Có lẽ tôi yêu em rồi

Chương 16 : Anh thích tôi ?

Cô tiếp tục ôm gối, nghĩ mãi không ra sao bỗng nhiên Khuất Thiên lại có thể quan tâm cô như vậy. Trong mớ hỗn độn đó, cô còn nghĩ thêm mình nên làm gì nữa, làm gì nữa nhỉ ? Tắm rửa ?

À đúng rồi, tắm rửa.

Thế là tóc còn chưa khô mà cô đã bước chân vào nhà tắm một lần nữa, tắm rửa sạch sẽ xong xuôi, đến lúc bước ra cô mơ hồ nghe thấy có tiếng gõ cửa. Cô mơ màng mặc áo choàng tắm dài, vừa lau tóc vừa đến gần cánh cửa, chẳng thèm hỏi ai ở ngoài kia mà đã mở ra luôn.

Khuất Thiên ?

"..." Giờ thì cũng đã nhìn tận mắt là cô gái này có thể say khướt được.

Kiểu say này mấy năm trước Khuất Thiên từng được trải nghiệm.

Cô giải tỏa hết mọi cảm xúc của bản thân chẳng quan tâm thời gian địa điểm.

Những lời nên nói, không nên nói, những việc nên làm, không nên làm đều dám làm hết...

Trên vỉa hè trước quán ăn có rất nhiều chàng trai cô gái đi qua đi lại, cô cứ cười ha hả chỉ bản thân, nói với Emma: "Em nói cho chị biết, "ức", lần đầu khi em đến làng thi đấu giải châu Á đã thấy Ngoại và cả bác hai đến cổ vũ cho em nữa."

Lúc đó ngay cả người uống say hay chưa say, đang nói chuyện phiếm hay đang ngồi nghe đều sốc không thôi.

Tình huống hiện tại có lẽ cũng tương tự như khi ấy.

Diệp Nhiên thấy anh đứng im không đáp lại, cô bèn vươn tay, chọc chọc vào tay anh: "À, tôi còn tưởng là ảo giác cơ, ha ha, ha ha."

"..." Anh bỗng sợ, lỡ như anh đến muộn hay cô không chịu mở cửa thì sao đây.

May mà những chuyện anh lo đều không xảy ra.

Bây giờ cô đã mở cửa, còn cười ngốc ngếch với anh, may quá.

Khuất Thiên bước vào phòng, còn cô vẫn cười hi hi chạy ùa về chỗ đặt vali tìm áo tay dài rồi ướm thử ngoài váy choàng của mình.

Lúc mở khóa kéo, cô còn khó chịu cầm tay cậu…

Nhiệt độ của đôi tay kia vì say rượu mà cực kì nóng bỏng, từ lúc tay cô lần lần trượt lên mu bàn tay anh đã làm cho cậu cứng người, không dám động đậy.

"Á, Khuất Thiên, tôi nhớ đến một chuyện" Cô mờ mịt chưa phát hiện ra, còn nghiêm túc nói với anh, "Anh biết gì không ? Mai tôi thi đấy mà đối thủ của tôi lại một người từng thích tôi đấy. Ha ha ha... Thú vị quá đi."

"Ừ, em sẽ thắng thôi." Anh hít một hơi thật sâu, động tay giữ chặt khóa kéo.

"Cái người đó ấy à, chơi cực kì xấu, tôi muốn thắng cậu ta thì đừng nên đùng Zerg. Năm ngoái cậu ta sử dụng chiến thuật tháp phòng thủ Protoss chuyên dùng để đối phó với Zerg, đó là xây dựng một quả cầu lớn liên tục tạo màn chắn khổng lồ cướp giết binh sĩ của chủng tộc Zerg... À, anh hiểu ý tôi chứ ?" Cô mở tròn mắt, chăm chăm nhìn vào Khuất Thiên.

Không hổ là Diệp Nhiên, trong trạng thái say xỉn thế này mà còn có thể phân tích chiến thuật...

"Tôi hiểu mà, tôi đã xem em chơi từ lúc mới ra sàn đấu rồi." Cuối cùng anh cũng kéo được khóa kéo kên, cẩn thận từng li từng tí một.

"Hiện nay chiến thuật Hooligan không thể chắc thắng như trước nữa rồi, chỉ làm phí thời gian của nhau thôi.”

"Thật ! Thông ! Minh !" Cô vỗ tay đôm đốp.

"Không sao, tôi chạm trán cậu ta thì dùng Zerg, nhất định sẽ khiến anh ta thua tâm phục khẩu phục."

Phù, cuối cùng đã kéo khóa lên đến xương quai xanh.

An toàn.

Anh buông tay.

Sau đó, soạt soạt.

Diệp Nhiên kéo rẹt một cái, cởi hết áo, ném lên bệ cửa sổ...

Khuất Thiên không nhịn được nữa, bật cười.

Nụ cười này có bất lực, cũng có gì đó nhẹ nhõm.

Có lẽ chỉ ngay lúc này anh mới có thể bày tỏ và bộc lộ ý muốn bảo vệ cô trước mặt cô.

"Sao rườm rà vậy nhỉ, anh," Diệp Nhiên bất mãn biết rõ địch phía trước mà vẫn cứ đâm đầu, lấy trứng chọi đá, cô nóng nảy đi tới đi lui, đi đến choáng váng cả người, nghiêng nghiêng ngã ngã rồi rầm một cái, ngã xuống thảm, "Không thể thế được, tôi muốn... quán quân.”

Chẳng cần quan tâm ai nhất, cứ để đội tuyển Trung Quốc nhất trước rồi nói sau.

Cô buồn rầu bức thảm lông.

Khuất Thiên cười cười, ngồi xổm trước mặt cô: "Tôi sẽ ở bên ủng hộ em."

Người đứng đầu nhất định của Trung Quốc.

Cô ngẩng đầu nhìn chàng trai khôi ngô tuấn tú ngồi trước mặt mình, nhíu mày, đưa tay sờ sờ tóc anh: "Nếu như anh trai tôi còn sống chắc là bằng tuổi anh, anh ấy sẽ luôn kề vai tôi suốt mọi trận đấu. Giống anh hai quá đi !"

"Khuất Thiên..." Cô nói chuyện không rõ ràng, mơ hồ kêu tên anh.

"Ừ ?” Bỗng anh cảm thấy, lâu lâu cô uống say như vầy cũng tốt.

"Anh thích tôi phải không ?"

Yên tĩnh.

Yên tĩnh.

Thật sự rất yên tĩnh.

Cô nghiêm túc nhìn anh, làm cho cậu có ảo giác rằng cô vẫn còn ý thức.

Nhưng không, anh nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ đó.

Theo tính cách của Diệp Nhiên, nếu cô còn chút gì đó tỉnh táo thì sẽ không trực tiếp hỏi câu đó.

Mặc dù...Anh rất muốn nói với cô rằng, đúng vậy, đã thích từ rất lâu rồi, nhưng chỉ đành rũ mắt, duy trì không khí yên lặng, không hề đáp trả. Không nói "không" vì anh không muốn nói dối, nhưng cũng chẳng nói "phải" vì anh muốn nói từ đó ở một nơi thích hợp, ở cái lúc mà cô tỉnh táo, có thể nghe rõ ràng những lời anh muốn bày tỏ.

Lúc này hai người rất gần nhau.

Cô ngồi bệt còn anh nửa ngồi nửa quỳ, chỉ cần anh muốn, xích lại gần thêm chút nữa là được rồi.

Nhất là khi cô còn đang nghiêm túc ngửa đầu nhìn anh, quả thực muốn làm gì cũng rất dễ. Anh nghe tiếng tim mình đập trong lồng ngực, vừa mạnh mẽ vừa hỗn loạn, như muốn đánh vỡ xiềng xích lý trí, thoát khỏi thế giằng co...

Cô vẫn còn ngây thơ hỏi tiếp:

"Phải không ?"

"..."

"Hay tôi nhầm nhỉ ?"

"..."

"Chà." Cô khẽ thở dài, cúi thấp đầu, ôm lấy đầu gối, "Chẳng có ai thích tôi cả."

Cô cuộn mình ngồi trước mặt anh, không gian yên tĩnh trở lại.

Vì thế cô không thấy được người trước mặt vừa mới nới lỏng tay đã nhanh chóng nắm tay lại thành nắm đấm. Nếu như anh không phải Khuất Thiên mà là một người đàn ông nào đó, thì anh sẽ không phải chỉ biết thở dài nhìn cô mà ôm ngay cô vào trong ngực.

Khi nghe được trợ lý của mình nói Diệp Nhiên đi qua Sing thì anh cũng liền cử chiếc phi cơ riêng bay qua cùng cô. Chỉ vì sợ cô xảy ra chuyện gì thì lúc đó anh chỉ biết điên lên.