Cô Nhóc Bướng Bỉnh Và Đại Ca Cố Chấp

Chương 12: Vở kịch ^^

Nó đi đi đi lại trong cái phòng thay đồ,ôi ôi,chết mất..

Phịch…

Bộp…

Bong…..

> Đau quá…chẳng qua là nó đang đi đi lại trong cái bộ đồ diễn công chúa “dễ thương ấy”,híc,trông ngứa mắt quá…

Haizzzz….chỉ khoảng chưa đầy 1 tiếng đồng hồ nữa là nó phải ra ngoài sân khấu diễn rồi,..híc…

-“hey,cả nàh đứng thành hàng dọc thầy xem cái nào”-Tiếng thầy phụ trách vang lên

Ông thầy hôm nay ăn diện thấy gớm,mặc áo hoa hòe hoa sói,quần bó nữa chứ..

-“Ngọc Như sao trông cái mặt em ỉu xìu khó chịu thế kia”-Ông thầy quần bó đứng trước mặt nó nhận xét…

Nó ngước cái đôi mắt long lanh lên nhìn ông thầy khiến cho lão sởn cả da gà,vội lảng sang truyện khác…

Nó soi cái mặ mình trước gương,kể ra cũng khủng khiếp thật,mắt nó thâm cuồng như mắt gấu trúc,cũng tại…híc….tại..mấy đêm nay nó ngủ toàn mơ thấy hoàng tử đệ nhất xấu giai mồm “có mùi”,hơn nữa còn “đầy nước dãi”,dí môi vào mồm nó,cứ mỗi lần mơ thế là nó bật dậy hét toáng lên,và kết quả là thức trắng cả đêm…

-“Tránh ra…”

Một giọng nói khó chịu vang lên,chả cần nhìn nó cũng biết là ai

Tuấn kiệt hôm nay phải mặc 1 bộ đồ cây nâu từ đầu đến chân,trên phần áo lại còn gắn mấy cái lá nữa chứ,mặt hắn đỏ cả lên chắc do phải đội cái mũ cây và mặc bộ đồ này..

Hắn đến trước mặt nó,nhăn nhó,mồn lầm bẩm gì đấy…

-“Trông anh dễ thương ghê”-Nó buột miệng nó khi nhìn cái khuôn mặt trẻ con ấm ức của hắn,trông mà tội..

Hắn ngạc nhiên ngước nhìn nó,nó biết là mình bị hố nên đành cười trừ…

Bỗng hắn cầm tay nó, “xúc động” nhìn nó

-“Anh sẽ không làm em phải buồn…”

Hắn nói rồi chạy biến đi đâu mất,đê lại nó mặt thộn ra,mắt tròn mắt dẹt chả hiểu gì..

-“các em vào vị trí nhá,chuẩn bị nào…để thấy xem nào…ơ ơ,1 cái cây đâu mất rồi….”-Ông thầy cảm thấy bất an ngay sau khi thấy một bạn “cây”nhà ta đã chuồn đi đâu mất,nó nhìn thấy vs ánh mắt tội nghiệp..

-“Ôi chết mất…thôi,kệ đi,chugns ta bắt đầu nào…”

Ngày xửa ngày xưa,có 1 cô bé……

Nó đi ra trước mặt khán giả,cười 1 cái nhạt nhẽo,nhún chân 1 cái vô cảm rồi vào trong..

Bỏ qua cả cái ánh mắt năn nỉ vủa ông thầy,nó thực sự không biết cái tên thối Tuấn kiệt đấy đâu…

Nó nhòm ra xem hôm nay bố mẹ nó có đến không,nhưng người đầu tiên nó nhìn thấy lại là Hoàng Minh,mồm nó há hốc,anh ấy mà cũng đến xem nó sao…

Bỗng ánh mắt anh dừng ngay chỗ nó đứng,và…và…và….(cua:xúc động quá,lần đầu nhìn thấy kì tích),anh ấy cười vs nó,1 nụ cười tươi thật sự như để khích lệ nó ấy,mặt nó đỏ bừng lên,nó vội nấp ngay vào trong..

THịch thịch,tim đập mạnh quá….

Cuối cùng thì đã đến cảnh HÔN của nó vs ông bạn…..gì gì đấy mà nó còn chả muốn nghĩ đến…

Hoàng tử ĐẸP TRAI cuối cùng cũng đến tới lâu đài và trao cho công chúa 1 nụ hôn…

Sao mà cứ nhấn mạnh vào từ đẹp trai thế nhỉ..

Nó nhắm mắt chờ đợi hoàng tử đến..

Nhưng…

Sao lâu thế nhỉ..

Bên dưới khán giả cũng có phản ứng,sao thế nhỉ….

-“WOA……HOÀNG TỬ ĐẸP TRAI QUÁ,TRÔNG MANLY GHÊ”

Bên dưới khán đài bắt đài bắt đầu có náo động,có chuyện gì thế nhỉ,nó he he mắt ra thì đã thấy ngay cái mặt của tên Tuấn kiệt chỉ cách nó tầm 3 cm,nó hốt hoảng,định hất hắn ra nhưng hắn đã giữ chặt lấy tay nó…

-“Thả vợ tôi ra”-1 giọng nó trầm trầm vang lên…

Là Hoàng Minh,anh ấy làm gì vậy?