Có lẽ tôi yêu em rồi

Chương 19 : Giải Vô Địch TG ( 3 )

Tiếng Hàn với tiếng Trung trộn lẫn, cả đoạn đường chuyện trò quên cả trời đất.

Thậm chí có người tỏ vẻ tới đây sẽ chuyển từ StarCraft sang "Mật thất". Chỉ xét mặt này thôi thì thể thao điện tử có lợi hơn thể thao truyền thống nhiều. Bạn có thể thấy tuyển thủ của StarCraft chuyển qua chơi Dota nhưng sẽ không bao giờ thấy vận động viên bơi lội chuyển qua môn chạy.

Lúc đang trong thang máy khách sạn, người thắng Nhị Bắc, cũng là người xếp thứ ba thế giới của StarCraft nắm chặt tay Diệp Nhiên, nói bằng tiếng Trung không mấy lưu loát: "Chờ mong biểu hiện của cô và Hứa Khải."

"Tôi cũng thế, rất chờ mong biểu hiện của mọi người." Diệp Nhiên cũng nắm chặt tay anh ta.

Đám người chào tạm biệt ở cửa thang máy, Diệp Nhiên dẫn theo Hứa Khải rẽ phải hành lang.

Không ngờ bắt gặp Nhị Bắc đang đứng cuối hành lang đang đứng trước cửa phòng cô.

Diệp Nhiên đưa một xuất đồ ăn nhanh cho Hứa Khải, đi qua mở cửa, ra hiệu Nhị Bắc vào phòng.

Toàn bộ quá trình hai người đều không lên tiếng nói chuyện.

Đóng cửa lại, chàng trai bên kia mệt mỏi tháo kính mắt ra: "Em nghĩ em sẽ dừng cuộc thi."

"Tại sao lại dừng ? Tôi thấy trạng thái hôm nay khá tệ." Diệp Nhiên đặt đồ ăn nhanh lên bàn.

"Ba mẹ em ly hôn bây giờ mẹ em kêu ngừng làm trong giới E-sport."

Cô nhớ lần đầu tiên thấy Nhị Bắc là ở sân bay Bắc Kinh. Khi đó đánh giá của cô cho cậu ta là, nhìn như con gái, nhất là sau khi lấy kính xuống, bất kể ba trăm sáu mươi độ nhìn chỗ nào trên mặt cũng giống gương mặt con gái hơn.

Sau lại ở KTV, cậu ta không ngại mà vạch trần thân phận từng là tuyển thủ thể thao điện tử của cô. Không những thế mẹ Nhị Bắc còn nhờ Phác Lệ và Diệp Nhiên chăm sóc chỉ giáo cho Nhị Bắc để có nghề trong tương lai.

"Nói mẹ cậu gọi cho Phác Lệ đi."

Nhớ lại lúc mới vào LION cũng bị bà Carolus từ chối nhưng vì đam mê mà cho cô tham gia làm tuyển thủ. Nhờ vậy mà cô liên tiếp mọi năm luôn đứng top 1 của các trận đấu.

Nhị Bắc đeo kính lại, không nói gì nữa, cứ thế đi luôn.

Thật sự là không nói thêm một câu dư thừa nào.

Cô ngồi cạnh bệ cửa sổ, trước mắt là toàn bộ cảnh đêm của thành phố này, mười phút nữa có cuộc gọi họp bàn với Giám đốc Liệp và Trợ lí Tiểu. Hai bắt máy rất nhanh, chỉ nghe thấy tiếng mấy người đàn ông đang tán gẫu, có Trưởng phòng Hiệp và một số người chức cao trong phòng.

"Tôi Diệp Nhiên đây." Cô lấy miếng khoai tây tiếp tục ăn, "Xin lỗi, bên này hơi chênh lệch thời gian."

Đám người cười cười.

Có người hỏi: "Nghe nói Diệp Tổng bị Phác Lệ điều đi đột xuất, bay đến chỗ StarCraft rồi hả ?"

"Ừ, không chút nương tay." Diệp Nhiên phàn nàn. "Tôi đang ngủ thì Phác Lệ gọi tôi bay qua Sing để thi đấu nhưng tôi lại chưa thấy lịch trình thi đâu cả."

Đám người nói chuyện không đâu vài câu mới bắt đầu chính thức họp về các dự án sáng tạo game và các vấn đề khác.

Diệp Nhiên làm nhiều việc một lúc nhưng sự ham muốn tiền của cô không biết được thừa hưởng tiền từ ai mà suốt ngày chỉ biết kiếm tiền dù đang sống trong một gia tộc giàu két xù.

Giám đốc Liệp nghe mọi người nói xong liền hỏi cô: "Liệu đợt này Ngài có về kịp không ? Tôi e là buổi tiết lộ thân phận sẽ không kịp."

Mọi người đều gật đầu tán thành. Có người nói: "Nếu thế thì chúng ta cứ đợi thời cơ nào đó rồi tiết lộ."

"Ừm."

Cả đám người nhao nhao rời khỏi cuộc họp qua điện thoại, một trận ồn ào náo nhiệt chào tạm biệt lẫn nhau, Diệp Nhiên cũng out ra ngoài. Lướt điện thoại một chút thì gọi cho Khuất Thiên.

"Alo tôi nghe."

Diệp Nhiên nghe được giọng anh mà như có chút hơi thở: "Anh đang ở khách sạn nào ? Tôi sẽ qua đó."

Cô tính là sẽ mời anh đi ăn nhưng không biết anh có chịu đi hay không hay là về lại Bắc Kinh rồi.

Khuất Thiên đang tắm nghe được chuông điện thoại thì bắt máy nghe nhưng không ngờ cô lại chủ động gọi mời anh đi ăn.

"Tôi đang ở khách sạn mà em ở."

Diệp Nhiên có chút ngạc nhiên nói: "Khoảng 10 phút nữa tôi đợi anh ở dưới sảnh."

Cúp máy, phục vụ khách sạn đưa đến một túi quần áo của cô đã được giặt sạch.

Kí nhận: phòng 1530, Khuất Thiên.

Diệp Nhiên nhận túi đồ, đổ hết đống áo quần ra giường, thấy cả túi quần áo đều là đồ cô mặc trên máy bay, dường như là anh cố ý chọn để phục vụ phòng đem đi giặt.

Cô đơ người quỳ trên giường rồi đột ngột té nhào xuống đống quần áo.

Trời ạ...

Nhờ sự tình túi quần áo mà cô đến cho anh leo cây tận tận 20 phút, cô mặc chiếc áo phông màu trắng phối cùng chiếc quần jean đen rách đầu gối. Thấy anh đang mặc chiếc áo tay dài, lần đầu tiên cô thấy anh ăn mặc giản dị theo tuổi như vậy, chứ lúc cũng thấy mặc vest.

"Xin lỗi để anh đợi lâu."

Khuất Thiên xoa đầu cô mỉm cười, anh cao hơn cô một cái đầu. Nắm tay cô ra khỏi, Diệp Nhiên nhìn xuống bàn tay của mình đã nằm trong bàn tay của chàng trai kia. Tim cô sao lại đau như thế này chứ ! Không phải là dính lưới tình rồi sao.

Tại Royal China Restaurant, Singapore.

Anh dắt cô vào một nhà hàng Trung Hoa chuyên làm Dimsum. Diệp Nhiên bước vào bàn gần cửa sổ, thời tiết lạnh này người ta ai cũng vào đây ăn nhưng sao anh biết cô thích ăn món này chứ.

Phục vụ tới đứng cạnh bàn đưa thực đơn cho hai người.

Khuất Thiên nhìn cô chỉ vào thực đơn ý là muốn cô chọn muốn ăn gì thì ăn. Lần nào cô đến Sing đều vào quán này nên đầu bếp mà chỉ cần nghe thấy tên cô tới là liền nấu những món cô thích.

"Bảo đầu bếp Khúc là Raissa đến."

Người phục vụ gật đầu rồi đi vào trong, Khuất Thiên nhìn cô tỏ vẻ đắc ý: "Hình như em là khách VIP trong nhà hàng này ?"

Diệp Nhiên uống ngụm nước trên bàn cười thầm trong lòng, nói: "Đây là nhà hàng của thím tôi."

Hai người không biết nên nói gì, cô chỉ bấm điện thoại đang nhắn cho ai đó còn anh thì nãy giờ cứ nhìn cô người ngoài nhìn vào thì thấy cặp đôi này có tướng phu thê nữa.