“Tần tiên sinh, mời sang bên này.” Lúc này càng tránh né thì càng khả nghi, tôi cười ôn hòa, ung dung đưa anh ta vào trong khách sạn.
Có lẽ anh ta cũng e ngại sự có mặt của Trình Thần và Thẩm Hi Nhiên nên cũng rất khách khí gật đầu: “Phiền cô rồi”
Người trong thang máy rất đông nên không tránh khỏi việc tôi và anh
ta phải dựa sát vào nhau. Tôi ngửi được một mùi hương không biết gọi là
gì trên quần áo của anh ta, toàn bộ suy nghĩ trong đầu lại quay về những cảnh tượng của đêm đó. Đến lúc thang máy mở ra, tôi dường như đi như
chạy ra ngoài.
Đến cửa đại sảnh tổ chức tiệc đính hôn, tôi quay đầu nhìn anh ta,
tươi cười nói: “Tần tiên sinh, mời vào bên trong, tôi còn có việc, xin
đi trước.”
Anh ta không nói chuyện, chỉ nhìn tôi chằm chằm như ngầm đánh giá,
sau một lúc lâu, ánh nhìn trong đôi mắt đen hơi thay đổi, không biết
đang suy nghĩ cái gì.
Hiện tại tôi vô cùng tự tin vào biểu hiện không chê vào đâu được của
mình nhưng khi bị ánh mắt của anh ta cứ đảo qua trên người thì tôi lại
có cảm giác mình như là học sinh tiểu học làm sai chuyện đến nỗi tôi còn cố nhịn cảm xúc muốn cúi đầu trước anh ta để nhận lỗi nữa kìa. Tôi vẫn cười nhưng có chút miễn cưỡng: “Tần tiên sinh?”
“Đây là lần cuối cùng mà cô nói sao?”
Anh ta đột ngột hỏi, thậm chí còn hơi kỳ quặc, tôi ngây người một lúc lâu mới hiểu ra. Thì ra lần trước tôi nài nỉ anh ta chở đi bệnh viện đã từng chỉ lên trời mà thề đó là lần cuối cùng anh ta nhìn thấy tôi…
Trí nhớ người này tốt thật! Khóe miệng tôi hơi giật giật, tôi thật
nhịn không được muốn mở miệng hỏi chẳng lẽ tôi xấu xa đến nỗi ai gặp
cũng ghét sao? Anh nhìn tôi thêm một lần thì chết sao? Chết thật sao?”
Nhưng tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận biết, đây là tiệc đính hôn của Trình Thần, tuyệt đối không thể khóc lóc om sòm trong này.
Tôi hít sâu một hơi, đợi cảm xúc ổn định mới nói: “Tôi không tuân thủ lời hứa với anh là tôi có lỗi nhưng lần này gặp nhau nằm ngoài khả năng khống chế của tôi. Anh là ân nhân cứu mạng của Trình Thần, Thẩm Hi
Nhiên muốn cảm tạ anh nên mời anh tới tham gia tiệc đính hôn của bọn họ
là lẽ đương nhiên mà tôi là bạn thân của Trình Thần, nên có mặt hôm nay
cũng không có gì lạ. Nếu thấy tôi làm anh khó chịu như vậy thì sau này
tôi sẽ cố hết sức tránh đụng mặt anh. Chúc anh buổi tối vui vẻ.”
Hắn hơi nhíu mi, cười lạnh một tiếng: “Tốt.”
Tôi lễ phép gật đầu một cái, rồi xoay người rời đi, không ngờ đụng
vào lồng ngực một người nào đó. Tôi vội vàng tránh qua, vừa định cất lời xin lỗi, mới ngẩng đầu thì gặp ngay một người trong đám bạn bè lưu manh của Thẩm Hi Nhiên – Vương Đạt Mậu. Tên của anh ta đọc trại ra thì giống “Đại miêu” nhưng người tí ti như con chuột, vừa thấy tôi, ánh mắt anh
ta híp lại càng nhỏ: “Tịch Tịch, em vội vã đi đâu thế! Vào uống với anh
vài ly đi? “
Tôi phủi bàn tay anh ta đang đặt trên vai mình xuống, tim đập hơi
nhanh quay đầu nhìn lại thì thấy người kia đã bước vào trong, trong lòng mơ hồ có chút thất vọng. Tôi quay đầu nhìn Đại Miêu, nhếch miệng để lộ
hàm răng trắng lóa nói: “Vương đại miêu, anh muốn bị em cắn một cái nữa
sao?”
Anh ta nhanh chóng lùi về sau hai bước nói: “Ai là miêu? Ai là miêu?
Em mới giống miêu! Có phụ nữ nào giống em vừa mở miệng là muốn cắn
người?”
Tôi mặc kệ anh ta, quay đầu bước đi. Nhưng anh ta vẫn cố tình lôi
kéo, tôi quay đầu trừng mắt liếc anh ta một cái: “Gì nữa đây? Em còn
phải xuống dưới đón khách giúp Trình Thần nữa!”
“Em bị sao vậy? Người ta đính hôn liên quan gì đến em, mau vào đây ngồi đi, lâu lắm rồi không gặp, chúng ta tâm sự một chút.”
Tôi thầm nghĩ giữa tôi và anh ta có chuyện gì để tán gẫu? Tôi lại cố
gỡ tay anh ta ra nhưng người này nhất quyết không buông tay, kiên trì
kéo tôi vào, không may lúc này lại có hai têntrong đám lang sói đi ra
bèn giúp hắn một tay vừa kéo vừa tha mang tôi đi vào. Bọn họ ấn tôi ngồi xuống ghế, tám chín người vây xung quanh, người này một câu, người kia
một câu nhưng chỉ xoay quanh một chủ đề duy nhất: rốt cuộc tôi đã có
bạn trai chưa.
Nghe xong nửa ngày, tôi mới hiểu đám tiểu vương bát đản này dám đánh
cuộc xem “Hà Tịch khi nào tìm được một người đàn ông”. Tiền đặt cược đến bây giờ mới tính sơ sơ đã bằng tiền lương một năm của tôi. Nhưng điều
làm tôi cực kỳ tức giận là… thời gian họ đánh cược tôi tìm được bạn trai là từ năm cho đến năm mươi lăm năm sau chứ không ai dám cá trong năm
nay hay năm sau tôi sẽ có người yêu.
Tôi giận đến nỗi muốn lật bàn, lập tức vỗ bàn tuyên bố: “Tôi cá trong tuần này tôi sẽ có bạn trai.”
Đám bạn bè lưu manh kia cười vang còn tôi thì hận đến trong lòng nhỏ máu.
Vương đại miêu cười nói: “Tịch Tịch, nếu em có thể nhanh tìm được bạn trai như vậy thì coi như toàn bộ tiền đặt cược này thuộc về em, thậm
chí còn cho em tùy nghi sử dụng anh trong vòng một tuần, nhưng nếu em
tìm không được…”
Mọi người đều trầm ngâm, rồi không biết ai đột nhiên quát lên: “Sẽ mặc bikini chạy mười vòng xung quanh tòa thị chính!”
Tôi hào khí bừng bừng, uống cạn sạch ly sâm banh trước mặt nói: “Đến lúc đó ai không giữ lời, tự
bạo cúc* (*
QHTD “cửa sau”) ba ngày ba đêm!”
Mọi người vui vẻ đáp ứng.
Bên này tiếng huyên náo vừa tạm ngưng thì đèn đuốc trong sảnh đều
tắt, người chủ trì lên sân khấu, tiệc đính hôn chính thức bắt đầu.
Tôi ngồi dưới lẳng lặng nhìn Trình Thần và Thẩm Hi Nhiên trên sân
khấu, trên gương mặt tươi cười của bọn họ ngập tràn hạnh phúc.
Khi tôi học năm hai thì Trình Thần tốt nghiệp, ra trường làm biên tập cho một tạp chí, cũng năm đó chị gặp gỡ Thẩm Hi Nhiên, đoạn đường tình
yêu của bọn họ cũng không thiếu những gập ghềnh nhưng trải qua năm năm,
rốt cuộc họ cũng đã đi đến đích của con đường tình yêu dài đằng đẳng
này.
Trình Thần là người dù gặp phải chuyện gì cũng đều cười đến vô tâm vô phế, luôn ra vẻ bất cần đời nhưng thời khắc Thẩm Hi Nhiên lồng nhẫn vào ngón tay thì chị lại khóc. Thẩm Hi Nhiên ôm chị, tinh tế dịu dàng hôn
chị, lặp đi, lặp lại lời thề bên tai Trình Thần.
Cảnh tượng này làm cho buổi tiệc càng thêm cảm động, ấm áp.
Tôi nghĩ, mỗi cô gái đều là một cô công chúa nấp trong vỏ ốc sên. Dù
cái vỏ đó có cứng rắn cỡ nào thì trái tim bên trong vĩnh viễn là mềm
mại, người càng tỏ vẻ không có việc gì là không chịu được thì bên trong
lại càng yếu ớt, mong manh. Các cô gái ấy vừa mong người ngoài không
nhìn thấu sự yếu ớt nhưng lại càng trông mong có ai đó thấu hiểu nỗi bất an của họ, sau đó có thể nâng niu họ trong tay, che chở, yêu thương cả
đời. Biểu hiện cứng rắn suy cho cùng chỉ là một cách thể hiện cảm giác
thiếu an toàn mà thôi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Trình Thần là cô gái may mắn.
Tôi cũng từng cho rằng mình là người may mắn, khi đó tôi có Dương Tử.
Tôi thở dài, tìm cách đá văng những tưởng niệm này ra khỏi đầu, thuận tay cầm lấy chén rượu bên cạnh giơ lên, hướng về phía Trình Thần xa xa, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Thẩm Hi Nhiên và Trình Thần rời khỏi sân khấu, đến từng bàn kính rượu khách mời. Khi đến bàn tôi, Trình Thần đã có chút say, khi chị nhìn
thấy tôi, không hiểu sao chị hơi nhướng mày rồi tìm kiếm chung quanh tôi hồi lâu.
Tôi kỳ quái hỏi: “Chị tìm gì vậy?”
Chị hung hăng nhéo tôi một cái: “Đàn ông đâu! Người đàn ông chị dụ
cho em tán tỉnh đâu rồi? Đã cho em cơ hội như vậy mà em cũng không nắm
chắc sao?”
Tôi bị nhéo đau đến nhe răng trợn mắt, nhảy ra khỏi chỗ ngồi chạy đến Thẩm Hi Nhiên nói: “Thẩm Hi Nhiên, anh quản lý vợ anh cho tốt đi! Đợi
đến khi em tức giận thì đừng trách em không nể mặt chị ấy”
Theo quy luật, mỗi lần tôi cùng Trình Thần gây ồn ào thì Thẩm Hi
Nhiên chỉ có thể làm vật trang trí. Lần này cũng không ngoại lệ ngay cả
đây là tiệc đính hôn của mình.
Không đợi Thẩm Hi Nhiên lên tiếng, Trình Thần đã tóm lấy cánh tay của tôi kéo đi về phía trước: “Thể diện của chị không cần em quan tâm”. Chị ấy đã uống rượu, không cần quan tâm để ý đến ai nhưng tôi lại không
phải như chị ấy, tôi không dám làm loạn như chị nhưng giãy dụa cách nào
cũng không ra liền cười cười để mặc chị kéo đi.
Nhìn bóng dáng người kia càng gần tôi càng hoảng hốt, trong lòng bắt đầu hơi tức giận: “Trình Thần! Đừng quậy!”
Nhưng lúc này làm gì có khả năng chị chịu nghe lời tôi, chỉ thấy chị
dùng hết sức đẩy tôi đến trước mặt Tần Mạch. Anh ta đang rì rầm nói
chuyện với người khác, tôi đành mặt dày mày dạn, cố gắng trấn định tươi
cười chào anh ta: “”Ai nha, thật khéo a! Tôi chỉ đi ngang qua, đi ngang
qua, hai người cứ tiếp tục.”
Bỗng nhiên, Trình Thần xông lên, chặn đường thoát thân của tôi rồi nói: “Tần tiên sinh.”
“Xin chúc mừng Trình tiểu thư.”
Trình Thần cười ha ha nói: “Cùng vui đi, cùng vui đi. Tần tiên sinh
tuổi trẻ đầy hứa hẹn như thế này nếu chưa có một cô vợ hiền lành thì
chắc cũng có một cô bạn gái xinh đẹp nha.”
Hình như là tôi có ảo giác, người nọ dường như thoáng trầm xuống, tôi hơi lạnh xương sống, lại nghe anh ta cười đầy ẩn ý nói: “Tôi vẫn một
người cô đơn, công việc rất bận rộn, làm sao có thời giờ…”
“Thật tốt!” Trình Thần bỗng nhiên ngửa đầu cười to, trực tiếp cắt
ngang lời của Tần Mạch rồi bưng mặt tôi lên nói: “Vậy Tần tiên sinh cảm
thấy Hà Tịch của chúng tôi thế nào?”
Tôi mở to mắt kinh ngạc nhìn Trình Thần, không nghĩ chị có thể nói ra lời trắng trợn như vậy. Tần Mạch không trả lời, rốt cuộc Thẩm Hi Nhiên
cũng chạy đến đây, giữ chặt Trình Thần nói: “Xấu hổ quá, cô ấy say rồi.”
Trình Thần gỡ tay Thẩm Hi Nhiên ra nói: “Thực không dám giấu diếm, từ lần trước anh và Tịch Tịch gặp gỡ bất ngờ ngoài ý muốn ở bệnh viện,
Tịch Tịch vẫn nhớ anh không quên được, lúc đó anh như một vị anh hùng ra tay giúp cô ấy trong lúc khó khăn vì thế hình bóng của anh luôn khắc
sâu trong đầu cô ấy, anh xem, trong mắt cô ấy tràn đầy ái mộ, sùng bái
anh kìa! Anh đừng tưởng bình thường Tịch Tịch tùy tiện, tính cách hơi
giống đàn ông, nhưng thật ra nội tâm cô ấy rất tinh tế, cô ấy là kiến
trúc sư chuyên trang trí nội thất, từ trước đến giờ chưa có khách hàng
nào không hài lòng bản thiết kế của cô ấy còn khen cô ấy có con mắt thẩm mỹ, rất thích hợp lấy làm vợ. Nếu Tần tiên sinh…”
Thẩm Hi Nhiên quyết đoán bịt miệng Trình Thần lại rồi kéo đi mất. Tôi chỉ thấy cả người vô lực, một tay che mặt, tôi thật hy vọng ngay bây
giờ mình có thể đi mua một cái quan tài trực tiếp đưa ma chính mình
luôn.
Chung quanh yên tĩnh trong chốc lát, người vừa nói chuyện với Tần
Mạch rất thức thời đã bỏ đi mất. Sau một lúc lâu sau, anh ta lên tiếng
cười nhạo: “Thì ra là thế.”
Bốn chữ này như gió bình thường, xẹt qua khiêu khích trái tim tôi,
tôi không dám nhìn anh ta cũng không có sức lực để giải thích bèn quăng
lại một câu: “Thanh giả tự thanh*” (*
tốt xấu là tự người nghĩ)
rồi hèn nhát chạy trối chết. Hà Tịch tôi đã sống hai mươi tư năm chưa
lần nào bị đánh tơi bời trước mặt người khác như lần này.
Tần Mạch, chẳng lẽ đây là khắc tinh trong truyền thuyết…
Tôi định lén rời khói khách sạn thì Vương đại miêu nhìn thấy, hắn bắt được tôi nói bất cứ giá gì cũng không cho tôi đi. Một đám bạn lang sói
tiếp tục áp giải tôi đến quán rượu.
Tâm tình của tôi vốn đã bị Tần Mạch làm rối loạn, đến quán rượu tôi cũng không từ chối gì, một ly rồi lại một ly.
Kết quả, kết quả rõ ràng là ——
Tôi say.
Nhưng nếu tôi biết sau khi say tôi làm ra chuyện gì thì dù hôm đó có
tâm phiền ý loạn ngàn lần vạn lần, có đánh chết, tôi cũng không dám uống nhiều rượu như vậy…