

Nếu là những cô gái luôn đeo bám theo đuổi Minh như lúc kia thì cậu sẵn sang nhường ngay cho thằng bạn, nhưng đó là nó, là người mà anh yêu quý nhất, người mà anh trân trọng không muốn làm tổn thương đến, coi cô hơn cả bản thân mình thì anh không thể nào nhường cho ai được, cho dù đó là thằng bạn thân 12 năm của anh.

Anh phải làm sao đây rắc rối quá, 12 năm đấy, 12 năm là khoảng thời gian ròng rả bao năm tháng dài, thế mà phải chấm dứt trong 15 phút này, thật nuối tiếc quá, thật đau khổ quá, tại sao anh phải chọn 1 trong 2 chứ. Phải ra quyết định gì đây, giữa tình yêu và tình bạn sẽ đi về đâu đây?

“Sao lại thế được, Bảo thích mình sao, mình chỉ xem Bảo là bạn thôi, mình phải đối mặt với cậu ấy ra sao đây?”_nó lúng túng nghĩ, rồi chạy về chỗ ngồi, mặt thẫn thờ.

Như và Hoàng đang cãi nhau chí chóe cũng ngưng ngay nhìn nó.

___Ở ngoài hành lang_____

_Dù có thế nào, tôi cũng không nhường Hân lại cho cậu đâu!_Minh thẳng thắn nói.

_Hỳ hỳ_Bảo cười trong nước mắt_cậu yên tâm mình sẽ không nói với cô ấy là mình yêu cô ấy đâu, chỉ cần cô ấy được hạnh phúc khi ở bên cậu, mình nguyện làm cái bóng phía sau để theo dõi và bảo vệ cô ấy thôi, chỉ có thế là đủ lắm rồi_anh nghẹn ngào nói.

_Tôi sẽ tự mình bảo vệ cô ấy, không cần đến cậu đâu._Minh nói rồi bước đi để người ở lại như cái xác không hồn.

Đi đến gần chỗ đàn em mình đang ngồi, thì thằng nh0k ở phía đối diện lên tiếng:

_À, đại ca hồi nãy anh có gặp chị hai không vậy ạ?_thằng này nhiều truyện gớm.

_”chị hai? Chẳng lẽ là Hân sao, cô ấy tới đây làm gì”_Minh nghĩ rồi nhìn xung quanh_cô ấy đâu.

_Vừa nãy e thấy chị hai đi về với 2 người bạn rồi! Mà vừa nãy chị có đi lại chỗ đại ca với anh Bảo đấy ạ!_Vẫn ngoan ngoãn trả lời mà không thấy hàng chân mầy của Minh đang chau lại.

_Chết tiệt! “chẳng lẽ Hân nghe được cái gì rồi sao, sao không chờ mình mà đi mất rồi, phải tìm cô ấy hỏi rõ mới được”_Minh chạy đi thật nhanh ra khỏi quán.

Ở xa xa, khu thương mại sừng sững mọc trước mặt, nó kéo tay Như và Hoàng phóng bay vào trong.

_Pà kéo tụi tui vô đây để làm ôsin cho pà hả, mua cả đóng rồi, xách không nổi nữa đâu_Hoàng vừa la vừa chạy theo, trên 2 tay xách đồ lịnh kịnh.

_Chờ tui với, sao đeo mấy cái giỏ này lên cổ tui lun vậy? Huhuhu…_Như than thở, khóc sước mước.

Còn nó thì bay vẫn hoàn bay, làm Như và Hoàng 1 phen chạy té khói. Nhờ vào tài bay nhảy không nhìn đường của nó mà đâm đầu vô 1 người. _Ui da, cho mình xin lỗi nhe!_Nó phủi đồ mình nói.

_Mình không sao mà, Hân có sao không_người con trai cất tiếng.

Nghe giọng quen quen nó ngước lên nhìn thử, thì ra là Bảo, lúc nãy chạy ra đây để tránh mặt cậu rồi, giờ lại đối mặt với cậu ta, nó phải làm sao đây.

Đúng là từ trước đến nay có khá nhiều người nói thích nó, nhưng cậu tốt với nó quá, nó không nỡ làm cậu đau lòng nên cố tìm cách tránh mặt, bây giờ đứng trước mặt rồi, đâu có đường thoát đâu, phải giả vờ chưa biết gì vậy.

_Ờ, mình không sao, hôm nay cậu lại xuyên mà đến đây mua đồ vậy!_sao mình nói chuyện vô duyên vậy ta, rồi nó tự gãi gãi đầu mình, gượng cười.

_Hên là mình xuyên nên mới co duyên gặp được cậu nè!_Bảo giữ vẻ tươi cười nhất nói chuyện với nó.

_Hù, lại gặp cậu nữa hả?_Như ở phía chạy tới hù Bảo.

_Bộ sáng giờ tui có gặp cậu hả, tui nhớ hồi sáng tui không đi học mà!_Bảo suy nghĩ rồi nói.

_Không phải, hồi nãy gặp cậu ở quán Kem đó._giờ thì Hoàng lên tiếng.

_A A, mình có việc bận phải đi rồi mình đi trước nhe! Bye!_nó nói mà chưa hỏi ý kiến ai đã chạy biến đâu mất làm Như và Hoàng kêu mãi đến khan cả tiếng. òn ai kia nhìn theo bóng nó mà mắt đượm buồn, rồi lại thở dài. Haizz…

_Alo.

_Pà đang ở đâu vậy hả? Để tụi cầm 1 đóng đồ này đứng chết trân đây luôn sao HẢ?_Như hét như điên trong điện thoại.

_Tui đang ở…_nó nhìn quanh thì ra là chạy khá xa rồi, cũng gần tới nhà lun oy_mà pà cứ gửi những đồ đó về nhà tui đi, cái nào pà thích thì pà cứ giữ lại.

_Hoho, như thế mới được chứ, mà bà nhớ ngày mai là ngày gì không đó!_Như chợt chuyển sang chuyện khác.

_Biết sao không, tui biết trước nên mới mua nhiều quần áo đấy!_nó nói.

_Oh, pà chuẩn bị tỉ mỉ quá ta, không biết ngày mai pà tặng quà gì cho ông Minh nhỉ, tò mò quá!_Như lại nói tiếng ** **.

_Sinh nhật Minh, mà người ta không tò mò gì hết, mà pà lại tò mò, đúng là lo chuyện bao đồng không!_nó bắt bẻ.

_Ờ, tui là vậy đó mới ăn gơ với pà chớ!_Như cũng không thua gì.

_Em sợ chị quá đi, em biết rồi, ngày mai e với chị sẽ chuẩn bị quà được chưa._nó phục con bạn này.

_Hehe! Nhớ đó, tới lúc đi chị qua đón cưng nha, bái bai chụt._Như nói bằng cái giọng không thể nào ngọt bằng.

_Thấy gớm quá à!_nó chặc lưỡi nói.

Nó đi từ từ trên đường, gió hiu hiu thổi, luồn qua tóc nó, làm nó càng xinh hơn, nó nhảy nhót trên vỉa hè, rồi lại xoay vòng, miệng lẩm bẩm hát….

Ở phía xa xa, 1 chiếc xe hơi mui trần màu trắng sáng, lấp ló ở hàng cây phượng, người trên xe cũng mặc 1 bộ đồ vest trắng nốt, tóc hơi dài, mái thì che gần hết trán chấm đến mắt, khuôn mặt rám nắng nhưng không mất đi vẻ lịch lãm, thanh cao, trông anh y như 1 chàng bạch mã hoàng tử vậy, ai qua lại cũng nhìn chàng say đắm, nhưng anh không để tâm đến, ánh mắt vẫn nhìn về bóng dáng nho nhỏ đang tung tăng bên góc đường.

Anh chàng nhếch miệng cười đểu cán, khẽ dựa lưng vào ghế ngồi, nói lẩm bẩm:“Em cứ tươi cười, vui vẻ cho hết ngày hôm nay đi nhé, anh không đảm bảo ngày mai chuyện gì sẽ đến với em đâu, vì em đã ép buộc anh phải chơi trò chơi này và cuối cùng thì em vẫn về bên cạnh anh mà thôi”.

_Cuối cùng thì cũng đến nhà rồi! Hihi!_Nó bấm chuông 1 lúc rồi mới thấy bác giúp việc chạy ra mở cửa.

_Bác xin lỗi cháu nhé, tại bác định lỡ tay làm nốt công việc!_bác Phương xin lỗi rối rít.

_Đâu có sao đâu ạ, mà pama cháu đã về chưa bác!_nó lễ phép nói rồi từ từ bước vào nhà.

_Ông chủ với bà chủ nói hôm nay có cuộc họp quan trọng nên dặn tôi nói với cháu ăn cơm trước._bác Phương dịu hiền đáp.

_Vâng, thế cháu đi thay quần áo đây, rồi cháu và bác ăn cơm nhé!_nó xem bác Phương như người trong nhà vậy, không cần câu nệ gì.

_Ừ, cháu mau lên thay đồ đi, hôm nay bác nấu nhiều món cháu thích lắm đấy._bà cũng xem nó như con gái ruột mình, với lại bà cũng muốn đền bù tội lỗi mà nó phải gánh chịu bao năm qua.

Nó nhí nhảnh, chạy lon ton lên phòng rồi đi xuống dùng bữa với bác Phương, ăn một lúc nó xin phép đi lên phòng. Còn quay lại hỏi vài điều với bác:

_Bác Phương này, nhà mình còn trà nhân sâm không hở bác.

_Còn đấy cháu, mà cháu muốn uống à, để bác pha cho._bác Phương nói là làm, đang với tay lấy cái cốc.

_Ơ cháu không uống đâu, cháu định khi nào pama về cháu sẽ tự tay pha trà sâm cho pama uống cho đỡ mệt ấy mà, hỳ hỳ._nó thành thật đáp.

_Cháu thật là 1 đứa con ngoan đấy, được rồi, khi nào ông bà chủ về bác sẽ gọi cháu._bác Phương tốt bụng khen nó tấm tắt, khiến mũi mó phình to cả ra.

Nó chạy vút lên phòng, ôm con gấu bông màu trắng to tướng trên cái giường xinh xinh mà nó yêu thích, nằm lăn lộn với con gấu một hồi cũng mệt, nhưng vẫn tưởng tưởng gì đó mà ôm gấu hun chụt chụt, rồi miên man nghĩ đâu đâu. “Không biết ngày mai nên tặng cái gì cho Minh đây ta? Tặng đồ đắt tiền? Không được, nếu vậy thì không có ý nghĩa cho lắm, với lại nhà cậu ấy cũng đâu có thiếu thứ gì! Ai da, khó nghĩ quá, không lẽ tặng nhẫn hay dây chuyền cặp, cái đó hình như không có tặng vào ngày sinh nhật mà! Thế tặng cái gì đây nhỉ? Người ta thường tặng khăn choàng hay bao tay thì phải? Nhưng cái đó là mùa đông còn cái này mùa xuân mà! Haizz…con gái thì dễ rồi, con trai thì biết tặng gì đây, cái gì cho có ý nghĩa mà không quá đắt tiền nhỉ, lại còn không đụng hàng nữa chứ, khó chọn quá đi, nhức đầu quá hà, 0aaa….”_nó ôm đầu rồi khóc không ra nước mắt.

Cộc cộc…

_Băng à, ông chủ và bà chủ về rồi đấy cháu!_người ngoài cửa lên tiếng.

_Cháu xuống ngay đây ạ!_đầu tóc bù xù, mặt mầy bí xị, quần áo xốc xếch là những từ tả ngoại hình nó bây giờ.

Nó chỉnh trang quần áo, đầu tóc rồi chạy nhanh xuống nhà, làm 3 ly trà xâm thơm phức, nó đi đến bên bác Phương cho bác 1 ly với nụ cười tỏa sáng, làm bác cũng đành chấp nhận và cười hiền với nó.

Cốc, cốc….

_Pama ơi, con vào nhá!_nó với cái giọng lanh lảnh đó lên tiếng.

_Ừ, vào đi con gái yêu._giọng đàn ông nói.

_Pama hôm nay về trễ thế, công ty chắc nhiều việc lắm hả pa, con thấy sắc mặt pa xanh xao quá à, mama cũng vậy nữa!_nó nói xong liền để hai cốc trà xâm ở bàn và ôm ngay mama mình.

_Hôm nay con gái lí lắc nhà ta cũng biết quan tâm đến pama nữa à, chắc sắp có bão lớn đây!_pa nó trêu.

_Pa cứ chọc con, con gái ngoan của pa lúc nào mà không quan tâm pama chứ, tại pama không chú ý đến thôi, còn nói con!_nó giả vờ giận dỗi.

_Đúng đúng, tại pa sai, tại pa không tốt, không chú ý tấm lòng của con gái lo cho pama được chưa._mama nó dỗ ngọt.

_hihi, chỉ có mama là hiểu con nhất, mama là số 1._nó nịnh nọt.

_Haizz…mama con là nhất rồi vậy bỏ papa đứng thứ 2 sao, như vậy không công bằng rồi, thế pa không yêu con nữa._papa nó than thở.

_Đâu có, papa đứng số 0, trên cả số 1 nữa ấy chứ, papa con lúc nào cũng là người con quý nhất._nó lại nịnh hót nữa rồi.

_Cái con pé này, mới nói yêu mama nhất rồi giờ lại là papa, nịnh quá rồi đó cô!_mama lấy 1 ngón tay chỉ vào trán nó nói.

_Hì hì, mà công ty dạo này có chuyện gì sao pa, con cứ thấy pa ngồi 1 mình hút thuốc rất nhiều, rồi còn thở dài nữa._nó nói sang chuyện mà nó thắc mắc nãy giờ.

_Ờ,…_ông nhìn sang mama nó, thấy bà có cữ chỉ đừng nên nói, nên ông đành nghe theo_không có chuyện gì đâu con, tại công ty mình đang trên đà phát triển mở rộng ra nên papa mới bận như vậy.

_Dạ!_nó thấy họ tươi cười xoa xoa đầu nó, nhưng sao nó thấy họ đang giấu gì với nó nhỉ, chắc chỉ là linh cảm thôi.

_À, con có làm cho pama 2 ly trà sâm này, pama uống đi rồi ngủ cho khẻo nhé, con cũng về phòng đây ạ!_nó khoe với 2 người về thành quả của nó.

_Ừ, con về đi, mà pa có biết ngày mai là sinh nhật của chồng sắp cưới của con phải không?_Pa nó lại bắt đầu trêu nó đây mà, từ lúc nó từ bỏ cá cược với ông về vụ hóa trang trong trường để tránh mặt Minh, ông đã biết mối quan hệ của nó và anh có tiến triển nên ông tìm vài chuyện chọc nó chơi ấy mà, khì khì.

_Dạ, vâng!_nó đỏ mặt nói_pama ngủ ngon nhé!_rồi chạy biến về phòng mình.

_Hoho, con gái mình chưa gì đã biết yêu rồi đấy!_mama nó cười khi thấy nó lung túng.

_Uk, con mình mà gửi gắm cho thằng Minh được thì tôi ra đi cũng an lòng._papa nó nghẹn ngào nói.

_pa nó à, đừng nói thế chứ, chúng ta sẽ cố gắng vựt qua chuyện này mà, gia tộc Lâm thị này còn nhờ vào ông dài dài đấy, ông đừng nên buông suôi như thế chứ._mama nó khuyên bảo.

_Mong là thế!_ông cũng chạnh lòng khi nghe vợ nói.

Ông bà cùng cầm ly trà sâm trên tay, hưởng thụ hương vị đậm đà thanh ngọt của nó, họ không biết thời gian êm đềm này sẽ được kéo dài đến đâu đây. Một ngày mới lại bắt đầu….

Nó dậy thật sớm để đón nhận ánh ban mai chiếu qua khe cửa sổ, cười tủm tỉm suốt con đường đến trường, vì hôm nay khác hơn mọi ngày, hôm nay là ngày Minh cất tiếng 0e 0e chào đời.

Nó dạo quanh các con hẻm, khắp cửa hàng quà lưu niệm mà chẳng ưng ý cái gì cả, haizz…chán thật, vậy biết lấy gì tặng cho Minh đây, nó đành đến trường rồi trước rồi bàn tính việc này với Như sau.

_Hôm nay con nhỏ Như này sao đến trễ vậy nè, chờ cả tiếng rồi mà chưa thấy mặt mũi đâu hết trơn._nó uể oải nằm ịch xuống bàn.

_hé lu, đồng chí, hôm nay bận việc nên đến trễ chút đừng ghi tên nghe_Như vỗ vai nói với tên lớp phó như vậy, ai mà dám ghi cơ chứ.

_Pà lại đây!_nó nghe được tiếng như thì mắt mở to ra kéo cô lại ghế mình.

_Cái gì vậy con mắm này, mới sáng sớm đã lôi kéo rồi!_Như định nói gì nữa nhưng nhìn mặt nó đang tối sầm, nên tha.

_Tao định nhờ mày tư vấn vài chuyện…_nó còn ngập ngừng khó nói thì Như đã chen vô.

_Về sinh nhật của ông Minh chứ gì? Rành quá mà!_Như nói như thầy bói ấy.

_Hề hề, biết bà có khinh nghiệm lâu năm nên bà giúp tui đi, không biết chọn ra món quà gì luôn._nó xị mặt xuống trong rất đáng thương.

_Chuyện đó thì dễ mà, đưa vào tay Như tiểu thư này thì mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió thôi._Như ca bài ca cũ rich.

_Đúng đúng, Như là giỏi nhất, thế ra về mình đi mua quà nhá!_nó ra quyết định.

_Ok!

_Mà hình như hôm nay lớp mình vắng mặt vài người thì phải?_Như thấy trống vắng đâu đó hỏi.

_Bởi vì hôm nay bạn Hoàng nhà ta không có đi học cho nên bạn Như thấy buồn phải không?_nó đi guốc trong Như đây mà.

_Làm gì có chứ! Mà nếu có thì sao, nãy giờ cũng thấy có 1 ai đó toàn nhìn ra cửa lớp lóng ngóng 1 người nào đó đó!_Như bắt bẻ lại.

_Xí, mà hôm nay sao Minh không đến lớp học nhỉ?_nó hỏi như không biết ai trả lời.

_Pà không nhớ hôm nay là sinh nhật ổng sao, tất nhiên ổng phải ở nhà lo tiệc tùng nữa chứ, chắc hôm nay sẽ có nhiều khách quý lắm đây._Như ca thán.

Nó cũng gật gù đồng ý.

_Ý, còn ông Bảo nữa, mấy hôm nay ổng bị gì mà không thấy đi học không biết, không biết hôm nay có dự sinh nhật ông Minh không nữa?_Như lại bắt đầu bàn tán.

Nó không nói gì chỉ im lặng nhìn vào chỗ ngồi của Bảo, mấy hôm nay nó cố gắng tránh mặt anh, gặp ở đâu cũng né tránh không biết anh có thấy nó chưa nhưng nó thật bối rối khi đứng trước mặt anh đấy, khó hiểu quá, nhưng mấy hôm nay anh không đi học nó cũng lo lắng không kém, chả biết anh bị làm sao không, mà không báo cho ai 1 tiếng làm mọi người chạy đôn chạy đáo thế này, hay vì chuyện Bảo thích nó mà anh không thèm nói chuyện với nó nữa và cả sinh nhật Minh, Bảo cũng quên luôn sao, anh chàng này thật khiến người ta đứng ngồi không yên mà. Rengg…

_Mau lên đi, còn mấy tiếng nữa là tổ chức tiệc rồi đó!_nó hối thúc Như.

_Âý ấy, để nghe điện thoại cái_Như xoay mặt chỗ khác nói chuyện gì đó, rồi xoay sang nó, mặt bi thảm vô cùng_Băng này, 1 hồi bà đi 1 mình đi nghe, Hoàng mới vừa gọi điện cho tui, cậu ấy nói đang chờ tôi ở nhà á, cho nên bây giờ tui phải đi đến đó liền, không thôi.._Như ngập ngừng nhìn nó, y như nó là gì đó mà Như sợ lắm ấy.

_Thấy ghét, thôi đi đi không thôi tình yêu của bà gặp con nào đi ngang hớp hồn thì bà tiêu luôn đấy!_nó tha cho Như, nhưng vẫn muốn chọc cô chơi.

_Làm gì có chứ, thôi tui đi trước à!_Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng thì mau mau chạy đến bên chàng đây mà.

Nó cũng lắc đầu với đứa bạn cứng đầu cứng cổ này, đúng là trọng sắc khinh bạn mà, số nó khổ quá đi.

Nó vẫn tung tăng như sáo trên vỉa hè, hôm nay nó cho bác tài xế về nhà trước, nó quyết định mua một món quà có ý nghĩa đối với Minh vậy mà con bạn lắm trò của nó đi mất tiêu rồi, giờ nó phải tự giải quyết một mình thôi. Mua gì đây, trong shop lưu niệm đầy các món quà đẹp nhưng nó thấy thích hợp với con gái tụi nó hơn, thật nản quá, khó chọn quá đi.Nó lựa 1 lúc nhớ lại những gì Như nói vào những lúc đi mua quà cho bạn mình “bà phải xem xét xem họ thường có những thiếu xót gì, những gì họ chưa có, đừng có quá coi trọng về vật chất, cứ cảm nhận những tấm lòng của mình vào món quà đó, nhất định gười đó sẽ trân trọng và rất thích món quà của cho xem”

_Thế là xong mình mau về nhà rồi chuẩn bị đồ đạt nữa chứ, mau về thôi.

Nó tung tăng trên con đường dài, món quà này tuy không quý giá gì nhưng nó đã tìm hiểu rất kĩ và tin là cậu sẽ thích món quà này cho xem, nó ôm món quà vào lòng rồi cười tươi bước đi, chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật sắp đến.

Trước căn biệt thự rộng lớn, một cô gái bước ra từ chiếc ô tô đời mới nhất, khuôn mặt trái xoan, nụ cười toát lên vẻ hào nhoáng cho khuôn mặt, ánh mắt diễm lệ như nhìn sâu vào người khác, trên người mặc bộ váy màu hồng nhạt, dây váy choàng qua cổ hình chữ X, ôm xát người cô tạo đường cong quyến rũ một cách rõ rệt, ở cuối váy còn được đính kim tuyến lấp lánh mờ ảo, tôn lên làn da trắng nõn nà trong ánh sáng hoàng hôn.

_Chào ông Thanh Hà, tôi rất vui khi ông đã đến! A chào ông Lương, công việc làm ăn của ông vẫn tốt chứ, à vâng vâng_ Bác Hoàng bận rộn tiếp khách, vì chủ yếu của buổi tiệc này là tạo nên mối quan hệ trên thương trường cho Minh về sao thôi, chứ không bình thường là buổi tiệc sinh nhật như các nhà khác.

Nó đến nãy giờ rồi, mặc cho mọi lời xì sầm to nhỏ, có lẽ là khen ngợi và tò mò nó nhiều hơn, nhưng nó gạt qua chuyện đó, nó đang tìm Minh đây, không biết Minh đang làm gì nữa, không biết cậu ấy ăn mặc thế nào ta, chắc đẹp trai lắm, hí hí.

_Hôm nay em đẹp lắm!_nó nghe có tiếng nói sao lưng mình, chẳng lẽ là Minh sao, nó xoay lại miệng vẫn nụ cười rực rỡ, nhưng chắc nó nhầm to, người nói nó không ai khác mà chính là Nam, người mà nó cực kì ghét.

_Anh đến đây làm gì?_nó nói mà không thèm nhìn mặt Nam.

_Ồ, đích thân bác Hoàng mời anh đến đây dự tiệc đấy, không lẽ một tiểu thư như em mà lại đuổi khách của bác ấy về sao, nếu bác ấy mà biết thì em sẽ mất lòng tin cậy của cha chồng đấy, hì hì_Nam dùng giọng nói êm ái, thánh thiện nhưng những ngữ âm sao mà nghe thâm độc quá thế này.

_Hừ!_nó cũng không muốn đôi co với hắn ta làm gì, chỉ tốn thời gian thôi, nó đành nhin nhục mà bức đi trước, để Nam quê một cục, nghiến răng, tay bóp thành đấm kêu rắc rắc.

Lòng vòng một lúc cũng thấm mệt, công nhận vườn nhà Minh cũng không phải loại nhỏ, có thể lớn hơn vườn nhà nó nữa chứ không ít hơn đâu, đi nãy giờ chẳng thấy Minh đâu mà còn mệt lả người ra ấy chứ. Ở đây chẳng có ai cả, lại không có đèn sáng nữa chứ, chỉ lờ mờ kiếm đường vô cũng khó nữa là, Haizzz…

Đang than thở thì ai đó đập tay vào lưng nó, làm nó la chói lói:

_AAAAAAAAAAA…ỨM…ỨM!_kết quả của nó là đã bị người đó bịt mất cái miệng và mắt mất rồi, mà bịt bằng cái gì thì nó còn chưa biết rõ, khoảng 3 phút sao, mắt và môi nó mới được giải phóng hoàn toàn.

_Công nhận tần suất của Hân kinh thật đấy, mình mới có khều nhẹ thôi hà, mà Hân đã la làn rồi, hay là Hân…sợ ma hả?_Minh gian gian hỏi nó.