Cô Nàng Phù Thủy

Chap 2. - Sai Lầm Nhỏ Của Fuiko

Sau khi dọn dẹp ổn thỏa, ông Darast - ba tụi nhỏ ngồi xuống ghế xem tiếp chương trình vô tuyến cùng với ông bà nội nói một số chuyện, bà Mana - mẹ tụi nhỏ chuẩn bị mọi thứ cho ngày mai. Riêng ba chị em Anne lên gác phòng của mình, cô ngồi vào ghế bàn thí nghiệm của mình. Jane và Fuiko theo dõi chị gái mình và đồng thời bàn về các vấn đề thực nghiệm.

Ở dưới nhà cuộc trò chuyện chỉ được một lúc, sau đó ông Darast ra ngoài phòng khách lấy báo ra xem. Còn ông và bà nội thì lên nhà trên để nghỉ trưa.

Xong xuôi, bà Mana ngó lên đồng hồ trên tường.

*"Các con chuẩn bị xong chưa"* - Bà Mana dùng truyền âm qua ý nghĩ.

*Chúng con sẵn sàng rồi ạ !* - Ba chị em đáp lại thông qua ý nghĩ.

*Tốt ! 15 phút nữa có mặt nghe chưa?* - Bà Mana tiếp tục.

*Rõ !* - Ba chị em dứt khoát.

Cuộc trò chuyện tâm thức đã xong.

_Chị hai à ! Chị đã thực nghiệm thuốc của chị xong chưa? - Jane đưa mắt nhìn sang chị gái tỏ ra quan tâm.

_ Chưa em ạ ! Còn thiếu ánh nắng ban mai nữa, cần đợi khi bình minh lên. Có lẽ mai chị phải dậy sớm, chị muốn hoàn thành thí nghiệm sớm. - Anne vừa nói vừa xòe hai tay ra gương mặt rầu rĩ. Cô liền nhìn sang em gái hỏi:

_ Còn em thì sao, Jane. Chị nghe nói em rất xuất sắc trong việc chế tạo thuốc phép thuật và đạt mức cao nhất? - Anne nhìn Jane hỏi lại.

_ Hì ! Chị nói quá rồi ! - Jane gãi đầu cười. - Em đang trong quá trình thử nghiệm thuật Nhân Bản. Nhưng có vẻ chưa được, lúc pha giữa ống nghiệm xanh và đỏ đã xảy ra phản ứng không tương thích nên nó nổ một quả rùng cả mình. Em đang tìm giải pháp giải quyết sự cố này. - Jane lưỡng lự kiên quyết.

_ Ừ ! Hãy cố gắng lên nhé, nó sẽ có ích sau này. - Anne đứng dậy để tay lên vai Jane động viên.

..............15 phút sau............

_ Dù sao thuốc vẫn chưa hoàn thiện được, chị cần phải nhất tâm hơn nữa thôi. - Anne vắt tay lên nắm chặt.

_ Thôi, mẹ đang chờ chị em ta trong phòng ảo thuật đấy. - Jane vừa nói vừa búng nhẹ tay, các tia sáng màu trắng hiện ra bao quanh ba người. Giây phút sau cả ba đã có mặt trước căn phòng ảo thuật.

Cửa tường phòng ảo thuật mở ra, ba người bước vào bên trong. Căn phòng ảo thuật lúc này đã được phủ bột sáng tự nhiên để phòng luôn giữ độ sáng tối thiểu. Chiếc bàn tròn nhỏ ảo thuật nằm gần với bức tường trong cùng của căn phòng và bốn chiếc đá xung quanh bàn. Chính giữa chiếc bàn đá là hình ngôi sao sáu cánh màu vàng rất đậm nét như được vẽ lên vậy. Bà Mana ngồi ở ghế thứ hai bên trái dựa vào tường.

_ Chúng con chào mẹ ! - Ba chị em tươi cười chào mẹ.

_ Ồ ! Đến đông đủ rồi hả !?? - Bà Mana ngước mặt lên.

_Các con vào chỗ ngồi đi, đã lâu rồi chúng ta không báo cáo lên Hội đồng phù thủy rồi. - Bà Mana nhìn sang ba chị em.

_ Dạ ! Vâng ! - Ba chị em cùng đáp.

- Nhưng trước đó mẹ cần khảo sát lại Fuiko, nếu thi đậu Fuiko sẽ bắt đầu học phép và bước vào cánh cửa nhập môn phù thủy. - Bà nhìn Fuiko tiếp.

Jane phẩy tay nhẹ, các đốm sáng trắng bay vòng quanh ba người. Trang phục mà cả ba người đang mặc trong người đã hóa thành những bộ áo chùng và chiếc mũ chóp nhọn màu tím của mỗi người. Ba chị em lại ngồi vào ghế của mình. Anne ngồi bên trái mẹ, Jane cùng Fuiko ngồi bên phải. Cô nàng ngồi cạnh mẹ, còn Fuiko ngoài cùng.

_ Bây giờ có chuyện gì, các con hãy nói đi. Căn phòng này đã được dán bùa Im Lặng và Cách Biệt nên chẳng ai biết sự hiện diện lẫn tiếng động trong căn phòng này. Ngoại trừ chủ nhân và là người của căn phòng này. - Bà Mana điềm nhiên nói. - À ! Lúc chiều mẹ thấy các con có vẻ phờ phạc riêng Jane thì lo lắng, chuyện gì vậy các con? - Bà Mana nhìn ba người ngả tay ra.

Jane nháy mắt ám hiệu cho Anne.

*Em nói trước nhé !* - Cô truyền âm cho Anne.

*Được rồi !* - Anne đáp lại.

_ Dạ ! Mẹ à ! Lúc chiều nay con cùng em Fuiko vào thư viện sách pháp thuật để tìm hiểu những khiếm khuyết trong khả năng ma pháp để hoàn thiện nó. Nhưng sau khi soạn sách xong trong con cảm giác bị theo dõi và hình bóng dấu hiệu ngôi sao đen hắc ám hiện ra trong đầu, do tâm trạng bất an nên con không nhớ được công thức thuốc phép và dấu hiệu ma thuật. - Jane nắm chặt hai tay nhắm mắt lại tỏ vẻ khó chịu ngập ngừng. Mọi người đều chăm chú từng lời nói của cô.

_ Ừm ! Được rồi ! Chuyện đó đáng lưu ý đấy, lát nữa sẽ báo cáo luôn ! - Bà Mana tỏ ra quan ngại, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Bà nhìn sang cậu bé nghiêm nghị nói;

_ Được rồi ! Nhưng lúc này mẹ cần kiểm tra lại những gì con đã học lúc trưa. Hãy trả lời đúng 10 câu hỏi và không được sai dù một câu, sai sẽ bị đánh rớt phải học lại từ đầu đến khi nào đậu thì thôi.

_ Dạ ! - Fuiko đáp.

_ Được rồi, mẹ bắt đầu đây ! Con sẵn sàng rồi chứ !?? - Bà hỏi.

_ Con đã sẵn sàng ! - Fuiko tự tin.

_ Câu hỏi thứ nhất là: Thế giới phù thủy nằm ở đâu trong dải thiên hà ?

_ Dạ ! Cách hành tinh chúng ta khoảng 18 tỷ năm ánh sáng, dải ngân hà thứ tư thuộc thế giới khác được bao phủ bằng thuật che mắt bằng kết giới hư thực phải đi qua con đường không gian mới đến được. - Fuiko trả lời lưu loát.

_ Chà ! Giỏi đấy ! Con hiểu rõ quá nhỉ ! - Bà Mana khen. Tiếng vỗ tay của Anne và Jane vang lên miệng nở nụ cười.

_ Được rồi ! Câu thứ hai là: Thần chú Abara ton ka ra Akaba là phép thuật gì?

_ Dạ ! Đó là phép thuật thay đổi không gian ạ !

_ Đúng ! - Bà Mana vui vẻ nói.

Anne và Jane mỉm cười vỗ tay nhìn em.

_ Câu thứ 3. Bước thứ tư của pháp thuật là gì?

_ Thay đổi không gian. - Fuiko dứt khoát.

_ Chính xác ! - Bà Mana đáp.

_ Đã xong ba câu rồi ! - Anne và Jane nhìn nhau cười.

Cuộc khảo sát này là bắt buộc trước khi nhập môn, yêu cầu phải trả lời đúng toàn bộ các câu hỏi đưa ra. Cậu bé không khó khăn với các câu hỏi vì cậu cũng hay nghiên cứu qua các cuốn sách phù thủy thông qua các chị. Câu hỏi về các câu thần chú và lịch sử phép thuật không làm cậu khó khăn.

_ Câu hỏi cuối cùng: Hội chúng ta ra đời khi nào?

_ Dạ ! Khoảng gần 5000 năm trước thời kỳ hỗn nguyên, sau khi đánh đuổi thế lực tà quỷ Satan và tạo lập ra hội ạ - Cậu bé đáp.

_ Đúng ! - Bà Mana dứt khoát.

_ Chúc mừng em ! - Anne và Jane vỗ tay cười khen.

_ Tốt lắm ! Con đã hoàn thành tốt cuộc thi của mình. Bây giờ đến phần Thực Tập Phép thuật. - Bà Mana dõng dạc nói. - Nào ! Con hãy đưa tay ra trước bàn. - Bà tiếp.

_ Dạ ! - Cậu bé vừa đáp vừa đưa tay ra. Bà Mana nắm lấy tay cậu, lúc này cậu bé cảm thấy có một nguồn năng lượng nào đó truyền qua đôi tay của mình. Chỉ trong một lát hai người cất tay đi.

_ Con cảm thấy thế nào? - Bà hỏi.

_ Dạ ! Con cảm thấy trong con như có một năng lượng nào đó, con thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. - Cậu bé đứng dậy vươn vai. Bà Mana gật đầu tiếp tục:

_ Mẹ sẽ trao đũa thần cho con, mẹ sẽ chọn cây đũa phù hợp với con. - Bà đứng dậy lấy chiếc khay màu nâu có các khe đặt đũa thần ở trong cái tủ đựng các dụng cụ ma thuật. Cái tủ được treo trên bức tường vững chãi có các ngăn tủ khép kín phải dùng ma chú mới mở được. Bà đặt chiếc khay lên mép bàn ảo thuật màu nhiệm, bây giờ chiếc bàn chẳng khác gì chiếc bàn bình thường. Trong khay có sẵn 10 chiếc đũa phép làm từ lông 10 con vật khác nhau cùng với màu lông của các con vật: Phượng, Rồng, Hổ, Báo, Ngựa,...

_ Con sẽ dùng chiếc đũa lông hổ nhé ! - Bà cầm lên chiếc đũa màu da hổ chính giữa khay đưa cho cậu bé. Cậu bé nhìn chiếc khay được đặt các đũa phép màu sắc khác nhau.

_ Con cảm ơn mẹ ! - Cậu bé nhận lấy chiếc đũa mẹ mình đưa.

Tiếp rồi bà Mana nhìn sang Anne và Jane:

_ Các con dạy cho em các thủ thuật cơ bản đi, rồi chúng ta sẽ làm lễ nhập môn cho em.

_ Dạ ! Rõ ! - Anne và Jane đồng thanh.

_ Fuiko, chúng ta lại đây chút nhé ! - Jane bảo em trai và cùng Jane rời khỏi chiếc bàn ảo thuật đến chính giữa căn phòng, cách chiếc bàn ảo thuật một đoạn.

_ Nào ! Giờ chúng ta bắt đầu học phép thuật. - Giọng Jane cất cao.

_ Em đã học qua lý luận phép thuật rồi cùng với các kỹ thuật cơ bản. Giờ hãy làm cho vật thể bay lên đi, phải nhớ cách thức thể hiện cùng đọc câu thần chú chính xác đấy ! - Anne đứng sát bên cậu bé căn dặn.

_ Dạ ! - Fuiko đáp.

_Chị sẽ hướng dẫn qua: Thần chú làm đồ vật bay lên: nhìn tập trung vào sự vật, tay chỉ đũa phép, đọc câu thần chú"A ma ta chinkra choi choi". Lưu ý cho người mới tập: thật tập trung, và khi đọc thần chú cần tưởng tượng là sự vật đang bay. Nâng cao: có thể không nhìn vào sự vật mà chỉ nghĩ tới trong đầu, hoặc đọc thầm câu thần chú. Tiếp tục với các bài tập không cần sử dụng đũa thần mà dùng cả tay, rồi bàn tay, ngón tay thậm chí là cả ánh mắt. - Jane nhắm mắt tiếp lời dõng dạc vô cùng hứng chí nói. Fuiko nhìn chị gật đầu.

_ Được rồi ! Em hãy làm cho vật thể bay lên ! - Anne nhặt lấy viên đá nhỏ gần đó nói. - Bây giờ em làm đi hãy thực hiện đúng cách thức thể hiện. - Anne tiếp.

_ Dạ ! - Cậu bé vừa đáp vừa đưa đũa chỉ ra trước hô lớn:

_ A ma ta chinkra choi choi !

Hòn đá không nhúc nhích dù chỉ một chút, cậu bé làm thêm nhiều lần nữa nhưng không có kết quả. Thấy em có vẻ hơi chán nản, Jane động viên:

_ Cố gắng lên em, chị tin em sẽ làm được. - Cậu bé nhìn chị, Jane mỉm cười gật đầu. Nhờ sự động viên cậu bé thấy phấn chấn hơn.

_ Dạ ! Em nhất định làm được. - Cậu bé thắng hai tay lên. Cậu làm lại thêm nhiều lần nữa rồi cậu bé toát mồ hôi. Tuy viên đá chưa bay lên nhưng nó đã làm cho bộ áo chùng của cả ba người rung động.

_ Sắp được rồi đó, em cần tập trung hơn nữa đi ! - Anne nói.

Sau lần này, cậu đã đạt được điều mình muốn. Hòn đá đã bay lên trước tầm mắt của cậu theo ý muốn.

_ Giỏi lắm ! Giờ làm với vật thể có kích thước lớn hơn. - Cậu bé chuyển sang hòn đá khác, kết quả rất tốt.

_ Tốt rồi ! - Anne và Jane nhìn nhau cười hớn hở hai người đập mạnh bàn tay với nhau.

_ Hay đấy ! Giờ sang bài biến dạng đồ vật nào ! - Anne đề nghị rồi tiện tay hóa ra một xấp giấy. - Giờ hãy biến các tờ giấy thành cái bánh sữa đi. Hãy suy nghĩ về vật thể rồi đọc thần chú. - Anne tiếp.

_ Dạ ! - Fuiko hớn hở. Cậu nhận lấy tờ giấy rồi vo tròn lại trong tâm trí nghĩ đến cái bánh mềm ngọt chỉ đũa phép vào hô:

_ Umbala hô biến ! - Nhưng kết quả có vẻ chẳng được.

_ Em cần kéo dài câu chú một chút. - Jane nhắc.

_ Dạ ! Em sẽ thử lại ! Umbala... hô biến.... - Cậu nhìn chị một lát rồi làm một hơi dài. Kết quả đã được như ý.

Anne và Jane cười vỗ tay.

_ Tốt lắm ! Em đã có thể tạo ra đồ vật được rồi đó. Không riêng gì tờ giấy, mà các vật thể khác cũng có thể đấy ! - Anne chỉ tay nói.

_Giờ em hãy làm xuất hiện một cánh cửa đi, chị xem nào? - Jane nói.

_Cửa ơi ! Hãy mau.............hiện ra. - Fuiko chỉ đũa vào một chỗ nhất định, giọng ngắt quãng chẳng có gì xảy ra cả. Jane quát:

_Em làm trò gì thế, phải thật dứt khoát vào! Làm lại.

_ Dạ ! Vâng ! - Fuiko đáp

Lần này cậu đã thành công, một cánh cửa hiện ra trước mắt ba người. Jane khen:

_ Tốt đấy ! - Cô tiếp. - Làm nó biến mất đi, rồi cất đũa thần đi.

Fuiko chỉ đũa vào cánh cửa hô lớn:

_Tussoluss ! - Cánh cửa biến mất.

Cậu bé Fuiko đã gần như nắm vững những điều cơ bản. Và cậu đã thuộc lòng những câu chú cần thiết.

_Em thấy buổi tập luyện hôm nay thế nào? Tuyệt không?? - Jane hỏi.

_ Cảm ơn các chị đã giúp đỡ em rất nhiều. - Fuiko bắt tay hai chị tràn đầy cảm xúc, vài giọt lệ rơi xuống nền đất.

_ Không có gì đâu em, đây là việc các chị phải làm thôi mà. - Jane tươi cười đáp.

Bà Mana đang ngồi đọc tập báo Nhật Báo Tiên Tri do toà soạn báo phù thủy gửi đến từ chiếc bàn ảo thuật, bà đặt tờ báo sang một bên khi nghe ba người trò chuyện sau khi đã tập luyện qua. Tuy rằng, bà không trực tiếp xem cậu con trai thể hiện, thực tế thì bà có thể theo dõi cậu từ con mắt ngầm được gọi là con mắt thứ ba ẩn giấu.

_ Các con lại đây, bây giờ làm lễ nhập hội cho Fuiko được rồi. - Tiếng bà Mana vọng lại. Ba chị em quay người lại nhìn.

_ Dạ ! - Cả ba đồng thanh đáp rồi bước đến bên chiếc bàn ma thuật. Bà tươi cười hiền hậu hơi khom người đặt tay lên vai cậu bé:

_ Con làm tốt đấy Fuiko, mẹ chắc chắn con sẽ trở thành phù thủy tuyệt vời của thời đại mới này. Nói xong bà Mana đứng lên cầm lấy cây quyền trượng màu trắng nhạt dài tầm 1m. Trên đầu trượng có gắn ngôi sao trắng sữa trong cái vòng cung.

_ Được rồi ! Fuiko lại trước mặt mẹ nào ! - Bà đang ngồi ở cạnh bức tường ngay bên chiếc bàn ảo thuật phẩy tay với cậu bé.

_ Dạ ! - Fuiko tiến lại, hai cô chị cũng bước tới đứng sau cậu.

Bà đứng lên cầm cây quyền trượng trịnh trọng nói:

_ Có ba điều con phải trả lời một cách nghiêm túc và thành thật:

+ Con có thể giữ trật tự cho thế giới phép thuật không?

_ Dạ ! Có ! - Fuiko vòng tay cúi người xuống đáp.

+ Con có thể không gây ảnh hưởng đến thế giới hiện tại?

_ Dạ ! Có ! - Cậu tiếp tục.

+ Con sẽ không quên mình là một phù thủy, không tiết lộ bản thân về điều đó?

_ Dạ ! Có ! - Cậu bé đáp.

_ Tốt ! Từ hôm nay mẹ tuyên bố con chính thức là phù thủy tập sự. - Bà Mana dõng dạc tuyên bố.

Jane đưa ngón tay chỉ thiên, tia sáng từ ngón tay cô bắn ra một tràng pháo hoa nho nhỏ làm lễ chúc mừng. Lập tức khung cảnh xung quanh căn phòng phép thuật phát sáng đủ mọi màu sắc và huyền ảo. Bà Mana đưa đầu cây quyền trượng nhẹ đụng hai vai cậu bé. Một luồng sáng bao quanh cậu bé. Anne và Jane vỗ tay chúc mừng làm cho cậu bé chớm đỏ mặt.

_ Được rồi ! Mọi người ngồi vào bàn, chuẩn bị báo cáo lên Hội đồng phù thủy đi ! - Bà nhẹ nhàng nói.

Ba chị em ngồi vào ghế của mình. Bà Mana ngồi sát trong tường, Anne ngồi bên trái mẹ của mình; Jane thì bên phải. Riêng cậu bé Fuiko ngồi chính giữa hai chị mình, đối diện với mẹ cậu.

_ Bây giờ có chuyện gì, các con hãy nói đi. Căn phòng này được dán bùa Im Lặng và Cách Biệt nên chẳng ai biết sự hiện diện lẫn tiếng động trong căn phòng này. Ngoại trừ chủ nhân và là người của căn phòng này. - Bà Mana điềm nhiên nói. - À ! Lúc chiều mẹ thấy con có vẻ phờ phạc Jane à, chuyện gì vậy con? - Bà Mana nhìn ba người ngã tay ra.

_ Dạ ! Mẹ à ! Hôm nay con cảm giác bị theo dõi, hình bóng dấu hiệu ngôi sao đen hắc ám hiện ra trong đầu, tâm trạng bất an nên con không thấy được các đánh dấu ma thuật để tìm ra cuốn sách, cũng khó nhớ công thức... - Jane nắm chặt hai tay nhắm mắt lại tỏ vẻ khó chịu ngập ngừng. Mọi người đều chăm chú từng lời nói của cô.

_ Mẹ hiểu rồi ! Vấn đề này chúng ta cần lưu ý và cũng phải báo cáo cho Hội đồng phù thủy biết. Mẹ tin rằng Hội đồng pháp thuật sẽ sớm đưa ra giải pháp hiệu quả nhất. - Bà Mana nhìn Jane an ủi. - Được rồi ! Chúng ta báo cáo đi các con ! - Bà đề nghị.

_ Dạ ! Được, thưa mẹ ! - Ba chị em đồng thanh. Ba người quay người lại hướng vào chiếc bàn ảo thuật.

_ Chúng ta chuẩn bị báo cáo đi, ngôi sao sáu cánh phát sáng ánh vàng kìa ! Chúng ta sẽ thông báo với Hội Phù Thủy qua chiếc bàn bàn ảo thuật này. - Bà Mana trỏ ngón tay vào chiếc bàn. - Mẹ báo cáo trước nhé !

_Dạ ! - Ba chị em đáp. Bốn người chuẩn bị tinh thần và tâm tưởng, hít thở sâu nhẹ nhàng.

_Dạ ! Kính thưa Hội đồng phù thủy, chúng tôi có chuyện cần báo cáo. Hôm nay có chút chuyện xảy ra ngoài ý muốn kính mong quý Hội đồng xem xét. Gần đây tôi hãy cảm thấy các điều lạ lùng hay xảy ra gần đây mà không hiểu nguyên nhân do đâu ví như các vụ mưa gió hơi thất thường cùng những biến đổi của thế giới tự nhiên. - Bà Mana điềm đạm đồng thời liếc nhìn Anne. - Con báo cáo đi Jane.

_Dạ ! - Jane đáp. - Dạ ! Kính thưa Hội đồng, hôm nay con cảm giác thấy có sự theo dõi rồi dấu ấn đen hiển thị trong đầu, con cảm thấy bất an và không rõ là vấn đề gì. Còn chuyện nữa là em trai út chúng con đã trở thành phù thủy tập sự kể từ hôm nay. - Jane nghiêm nghị.

Mọi người nhìn vào Anne và Fuiko và hai người lắc đầu vì không có gì mới để nói.

_ Báo cáo hết ! - Bà Mana nói. Bà vừa dứt lời thì ánh sáng vàng của ngôi sao sáu cánh liền mờ nhạt đi khi thông cáo đã hoàn thành rồi tắt hẳn. Bây giờ ngôi sao như cái hình vẽ đậm màu bạc giữa chiếc bàn mà thôi. Cả bốn người đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, chiếc bàn cùng những chiếc ghế từ từ hạ xuống chỉ để lại hình sao bạc.

_ Rời khỏi đây thôi các con. - Bà Mana đề nghị.

_ Dạ ! - Ba chị em nhìn lên gương mặt mẹ. Cánh cửa ra vào phòng ảo thuật hiện ra, mọi người bước ra khỏi thì cánh cửa cũng tan biến.

.....Tiiiing..... Tiiiing..... Tiiiing...... - Đồng hồ thành phố đánh báo mười giờ đêm.

_Muộn rồi ! Chúng ta đi ngủ thôi ! - Bà Mana nhìn các con hai bên mình đồng thời bà đưa tay lên búng nhẹ, các tia sáng màu trắng hiện ra trang phục của mọi người trở lại lúc ban đầu.

✡✡✡💎✡✡✡

Ngày hôm sau........

Tờ mờ sáng tinh sương, những hạt mưa nhỏ đã dừng hẳn nhưng vẫn để lại sự tươi mát và ấm áp. Tiếng gà gáy sáng đâu đây báo hiệu ngày mới bắt đầu. Tiếng ve xa ngân vang làm nên bản tình ca mùa hạ thêm sắc màu đẹp tươi. Chim ca hót vang những làn điệu du dương thắm thiết. Mặt trời dần ló dạng soi tỏ khắp muôn nơi. Phố xá sau đêm dài ướt đẫm bởi cơn mưa nhẹ hạt. Ngày cuối tuần, những hàng xe cộ trên đường nhộn nhịp hơn những ngày thường.

Trước cổng nhà Anne, xe cộ qua lại cùng những tiếng còi xe vang vọng. Tiếng đồng hồ báo thức kêu vang lên làm rung động căn phòng. Cô bị đánh thức vươn vai thắng hai tay lên đầu, đưa tay lên thành giường lấy cái đồng hồ xem hơi một sững sờ:

_ Ồ mới 5h à ! Hôm nay là chủ nhật mà, gì mà kêu inh ỏi vậy!? - Cô tắt chuông rồi nằm xuống càu nhàu nhưng rồi chợt nhớ ra chuyện cô đã định làm.

_ Á ! Tí nữa thì quên ! Mình cần hoàn thành thí nghiệm hôm nay, còn một nguyên liệu nữa để hoàn thành thuốc phép. - Cô bật dậy tức khắc rồi hóa ra cây chổi trong tay, chiếc áo choàng phù thủy cùng cái nón cũng hiện ra thay cho bộ đồ ngủ.

Cô vén rèm cửa nhìn ra ngoài thấy trời vẫn còn tối, trời chớm hửng rạng đông. Cô phẩy tay làm cửa sổ mở ra dùng chổi bay ra ngoài lên không trung. Nhìn về đằng đông, một vài tia sáng nhỏ từ mặt trời hắt lên. Quay đầu ngước lên bầu trời, thấy các vầng mây thưa bay bổng nhẹ nhàng. Yên chí là sẽ không gặp cơn mưa bất chợt không thì khó hoàn thành việc lấy tia sáng ban mai. Cô tỏ ra khoan khoái thầm nghĩ: *Nhất định hôm nay sẽ hoàn thiện thuốc phép này. Công trình nghiên cứu này sẽ sang trang mới.* Cô bứt sợi tóc hóa ra chiếc lọ để đựng các tia sáng ban mai. Bay thêm một đoạn đường ngắn thì ra tới biển xanh đang lăn tăn lượn sóng.

Không chờ đợi lâu, mặt trời ló dạng ánh nắng đầu tiên lên mặt đất. Tia nắng sáng từ dưới biển đi lên cô mở lọ ra lấy một ít tinh khí từ ánh nắng đầu tiên từ mặt trời. Các tia màu trắng vàng bay vào trong, cô mỉm cười.

_ Vậy là xong, về nhà thôi ! - Cô búng nhẹ đã có mặt tại nhà.

Còn bà Mana thì dậy sau đó 10 phút để chuẩn bị bữa điểm tâm cho cả nhà.

Khi Anne vừa bay khỏi phòng thì căn phòng bên cạnh sát cầu thang, Jane choàng tỉnh dậy vươn vai đưa hai tay lên cao ngáp một cái thật to. Cô rời khỏi giường dùng qua xuyên thấu thấy phòng Anne trống rỗng còn cửa sổ thì mở toang. Chợt nhớ ra lời nói của chị gái chiều qua rồi nhoẻn miệng tỏ ra thích thú. Nhìn sang phòng Fuiko đối diện thấy cu cậu đang say ngủ, cô không muốn làm tỉnh giấc em trai vào ngày cuối tuần. Cô xuống cầu thang làm bằng gỗ lim, ánh đèn điện dưới bếp còn sáng chiếu hiện hình ảnh cầu thang lên tường bên cạnh. Cô bước xuống đến khúc khuỷu trục cầu thang thấy mẹ đang làm bếp. Cô bước thật nhanh để có thể phụ giúp mẹ làm bữa điểm tâm ngày mới.

_ Con chào mẹ, chúc mẹ buổi sáng tốt lành. - Jane mỉm cười nhìn mẹ.

_ Ô ! Jane, con gái mẹ dậy rồi đấy à ! Mẹ đã chuẩn bị đồ sáng cho mọi ngườì rồi đây nè ! - Bà Mana ngoảnh mặt lên nhìn Jane.

_ Mẹ để con giúp mẹ một tay nhé ! - Jane đề nghị.

_ Ừ ! Được rồi ! Con gái yêu của mẹ. - Bà Mana nét mặt tươi nhìn cô.

_ Ồ ! Sáng nay cả nhà ta ăn sủi cảo ạ ! - Jane đến gần bên bếp gas đang cháy lửa xanh ấm cúng, lâu rồi mẹ cô mới tự tay làm món ăn này, vô cùng ngạc nhiên.

_ Ừ ! Mẹ có mua thêm một ít bánh mì nữa con. - Bà Mana nhẹ nhàng nói.

_Ồ ! - Jane mắt sáng long lanh.

Cô bưng mâm lại bàn ăn soạn thêm vài cái bát đũa ra.

_Chị Anne và Fuiko chưa dậy hả con? - Bà Mana đứng chỗ bếp ngoảnh mặt nhìn Jane.

_ Dạ ! - Cô bé gật đầu, tay vẫn thoăn thoắt không ngừng.

Hai mẹ con Jane đang chuẩn bị bữa điểm tâm thì bên ngoài sân tiếng chân rộn ràng. Ông Darast vừa trở dậy vươn vai tập thể dục đi đi lại lại thể dục.

*Chà ! Hôm nay trời mát mẻ dễ chịu, chắc do ảnh hưởng cơn mưa tối qua. Mấy ngày hôm nay thời tiết nóng nực khó chịu.* - Ông Darast tỏ ra khoan khoái.

.... Tiiiing...... Tiiiing...... Tiiiing..... - Tiếng đồng hồ treo tường reo lên báo hiệu.

_ 6h rồi đấy con, lên nhà gọi hai chị em Anne, Fuiko xuống đi con. - Bà Mana ngồi trên phản đặt ở cạnh tường sát phòng khách ngay tại phòng ăn nhìn Jane.

_Dạ ! - Cô đáp.

Tiếng kẹt trên lầu nhè nhẹ, Anne và Fuiko ra khỏi phòng bước xuống cầu thang.

_ Chúng con chào mẹ, chúc mẹ ngày mới. - Hai chị em Anne, Fuiko đồng thanh.

_ Chào các con. - Bà Mana ngước nhìn lên cầu thang. - Các con nhanh xuống ăn điểm tâm đi.

_Dạ ! - Anne và Fuiko đồng thanh.

Cùng lúc ông Darast bước vào.

_Chuẩn bị điểm tâm thôi ! - Ông Darast cười nói. Ông ngồi vào bàn cùng dùng bữa cùng gia đình. Anne và Fuiko ngồi vào sau đó.

Ngoài trời, đám mây mờ nhạt che đi mặt trời, bóng râm phủ toàn phố phường. Đường phố tấp nập người qua lại, xe cộ qua lại trên phố.

_ Hôm nay là ngày cuối tuần, một ngày thật đẹp. - Tiếng nói trên phố.

Tại góc phố gần đó, có 6 người đang đi trên đường tầm tuổi Fuiko. Ba bạn nam và ba bạn nữ.

_ Hôm nay chủ nhật. Chúng ta đến rủ Fuiko đi chơi đi. - Cậu bạn mặc áo sọc ngang trắng đen nói.

_Ừ ! Được đấy ! Đi thôi ! - Cô bạn mặc váy trắng, đầu đội mũ màu hồng chấm trắng tiếp lời.

Các bạn khác cũng gật đầu.

Cơn gió nhẹ thổi qua, những tán lá của những hàng cây hai bên dãy phố rơi xuống và bay lả tả. Các bạn đi qua dưới những hàng cây, họ đi sát bên vỉa hè con phố.

_ Yumi nè ! Khu phố chúng ta có những hàng cây nên không khí thật sự dễ chịu và đồng thời cũng làm râm mát khu phố bạn ha. - Cô bạn mặc áo trắng búi gọn hai bên mở lời.

_ Ừ ! Thật tuyệt vời ! Natalia à ! Giờ chúng ta ta sẽ rủ Fuiko đến công viên chơi ngắm nhìn phong cảnh đẹp. - Yumi để tay lên má mặt ửng hồng.

Họ vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, cười đùa rồi vỗ tay nhau.

Một chiếc ô tô nhỏ màu trắng chạy ngược chiều sát gần bên các bạn đang đi.

_Á ! - Yumi kéo cái váy trắng dài của mình co người vô trong. Cô suýt bị ô tô lao nhanh quẹt phải. Natalia vội vàng kéo Yumi vào trong, cả nhóm đi nép vào bên trong mấy bước chân.

_Giao thông đáng sợ thật, hãy chú ý chút các bạn nhé ! - Natalia hai tay chống hông vừa đi vừa chú ý cái xe vừa đi qua lớn tiếng, gương mặt khó chịu.

Sau sự cố này, các bạn đi nép vào bước đi nhanh hơn. Sang một ngã tư các bạn rẽ trái thấy xa xa là nhà Fuiko.

_ Nhà bạn ấy trước mặt kìa tuy hơi ngái một chút. - Hikato - cậu bé mặc áo tím than chỉ tay về phía trước. Các bạn đi qua ngã tư rồi đi thẳng tới trước.

Tại nhà Fuiko, sau khi bữa điểm tâm qua. Ba chị em tập trung tại phòng khách, Anne cúi người nhẹ xuống vừa chỉ tay:

_Chị em ta dọn dẹp cho xong việc nhà rồi sau đó làm gì thì làm các em nha !

_Dạ ! Chúng em đồng ý ạ ! - Jane và Fuiko cùng đáp.

_Tốt ! Vậy nha ! - Anne co tay chỉ nhìn Jane và Fuiko đứng thẳng dậy đi ra sân.

Bà Mana từ sau vườn đi ra.

_ Các chị con đâu rồi?

_ Dạ ! Các chị đang dọn dẹp bên ngoài vừa mới ra phía sau vườn. - Fuiko đáp.

_ Ồ ! Các con xem nhà nhé ! Ba con ra ngoài lúc sáng sau bữa điểm tâm vì đồng nghiệp mời chắc có chuyện quan trọng. Mẹ lên chợ chút đây, xem nhà cẩn thận nhé đừng để chuyện tương tự như hôm qua nhé ! - Bà Mana cúi người xuống chỉ trỏ căn dặn. Nói xong bà đi ra ngoài.

_Dạ ! Con sẽ nói lại với các chị ! - Fuiko đáp.

Fuiko giành lấy công việc quét dọn dẹp trong nhà. Jane dọn dẹp chung quanh sân vườn. Anne ra sau vườn sau tưới nước cho cây và chăm bón rau quả phía sau vườn.

Bất chợt, cô ngước mắt lên ngắm nhìn những cây ăn quả và giàn leo thì thấy chiếc cành lớn của cây khế đang gãy ngã xuống bặn lên giàn, đây là cành có nhiều những tán lá xum xuê cùng những chùm hoa màu tím nhỏ li ti. Cây nằm ở đường vào cuối vườn kế bên chiếc giàn cây leo. Cây cao gần ba mét, tán lá phủ rộng xanh một góc vườn. Thân cây thẳng đứng to bằng hai bàn tay người lớn úp lại với nhau. Vỏ cây màu nâu đậm, sần sùi, từ đó vươn ra những cành cây mập mạp, chắc chắn, gánh đỡ những chùm quả nặng trĩu. Lá khế màu xanh nhạt, mọc đều tăm tắp. Xen kẽ giữa màu xanh của lá và quả là những chùm hoa màu tím nhỏ li ti, hứa hẹn cho những quả ngọt trái mùa.

_Chà ! Gãy cái cành lớn đang sai quả nhất, cành đó lại cao tận trên kia. Trông bộ cao lắm đây, nằm ngay chỗ dây leo chi chít nữa ! - Anne tự nhủ mình. Cô định bay lên nhưng khi nghĩ lại sẽ gây sự chú ý, liền nghĩ ngay đến việc tạo thuật Che Mắt. Cô đưa hai tay lên ngực đan lại với nhau, rồi đưa bàn tay trái lên cao, ngón tay cái thẳng lên quay một vòng. Tia sáng nhiều màu sắc hiện ra bay xung quanh, đó là thuật Che Mắt. Yên chí là đã tạo nên kết trận che giấu tốt nhất, cô giờ có thể thực hiện kỹ thuật của mình. Cô tập trung tâm trí và thả lỏng toàn thân, thân thể cô như nhẹ bỗng bay lên trời cao, chạm tới đoạn thân cây chắc chắn cô lấy đó làm chỗ đứng.*Ra vậy ! Thì ra dây leo quấn đầy cành nặng trĩu quả. Rất khó, nếu gỡ bỏ thì không ổn chút nào. Đành vậy !* - Cô để tay lên miệng thộn mặt ra sững sờ rồi co tay nắm chặt lại. Cô đưa tay nắm chặt đoạn cành bị gãy nhắm mắt lại. Các đốm sáng bao quanh đoạn cành bị gãy lập tức liền lại. Xong xuôi, cô đưa hai tay sang ngang từ từ bay hạ xuống mặt đất. Cô đáp đất thật nhẹ nhàng như chim sẻ hạ cánh vậy. Khi chân chạm đất, cô vỗ tay vui vẻ rồi đưa tay trái lên búng nhẹ thuật Che Mắt hết tác dụng.

Jane dọn dẹp ở sân trước nhà, sân trước nhà được giăng lưới thép nghiêm ngặt. Sát bên lưới thép góc tường nhà trồng cây leo và trồng các loại cây cảnh để làm mát nhà cửa. Ngay đây cũng có cái ngách nhỏ để tiện việc đi ra vườn sau. Cô dọn rác chung quanh các chậu cây cảnh, cây hoa ở hai bên sân ở vườn trước. Tuy sân vườn trước nhỏ gọn nhưng nhưng được lát đá cẩm thạch rất đẹp. Đi vòng qua con đường nhỏ dẫn ra sau vườn, cô ra vườn sau và gặp gỡ chị mình.

Fuiko đã hoàn thành nhiệm vụ trong nhà. Cậu ra trước nhà không thấy các chị đâu, nghĩ rằng chắc các chị mình ở vườn sau nên chạy vòng qua ngách nhà có một lối nhỏ hẹp dẫn ra vườn.

_ Các chị ơi ! Các chị đâu rồi !? - Cậu bé vừa rảo bước nhanh vừa gọi. Đi được một đoạn ngắn thì nghe có tiếng đáp.

_ Ơi ! - Tiếng của Anne.

Ra tới cửa vườn sau thấy hai chị đang ở bên trong khu vườn đang dọn dẹp, tay hai cô có lấm tấm một ít đất cát.

_ Các chị à ! Các chị xong việc chưa, giờ em sẽ làm việc riêng của mình nha ! - Fuiko niềm nở.

_Ừ ! - Hai chị nhìn em trai.

_ À ! Các chị, mẹ dặn chúng ta xem nhà đó. Mẹ lên chợ rồi, còn nhắc đừng để xảy ra chuyện tương tự hôm qua nữa. - Fuiko nhắc lại lời mẹ.

Hai cô chị gật đầu.

Cùng lúc đó ngoài cổng các bạn của Fuiko gọi cửa. Nhìn từ bên ngoài cổng, sân nhà lá vườn làm nên phong thái thiên nhiên tươi đẹp. Hàng rào sắt bao trùm cả sân nhà trông rất kiên cố, được sơn màu ghi toàn bộ.

_Fuiko ơi ! Bọn mình đến chơi nè ! - Hiru gọi với vào.

Nghe tiếng gọi cửa, Fuiko chạy từ sau vườn đi vòng qua con đường nhỏ ra trước. Jane và Anne cũng rảo bước theo sau.

_ Các bạn đến chơi đó à ! - Cậu mở cửa cổng cho các bạn vào.

_ Chào các em ! - Anne tươi cười.

_ Chào các bạn ! - Jane đưa tay lên gạt tóc ở má ra sau mang tai niềm nở.

_Vâng ! Chào chị, chào bạn Jane. - Các bạn học của Fuiko đáp lại.

_ Các bạn vào nhà đi ! - Fuiko vui vẻ.

Các bạn vui vẻ bước vào.

_Hai hôm nay trường mình có nhiều việc nên chúng mình được nghỉ. Hôm nay là ngày cuối tuần nên chúng mình đến rủ bạn đi chơi công viên Pavina cho vui. À ! Jane bạn có đi cùng chúng mình cho vui không? - Yumi vào chuyện liền.

_ Cảm ơn các bạn, hôm nay mình có chút việc tại nhà nên... - Jane đỏ mặt hai ngón tay cái chập vào nhau.

_ Không sao đâu, lần sau cũng có sao đâu. - Natalia nháy mắt với Jane xen vào khi thấy cô có vẻ hơi thẹn thùng.

Đúng lúc đó, Anne đưa khay cốc nước nước lọc ra để bàn.

_ Mời các em ! Các em uống đi cho giải khát. - Anne hiếu khách.

_ Dạ ! Em cảm ơn chị ! - Các bạn thay nhau nói.

Jane vào gian phòng bếp mở lấy một gói bánh quy để vào trong đĩa rồi mang ra đặt lên bàn.

_Mình mời các bạn ăn chút bánh ngọt nè ! - Jane giọng nhẹ nhàng.

_ Cảm ơn bạn nhiều ! - Các bạn nhìn lên, riêng Yumi nhìn cô nháy mắt vẻ hồn nhiên. Các bạn ăn bánh và nói chuyện vui vẻ. Anne lấy thêm chiếc ghế nhựa có tựa để ngồi tiếp chuyện với mọi người.

..........15 phút sau trôi qua..........

_Thôi ! Chúng mình chơi hơi lâu rồi, chị Anne à cho bạn Fuiko đi cùng tụi em nha ! - Natalia hớn hở giọng điệu nhẹ nhàng ánh mắt mắt lễ phép, cô cúi người xuống.

_Được ! Các em cứ tự nhiên ! - Anne tươi cười đưa tay lên phe phẩy.

_ Đi thôi, Fuiko ! - Yumi ngoảnh mặt sang bên phía Fuiko phẩy tay cụp xuống.

_ Chúng em chào chị ạ ! Chúng em đi đây ! - Các bạn cúi người xuống chào.

_ Em chào các chị ! - Fuiko ngoảnh mặt ra sau đưa tay lên chào.

Anne và Jane ra đứng trước cửa nhà đưa tay lên chào, tiếp đó hai tay đan nhau chùng xuống.

_Được rồi ! Họ đi cả rồi ! - Anne nhìn sang Jane nói.

_ Dạ ! - Jane đáp.

_ Chị cần phải lên phòng hoàn thành thí nghiệm của mình thôi. - Anne nhẹ nhàng.

_Em thì nhất định phải hoàn thiện bằng được thuốc Nhân Bản. - Jane vắt tay lên nắm chặt, vẻ mặt cương quyết. Cô định lên phòng mình thì nhớ ra chẳng có ai ở nhà nên định dùng phép thuật tạo ra một bản sao để trông nhà.

Két ! - Tiếng cửa cổng mở, cô liền bước ra mở ngoài xem. Thì ra là bà nội của cô cùng một bà bạn của bà.

_Cháu chào bà ! - Jane lễ phép.

_À ! Chào cháu gái, hôm nay cháu không đi học à? - Bà bạn nhìn cô.

_ Dạ ! Thưa bà, hôm nay là ngày cuối tuần mà ! - Jane hồn nhiên đáp.

_À ! Bà quên ! - Bà bạn đập tay lên đầu gối phá lên cười.

_ Mẹ, chị và em cháu đâu rồi? - Bà nội cô hỏi. Hai bà cùng bước vào nhà ngồi chơi ở phòng khách.

_Dạ ! Thưa nội ! Mẹ cháu lên chợ, chị cháu đang học trên phòng còn em cháu đi chơi cùng các bạn ở công viên. - Jane nhẹ nhàng đáp.

_ Ừm ! Thôi ! Cháu làm gì thì làm đi ! - Bà nội cô nhìn cô.

_ Dạ ! - Cô cúi người xuống rồi đi xuống bếp lên cầu thang. Vào phòng mình cô bắt tay vào công việc thí nghiệm của mình. Cô ngồi vào bàn kiểm tra lại công trình hôm qua còn giang dở.

*Hôm qua mình không có tâm trạng để làm, nhất định hôm nay mình phải hoàn thành công việc này*. - Cô chăm chú nhìn bàn thí nghiệm thầm nghĩ.

*Phải rồi ! Cuốn sách Thực Nghiệm Thuốc Pháp Thuật* - Cô nhổm dậy tiến tới giá sách nhỏ ở sát vách bức tường trước mặt.

*Bây giờ ta sẽ thực nghiệm thuốc Nhân Bản, chỉ cần uống vào là có ngay một người khác tương tự như mình. Tiếc rằng mình không có chiếc gương thần Nhân Bản nhưng dù sao cũng có chiếc gương quá khứ. Nhớ lại hồi mình còn bé lúc sinh nhật tuổi thứ 5 mẹ đã lấy chiếc gương lớn của mình tách ra làm thành chiếc gương vừa phải cho mình* - Cô nhớ lại kỷ niệm.

_ Bắt đầu công việc ! - Cô đập hai tay vào nhau lại bàn học của mình.

_Một chút vảy rồng, thêm chút nước mắt tắc kè, hai giọt dung dịch màu trắng đổ vào lọ dung dịch màu xanh. Còn gì nữa nhỉ... - Cô ngẫm nghĩ rời khỏi bàn học đang đặt đồ thí nghiệm đến bên giá sách ở góc tường trước mặt, lấy trong tủ tường cuốn sách Thực Nghiệm Thuốc Ma Pháp.

_À ! Một chút hơi nước ! - Cô giở cuốn sách ra.

_ Hay đấy ! Mình sẽ lên trên đám mây để lấy chút, đồng thời xem em Fuiko đang chơi ở công viên thế nào !!! - Cô cười thầm.

Cô xoay một vòng, các tia sáng bao quanh cô hóa ra bộ đồ phù thủy cùng cây chổi. Cô biến ra khỏi phòng rồi cưỡi chổi bay lên cao giữ khoảng cách với mặt đất.

Khi Jane đang bận tìm hiểu cách thức điều chế thuốc phép thì tại công viên Pavina, Fuiko cùng các bạn đang ngồi ở ghế đá đặt ở sân công viên được lát đá sẫm màu tối và là nơi có bóng râm mát mẻ. Có bạn còn ngồi xổm xuống để ngắm nhìn những cái cây hay hoa mới nhú lên trong nền cỏ nữa. Nơi đây không khí thật trong lành mát mẻ, bao trùm cả công viên là màu xanh thật dễ chịu. Trên bầu trời, thỉnh thoảng điểm những đám mây xốp trôi bồng bềnh. Gió nhè nhẹ thổi nhưng cũng đủ để các cành phải rung lên nhè nhẹ. Những bãi cỏ xanh như đang vươn mình hướng tới ánh mặt trời. Các bồn hoa nở rộ sẵn sàng khoe sắc lan tỏa hương thơm. Xa xa, gần đó là bờ hồ trong vắt, những hàng cây hiên ngang xòe cành vươn xa đón những làn gió mát lành. Các tán lá ngày một dày hơn làm thiên nhiên thêm phần đẹp tươi. Những làn sóng trên mặt hồ lăn tăn từng đợt từng đợt làm thêm phần sống động và hấp dẫn. Cách chỗ các bạn không xa, người già và trẻ nhỏ cũng đến đây để thưởng thức thiên nhiên. Ai cũng cảm thấy thoải mái và dễ chịu, họ ngồi ở ghế đá nhìn quang cảnh thần tiên này.

_ Ở đây không khí trong lành mát mẻ quá các bạn ha ! - Cậu bé tóc húi cua vui vẻ nhìn các bạn.

_Ừ ! Đây là công viên thiên nhiên mà ! Phong cảnh thật tuyệt, mình còn nghe cả tiếng chim hót nữa đấy ! - Cô bạn Yumi đưa mặt ra nhìn các bạn.

Chơi với các bạn hồi lâu, cậu liền lóe lên ý tưởng để mọi người cùng nhau chơi cho vui. Cậu búng tay tỏ ra thích thú với ý định này.*À ! Vui thế này, sao không cần gì đó để giúp vui nhỉ? Chỉ một xíu không ai biết sẽ chắc không sao.* - Cậu tự hỏi bản thân mình nên không. Cậu liền đứng lên khỏi chỗ ngồi cùng các bạn.

_Nè ! Fuiko, bạn đi đâu đó? - Yumi nhìn Fuiko tò mò gọi.

_Mình ra đây một lát ! - Cậu bé mỉm cười nhìn cô. Các bạn khác cũng nhìn cậu một lát rồi nhìn chỗ khác.

Cậu bé Fuiko đi thật nhanh ra sau bụi cây khuất bóng cách chỗ các bạn một đoạn. Lấy mấy viên đá nhỏ ở gần đó để lên nền sân. Cậu rút đũa phép ra chỉ vào ba hòn đá.

_ Umbala ! Hô biến ! - Cậu cố nghĩ đến cây vợt cầu lông và quả cầu. Hai cây vợt cầu lông cùng quả cầu hiện ra. Cậu cầm lấy lại chỗ các bạn giọng hí hửng tỏ ra:

_ Các bạn ơi ! Mình chơi cầu lông đi !

Lúc cậu bé đi rời đi một chút, các bạn cậu cũng đứng lên và mỗi người mỗi chỗ khác nhau đi dạo. Mọi người vừa đi dạo ngắm cảnh, vừa thưởng thức thiên nhiên mỗi người một chỗ khác nhau chạy lại vây quanh cậu. Ai cũng cảm ngạc nhiên khi cậu cầm trong tay hai cây vợt cầu lông và quả cầu trong tay cậu. Natalia trỏ tay vào cây vợt tò mò, cô bé vừa nói vừa ngã hai bàn tay ra hai bên:

_ Ủa ! Bạn lấy cây vợt và quả cầu ở đâu vậy !? Lúc nãy bạn đi với tụi mình có đem theo gì đâu?

Câu hỏi của Natalia làm các bạn khác nhìn cậu bé ngờ vực, thấy các bạn chằm chằm nhìn mình làm cậu bé cảm thấy khó xử và bối rối.

_À.... - Fuiko gãi đầu chưa biết nên trả lời ra sao.*Chết rồi ! Phải làm sao...?*

May thay cho cậu, đúng lúc chị gái Jane đang cưỡi chổi bay trên bầu trời tầng mây thứ 5, cô hóa ra chiếc bình nhỏ trong tay đã lấy đủ hơi nước mà cô cần, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bây giờ cô muốn cưỡi chổi lượn đi lượn lại trên không trung ngắm nhìn cảnh vật từ trên xuống dưới. Bay được một lúc, cô cất lời trong cơn gió thoảng giọng giòn tan:

_ Hôm nay thật tuyệt, đã có hơi nước thể nào cũng hoàn thiện công trình của mình.

Sau khi bay lượn trên cây chổi của mình thỏa thích, cô nhìn xuống chỗ công viên nơi em trai và các bạn đang chơi như thế nào. Nhìn xuống chỉ thấy các chấm nhỏ vừa phải dưới mặt đất có dọc hàng cây cảnh thẳng hàng không rõ lắm. Linh cảm thấy có điều gì đó ngờ ngợ, cô liền dùng phép nhìn tầm xa để nhìn cho rõ hơn. Ánh mắt cô từ nâu đen chuyển sang xanh ngọc, nhìn thấy cậu bé đang bối rối trước các bạn ở gần góc sân công viên hướng tới bờ hồ. Cô chú ý từng nét cử chỉ của em trai mình với nét mặt ỉu xìu như mong muốn có sự trợ giúp. Ánh mắt cô tỏ ra rất quan tâm, thầm nghĩ: *Có chuyện gì thì phải, ừm dù bay gần hơn họ cũng đâu nhìn thấy mình*. Yên chí là không ai có thể nhận thấy sự hiện diện của mình, cô cưỡi chổi bay lại gần dọc hàng cây chỗ các bạn đang đứng. Cô cho dừng bay chỉ bay là là phía trên cao nghe ngóng.

_ Chúng mình có thể chơi nó chút được không !? - Fuiko cố nén lòng đề nghị.

_ Ờ ! Chuyện này...- Hiru vừa nói vừa có vẻ nghi ngờ, mọi người nhìn nhau để dò ý từng người.

Qua nhãn quang và thông linh thuật của Jane, cô đã nhìn xuyên qua tâm trí mọi người và đã biết hết mọi chuyện. Cô tặc lưỡi: *Chậc ! Kiểu này thì sẽ có chuyện mất ! Chưa gì đã...* - Cô lo lắng cố dằn lòng kìm nén. Nhận thấy không thể kéo dài tình trạng này thêm nên cô liền đưa ra quyết định xóa ký ức của mọi người ở đây, vì sẽ ảnh hưởng tới quy tắc do Hội đề ra.

*Mình phải ra tay thôi không kịp* - Jane vẫn ngồi trên chiếc chổi. Cô co tay lên nắm chặt hai ngón thẳng lên để trước mặt nhắm mắt niệm chú rồi đưa tay ra phẩy nhẹ, các tia sáng từ bàn tay cô phóng ra sa xuống. Cây vợt trong tay cậu bé Fuiko lẫn ký ức về tạo ra cây vợt không còn trong tâm trí các bạn, trừ cậu bé.

_ Ơ ! Sao lạ vậy? - Fuiko nhận thấy cây vợt và quả cầu biến mất trong tay.

Jane hóa thành tia sáng biến mất trở về phòng mình với tâm trạng bực mình. Nằm trên giường với tâm trạng rối bời không còn tinh thần gì để điều chế thuốc nữa. Đăm chiêu suy nghĩ vẩn vơ với ánh mắt dán lên trần nhà.

Về phần Fuiko tiếp tục chơi cùng các bạn thêm chút thời gian nữa. Cậu bé tuy hơi ngạc nhiên nhưng liền lấy lại sự điềm tĩnh, bỏ qua luôn vấn đề suýt nữa sẽ xảy đến để cùng các bạn dạo chơi tiếp, còn các bạn cậu bé thì không ai còn nhớ về cây vợt nữa. Họ chỉ nhìn nhau một chút thì cô nàng Yumi lên tiếng:

_ Lúc nãy mình chơi đến đâu rồi nhỉ !??

_ À ! Giờ chúng mình đi dạo quanh ngắm cảnh chút đi các bạn. - Fuiko đáp trả.

_ Ừ ! Được ! - Hiru như muốn nảy người lên, mọi người đều đồng tình.

Fuiko đi dạo cùng các bạn thăm thú. Khi đi qua hết bóng râm.

*Phù ! May quá ! Các bạn không nghi ngờ gì ! Không biết ai đã giúp mình nhỉ.* - Fuiko để tay lên ngực thở phào.

Chợt Katan - Cậu bé mặc áo trắng tóc húi cua nhìn lên bầu trời. Thấy mặt trời đã lên cao và bóng của cái cây đã chếch đi rất nhiều. Cậu nhìn mọi người nói với giọng nhắc nhở:

_Muộn rồi các bạn, chúng mình về thôi. Kẻo ba mẹ mắng đấy!

Các bạn gật đầu. Mọi người đứng quay mặt lại với nhau, Natalia cất lời:

_ Hôm nay đúng là ngày cuối tuần tuyệt vời, sắp tới là kỳ thi cuối năm hãy cố gắng đạt được kết quả tốt nhất.

Mọi người đưa tay ra đặt chồng lên nhau cùng hô vang tán đồng:

_ Đồng ý ! - Tất cả vung tay lên. Các bạn tiếp bước cùng nhau khỏi công viên, khi ra khỏi cậu bé Fuiko tiễn các bạn một đoạn rồi cậu chào tạm biệt mọi người đi về. Cậu nhảy chân sáo về nhà, đi qua đoạn đường vắng cậu bé nhận thấy toàn thân mình mờ nhạt đi rồi biến mất, nháy mắt lại thấy mình tại phòng của Jane. Cậu nhóc vô cùng ngỡ ngàng nhìn quanh, bất ngờ thấy chị gái đang ngồi trên giường chăm chú nhìn cậu:

_ Chị đưa em về ạ ! - Fuiko ngồi xuống sàn.

_ Ừ ! - Jane trầm giọng đáp, liếc nhìn cậu với ánh mắt sắc lạnh. Cô bé như muốn tuôn ra một trận cảm xúc của mình.

Phòng kế bên, Anne đang cặm cụi điều chế các bước cuối cùng để hoàn chỉnh thuốc của cô.

Cậu bé Fuiko trong lòng rất khoan khoái muốn kể lại câu chuyện mình và các bạn cậu đã có cuộc hành trình thú vị ra sao. Cậu để hai tay bên má kể, trong lòng cảm thấy thoải mái và bay bổng:

_ Chị à ! Hôm nay em và các bạn chơi vui lắm, chúng em dạo quanh công viên ngắm nhìn cảnh vật. Tuy trời có nắng, nhưng những cơn gió thoảng cùng cây cối bao quanh nên rất râm mát. Tụi em ngồi trên ghế đá cùng nói chuyện, thật sự là một ngày thú vị không thể quên.

_ E hèm - Jane ậm ừ mấy tiếng mắt ngước lên trời tỉnh bơ.

_ Lần sau, nếu có dịp chị đi cùng tụi em nha ! - Fuiko đề nghị với giọng điệu phấn khích.

_ Chắc thế ! - Jane trả lời cộc lốc.

Câu trả lời lạnh nhạt này làm cho cậu bé cảm thấy mất đi sự hứng thú với câu chuyện đang kể. Trong lòng cảm thấy tò mò vì cảm giác thấy chị gái lại ứng xử lạ lùng vậy.

_ Sao vậy chị? - Fuiko thộn mặt ra hai mắt tròn xoe chăm chú nhìn gương mặt chị mình tò mò.

_Ừm ! Sáng nay em làm một chuyện rất nguy hiểm biết không, làm vậy chỉ làm cho dân Muggles ( phàm nhân) thêm nghi vấn về mình, điều đó đi ngược lại với luật phù thủy. - Jane đứng dậy rời khỏi giường đi lại lại quở trách.

_ Vậy lúc sáng mọi chuyện... - Fuiko chỉ tay tỏ ra ngạc nhiên.

_ Phải ! May mà chị ra tay kịp thời nếu không thì lớn chuyện. Cũng may là chị còn thiếu một nguyên liệu trong tự nhiên nên tiện thể xem em và các bạn chơi ra sao? Vậy mà em làm cho chị quá thất vọng. - Jane nói xen vào.

Cậu bé ngước mắt nhìn chị:

_ À ! Ý chị em dùng phép tạo ra cây vợt đó ạ ! - Cậu bé nói.

_ Hình như em quên mất quy định phù thủy thì phải. Dù lý do nào cũng không được làm ra điều đó, hội mà biết sẽ không chấp nhận cho em đâu. - Jane nói mát.

_ Nhưng, chị à ! Em đã vào chỗ khuất và... - Fuiko biện hộ.

_ Ồ ! Đó không phải lý do đúng đâu, mà em cũng thấy rồi đấy ! Các bạn em cảm thấy thắc mắc tại sao đúng không. Và chị phải nhanh tay giải quyết điều đó. - Jane xen ngang phân tích.

_ Dạ ! Em xin lỗi ! - Fuiko cúi đầu xuống tỏ ra biết lỗi.

_ Ừm ! Chị nghĩ em cần phải bị phạt, coi như là cảnh cáo, lần sau không tái phạm. Đưa đũa thần cho chị, phạt một tuần lễ không được phép dùng đến. Đồng thời từ canh hai em sẽ hóa đá cho đến khi thần mặt trời bắt đầu công việc của ngài. - Jane đưa tay ra trước ngả bàn tay ra ánh mắt sắc lạnh giọng nghiêm khắc.

Fuiko thò tay vào túi quần dè dặt không đem ra vì có sự quyến luyến, nhưng chiếc đũa tự động trong túi quần cậu hiện trên tay Jane. Thấy vậy, cô hỏi:

_Mà chị hỏi thật, em tạo ra cây vợt để đánh cầu lông với các bạn hả?

_Dạ ! Em lúc đó muốn cùng các bạn chơi cầu lông cùng nhau, nhưng khu vực đó e không tiện hỏi mượn, nên... - Fuiko kể rất tâm trạng.

_Nên tiện thể có nó nên làm luôn phải không? Lần sau đừng tùy tiện vậy nhé ! - Jane đanh giọng nhìn cậu bé với ánh mắt lạnh nhạt.

_ Dạ ! - Fuiko đáp vẻ tội lỗi.

"Ầm" - Tiếng nổ phát ra bên phòng bên cạnh.

_ Chuyện gì thế? - Jane và Fuiko giật nảy. Hai người chạy sang phòng Anne hớt hải.

Mở cửa phòng Anne, hai người thấy khói bụi bay mù mịt khắp phòng. Tóc của Anne dựng đứng hết lên, mặt đầy bụi vẻ bàng hoàng.

_ Sao vậy chị hai? - Jane và Fuiko thay nhau nói.

_ À ! Lúc chị điều chế... chỉ đổ dung dịch xanh sang dung dịch đỏ giới hạn hai giọt mà chị nhỡ tay đổ thêm giọt thứ ba vào thế là... - Anne giọng loạn nhịp gần như hốt hoảng vì sự việc bất ngờ.

_ Ừm ! - Jane vắt tay nắm lại để trước miệng nhìn hiện trường.

_ Chị nhất định hoàn thiện quá trình này, lỗi kỹ thuật thôi ! Thôi ! Các em ra ngoài đi ! - Anne vắt tay nắm chặt.

*May là phòng mình và chị Anne đã được dán bùa giảm ồn nên tiếng nổ chẳng vang xa, ngoài trừ chuyện đó thì không tác dụng các chuyện khác.* - Jane nghĩ thoáng qua.

_ Em xuống dưới nhà đây ! - Fuiko đi ra khỏi phòng Anne cùng lúc với Jane.

_Ừm ! Em xuống đi, giờ mẹ chắc về đến nhà rồi đấy ! - Cô lấy lại tinh thần thở phào một hơi thật dài. Dọn dẹp mọi thứ ngổn ngang để thực hiện lại công việc.

Cô ngồi lại vào ghế của bàn thí nghiệm tiếp tục điều chế thuốc, tự hứa với bản thân sẽ không để xảy ra sự cố lúc nãy.

_Giờ mình sẽ cho chút hơi nước của tự nhiên là hoàn tất quá trình nghiên cứu. - Cô tỏ vẻ thích thú.

_Mình cần phải đun nóng chất lỏng màu xanh lên. Việc lúc nãy làm tốn nhiều thời gian quá. Chất lỏng món dung dịch đã nguội mất rồi. - Cô cằn nhằn.

Cùng lúc cậu bé Fuiko xuống hết cầu thang thì tiếng bà Mana - mẹ tụi nhỏ vang lên ngoài sân.

Bà bước nhanh chân vào bếp gặp cậu bé ở giữa phòng ăn.

_Con chào mẹ ! - Fuiko rời ghế đi tới cửa.

_ Chào con ! - Bà Mana nhìn cậu. - Các chị con đâu rồi !? - Bà hỏi.

_ Dạ ! Các chị con đang ở trên phòng và đang nghiên cứu thực nghiệm. - Cậu bé đáp.

_ Ồ ! Thôi con mang đồ vào cho mẹ đi ! - Bà Mana đưa túi xách đồ ăn cho cậu, còn mình thì chỉ cầm mấy túi rau củ và hành ngò thôi.

Kế đó, ông Darast cũng vừa bước vào nhà.

_ Em chào anh ! Mọi chuyện thế nào? - Bà Mana quay người lại.

_ À ! Bọn anh thảo luận vấn đề cạnh tranh với hai đồng nghiệp về công ty đối tác tại nhà và các luận án ấy mà ! - Ông Darast thở phào.

_ Ồ ! - Miệng bà Mana tròn trịa.

Jane tâm trạng trầm lặng đi xuống cầu thang, cô nhìn thấy cả ba người đang ở phòng bếp sát cầu thang lên xuống.

_ Con chào ba mẹ ! Ba mẹ mới về ạ ! - Cô đứng ở khúc khuỷu cầu thủ thang.

_ Ừ ! Chào con ! - Ông bà Mana nhìn lên, Fuiko lưng về phía cầu thang cậu cũng ngước lên nhìn chị.

_ Con xuống phụ mẹ luôn nha !!? - Bà Mana vừa nhìn vừa vẫy tay với Jane.

_ Dạ ! - Jane đáp. Cô bước nhanh xuống cầu thang. Jane thay mẹ làm bữa cơm trưa, Fuiko quét dọn. Trên phòng, Anne phải xử lý lại sự cố vừa rồi, việc làm thuốc phép thuật gần như hoàn thành. Cô ngó đồng hồ thấy đã hơn 11h trưa, cô nghĩ nên xuống dưới nhà giúp mẹ chuẩn bị bữa cơm trưa.

..................Ba giờ sau..................

Bữa cơm trưa đã qua được một giờ, hai chị em lên phòng để có thể hoàn thành công trình nghiên cứu của mình.

Ngoài trời những cơn gió nhẹ đã nổi, một đám mây đen mờ nhạt xuất hiện ở vùng trời Tây. Dấu hiệu sẽ có cơn mưa đổ bộ khi màn đêm buông xuống.

Anne tiếp tục thực hiện việc làm dang dỡ, chỉ còn chút xíu nữa là có thể thực hiện thành công. Cửa sổ ngay cạnh bàn thí nghiệm gió thổi vào làm rung động nhẹ mọi thứ, ngọn lửa thí nghiệm bị táp đi.

_ Chà ! Gió nổi à, chắc tối nay mưa. - Cô nhìn ra ngoài cửa sổ nói một mình. Gió thổi làm tắt ngọn lửa thí nghiệm. Cô buộc phải khép cửa sổ lại và bật đèn lên, ngẩng đầu ngước lên hai tay thắng lên cao. Cô chỉ tay vào sợi bấc ngọn lửa bùng lên tiếp tục nung nóng ống nghiệm trên giá nhôm nhỏ bắc ngang. Cô xoa hai bàn tay với nhau tỏ ra rất phấn khích. Chờ cho dung dịch sôi lên mới bắt đầu, tận dụng thời gian cô đến bên giá sách góc tường trước mặt lấy cuốn sách khảo sát lại để có thể hoàn thành hiệu quả nhất. Phòng kế bên, Jane cũng thực nghiệm công trình nghiên cứu của cô. Thuốc phép đầu tiên là làm cho người ta có thể đánh thức tâm thức để có thể sáng tạo ra mọi vật. Nhưng điều chế vẫn là thuốc tạo ra bản sao của chính mình, được gọi là thuốc Nhân Bản.*Dù sao mình cũng phải lưu ý tránh để xảy ra tác dụng phụ sẽ rất phiền phức* - Cô chống cằm nhìn ra cửa sổ sát bàn thí nghiệm.

Trong lúc hai chị em Jane đang chú tâm say sưa vào thí nghiệm thuốc phép thì ở phía dưới nhà, tiếng còi xe taxi reo lên ngoài cổng. Bốn người trong xe bước ra nhấn chuông cửa. Ông Darast đang ngồi đọc báo ở gian phòng khách đặt báo xuống bàn bước ra sân mở cửa đón tiếp.

_ Em chào anh ! - Cô chú Paga tươi cười tay bắt mặt mừng.

_ Ạ ! Chào cô chú ! Cô chú và các cháu đến chơi à? - Ông Darast vô cùng bất ngờ khi gia đình chú Paga đến chơi.

_Cháu chào bác ! - Hai cháu con chú Paga thay nhau.

_A ! Chào các cháu ! - Ông Darast nhìn hai cháu bé con chú Paga.

_Vâng ! Thưa anh ! Hôm nay là ngày cuối tuần chúng em đưa cả gia đình tới để chơi. Chư dạo trước bọn em công việc nhiều quá, bọn nhỏ thì đi học thêm nên không thể tới thăm mọi người được. - Chú Paga, em trai của ông Darast giải trình.

_ Không sao ! Khi nào rảnh có thời gian gia đình tới thăm cũng được. - Ông Darast đặt tay lên vai chú Paga thông cảm.

Bà Mana đang dọn dẹp phía sau bếp nghe tiếng trò chuyện ngoài cổng, bà Mana đoán gia đình chú Paga tới thăm. Bà đặt mọi thứ trong tay xuống đất, chạy ra ngoài cổng chào đón.

_À ! Chú Paga và gia đình mới tới?

_Chúng cháu chào bác ! - Hai cháu con chú Paga chào bà Mana.

_Chào các cháu ! - Bà Mana mỉm cười đáp lại.

_ Dạ ! Thưa vâng ! À mà ông bà nội cùng ba chị em Anne đâu? - Cô Paga nhìn bà Mana hỏi.

_ À ! Hai cụ bên nhà ! Hai cháu gái đang ở trên phòng, còn Fuiko thì ra ngoài chơi rồi ! Để chị đi gọi hai cụ nha ? - bà Mana nhẹ nhàng nói.

_Dạ ! Vâng ! - Cô chú Paga đáp.

_Hai con lên chơi với hai chị đi, hai chị đang ở trên gác đó. - Cô Paga nhìn hai đứa con mình ngồi giữa hai người. Một đứa trai tầm 9 tuổi mặc áo sọc ngang. Còn đứa con gái thì 10 tuổi diện bộ váy màu kaki, tóc được bện sam hai bên. Hai cô cậu bé nhìn vào mắt cha mẹ như muốn hỏi ý kiến, cô chú Paga gật đầu nhìn hai đứa trẻ. Được sự đồng ý, hai cô cậu bé chạy ùa vào nhà rồi lên cầu thang. Mọi người cùng bước vào trong nhà ngay sau bước chân bọn trẻ, ngồi vào ghế phòng khách trò chuyện. Trên gác: ngó phòng Fuiko không có ai, với cánh cửa phòng hé mở hai cô cậu bé gõ cửa phòng hai chị.

_Mời vào ! - Tiếng nói phát ra từ hai phòng. Hai cô cậu bé vào hai phòng khác nhau.

_ Em chào chị ạ ! - Cậu bé vào phòng của Anne, còn cô bé vào phòng bên cạnh.

_A ! Em đến chơi đó à ! Nisa ! - Jane đang ngồi nơi bàn thí nghiệm nhìn sang bên.

_Em chào chị ! - Cô bé Nisa hồn nhiên đáp.

_Chị đang thí nghiệm thuốc gì đó ạ ! - Nisa lại gần bàn Jane đang ngồi ngắm nghía.

_À ! Đó là.... - Jane gãi đầu nói.

Phòng Anne, cậu bé bước vào cùng lúc cô bé Nisa bước vào phòng Jane. Cậu bé tên Arato, câu hỏi và trả lời cũng tương đương như cô bé Nisa với Jane.

Hai chị đều tỏ ra rất vui, đều cùng hỏi câu:

_ Em đến cùng gia đình à?

_ Dạ !

_Chị ơi ! Lát nữa chị lái chiếc chổi cho em đi dạo một lúc nhé !

_Ok !

Anne và Jane hỏi cô cậu bé đáp tương tự từ hai phòng khác nhau.

Hai chị em Anne và Jane quyết định cùng hai cô cậu bé xuống nhà. Jane và cô bé Nisa, Anne cùng cậu bé Arato cùng bước ra rồi gặp nhau tại trước hành lang.

Hai bên nhìn nhau cười. Hai chị em Anne và Jane thống nhất với nhau là sẽ tạo một thủ thuật làm cho mọi người cảm thấy bình thường khi hai cô thi triển phép bay.

_Các em chuẩn bị tinh thần chứ, các chị sẽ đưa các em xuống dưới bằng thuật phù thủy. - Jane nhìn hai em hồn nhiên.

_ Dạ ! - Cô bé và cậu bé đồng thanh.

Bốn người nắm tay nhau, các tia sáng hiện ra bao quanh bốn người, chỉ vài tích tắc họ đã có mặt dưới chân cầu thang.

_Các em thấy thú vị không? - Jane nhìn hai em.

_Tuyệt vời ! - Hai đứa trẻ ngước mặt lên cười. Bốn người bước ra gian phòng khách.

_Con chào cô chú ! - Anne và Jane lễ phép.

_Cô chú chào các con ! - Hai cô chú Paga chào lại. Ông bà nội cũng quay người ánh mắt trìu mến nhìn các cháu.

_ Chúng cháu chào ông, chào bà ! - Các cháu con chú Paga chào.

_Chào các cháu ! - Ông bà nội đáp lại.

_Các cháu lâu giờ vẫn khỏe chứ? - Cô Paga hỏi.

_Dạ ! - Anne và Jane đồng thanh.

_ À ! Các cháu là những phù thủy trẻ tuổi, khả năng của các cháu đạt đến mức nào rồi? - Chú Paga hỏi. Ánh mắt mọi người chú ý vào hai chị em Anne và Jane.

_ Dạ ! Chúng cháu đã gần đạt đến mức căn bản rồi ạ. Nhưng theo chúng cháu nghĩ đó chưa phải là tất cả, chúng cháu sẽ cố gắng hơn để trở thành những phù thủy tốt. - Jane và Anne đáp.

_ Rất tốt ! Khi nào cuộc thi ma thuật diễn ra, chú nhất định đến cỗ vũ cho các cháu tại hội trường phù thủy. - Chú Paga đắc thắng. - Thôi ! Các cháu ra ngoài chơi đi, cẩn thận nhé.

_ Dạ ! - Hai chị em cùng bước ra sân.

_Dạ ! Chúng con ra ngoài chơi chút nha ! - Nisa bẽn lẽn.

_Được ! Các con cứ tự nhiên ! - Chú Paga ngoảnh mặt nhìn bốn chị em cười đáp. Bốn người chạy ra ngoài cửa đứng giữa sân quay mặt vào nhau.

_ Các chị sẽ tạo kết trận để mọi thứ chúng ta thực hiện chỉ là bình thường trước mắt mọi người, các em sẽ cùng các chị cưỡi chổi bay lên không trung nha. Đồng thời đi gặp Fuiko ngoài khu đất trống, anh ấy ở đó đang chơi với các bạn. - Anne nhìn hai em họ.

_ "Kết tỏa không gian, màu nhiệm sắc màu". - Jane vung tay, các tia sáng bay vù lên tạo ra kết trận vô hình lan tỏa. Cô tiếp: _ Kết trận sẽ tự động biến mất khi cuộc hành trình này của chúng ta chấm dứt.

_ Xong rồi đấy ! Cùng các chị bay lên trời nào ! - Anne nhẹ nhàng nói. Jane và Anne hóa ra cây chổi trong tay rồi ngồi lên. Nisa ngồi sau lưng Jane còn Arato thì sau lưng Anne. Hai cây chổi bay lên hóa thành tia sáng vút ra khỏi sân vườn hiện hình trên không trung. Hai bên bay dóng hàng nhau. Họ đang bay giữa các làn mây trắng.

_Gió mát quá ! Các chị ạ ! - Cậu bé Arato nhìn ra xung quanh.

_Các em thấy thế nào, bay trên bầu trời thật thú vị phải không? - Jane hỏi.

_ Quá tuyệt ! Chúng em từng đi máy bay nhưng chẳng thể bằng việc được ngao du trên không thế này ngắm được toàn cảnh. Nhìn xuống phía dưới các ngôi nhà nhỏ tí hon như đồ chơi vậy ! - Cô bé Nisa khoan khoái.

_Được rồi ! Đừng nhìn quá nhé ! - Anne nhắc nhở.

_Dạ ! - Nisa và Arato đáp.

Họ cưỡi chổi bay lượn mấy vòng trên không rồi bay qua các con phố ngắm cảnh bên dưới.

_Các em thấy thế nào? - Jane hỏi, mái tóc cô bồng bềnh trong gió.

_ Thành phố thật đẹp, phong cảch thật hữu tình thiên nhiên ấm áp. - Nisa một tay nắm vai Jane, tay kia vắt lên ngực nắm hờ mơ mộng.

_ Em cảm thấy lòng mình xao xuyến vô cùng. - Arato ngồi sau lưng Anne nhìn quanh.

Xe cộ đi dưới phố, có người nhìn thấy người cưỡi chổi bay họ chỉ tấm tắc khen thôi. Còn lại họ lo công việc của chính họ thường ngày.

Bay được một lúc, Anne nhẹ miệng:

_ Chúng ta quay trở lại nhé, các em.

_ Dạ ! Vâng ! - Jane, Fuiko, Nisa và Arato đồng thanh rõ to.

Hai cái chổi quay đầu lại, họ bay vèo vèo. Bỗng nhiên, cơn gió thổi mạnh qua.

_ Tránh cơn gió đi ! Lúc nãy là đi xuôi chiều gió nên dễ dàng. - Anne nói.

_ Dạ ! - Jane vừa trả lời vừa lái chổi chếch hướng.

_ Chúng ta tới chỗ Fuiko nhanh thôi ! - Anne mỉm cười đề nghị.

Đúng lúc đó, cơn gió lướt qua tới chỗ mọi người, cơn gió ngày càng mạnh hơn trước.

_Thuật Chắn Gió Kết Giới ! - Một năng lượng chắn gió làm được tạo dựng, gió bị chặn lại và kết giới thiết lập.

_Đi tiếp thôi ! Thủ thuật Lướt Gió ! - Anne thúc giục.

Hai cây chổi bay vù lướt gió, tốc độ được cải thiện lên nhiều. Chỉ trong chốc lát, đã tới khu đất trống nơi Fuiko và các bạn đang chơi.

_Nào ! Chúng ta hạ xuống dưới đi ! Xuống khu đất trống kia đi ! - Jane đề nghị.

_ Fuiko kia kìa ! - Anne đã hạ xuống gần mặt đất. Xung quanh các bạn của cậu đang chuyền bóng nhẹ nhàng, Fuiko làm thủ môn.

Hai chị em Jane cho hạ chổi xuống, bốn người đứng nhìn cậu bé Fuiko và các bạn thi đấu từ xa để không quấy rầy cậu bé.

...........Nửa giờ sau...........

Cuộc thi đấu giữa hai bên chấm dứt, kết quả thắng về bên đội Fuiko. Cậu và các bạn đập tay vui mừng chiến thắng, các bạn trong đội của cậu tuy thấm mệt nhưng ai cũng tự hào về kết quả này.

_Hoan hô ! Fuiko ! - Anne và Jane vỗ tay cùng với Nisa và Arato.

_Chúc mừng anh Fuiko !

Nghe tiếng chị và các tiếng reo hò đằng xa vọng lại, cậu bé và các bạn quay đầu lại xem thì nhận ra đó là chị và em họ. Cậu cùng các bạn chạy tới chỗ các chị chào hỏi rồi trò chuyện thêm một lúc rồi ra về.

_ Em chào hai chị ! - Fuiko chạy lại. - A ! Nisa, Arato đến chơi đó à ! Hai em đến khi nào vậy? - Fuiko ngạc nhiên hớn hở.

_Dạ ! Ba mẹ cùng chúng em đến lúc khoảng 2h20'. Rồi hai chị đây cho tụi em bay lên trời ! Thật sướng ! - Arato hào hứng khoe.

_ Ồ ! Vậy hả? - Fuiko vỗ tay lên vai hai em.

_ Tụi em nghe nói anh mới Nhập môn phù thủy phải không? - Nisa hỏi.

_ À ! - Fuiko gật đầu, mặt chớm ửng đỏ.

_ Giờ muộn rồi em ! Gần 4h30' rồi về nhà thôi ! - Anne giơ tay lên xem đồng hồ.

_Dạ ! - Fuiko đáp dứt khoát.

_ Bây giờ, chúng ta sẽ dùng Di chuyển thuật để về nhà ! - Năm người đứng thành hình vòng cung, ánh mắt Jane nhìn từng người một. Jane búng tay, một vòng tia sáng vòng quanh mọi người cùng biến mất. Chỉ tích tắc cả năm người đã có mặt tại sân nhà. Mấy chị em bước vào nhà.

_ Chúng con về rồi ạ ! - Cả năm người cùng nói.

Bà Mana và mọi người đang đứng tại gian bếp. Ông bà nội ngồi trên chiếc phản kế bên tay vượn cầu thang gần gian phòng khách.

_ Các con về rồi à ! - Bà Mana ngoảnh mặt nhìn ra. Năm chị em đi qua phòng khách tới phòng bếp.

.............. 15 phút sau.............

Bíp bíp ! - Tiếng xe taxi ngoài cổng réo lên.

Mọi người đang đứng gần chiếc cầu thang cùng bước ra gian phòng ngoài rồi ra sân. Chiếc taxi đã đón sẵn ngoài cổng.

_ Thôi ! Xe đến rồi ! Chúng em phải về thôi ! - Cô Paga nhìn chiếc đồng hồ bức tường ngoài của phòng khách.

Sau khi gia đình chú Paga lên xe ra về. Cả gia đình Anne ra chào tạm biệt. Ông bà nội cùng ba của cô đi lải rải trò chuyện một hồi. Riêng bà Mana thì đi cùng ba chị em để căn dặn vài điều.

_ À này các con !

Ba chị em quay đầu lại nhìn mẹ, cùng hỏi:

_ Gì vậy ạ?

_ Các con à ! Mẹ nghĩ từ mai các con nên học thuật Hộ Thể đi, rất cần thiết cho các con. Đặc biệt là khi các con đi qua con đường không gian. - Bà Mana dường như cảm giác thấy điều gì để tay lên miệng mắt nhìn các con của mình. Dừng lại ở Fuiko bà tiếp:

_ Còn con thì hãy học thuộc các thuật phù thủy và các phép cơ bản, khi nào các chị con ổn định thì sẽ giúp cho con. Thuật mà các chị con học con vẫn chưa thể tập luyện được đâu, vì con chỉ mới bắt đầu thực tập thôi !

_ Dạ ! Con rõ rồi ạ ! - Fuiko đáp. *Dù sao thì cũng bị phạt một tuần không dùng đũa mà. Nhưng dù sao cũng nên xem lại bài vở để mai đi học, còn thời gian thì đọc qua mấy cuốn sách Thực tập phù thủy.* - Fuiko thầm lặng nghĩ.

Ba chị em cùng lên phòng của mình để thu xếp mọi thứ trong phòng mình, đồng thời soạn sách cho ngày đầu tuần luôn. Chừng khoảng nửa tiếng mọi việc đâu vào đấy rồi xuống dưới nhà. Cùng lúc ba chị em lên phòng, ông Darast - ba tụi nhỏ cũng vào phòng mình ở nhà dưới ngồi vào bàn soạn thảo và sắp các văn bản tài liệu để mai còn đến công sở. Cửa ra vào phòng đối diện với bàn làm việc của ông. Cửa sổ phòng nằm chính giữa nơi đặt bàn ghế làm việc và chiếc giường. Ông có máy tính sách tay nhỏ nằm ngay ngắn trên bàn.

_ Chúng ta giúp mẹ làm việc để chuẩn bị bữa cơm tối thôi ! - Anne nói với hai em.

Ngoài trời, mây đen đã bao phủ toàn bộ bầu trời, sấm chớp liên hồi. Những hạt mưa bay li ti sa xuống nền đất và gió cũng mạnh hơn.

Cuối cùng bữa tối cũng tới, cậu bé Fuiko đi vào phòng ba mình gọi ông ra dùng cơm.

_Con mời ba ra ăn cơm ! - Fuiko nhẹ nhàng.

_Ừ ! Con ra trước đi ! Ba ra liền ! - Ông đang ngồi nơi bàn làm việc ngoảnh mặt nhìn cậu bé.

Chỉ sau mấy phút, mọi người đã có mặt đầy đủ ở bên bàn ăn. Ông Darast nhìn vào chiếc mâm giữa bàn món nào cũng thơm phức và ngon lành. Đa số các món ăn đều do chính tay Jane thể hiện tài nghệ của mình. Lúc này ngoài trời cơn mưa rào đã đổ xuống đường. Tiếng gió cùng những tiếng ve vào những ngày hè.

.......Tiiiing..... Tiiiing....... Tiiiing........ - Chiếc đồng hồ đánh chuông báo đã 7h tối.

Ông Darast cầm chiếc điều khiển để bật chiếc ti vi xem tình hình trong nước và quốc tế. Đúng lúc ông mở ra thì ti vi nói đúng việc ông đang quan tâm, đó là việc cạnh tranh giữa các công ty với nhau.

_Thưa ông bà ba mẹ, con ăn xong rồi ! - Jane đặt đũa xuống mâm rồi cô rời khỏi chỗ. Mọi người nhìn cô một lát rồi tiếp tục nhìn lên ti vi.

Chỉ ít phút sau bữa cơm qua, ai nấy mỗi việc. Fuiko đưa tăm và nước trà xanh mời ông bà, rót sẵn thêm mấy cốc nữa cho ba mẹ. còn hai chị thì phụ mẹ các việc khác. Xong xuôi, ba chị em xin phép lên phòng của mình để học bài và chuẩn bị cho ngày mai.

*Tạm hoãn việc điều chế thí nghiệm, để chuẩn bị cho bài học ngày mai* - Jane và Anne cùng một ý nghĩ. Bà Mana lên phòng của ba chị em mở hé cửa xem mỉm cười rồi đi xuống nhà.

9h tối, đèn bếp dưới nhà đã tắt. Ba chị em đã hoàn thành mọi bài học của mình, kiểm tra lại thời khóa biểu để học qua bài cũ và xem lại bài mới. Với cậu bé từ 9h30' trở đi, theo lời nguyền của Jane cậu cảm giác mọi hoạt động có vẻ khó khăn hơn, thân thể dần trở nên cương cứng hơn. Cậu thầm nghĩ:"Có lẽ đã đến lúc rồi, nguyền chú đã phát huy tác dụng". Cậu tự nhủ đã đến lúc cậu phải nhanh chóng đi ngủ sớm trước khi hóa đá hoàn toàn. Xem qua các nội dung bài học, xử trí mọi việc lên giường đánh một giấc đến sáng.

Đến 10h tối, đồng hồ dưới nhà đánh chuông lần cuối. Phòng Anne đã nghiền ngẫm thêm nhiều bài toán nâng cao của cô. Jane đã hoàn thành mọi việc, cô nàng ngẫm nghĩ* Chỉ còn mấy tuần nữa là hết năm học này rồi*. Cô nhìn lên trần nhà ánh mắt xa xăm. Ngoài trời vẫn tiếp tục mưa lúc nặng hạt lúc rả rích, gió thì dần dần giảm đi rất nhiều.

Nửa tiếng sau, tất cả ánh sáng đèn đã tắt, mọi người chìm vào giấc ngủ. Chỉ còn những tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ và một vài tiếng xe cộ ngoài đường đi ngang qua. Cậu bé đang say sưa ngủ với cơ thể hóa đá nhìn qua không thể biết được. Giữa đêm gió đã ngừng, mưa lúc này chỉ rơi nhẹ thôi. Cậu bé tỉnh dậy thì cảm thấy thân hình không sao chuyển động được, không thể xoay trở được.

Sáng tinh mơ, cơn mưa đã tạnh, chỉ còn chút thời gian ngắn nữa vị thần mặt trời đã bắt đầu công việc của ngài. Đến 5h bầu trời phía Đông đang hửng mặt trời chưa ló dạng. Ánh sáng hiện ra bên giường cậu và chị gái Jane của cậu hiện ra. Cậu bé tỉnh dậy khi lớp đông cứng bắt đầu giảm đi, cậu bé mở mắt nhìn chị.

_ Sao rồi??? Thấy thế nào, đây là quy định của luật phù thủy. Hóa đá là còn may, theo hình phạt thì phải hóa thành ếch hay chồn nguyên một tuần lễ không trở lại bình thường cho đến khi hết kỳ hạn tùy mức nặng nhẹ. Hết hạn mới bình thường được, đũa phép sẽ được trả lại. - Jane chỉ tay dõng dạc.

_Dạ ! Thưa chị ! Em hứa sẽ không tái phạm lần nữa. - Gương mặt cậu thành thật. Jane nhìn xuyên thấu qua tâm trí cô cảm thấy hài lòng.

_Tốt lắm ! Lời nguyền đó chấm dứt vì em đã thành thật, còn đũa thì phải hết tuần theo quy định... - Jane xoa đầu em trai khen.

_Em hiểu rồi ạ ! - Cậu bé thấu hiểu lời chị.

_Tốt ! Dậy chuẩn bị ăn điểm tâm mà đi học đầu tuần nha ! - Jane mở cửa ra khỏi phòng Fuiko.

Mấy phút sau cậu bé đã tỉnh lớp đông cứng dần giảm đi. Khi ánh sáng đầu tiên của mặt trời lóe lên cũng là lúc cậu bé trở lại bình thường.

Cô đi thẳng tới trước phòng mình, nhưng cửa bị khóa.*À quên ! Lúc nãy mình biến ra ngoài chứ không mở cửa*. - Cô để tay lên trán lắc đầu, liền dùng tuyệt chiêu đi xuyên qua cánh cửa bước vào phòng rồi mở khóa. Thay đổi bộ trang phục hàng ngày thành đồng phục nhà trường, cầm lên chiếc cặp da màu hồng phấn. Cô diện trang phục màu trắng viền cổ áo rộng xanh thẫm có đính nơ màu đỏ tươi trước ngực cùng với bộ váy màu tối sẫm chấm đầu gối. Sửa sang lại mái tóc dài của mình, cột tóc hai bên và kẹp tóc sát bên thái dương trán. Cô xách cặp đi ra khỏi phòng mình thì thấy chị em Fuiko cũng vừa ra khỏi phòng. Cả ba nhìn nhau cười cùng bước nhanh nhẹn xuống dưới nhà. Trang phục của Anne cũng như Jane, hôm nay cô cột tóc búi cao lên. Riêng Fuiko áo trắng với quần dài màu tối sẫm.

_Con chào mẹ ! Con chúc mẹ ngày mới vui vẻ ! - Ba chị em gương mặt tươi cười. - Mẹ để con phụ mẹ một lát nhé !?? - Jane nói luôn.

_Chào các con ! Đã sang tuần mới rồi nhỉ ! - Bà Mana đang đảo thức ăn trên bếp gas ngoảnh mặt nhìn.

_ Được rồi ! Các con giúp mẹ chút đi ! - Bà Mana nhẹ nhàng.

_ Dạ ! - Ba chị em đồng thanh.

Jane lại chỗ bếp phụ mẹ để mẹ cô làm điểm tâm nhanh chóng hơn. Anne và Fuiko quét dọn trước sau. Hôm nay cũng là ngày ông Darast đi làm.

Ông Darast cũng vừa mới dậy, ông ra sân tập vài động tác thể dục buổi sáng vận động một lát để thân thể thoải mái hơn. Lúc ông ra thể dục thì hai chị em dọn dẹp cũng gần xong, họ bước vào gian phòng bếp từ nhà trên vào phòng bếp một lúc thì ông bước vào. Riêng ông bà nội thì đang ngủ ở nhà trên lát nữa mới dậy.

_ Chào mọi người, ngày mới vui vẻ ! - Ông Darast vui vẻ.

_ Chúng con chào ba ! Chúc ba tuần mới vui vẻ. - Ba chị em đồng thanh.

_ Ô ! Cảm ơn các con ! - Ông Darast nhìn các con hân hoan.

_Chào anh ! Đã khởi đầu cho tuần mới rồi, em nghĩ từ hôm nay công việc chắc sẽ bận rộn hơn trước. - Bà Mana để tay lên miệng nhìn ông Darast tỏ ra hơi ngần ngại.

_ Em yên tâm ! Anh sẽ cố gắng hơn để hoàn thành mọi công việc. Cạnh tranh giữa các công ty là để cùng nhau để tiến xa hơn, tương lai sẽ tốt đẹp hơn. - Ông Darast lại gần bên cạnh vợ an ủi.

_ Nhưng em rất lo lắm đó ! - Bà Mana khựng lại nhìn ông thoáng chút lo lắng.

_Được rồi ! Được rồi ! Chuyện đó em khỏi lo đi, giờ chuẩn bị điểm tâm nào ! - Ông Darast vỗ vai vỗ về vợ.

Jane bưng mâm lại để lên bàn ăn, mọi người ngồi vào bàn thưởng thức bữa ăn. Vừa ngồi xuống ghế tiếng chuông đồng hồ đánh báo đã sáu giờ sáng.

Qua một đêm mưa gió mịt mù, không gian trở nên thoáng mát và êm dịu. Trên những cành cây vẫn còn vương chút hạt mưa đọng lại. Nền trời xanh thẳm không chút gợn mây ánh dương soi rọi đem ánh sáng mới.

Bữa điểm tâm nhanh chóng qua đi, công việc dọn dẹp vừa hoàn thành thì tiếng xe taxi đã réo lên ngoài cổng. Ông Darast khoác cặp trên vai bước ra cổng để đến công ty, còn ba chị em thì lên đường đi đến trường. Trường học không xa lắm chỉ khoảng mười lăm phút đi bộ là tới. Trên đường phố nhiều làn xe qua lại không ngớt, không để lại chút khoảng trống nào để băng qua đường làm ba chị em Jane tỏ ra lo lắng. Jane phải thốt lên:

_ Hôm nay đường phố đông quá, chúng ta phải thận trọng khi đi qua đường. Phải qua bên kia mới đến trường được ! Gay go ! Chờ mãi không phải là cách.

_Thế này thì chắc chắn sẽ muộn mất. - Fuiko tiếp lời nhìn hai chị và trước mặt là xe cộ ùn tắc không qua được. Những người qua đường gần đó cũng cảm thấy phiền vì sự cố không may này.

Hai cô chị cảm thấy không thể chần chờ nữa, cứ như vậy thì họ sẽ trễ giờ học mất. Hai chị em Jane nhìn nhau thỏa thuận bằng thần giao cách cảm để nói chuyện qua ý thức sẽ dùng di chuyển thuật thoát khỏi đám đông ùn tắc. Nhìn bao quanh thấy mọi người như vây quanh mình nên Jane thấy làm vậy là không ổn. Cô quyết định dùng thuật thời gian để thoát ra khỏi chuyện rắc rối này. Cô đưa thẳng tay lên chỉ thiên, mọi thứ xung quanh bỗng dừng lại như trong bức ảnh vậy.

*Thuật Ngưng Đọng Thời Gian à* - Anne hiểu ngay. Còn Fuiko thì không rõ chuyện gì tỏ ra ngơ ngác trơ mặt nhìn.

_Chúng ta sang bên kia đường thôi, khi sang đến nơi thì mọi thứ lại như cũ. - Jane nhìn hai chị em mình nói. Ba chị em nắm lấy tay nhau hóa thành tia sáng sang bên kia đường. Cả ba hiện ra ở trên hành lang vỉa hè gần với hàng rào nhà trường. Ngôi trường nằm ở ngoại ô thành phố, những hàng cây phủ xanh bên ngoài trường. Hàng rào sắt được sơn màu xanh dương, nhìn qua nhìn thấy những hàng cây xanh được trồng trong sân trường như cây phượng, cây bàng và cây hoa đào nữa thật đep sắc màu. Trên vỉa hè mà cô và mọi người đang đi được phủ xanh làm thanh mát làm xua đi khí nóng mùa hè, không khí thật mát mẻ và dễ chịu. Cô chị Anne vô cùng thắc mắc về điều này liền hỏi :

_Đó là phép Ngưng đọng thời gian à?

_ Dạ ! Một loại cổ thuật của thời gian đó chị ạ. Phù thuỷ thời gian đã tạo ra thuật này nhằm khắc chế trong trường hợp cần thiết mà không ảnh hưởng đến dòng thời gian. - Jane giải trình.

_ À phải ! Ngoài phù thuỷ thời gian ra rất ít người biết sử dụng thuật thời gian, mẹ chúng ta cũng không ngoại lệ. - Anne tỏ ra hiểu biết. Cậu bé chỉ nhìn lên nghe hai chị mình trò chuyện không nói một lời nào. Hai chị em Anne và Jane vừa nói xong câu chuyện, thì cậu bé cất lên :

_ Các chị à ! Tại sao chúng ta không giải quyết vụ tắc đường đó đi ạ, mọi người chắc sẽ rất hài lòng.

_ Chuyện này à... - Anne hơi khom người xuống nhìn em trai tỏ ra hơi tò mò về ý kiến này. Jane giải thích :

_ Đây là chuyện thường thấy của người bình thường, phù thuỷ chúng ta không được tự ý can thiệp nhiều. Đây là quy định mà hội cấm kỵ.

_ Ra vậy ! - Cậu bé hiểu ra.

Đi thẳng mãi và trò chuyện, thì sau lưng ba người có tiếng gọi. Đó là cậu bé mặc trang phục màu trắng cà vạt màu đỏ quần màu tối, tóc cắt ngắn mái tóc dài hơi che mắt tý tầm tuổi Jane và Fuiko. Cậu bé khoác chiếc cặp màu nâu cách chỗ chị em Jane một đoạn đường. Nhác thấy cô bạn cùng lớp tương đương giống Jane

_A ! Jane, chào bạn. - Tiếng gọi với đằng sau ba chị em.

Ba chị em quay đầu lại. Khi nhìn thấy người quen cả ba người dừng chân lại.

_ A ! Bạn Ramito đó à ! Lại đây đi với chị em mình đến trường cho vui. - Jane đưa tay lên vẫy đón.

_Được ! - Ramito đáp. - Em chào chị ạ ! - Cậu bạn nhìn Anne cúi đầu chào.

_ Chị chào em ! - Anne đáp lại.

Chỉ còn một đoạn ngắn nữa là đến trước cổng trường rồi, cả bốn người vừa đi vừa kể những câu chuyện của mình. Họ đi nép sát bên lề đường đồng thời ánh mắt của họ chú ý xung quanh. Đôi khi họ cũng ngoảnh mặt nhìn nhau chút xíu nở nụ cười. Đường phố cuối cùng cũng đã được khai thông và ổn định trở lại. Phía sau và trước họ cũng có các học viên vừa đi vừa trò chuyện, có số còn đi xe đạp hay xe đạp điện nữa. Tiếng cười nói cùng tiếng bước chân nhộn nhịp của các cô cậu học trò làm cho không khí thêm phần sống động và ý nghĩa. Biển hiệu màu xanh Trường Trung Cấp Teitan, bên dưới là số điện thoại và địa chỉ. Đây là ngôi trường trung cấp cho cấp 2 và 3.

_ Đến trường rồi ! Chị em mình cùng vào trường thôi ! - Anne nhìn các em và bạn học của em mình.