Cô Ngốc Tôi Yêu Em

Chương 48: Mặc Hoài Phong Trúng Đạn

Khi Huỳnh Tuấn, Huỳnh Thanh Nhân và Huỳnh Thiên nhìn thấy Huỳnh Đức đang cố gắng làm loạn thì vô cùng tức giận.

Ông Huỳnh Đức không kiềm chế được bản thân định đi đến đánh hắn thì tên áo đen đằng sau đã chĩa súng vào đầu ông.

- Huỳnh Đức, ngươi muốn làm gì đây?

- Làm gì? Đương nhiên là muốn lấy cái chức tổng giám đốc tập đoàn Huỳnh thị rồi.

- Mày đừng mơ, có chết ta cũng không giao ra đâu.

- Ông nội, ông không giao ra thì con trai và cả cháu trai của ông sẽ “chết”.

À không còn có cô cháu gái xinh đẹp kia nữa chứ.

- Mày… Sao mày dám…

Mặc Hoài Phong nghe những lời đó thì mỉm cười lạnh lùng nhìn Huỳnh Đức và đám người áo đen đang chĩa súng về phía họ.

Tay anh vẫn nhẹ nhàng ôm eo cô, trấn an cô đừng lo lắng.

- Màn chúc mừng của Huỳnh thiếu gia hoành tráng quá nhỉ.

- Mặc Hoài Phong, mối thù cánh tay trái hôm nay ta phải bắt ngươi trả giá.

- Ồ, không biết Huỳnh thiếu gia muốn trả giá thế nào đây? Chỉ bằng số lượng không quá 20 người ở đây sao?

- Mặc Hoài Phong, ta không muốn nói nhiều, mau giao ả phụ nữ đang đứng bên cạnh ngươi qua đây cho ta, nếu không ta sẽ nổ súng.

Mặc Hoài Phong thấy Tuyết Diễm hơi run sợ, anh liền vuốt nhẹ vai cô rồi thì thầm vào tai cô “ đừng sợ, có anh đây” nhận được lời động viên của anh, cô từ từ thả lỏng và bớt run sợ.

Mặc Hoài Phong ra hiệu cho Châu Kì và Tần Gia Bảo chuẩn bị sẵn sàng rồi anh ôm nhẹ cô đến gần Huỳnh Đức.

- Huỳnh thiếu gia xem ra chưa nhận được bài học của mình thì phải.

- Mặc Hoài Phong, nếu ngươi giao ả phụ nữ kia cho ta thì ta sẽ tha chết cho ngươi.

Nếu không…

- Nếu không thì sao hửm? Huỳnh thiếu gia…?

- Nếu không thì Mặc Hoài Phong ngươi cũng phải bỏ mạng ở đây.

- Huỳnh thiếu gia thật ngông cuồng.

Nhưng đáng tiếc ai bỏ mạng thì còn chưa chắc.

Mặc Hoài Phong ra hiệu cho Châu Kì, Châu Kì vừa nhấn nút thông báo thì có hơn 50 người từ mọi phía đi ra chĩa súng vào những tên áp đen và cả Huỳnh Đức.

Trong lòng Huỳnh Đức lúc này vô cùng lo sợ nhưng hắn cố gượng để không lộ dáng vẻ sợ sệt ra ngoài.

Châu Kì và Tần Gia Bảo ra hiệu cho mọi người nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc, trong đại sảnh hiện tại còn Huỳnh gia và người của Mặc Hoài Phong.

- Huỳnh thiếu gia, trò đùa nên kết thúc rồi.

- Mặc Hoài Phong ngươi đừng đắc ý vội, trong tòa nhà này có hơn 10 trái bom đang hoạt động, chỉ cần một cái nhấn nhẹ thì cái ngươi đều phải chết.

Vừa nghe Huỳnh Đức nói, Huỳnh Tuấn, Huỳnh Thanh Nhân và Huỳnh Thiên vô cùng bàng hoàng, riêng Mặc Hoài Phong thì vẫn giữ gương mặt lạnh lùng và không ngừng trấn an cô vợ nhỏ, anh đưa tay ra hiệu cho Châu Kì giải quyết chuyện trước mắt, Châu Kì vừa nhận được tín hiệu của Mặc Hoài Phong thì rất vui vẻ bước đến nói với Huỳnh Đức.

- Huỳnh Đức, ngươi còn nhớ ta không? Cái người đã bán bom và vũ khí cho ngươi với giá 75% so với Thiên Long bang, còn lý do vì sao thì rất đơn giản những thứ đó chỉ là rác thải khi bị vô hiệu hóa từ xa.

- Không, ta nhớ rõ ràng người đó không phải ngươi.

- Phải hay không chỉ cần nhấn thử là biết ngay thôi.

- Ngươi…ngươi đừng ép ta ra tay.

- Thử đi nào, Huỳnh…thiếu…gia…

Trước lời khiêu khích của Châu Kì, Huỳnh Đức dùng toàn bộ sức lực móc thiết bị trong túi áo ra nhấn mạnh vào…1…2…3…4…5…bùm… Một tiếng rơi vỡ của vật nặng gây nên, Huỳnh Đức nở nụ cười thỏa mãn tựa như chứng minh được lời nói của Châu Kì chỉ là nói dối.

Tuy nhiên, Huỳnh Đức vẫn hoang mang vì 10 đồng loạt nổ thì sao chủ có một tiếng bùm nhẹ nhàng như vậy được.

Lúc này Tần Gia Bảo cười lớn khiêu khích Huỳnh Đức.

- Xin lỗi, tôi ngứa tay bắn nhẹ vào cái mớ lộn xộn kia thôi.

Đừng nói Huỳnh thiếu tưởng bom nổ thật nhé.

- Mày…

- Thôi nào đừng nóng, chỉ là trò đùa tặng lại cho Huỳnh thiếu khi cài người vào công ty tôi lấy thông tin thôi.

Để lấy được thông tin dự án mà Tập đoàn Ánh Dương hợp tác với tập đoàn Huỳnh thị, Huỳnh Đức đã cài nội gián vào Ánh Viên vì hắn biết chắc nếu cài vào Ánh Dương sẽ bị phát hiện.

Nhưng hắn đã sai, ngày đầu tiên chuẩn bị dự án thì người của hắn đã bị Tần Gia Bảo phát hiện và xử đẹp.

- Mày…sao mày dám…

Huỳnh Đức điên lên, hắn móc cây súng lục từ túi ra điên cuồng nổ súng, những tên thuộc hạ hắn cũng nhanh chóng ra tay tuy nhiên đã bị người của Mặc Hoài Phong khống chế và hạ gục.

Huỳnh Đức bị dính hai viên vào chân làm hắn khuỵu gối xuống sàn nhưng không quên bắn một viên về phía Tuyết Diễm như muốn trút giận vì sự xuất hiện của cô đã khiến hắn phải ra tay và nhận kết quả như ngày hôm nay, mặc khác hắn muốn khiến cho Mặc Hoài Phong phải đau khổ.

Nhìn viên đại bay về phía cô, Mặc Hoài Phong không chần chừ mà ôm lấy cô nhanh chóng né sang một bên, tuy nhiên viên đạn đã cắm vào tay phải của Mặc Hoài Phong khiến cho máu chảy thấm vào bộ vest anh đang mặc một màu đỏ chói mắt.

Tuyết Diễm vừa thấy anh đau đớn tim cô cũng thắt lại.

- Phongggggg…

- Diễm Diễm, đừng kích động anh không sao, ngoan… đừng khóc.

Tần Gia Bảo thấy anh bị thương thì nhanh chóng bắn viên đại trượt vào bàn tay đang cầm súng của Huỳnh Đức làm hắn đau đớn và súng cũng rơi ra khỏi tay hắn.

Thuộc hạ của Mặc Hoài Phong cũng nhanh chóng áp giải hắn về trụ sở chính.

- Hahaha, Huỳnh Đức này có chết cũng phải lôi thêm người đi chung.

Hahaha, mọi viên đạn đều đã được tẩm thuốc độc xem lần này các ngươi cứu hắn như thế nào.

Châu Kì và Tuyết Diễm cũng nhanh chóng đưa Mặc Hoài Phong về trụ sở chính để Lãnh Quân chữa trị.Trên đường trở về, Mặc Hoài Phong không ngừng nắm lấy tay cô an ủi và lau nước mắt cho cô.

- Diễm Diễm, đừng khóc, anh không sao thật mà.

Ngoan, khóc sẽ ảnh hưởng đến hai tiểu bảo bối và anh cũng sẽ đau lòng.

- Được, em không khóc, em sẽ không khóc.

Đối với Mặc Hoài Phong mà nói, vết thương này có là gì so với những vết thương trước đây anh chịu, tuy nhiên lần này anh lại cảm thấy đau, không phải vì vết thương đau mà là đau vì những giọt nước mắt của cô.

Anh vô cùng sợ hãi khi viên đạn cứ tiến về phía cô, khi thấy cô được an toàn trong lòng anh lại cảm thấy được thả lỏng.

Về đến trụ sở chính, Châu Kì và Tần Gia Bảo gấp rút đưa Mặc Hoài Phong vào phòng chữa trị của Lãnh Quân.

Khi anh vừa trúng đạn Châu Kì đã gọi ngay cho Lãnh Quân nói rõ tình hình để Lãnh Quân chuẩn bị mọi thứ cần thiết để phẫu thuật nên khi đưa anh vào Lãnh Quân không chần chừ làm phẫu thuật lấy viên đạn ra.

Tuyết Diễm với gương mặt vô hồn đứng trước cửa phòng nhè nhẹ ngồi xuống, cô đã hứa với anh sẽ không khóc nên những giọt nước mắt đã được cô đưa tay lau đi.

Cô im lặng ngồi nhìn cửa phòng đang đóng chặt, Châu Kì và Tần Gia Bảo thấy cô mệt mỏi liền nhanh chóng đi đến an ủi.

- Chị dâu, lão đại sẽ không sao đâu, những chuyện này không làm lão đại gục ngã được, cái quan trọng bây giờ là chị phải nghỉ ngơi rồi đợi lão đại tỉnh lại.

- Châu Kì nói đúng đấy, chị dâu, em cho người đưa chị về phòng thay đồ rồi nghỉ ngơi nha.

Tuyết Diễm vẫn ngồi đó im lặng và đưa ánh mắt vô hồn về phía cửa, Châu Kì và Tần Gia Bảo không còn cách nào khác ngoài việc cho người đưa cô về phòng, Hai người biết rõ nếu cô xảy ra chuyện gì thì Mặc Hoài Phong sẽ tiễn cả hai lên đường một cách nhanh chóng.

- Chị dâu, em xin lỗi nhưng đành phải dùng biện pháp mạnh…Người đâu, đưa chị dâu về phòng thay đồ nghỉ ngơi.

Châu Kì vừa ra lệnh đã có hai cô nữ hầu đưa cô về phòng, hai người nhanh chóng giúp cô cởi bỏ trang phục dính máu ra và thay vào một bộ trang phục nhẹ nhàng ở nhà.

Tuyết Diễm không khán cự mà để mặc cho hai cô nữ hầu tẩy trang thay y phục, thay xong Tuyết Diễm không nghỉ ngơi mà đi nhanh đến phòng lúc nãy, Châu Kì và Tần Gia Bảo thấy hai cô nữ hầu không cản được cô nên cho họ lui ra.

Bên trong phòng phẫu thuật, Lãnh Quân nhanh tay lấy viên đạn từ tay của Mặc Hoài Phong ra khỏi động mạch chằng chịt, chỉ cần sai một milimet nhỏ cũng đã đủ khiến cho cánh tay của Mặc Hoài Phong phải cắt bỏ.

Vừa lấy được viên đại ra, Lãnh Quân phải đối mặt với chất độc đã lan ra gần hết cánh tay của Mặc Hoài Phong, anh nhanh chóng tìm ra loại độc và kèm theo thuốc giải.

1 tiếng, 2 tiếng, 3 tiếng đồng hồ trôi qua nhưng đang thử thách con người, trước cửa phòng im lặng đến đánh sợ, Tuyết Diễm càng ngày càng mệt mỏi và lo lắng… Bất chợt cửa phòng mở ra, Lãnh Quân với gương mặt đầy sự mệt mỏi ra khỏi phòng.

- Lão đại đã qua khỏi nguy hiểm, tuy đã được giải độc nhưng vẫn ở trong tình trạng hôn mê, chắc khoảng 2 ngày nữa sẽ tỉnh lại.

Vừa nghe Lãnh Quân nói xong, Tuyết Diễm như được thả lỏng tinh thần, cô thấy mình nhẹ nhàng hẳn đi, đôi mắt cũng vì quá mệt mỏi nên đã nhắm lại, chỉ còn bên tai sự hoảng hốt của đám người Châu Kì, Tần Gia Bảo và Lãnh Quân.

- Chị dâuuuuu….