Chương này rất ngọt ngào, Tần Mạch rất cute…cute không chịu nổi!!!Thứ bảy xem mắt, trời quang mây tạnh, thời tiết ấm áp.
Tôi chuẩn bị từ rất sớm, rửa mặt chải đầu rồi trang điểm vô cùng kỹ
càng, mặc bộ váy và đi đôi giày cao gót mà tôi đã cất công chuẩn bị
riêng cho lần xem mắt này. Đứng trước gương xoay ngang xoay dọc cả buổi
mới yên tâm ra khỏi nhà.
Lần xem mắt này, mẹ già nhờ hẳn cô ba của tôi đến giám sát, chỉ cần tôi loạng quạng không nghiêm túc, về nhà ‘chém không tha’.
Tôi đảo mắt xem hồ sơ và ảnh của anh chàng xem mặt cùng tôi, cũng
không tồi, chỉ tiếc là lần này anh ta gặp phải tôi, cầm chắc ‘xôi hỏng
bỏng không’ rồi.
Nơi gặp gỡ là do tôi chọn nhưng lúc tôi đến thì có vẻ anh ta đã ngồi
được một lúc rồi. Người giới thiệu và cô ba tôi đang định trách tôi lề
mề nhưng nhìn thấy bộ dạng ăn mặc trang điểm cầu kỳ của tôi liền cười
rạng rỡ, lại còn giúp tôi thanh minh: “Cậu coi, Tịch Tịch nhà chúng tôi
muốn gây ấn tượng tốt với cậu đấy.”
Tôi chỉ cười mà không nói gì.
Người đàn ông kia họ Lý, mặc áo vest tề chỉnh, tóc tai gọn gàng sạch
sẽ, anh ta lịch sự đứng dậy chào tôi, xem ra có vẻ rất vừa lòng với việc tôi đã dành nhiều thời gian để chuẩn bị cho buổi xem mặt. Cô ba nói anh ta xuất thân từ gia đình nho gia, là người hiểu lễ nghĩa lại thư sinh
nho nhã.
Ấn tượng của tôi về anh ta rất tốt, nếu không có Tần Mạch, không
chừng tôi sẽ chấp nhận người này, cùng anh ta sống nốt nửa đời còn lại …
Nhưng cái giả thiết ‘không có Tần Mạch’ quả thật là điều không tưởng
Buổi gặp gỡ đã đi được bốn phần năm thời gian, bà mai và cô tôi bắt
đầu rút lui có trật tự, trước khi ra cửa, cô tôi còn kịp làm động tác
cắt cổ cho tôi thấy. Dĩ nhiên tôi hiểu rõ ẩn ý này, nếu lần này mà không thành công thì cứ chờ cho mẹ già cho lên thớt…
Tôi thở dài bất đắc dĩ, lại bị anh chàng họ Lý kia nhìn thấy, anh ta
liền cười khổ: “Xem ra Hà tiểu thư cũng bị áp lực gia đình không nhỏ.”
“Tôi phát hiện ra rằng con gái lớn rồi sẽ không còn là con ruột nữa,
mẹ tôi chỉ hận không thể treo tấm bảng trước ngực tôi rồi đẩy ra chợ
bán. Không biết mẹ tôi ghét tôi đến mức nào nữa…”
Anh ta lại bị tôi làm cho phì cười: “Hà tiểu thư thật vui tính, nhưng tôi lại nghĩ chính vì bác gái lo lắng cho cô quá nên mới gấp gáp tìm
bạn đời cho cô thôi. Người nhà tôi cũng vậy đấy.”
“Áp lực lớn thật đấy chứ, dân số trên thế giới thì cứ tăng ầm ầm, dễ gì tìm được nửa kia của mình.”
“Lúc trước tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng giờ thì lại tôi bắt đầu tin
vào cái gọi là duyên số. Hà tiểu thư không thấy vậy sao?” ánh mắt anh ta thâm trầm nhìn tôi, còn tôi thì vẫn tiếp tục ngồi khoe điệu cười vô
cùng trong sáng thuần khiết.
Lý tiên sinh không hổ là người xuất thân từ nho gia, câu nào câu nấy
khiến người ta rùng cả mình. Thấy tôi cười quá dịu dàng, anh ta tấn tới: “Hay chúng ta đổi cách xưng hô nhé, tiên sinh với tiểu thư nghe khách
khí quá, tôi gọi em là Tịch Tịch nhé?”
Tôi đang định nói khách khí một chút cũng tốt, thì thấy bên cạnh một hình bóng xẹt tới.
Không nhìn tôi cũng đoán ra được là ai, cái vẻ đằng đằng sát khí thế
kia. Trong lòng cười thầm nhưng tôi lại làm như vô cùng kinh ngạc.
Tần Mạch thản nhiên nhìn tôi một cái, rồi trầm mặt xô tôi một cái,
đặt mông xuống ngồi ngay bên cạnh: “Anh vẫn nên xưng hô khách khí thì
tốt hơn.” Tôi ngoan ngoãn dịch vào trong góc, yên lặng theo dõi tình
hình.
Lý tiên sinh ngồi đối diện quả nhiên rất kinh ngạc: “Anh… Vị tiên sinh này, anh … thế này là sao?”
“Chẳng sao cả, hai người cứ tiếp tục.” Anh khoanh tay, dựa vào lưng
ghế, bày ra vẻ sẽ quyết tâm theo sát từ đầu chí cuối buổi xem mặt hôm
nay.
Đồ ấu trĩ, tôi âm thầm phỉ nhổ hành động này anh.
Lý tiên sinh có chút bực bội: “Anh thật là vô duyên.” Anh ta đứng
dậy, vừa vươn tay định kéo tôi, vừa nhẹ nhàng nói “Tịch Tịch, chúng ta
đi xem phim nhé.”
Tần Mạch liền chắn trước tôi, thò tay nắm tay Lý tiên sinh, thản nhiên nói: “Ý kiến hay đấy, đi thôi.”
Lý tiên sinh gạt tay anh ra, tức giận nói: “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
Tôi âm thầm thưởng thức cuộc đấu trí của hai người bọn họ, mơ màng
tưởng tượng cảnh bọn họ có gian tình với nhau. Đang cười trộm thì Tần
Mạch đã lên tiếng, cắt ngang ảo tưởng của tôi: “Tôi chỉ là đến ngồi
cùng vị hôn thê của mình thôi, tiên sinh anh có ý kiến gì sao?”
Lý tiên sinh trợn tròn mắt nhìn tôi: “Vị hôn thê?”
Tôi thản nhiên đáp: “Xạo đó, lừa anh thôi, đừng tin anh ta.”
Cuối cùng Tần Mạch cũng không nhịn nổi cơn giận, cau mày sẵng giọng
nói: “Hà Tịch, rốt cuộc em muốn làm mình làm mẩy tới khi nào đây?”
Trước giọng điệu lên lớp người khác của anh, tôi cũng nhịn không được lên giọng: “Nếu anh cho rằng em đang làm mình làm mẩy thì xin lỗi Tần
tiên sinh, em sẽ làm mình làm mẩy đến hết đời đấy.”
Bỗng nhiên Lý tiên sinh cắt ngang, nghiêm túc nhìn tôi: “Hà tiểu thư, tôi nghĩ cô cần thời gian để giải quyết chuyện cá nhân.”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy tôi xin cáo từ.”
“Vâng.” Tôi nói, “Lý tiên sinh, xin lỗi anh.”
Anh ta cười khổ: “Xem như tôi làm bà mai một lần đi.”
Tôi cúi đầu cười nhẹ, chờ đến khi không nghe thấy tiếng bước chân của anh ta mới thu lại nụ cười. Tần Mạch nhìn tôi chằm chằm rồi cười nhạo:
“Cái kiểu tao nhã lịch sự này… chẳng phải em ghét cay ghét đắng sao?”
Tôi mặc kệ anh, xách giỏ lên, không quay đầu đi thẳng ra khỏi quán,
Tần Mạch gọi vài tiếng thấy tôi không đáp lại bực bội bắt đắc dĩ đuổi
theo.
Con đường bên ngoài nhà hàng dài thăm thẳm, rợp bóng cây.
Chỗ này khá gần công ty tôi, thỉnh thoảng hết giờ rảnh rỗi tôi thích
đến đây lang thang một mình, ngó nghiêng mấy shop quần áo, mua đồ ăn vặt bên lề đường vừa ăn vừa thong thả về nhà. Chỉ có điều lần nào cũng một
mình lẻ bóng.
Tôi cứ đi rồi ngừng, đi rồi ngừng, Tần Mạch đằng sau cũng đi rồi ngừng theo tôi nhưng hình với bóng.
Thời tiết ấm áp của mùa xuân thật tuyệt, gió thổi nhẹ, những bông hoa xanh nhạt tươi tắn nở rộ trên những tán cây lớn ven đường, nhẹ nhàng
rơi xuống phủ kín lối đi.
Khóe miệng tôi không nhịn được vô tình nhếch lên. Trong một ngày xuân ấm áp thế này, tôi lại có thể mang theo cái đuôi Tần Mạch lê la trên
con đường mà hai năm qua tôi đã đi mòn lối. Mới đầu tôi còn tiếng điện
thoại không ngừng reo và cả tiếng bước chân gấp gáp của Tần Mạch. Sau
hình như có vẻ bực bội, anh tắt máy, nhịp chân cũng từ tốn hơn, thong
thả cùng tôi bước qua con đường đầy ánhh mặt trời rực rỡ.
Tôi dừng ở một quầy bán đồ ăn vặt mua hai ly trà bưởi nóng, lúc quay
ra thuận tay đưa một ly ra trước mặt Tần Mạch. Anh giật mình sửng sốt,
ngơ ngác quay đầu nhìn, thấy phía sau không có ai mới hỏi tôi bằng giọng không thể tin nổi:
“Cho anh?”
Tôi hừ một tiếng, làm bộ ném ly trà xuống đất, anh vội vàng giật lấy, lầm bầm: “Ai kêu em không nói rõ ràng”
Tôi vẫn lờ anh đi, ngẩng đầu ưỡn ngực, từ từ bước tiếp. Qua tấm kính
của một cửa hàng nơi góc đường, thấp thoáng bóng dáng một người đàn ông
ăn vận tây trang lịch sự lóng ngóng cầm ly trà bưởi trên tay với vẻ rất
vui sướng.
Tim tôi bỗng chốc mềm nhũn, tôi cúi đầu cố che giấu nụ cười ngày càng ngoác ra, rẽ vội nơi góc đường.
Dọc đường tôi tạt vào một shop quần áo, lựa được một bộ rất ưng ý,
đang mặc thử trong phòng thay đồ thì mẹ già gọi điện tới vấn tội, tôi
hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sẵn sang tâm lý, mới nghe điện thoại.
Đúng như dự đoán, trong điện thoại truyền tới âm thanh mắng mỏ sa sả
không ngớt, tôi ngoan ngoãn lắng nghe, cuối cùng, canh lúc mẹ già nghỉ
lấy hơi, tôi vội vàng xen vào: “Mẹ yên tâm, lần này con rể của mẹ tuyệt
đối chạy không thoát.”
Mẫu hậu đại nhân thở gấp gáp, lấy hơi nói: “Không chạy thoát? Con
đừng có tưởng mẹ không biết con đã làm trò gì nhé! Khai thật cho mẹ, con mướn cái thằng diễn viên quần chúng kia bao nhiêu tiền để nó diễn trò
với con? Con thật sự không sốt ruột gì sao, con xem xem đã từng này tuổi rồi, gặp được người có điều kiện như vậy bộ con tưởng dễ lắm hả? Vậy mà còn không biết quý trọng…”
“Mẹ à…” Tôi thở dài, “Lần này là thật, con rể mẹ đã ‘nạp mạng’ rồi.”
Mẹ già sững sờ hồi lâu, nhưng nghe giọng tôi có vẻ không dối trá liền hỏi vội: “Ai vậy? Bây giờ còn có ai mà chủ động tìm con chứ?”
“Mẹ cũng biết ảnh đó. ” Tôi cười nói, “Mai mốt con dẫn về, quay vài vòng cho mẹ ngắm.”
Mẹ già bán tín bán nghi vặn vẹo một hồi mới nghi ngờ cúp máy. Tôi thở phào nhẹ nhõm, hào hứng thử quần áo tiếp.
Cái váy này rất vừa ý tôi, phải quyết tâm mua thôi, nhưng nhìn đến
bảng giá liền đứng hình. Nếu như trước đây thì tôi sẽ ‘bới lông tìm vết’ cho ra bằng được khuyết điểm của cái váy để thuyết phục mình không mua
nữa, nhưng hôm nay tôi đâu chỉ có một mình.
Bước ra khỏi phòng thử đồ, nhìn người đàn ông đang còn do dự không
biết có nên uống ly trà bưởi hay không, tôi tỉnh bơ chìa tay ra.
Anh cảnh giác nhìn tôi một cái, tay che ly trà thối lui một bước, cau mày nói một cách nghiêm túc: “Của anh.”
Tôi nén ý nghĩ cười nhạo hành động ngây thơ của anh xuống, mở miệng
nói: “Em mua nước cho anh, bánh ít đi bánh quy lại, anh mua cho em cái
váy này đi.” Cô bé bán hàng đứng bên nghe vậy bật cười.
Tần Mạch nghe xong, biết là tôi không phải muốn lấy ly trà nên có vẻ
không tự nhiên, ho khan một tiếng, rồi cũng móc bóp ra thật, rút một cái thẻ đưa tôi.
Tôi không chút khách khí cà thẻ xong bỏ tọt luôn vào túi mình.
Nguyên một buổi chiều, tôi mua không biết bao nhiêu thứ, cà thẻ của
anh, móc túi lớn túi nhỏ lên tay anh, hoàn toàn xem anh như cu li, hành
hạ triệt để một lần cho bõ tức. Anh không nói câu nào, ngoài việc giữ
khư khư ly trà ra, còn thì để tôi muốn làm gì thì làm.
Đi cho tới khi không còn sức nữa, nhìn trời cũng đã sập tối, liền ngó nghiêng tìm chỗ lấp đầy bụng.
Vào quán ăn, dĩ nhiên Tần Mạch định đến ngồi cùng bàn, nhưng tôi chỉ
chỉ ra phía sau nói: “Chúng ta không có quan hệ gì với nhau, anh đừng có ngồi chung với em, ngồi bàn khác đi.”
Anh lập tức cau mày: “Hà Tịch, đừng khiêu khích sự nhẫn nại của anh.”
Tôi ngồi khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn anh: “Em nói sai hả?
Tần tiên sinh, vậy anh nói xem hiện giờ quan hệ của chúng ta là gì,
chẳng phải đã chia tay hai năm trước rồi sao, em còn nhớ là anh đòi chia tay đó.”
Sắc mặt Tần Mạch trở nên khó coi, tay siết chặt đống bao túi: “Em bắt anh đi theo cả ngày hôm nay, hóa ra em còn để bụng…”
“Em không kêu anh đi theo.” Tôi thản nhiên nói, “Mấy thứ này đều mua
bằng thẻ của anh, dọc đường đồ mua được cũng là do anh giữ, nếu muốn anh có thể lấy hết về. Còn bây giờ muốn ăn cơm anh có thể tùy ý ngồi chỗ
nào cũng được, ngoại trừ chỗ của em. Còn không muốn ăn, anh có thể đi
về.”
Có lẽ chưa bao giờ thấy thái độ không chút lịch sự nào đó của tôi,
lại chưa bao giờ bị tôi chọc giận như vậy, Tần Mạch nheo mắt: “Hà Tịch,
hôm nay em làm những trò này là có ý gì?”
Tôi cười nói: “Em nên hỏi những hành động hôm nay của Tần tiên sinh
anh là có ý gì mới đúng? Không phải anh rời bỏ em từ lâu rồi sao, đã cho em tự do hai năm thì sao không để em tự do nốt cuộc đời này đi. Giờ anh quay về, lù lù xuất hiện trước mặt em, là muốn quấy rầy cuộc sống của
ai đây?” Những lời này ban đầu chỉ là trêu chọc, nhưng về sau càng nói
càng nghiêm túc.
Tần Mạch nghe xong mấy lời chất vấn của tôi, lẳng lặng xách mấy cái túi ngồi vào bàn phía sau tôi.
Chúng tôi ngồi quay lưng lại với nhau, ở giữa chỉ cách hai cái lưng ghế.
Tôi gọi đồ ăn xong, nghe phía sau nghe Tần Mạch cũng gọi một phần
giống tôi. Lúc dọn món, người phục vụ bưng lên một đĩa toffee chuối(*)
trước, tôi nhìn phía trước, thở dài nói trống không: “Có người ấy mà, khi phủi tay ra đi, chỉ để lại một lý do đơn giản, vứt bỏ mọi tình
cảm một cách vô trách nhiệm, cũng giống như món toffee chuối này cứ dính dính hoài không dứt, thật là khó chịu.”
(*) Đây là món toffee chuối: Cô bé phục vụ nhìn tôi kỳ lạ, nghĩ nghĩ một hồi mới bưng lên món mới. Món tiếp theo là canh sườn, tôi lại nói: “Có người thì quay về rồi, đến cả một lý do đơn giản nhất cũng không có, nhưng câu nào câu nấy lại đòi tái hợp. Giống như tô canh này, húp một miếng thì tưởng không có gì
thay đổi, nhưng ai biết bên trong có thiếu thứ gì không nữa.”
Cô bé phục vụ lo lắng hỏi: “Chị ơi, vậy chị có ý kiến gì với món ăn của quán em ạ?”
“Không có ý kiến gì cả.” Tôi cười, “Món salad ở đây rất ngon, giống
như phụ nữ vậy, khi người ta thích thì đem ra trêu đùa, còn khi đã lãng
quên thì không biết bị vứt đến xó xỉnh nào.”
Cô bé cười gượng gạo, bưng hết đồ ăn lên cho tôi xong thì chạy mất hút.
Tôi ăn hết bữa ăn với tâm trạng đầy hứng khởi, xong xuôi thẳng tiến
về nhà. Tần Mạch vẫn ngoan ngoãn tay xách nách mang đi đằng sau, có điều anh giữ khoảng cách xa hơn lúc trước. Tôi cũng chẳng buồn quan tâm đến
suy nghĩ của anh, chỉ tập trung suy nghĩ lát nữa có nên nhịn đau đi dạo
một vòng nữa không, thái độ hòa khí đầy nhẫn nhịn này của Tần Mạch dễ gì có được lần thứ hai.
Nhưng lại nghĩ, anh mới xuất viện không lâu, chắc chịu không nổi trò o ép này của tôi, nên đành mềm lòng ‘dọn đường hồi phủ’.
Đến dưới nhà, tôi quay đầu nhìn anh, trên tay túi lớn túi nhỏ cũng
đang chăm chú nhìn tôi, dưới ánh đèn đường sắc mặt anh không rõ nét,
không biết đang nghĩ gì. Tôi làm bộ hỏi: “Mấy thứ này anh muốn mang về
hay tặng cho em?”
Im lặng một lúc, anh nói: “Để anh mang lên cho em.”
Tôi tự nhiên thở ra nhẹ nhõm.
Nhét chìa khóa mở cửa xong, tôi xoay người lấy mấy thứ trên tay Tần Mạch, định đóng cửa không cho anh vào nhà.
Anh chặn cửa lại, tôi nhìn anh thấy lạ, anh chần chừ hồi lâu mới khó khăn phun ra ba chữ: “Anh xin lỗi”
Tôi ngưng thở, trái tim đang đập từ từ bất giác muốn tăng tốc.
Anh thở dài một hơi, gượng gạo xin lỗi: “Làm em buồn… là lỗi của anh. Anh xin lỗi.”
Tôi nhìn xuống ly trà đã nguội lạnh mà anh ôm như báu vật trong tay,
ép bản thân bình tĩnh, không để lộ sự vui mừng quá sớm: “Vậy thì sao?
Không phải chúng ta đã chia tay rồi sao?”
“Anh hối hận rồi.” Anh thừa nhận, “Anh hối hận rồi, vô cùng hối hận…”
Tôi hít sâu một hơi, đặt mấy cái túi lên bậu cửa. Tần Mạch chăm chú
dõi theo sắc mặt của tôi, đột nhiên nói rất nghiêm túc: “Không được đánh vào mặt.”
Trông bộ dáng ‘thấy chết không sờn’ của anh, khóe miệng nhịn không được vén một nụ cười vô cùng sáng lạn.
Tần Mạch nhất thời ngây người.
Tôi với tay ôm cổ anh, ép chặt môi vào môi anh. Tần Mạch bị dọa sững
sờ, miệng anh vô thức hé ra, đầu lưỡi của tôi dễ dàng xâm nhập vào lãnh
địa của anh, cắn nhẹ khiêu khích, khi anh có thể phản ứng được thì tôi
thối lui một cách rất có lý trí, chỉ hôn nhẹ vào khóe môi anh, cọ cọ vài cái rồi nói: “Anh nói sớm một chút có phải tốt biết bao, rõ ràng chỉ
cần anh nói một lời xin lỗi là em sẽ tha thứ cho anh ngay. Anh là đồ to
đầu (*) kiêu ngạo sĩ diện hão.”
(*) Nguyên văn: “đại cẩu”. Mình không thích kêu Mạch Mạch là chó nên đổi một tí nhé!